Mary nhận ra khách của họ, tự động đi pha một tách cà phê; Clay luôn muốn uống cà phê. Anh tháo mũ, ngồi xuống với hơi thở nặng nề.
“Lần này là ai?” Wolf hỏi, giọng nói trầm của anh quá cộc cằn đến mức gần giống như tiếng gầm gừ.
“Pam Hearst.”
Joe giật mình, tất cả màu sắc biến mất trên mặt cậu. Cậu đứng yên khi Clay nói tiếp.
“Cô bé đã chống cự được. Cô không bị làm hại nhưng sợ hãi. Hắn nhảy lên hiên sau nhà cô bé. Vì Chúa, bà Winston nghe thấy tiếng hét của cô bé nên gã đó đã chạy mất. Pam nói cô bé đã đá vào miệng hắn. Cô bé thấy máu trên chiếc mặt nạ trượt tuyết mà hắn đeo.
“Hắn sống trong thị trấn,” Wolf nói. “Tôi đã tìm thấy một dấu chân khác nhưng rất khó lần dấu vết trong thị trấn trong khi mọi người vẫn đi lại liên tục và phá huỷ hết những dấu chân mới. Tôi nghĩ hắn đã lặn mất vào một ngôi nhà trên đường Bay nhưng hình như hắn không sống ở đó.”
“Đường Bay.” Clay cau mày khi xem xét lại trong đầu những người sống ở đó; hầu hết dân thị trấn đều sống ở đó trong những khu nhà nhỏ bé san sát. Nhà Hearst cũng sống ở một khu trên đường Bay. “Lúc này, chúng ta có thể tóm được hắn. Bất cứ người đàn ông nào bị sưng môi cũng cần phải có chứng cớ ngoại phạm chặt chẽ.”
“Nếu chỉ bị nẻ môi thì anh không thể tóm hắn được. Chỗ sưng rất nhỏ. Có lẽ cô bé đã thực sự làm hắn bị thương hơn thế, nhiều ngày nữa có lẽ vết thương có thể vẫn nhìn rõ.” Wolf giả thiết. Môi sẽ lành rất nhanh. Nếu Pam đấm gãy vài cái răng thì lại là chuyện khác.”
“Có máu dính lại trên hiên nhà không?”
“Không.”
“Như vậy là cô bé không tạo ra vết thương thực sự rồi.” Máu sẽ bị bắn ở hiên nhà nếu như cô bé đá gẫy răng hắn. Clay cào mạnh tóc. “Tôi không muốn nghĩ về những náo động mà chuyện này gây ra nhưng tôi sẽ đi nói với cảnh sát trưởng kiểm tra từng nhà trên đường Bay. Chết tiệt, tôi không thể nghĩ được ai đã làm.”
Joe đột ngột rời khỏi căn phòng, Wolf nhìn chăm chú theo con trai anh. Anh biết Joe muốn đến chỗ Pam nhưng cũng biết rằng cậu sẽ không đến. Một số rào cản đã bị phá bỏ nhưng hầu hết vẫn còn nguyên.
Clay nhìn Joe đi khỏi và lại thở dài. “Thằng con hoang gọi Pam là ‘con điếm của bọn Anh điêng’.”
Cái nhìn chăm chú của anh chuyển sang phía Mary. Cô đứng yên lặng suốt từ nãy tới giờ. “Cô đã đúng.”
Cô không trả lời vì cô đã biết trước là mình đúng. Cô thấy phát sốt khi nghe thấy tên người bị tấn công là Pam bởi nó đã biểu hiện rõ ràng sự căm ghét đằng sau cuộc tấn công.
“Tôi cho rằng tất cả dấu vết ở nhà Pam đã bị phá huỷ.” Wolf nói như thể đó là lời khẳng định chứ không phải câu hỏi.
“Tôi sợ là thế.” Clay hối tiếc vì thực tế mọi người trong thị trấn đã tập trung ở nhà Hearst trước khi anh đến đó, đứng quanh hiên sau và đi lại quanh khu vực đấy.
Wolf lầm bầm chê bai những con người ngu ngốc đó. “Anh có nghĩ là cảnh sát trưởng sẽ đi tìm từng nhà một không?”
“Còn tuỳ. Anh biết rằng một số người dân sẽ cãi lộn về vấn đề đó mà chẳng quan tâm xem lý do là gì. Họ sẽ biến đây thành chuyện riêng mà năm nay là năm bầu cử,” anh nói, điều này sẽ ảnh hưởng đến quan điểm của ông ấy.
