Sau 11 tiếng bay đường dài, Giang Tầm cũng có chút mệt mỏi.
Ăn trưa xong, cô ở trong biệt thư chợp mắt một lúc.
Khi tỉnh dậy đã là ba giờ chiều.
Lúc ở thành phố B vẫn còn cần chút ấm áp, nhưng ngược lại khi đến biển thì phải thay quần áo mùa hè.
Giang Tầm vẫn chưa thích ứng được với sự thay đổi khí hậu thay đổi, nên khi tỉnh dậy có chút còn mơ mơ màng màng.
Cô vốn tưởng rằng mình vẫn đang ở nhà, vô thức đưa tay lấy chiếc áo khoác bên cạnh, nhưng vừa mở mắt ra thấy căn phòng có chút lạ lẫm.
Chỉ có người ở bên cạnh là quen thuộc.
Giang Tầm sững sờ trong vài giây, lúc này mới nhớ ra cô đang đi nghỉ mát ở biển cùng với Phó Dĩ Hành.
Phó Dĩ Hành vẫn chưa tỉnh, lúc ngủ gương mặt anh có phần dịu dàng hơn bình thường. Có lẽ cũng do ánh sáng trong phòng nên làm anh hôm nay trông có chút dịu dàng hơn.
Giang Tầm nghiêng người, đưa tay sờ mặt anh, nhỏ giọng hỏi: “Này, Phó Dĩ Hành, anh tỉnh chưa?”
Không có phản ứng gì.
Tay anh vẫn đặt trên eo cô.
Cô cũng không thể nhúc nhích gì nhiều.
Vậy nên Giang Tầm quay sang bên cạnh, tay chống cằm, nhìn ngắm khuôn mặt đang say ngủ của Phó Dĩ Hành.
Cô nhìn một lát rồi đột nhiên cười khẽ. Do dự một chút, cô đưa tay ra, cẩn thận vẽ theo đường nét trên khuôn mặt anh.
Giống như điều cô đã làm trước kia.
Nhưng hình như vẫn chưa đủ, cô muốn đem toàn bộ đường nét trên gương mặt anh khắc sâu vào trong lòng.
Sau khi vẽ xong, Phó Dĩ Hành vẫn chưa thức dậy.
Giang Tầm không biết đang nghĩ tới gì đó, đột nhiên đổ người về phía trước, hôn trộm anh một cái.
Hôn trộm thành công xong, cô đang chuẩn lùi ra thì một giây sau bị nắm chặt lại.
Giang Tầm sững sờ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt đen.
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Phó Dĩ Hành vừa tỉnh dậy, đôi mắt đen của anh vẫn còn chút mơ màng, tăng thêm vài phần lành lạnh so với bình thường
Bị bắt tại chỗ, Giang Tầm thoáng chốc mặt đỏ tim đập nhanh.
“Anh tỉnh rồi à?” Cô cười hỏi.
Giọng Phó Dĩ Hành vừa tỉnh dậy nên có chút khàn: “Mèo con đang muốn làm gì đây?”
Giang Tầm không thừa nhận: “Em không làm gì cả.” Cô trợn tròn mắt: “Chỉ là em nhìn thấy có gì đó bẩn trên mặt anh, nên mới giúp anh lau thôi.”
Phó Dĩ Hành khẽ cười, tiến lại gần: “Cái gì bẩn vậy?”
“Muốn ăn trộm cá muối à? ”
Giọng anh khàn khàn và trầm thấp.
Giang Tầm nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, thẳng thắn nói: “Đúng vậy, không được sao?”
Phó Dĩ Hành cười: “Có muốn ăn tiếp nữa không?”
Giang Tầm sửng sốt, không chút do dự mà nói ra.
“Muốn!”
Cô ôm mặt anh và trực tiếp “gặm” mặt anh một cái.
Nhưng Phó Dĩ Hành không hài lòng, một tay ôm lấy eo cô, đặt môi lên môi cô, thấp giọng hỏi: “Như thế này có cảm thấy hài lòng không?”
“Này, rốt cuộc là anh ăn hay là em ăn?” Giang Tầm có chút không hài lòng.
Giọng Phó Dĩ Hành trầm xuống: “Anh dạy em cách ăn.”
“Phó Dĩ Hành, anh… này!”
Không ngờ cuối cùng nó lại trở thành hiện trường một buổi dạy học.
Nhưng mà nghĩ đến cơ thể của cô, bữa tiệc cá muối nhanh chóng tiến tới bước cuối cùng.
Hai người ở trong phòng dùng dằng một hồi, lúc rời khỏi biệt thự đã là bốn giờ rưỡi chiều theo giờ ở đây.
Buổi chiều, Phó Dĩ Hành đưa cô lên du thuyền để ra biển.
Đây là lộ trình mà Giang Tầm mong đợi nhất.
Du thuyền này là Phó Dĩ Hàng yêu cầu đặt làm riêng cho cô.
Ngoài nhân viên làm việc ở khu nghỉ dưỡng và nhân viên cứu hộ thì cũng chỉ có hai người trên du thuyền.
Họ đến rất đúng lúc, hôm nay trên biển thời tiết rất tốt, trời trong nắng ấm, gió êm biển lặng.
Giang Tầm đi chân trần bước lên boong tàu, gió biển nhẹ nhàng thổi lướt trên mặt. Cô thoải mái nheo mắt lại, tựa vào lan can để ngắm cảnh biển tuyệt đẹp.
Khi hoàng hôn đến gần, mặt trời dần lặn về phía Tây và tiến dần về phía chân trời. Bầu trời nhuộm một màu đỏ, vầng hào quang chiếu trên mặt biển, phản chiếu ánh sáng lên những ngọn sóng lăn tăn. Biển như được đốt cháy, làm cho cảnh sắc trước mặt lung linh và chói lọi.
Những chú chim hải âu đang lượn qua lượn lại gần du thuyền, nhấp nhô lên xuống, vui vẻ hót vang.
Trên du thuyền cũng đã chuẩn bị trà bánh cho buổi trưa, có đồ ăn nhẹ là bánh mì và bánh ngọt.
Giang Tầm bẻ bánh mì thành nhiều mảnh, đem vụn bánh mì cho chim hải âu ăn.
Đang ăn một cách rất vui vẻ, đột nhiên trên người cô được phủ thêm một chiếc khăn lông.
Cảm giác được trên người có thêm thứ gì đó, Giang Tầm quay người, khó hiểu nhìn người phía sau: “Anh đang làm gì vậy?”
Phó Dĩ Hành bình tĩnh giúp cô phủ khăn, phía trước thắt nút lại để giúp cô che kín hết cả người, mặt không chút thay đổi nói: “Lạnh đấy, mặc thêm vào.”
Giang Tầm có chút kỳ quái: “Ở đây không lạnh mà?”
Phó Dĩ Hành nói: “Sẽ bị người khác nhìn thấy.”
Giang Tầm nhìn xung quanh: “Ở đây làm gì có ai, chỉ có…”
Cô mặc áo tắm bình thường, cũng đâu phải mặc bikini gì đó quá hở hang.
Giang Tầm đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Cô ấy quay lại nhìn, suy nghĩ rồi nói: “Nhìn đi, ở đây có một con cá muối chua loét, chi bằng đổi tên nó thành ‘cá dấm chua’ đi.”
Phó Dĩ Hành bắt lấy eo cô kéo qua, thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Vậy thì em thích cá muối hay cá dấm chua? Hay là con cá khác? Chỉ cần em thích, anh đều sẽ làm cho em.”
Nhưng Giang Tầm từ chối lời dụ dỗ, ngẩng đầu lên tiếp đón ánh mặt anh, nghiêm nghị nói: “Anh Phó, anh đến hải âu ngâm dấm cũng muốn ăn sao?”
Phó Dĩ Hành hỏi: “Con mèo kia thích hải âu hay là cá dấm chua?”
Giang Tầm suy nghĩ một chút, cố ý nói: “Đều thích cả.”
“Thích cả hai?” Phó Dĩ Hành cúi người lại gần, giọng nói có chút nguy hiểm.
Anh đưa tay ra để cù cô.
Giang Tầm vội vàng tránh ra nhưng bị ép đến không còn đường lui, đành phải nói: “Được rồi, được rồi, em không thích cả hai.” Cô cố nhịn cười: “Em chỉ thích cá muối thôi, được chưa?”
Phó Dĩ Hành không hài lòng lắm: “Giọng điệu không có chút chân thành gì cả.”
Giang Tầm cong môi: “Vậy anh muốn như thế nào?”
Cuối cùng Giang Tầm bị buộc phải nói “Em chỉ thích anh” vài lần thì Phó Dĩ Hành mới hài lòng mà bỏ qua.
Du thuyền không lái ra xa, đi dạo quanh vùng biển gần đó rồi quay trở lại điểm xuất phát.
Vừa đúng lúc đến giờ cơm.
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Bữa tối là một bữa tiệc lớn gồm hải sản phong phú và thịt nướng.
Nơi ăn uống hướng ra mặt biển, bàn ăn, ghế và sàn nhà đều được làm lại từ những tấm ván gỗ từ thân tàu bỏ đi, một hành lang uốn lượn dẫn ra biển. Họ ngồi bên bờ biển, gió biển thổi vào mặt, khiến cho mọi người cảm thấy ấm cúng và dễ chịu.
Hải sản được đánh bắt từ biển nên còn tươi sống, tôm hùm, hàu, sò điệp, mực… Các loại hải sản và cá biển được đầu bếp chế biến ngay tại chỗ, khi dọn lên bàn là các loại hải sản vừa chín tới, tươi mới và rất ngon.
Sau bữa ăn còn có rất nhiều loại trái cây nhiệt đới.
Tuy nhiên Giang Tầm không ăn nhiều hải sản, mỗi thứ chỉ nếm một chút.
Cho đến khi Giang Tầm đăng ảnh đồ ăn lên vòng bạn bè, tất cả người thân và bạn bè mới biết cô đã đi nghỉ mát.
Ngay sau khi bài viết được đăng lên, cô nhận được rất nhiều những lời hỏi thăm từ gia đình và bạn bè.
Giang Lăng: 【Đi nghỉ mát sao?】
Giang Tầm phản hồi Giang Lăng: 【Đúng vậy.】
Giang Lăng phản hồi Giang Tầm: 【Vậy chơi vui nhé, nhưng phải chú ý đến an toàn. Nếu gặp chuyện không vui thì nhớ đến tìm chị.】
Giang Tầm gửi một mặt cười: 【Vâng.】
Giang Nhuy nhìn thấy hình ảnh đồ ăn mà cô đăng lên liền kích động, trong chớp mắt gửi tới mấy bình luận.
Giang Nhuy: 【】
Giang Nhuy: 【Chị đi biển từ lúc nào vậy? Bọn chị cũng quá tàn nhẫn rồi đấy, còn ăn nguyên một bàn hải sản phong phú như vậy nữa chứ!!!】
Giang Nhuy: 【A!!!!!!】
Giang Nhuy: 【Muốn khóc thành tiếng quá, đột nhiên em cảm thấy bữa tiệc buffet của mình không còn thơm nữa rồi.】
Giang Nhuy: 【Tại sao lại không có phần của em?】
Giang Nhuy dường như ý thức được điều gì đó, bình luận mới nhất gửi đi được vài giây đã bị cậu xóa đi.
Giang Tầm cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không trả lời cậu.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Ăn tối xong, cả hai đi dạo biển cho tiêu hết thức ăn.
Cát trên bãi biển mềm mại và đi lên rất thoải mái.
Giang Tầm đi được một đoạn thì đột nhiên dừng lại.
“Có chuyện gì vậy?” Phó Dĩ Hành hỏi.
Giang Tầm buông tay anh ra, quỳ xuống dùng cát làm giấy vẽ, dùng ngón tay vẽ một con mèo trên cát.
Sau đó lại vẽ tiếp một con cá muối.
Mèo con ở bên biển chào hải âu, cá muối ở bên cạnh hờn dỗi.
Phó Dĩ Hành nhíu mày.
Giang Tầm hỏi anh: “Nhìn xem, có giống như cá giấm chua không?”
Phó Dĩ Hành mặt không đổi sắc xóa đi hải âu, sau đó vẽ một trái tim bao quanh con mèo và con cá muối.
Rồi anh nghiêm nghị nói: “Không, là mèo con và cá muối cùng nhau đi ngắm biển.”
Giang Tầm sững sờ, đỏ mặt nói: “Anh Phó, anh thật là ngây thơ.”
Phó Dĩ Hành cười nói: “Em không phải cũng vậy sao.”
Hai người nhìn nhau cười.
Ngày hôm sau Giang Tầm mới biết, có lẽ là sợ đụng mặt với Phó Dĩ Hành nên Phó An Dịch đã bắt bạn gái nổi tiếng của mình chạy trốn.
Cô cũng không quan tâm đến.
Cô đã trải qua vài ngày nghỉ mát vui vẻ trên hòn đảo nhỏ này.
Từ đảo trở về, kỳ nghỉ Tết cũng kết thúc.
Năm sau truyền thông Nghịch Phong bắt đầu chuẩn bị cho việc chuyển đến một địa điểm mới.
Địa điểm văn phòng mới của công ty là Phó Dĩ Hành đã chọn cho cô, ngay tại khu trung tâm CBD, giao thông thuận tiện và tài nguyên thương mại dồi dào.
Còn có một điểm nữa là… rất gần tập đoàn Quân Trạch.
Giang Tầm từ điểm này đã nhìn ra Phó Dĩ Hành đang sử dụng quyền lực để trục lợi, nhưng cô cũng không vạch trần anh.
Một điều quan trọng nữa là Giang Tầm đã quyết định trao quyền chuyển thể phim hoạt hình “Cô Mèo và Anh Cá Muối” cho hoạt hình Thu Thu.
Tuy nhiên cô chỉ giao quyền cải biên chuyển thể hoạt hình, bảo lưu các quyền khác.
Đối với việc ký kết bản quyền chuyển thể phim hoạt hình, hoạt hình Thu Thu rất có thành ý, sau khi quyết định hợp tác, hôm sau liền đích thân đến để thảo luận về việc hợp tác với Giang Tầm và ký hợp đồng.
Giang Tầm cũng đã thương lượng một điều kiện, lấy phim hoạt hình để truyền bá cho truyền thông Nghịch Phong.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Buổi tối, Giang Tầm đã đăng một bài mới về Mèo con và Cá Muối, vừa lúc đó hoạt hình Thu Thu cũng đăng lên Weibo.
Quyết định chuyển thể hoạt hình “Cô Mèo và Anh Cá Muối”!
Tin tức này vừa tung ra, lập tức thu hút được rất nhiều cuộc bàn tán sôi nổi của người hâm mộ.
Tuy nhiên, Giang Tầm không để ý đến nó cho lắm. Sau khi ký hợp đồng chuyển thể hoạt hình, cô bắt đầu bận rộn với việc chuyển địa điểm của công ty.
Mãi đến một tuần sau cô mới biết Phó Dĩ Hành dã đầu tư vào hoạt hình của mình.
Giang Tầm:
Điều này là do biên tập viên của hoạt hình Thu Thu nói cho cô biết.
Tập đoàn Quân Trạch bỏ vốn đầu tư cho “Cô Mèo và Anh Cá Muối”.
Buổi tối khi về đến nhà, việc đầu tiên là Giang Tầm bắt lấy Phó Dĩ Hành, hỏi anh về chuyện này: “Tại sao anh lại đầu tư vào hoạt hình này?” Cô nghi ngờ: “Hoạt hình này nhìn qua đã biết không thể sinh lời rồi.”
“Cần lý do sao?” Phó Dĩ Hành hỏi: “Anh chỉ đem hạng mục báo lên, đầu tư đã được phê duyệt thông qua quy trình bình thường của công ty, anh cũng không hề nhúng tay vào.”
Đường đường là một tổng giám đốc lại tự mình báo hạng mục, ai dám không thông qua?
Giang Tầm nghi ngờ hỏi: “Không phải anh không bao giờ đầu tư vào những bộ phim vô giá trị sao? Tuy rằng hoạt hình không phải là điện ảnh, nhưng trước đây em cũng đã từng làm về phim hoạt hình, phim hoạt hình dễ thâm hụt hơn cả phim điện ảnh.”
“Em là tác giả của bộ này, cũng tự biết rõ là tác phẩm này có những khuyết điểm ở chỗ nào. Nội dung cốt truyện rất đơn giản cũng không có chút triển vọng nào, không hề phù hợp tiêu chuẩn đầu tư của anh.”
Phó Dĩ Hành bình tĩnh nói: “Nhưng anh không nghĩ vậy. Đây là một tác phẩm có nhiệt, rất đáng để đầu tư.”
Giang Tầm: “…”
“Lúc truyền bá bộ phim “Khi pháo hoa nở rộ” anh đâu có nói như vậy. Em nhớ lúc trước anh nói là, ‘Sản xuất điện ảnh và truyền hình cùng với truyền bá là một tổng thể, đối với hạng mục đầu tư cần tiến hành phần tích tổng thể’, ‘Sản xuất đi đôi với truyền bá, không thể thiếu một trong hai’, ‘Người chỉ trục lợi ánh mắt rất hạn hẹp, người đầu tư phải biết nhìn xa trông rộng’.” Giang Tầm lặp lại những lời trước kia anh đã nói, lại nhịn không được mà phàn nàn: “Anh đúng là tiêu chuẩn kép nha, Phó tổng.”
Phó Dĩ Hành nới lỏng cà vạt, nhìn cô với vẻ mặt bình tĩnh: “Vậy thì sao nào?”
Giang Tầm không có lời nào để nói lại, nhưng vẫn đáp: “Đầu tư vào phim hoạt hình này của em, coi chừng lại lỗ vốn.”
Phó Dĩ Hành buông cà vạt ra, người hơi cúi xuống, đối diện với ánh mắt cô: “Em có nhớ trước đây anh đã nói với em rằng tiêu chuẩn kép của anh chỉ dùng với mình em không?”
Giang Tầm khẽ giật mình, vô thức gật đầu: “Hình như… là đã nói như vậy.”
Phó Dĩ Hành nhếch khóe miệng, nói rõ từng câu từng chữ: “Đầu tư vào phim hoạt hình của em cũng không cần vì bất kỳ lý do gì cả.”
Dùng giọng điệu như này để nói.
Giang Tầm nhịn không được che mặt.
Tên đàn ông chó má này, quá là phạm quy rồi.