Mary nghe họ nói chuyện nhưng không tham gia. Giờ đây Pam đang bị tổn thương, ai sẽ là người tiếp theo? Liệu gã đàn ông đó có tiến dần lên đến mức đủ dũng khí để tấn công Joe và Wolf không? Nó thực sự là nỗi kinh hoành vì cô không biết liệu cô có chịu đựng nổi điều đó không. Cô yêu họ với tất cả sự mãnh liệt trong tâm hồn. Cô sẽ vui lòng đặt mình vào nguy hiểm thay họ.
Đây chính xác là những gì cô phải làm.
Thậm chí chỉ nghĩ đến bàn tay của hắn trên cô lần nữa cũng đủ làm cô phát ốm nhưng cô biết cô phải cho hắn cơ hội. Bằng cách nào đó cô phải nhử hắn xuất hiện. Cô sẽ không cho phép bản thân mình tiêu phí thời gian cho việc lẩn trốn ở đồi Mackenzie thêm một phút nào nữa.
Cô sẽ bắt đầu tự mình lái xe vào thị trấn. Chỉ có một vấn đề là làm sao giấu được Wolf, cô biết anh không bao giờ đồng ý nếu anh biết được một tí gì kế hoạch của cô. Không những thế, anh có thể giữ không cho cô rời đi bằng cách phá hỏng xe cô hay thậm chí là nhốt cô trong phòng ngủ. Cô không đánh giá thấp anh về điều đó.
Từ khi anh đưa cô lên núi với mình, anh đã tự mình đi lấy và giao lại ngựa chứ không cho khách hàng lại gần trang trại đề phòng họ có thể nhìn thấy cô. Chỗ ở của cô được giữ bí mật tuyệt đối chỉ có Wolf, Joe và Clay biết. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là cô có thể đi một mình vài lần một tuần khi Wolf và Joe đi trả ngựa và làm một số việc vặt khác. Joe phải rời khỏi nhà để đi học toán, ngoài ra họ cũng phải đi sửa hàng rào và làm việc với bầy gia súc như những người chủ trang trại khác. Cô thực sự có rất nhiều cơ hội để trốn đi ít nhất là lần đầu tiên. Lần sau sẽ khó khăn hơn nhiều vì Wolf sẽ cảnh giác.
Cô cảm thấy hơi áy náy và đi vào tìm Joe. Cô nhòm vào trong giường cậu nhưng cậu không có đó vì thế cô đi ra hiên trước. Cậu đang dựa vào cột, ngón tay cái đút vào túi quần trước. “Đó không phải lỗi của em.”
Cậu không nhúc nhích. “Em biết nó có thể xảy ra.”
“Em không phải chịu trách nhiệm về sự căm ghét của người khác.”
“Vâng, nhưng em phải chịu trách nhiệm đối với Pam. Em biết điều đó có thể xảy ra, em nên tránh xa cô ấy ra.”
Mary nói cứng rắn. “Hình như cô nhớ rằng nó khác thế. Pam đã chọn lựa khi cô bé tạo ra sự kiện ở cửa hàng cha cô ấy.”
“Tất cả những gì cô ấy muốn là đi khiêu vũ. Cô ấy không yêu cầu nhận lấy tình trạng như thế này.”
“Tất nhiên là không nhưng nó vẫn không phải lỗi của em. Ít ra là em không có lỗi hơn việc cô bé bị tai nạn ô tô. Em có thể đổ lỗi cho bản thân vì đáng lẽ em phải giục cô bé đi nhanh hoặc chậm hơn thì sẽ không bị tai nạn. Nhưng điều đó thật lố bịch. Em biết mà.”
Cậu không thể không nở một nụ cười yếu ớt vì giọng nói cứng nhắc của cô. Cô nên ở trong quốc hội, quất lời thuyết giáo của cô vào các thượng nghị sĩ và các đại biểu phụ trách về vấn đề công khố. Thay vì thế, cô thách đố với cả Ruth và Wyoming khiến cả hai nơi đều bị thay đổi từ khi cô bước chân đến thị trấn.
“Thôi được rồi, em đã tự nhận quá nhiều trách nhiệm,” cậu nói. “Nhưng em biết rằng chẳng thông minh chút nào khi đi ra ngoài với cô ấy như thế. Nó không đúng đắn tí nào. Em sẽ rời đây khi em học xong và em sẽ không quay lại. Pam nên hẹn hò với người nào đó sẵn sàng đến với cô ấy khi cô ấy cần.”
“Em vẫn tự nhận quá nhiều trách nhiệm rồi. Hãy để Pam tự quyết định cô ấy muốn hẹn hò với ai. Phải chăng em muốn tách mình ra khỏi phụ nữ suốt đời?”
“Em không có ý định xa xôi đến thế,” cậu kéo dài giọng và trong khoảnh khắc đó, giọng nói cậu giống giọng cha cậu đến mức làm cô giật mình. “Nhưng em không có ý định dính líu đến ai hết.”
“Không phải điều gì cũng diễn ra em muốn. Em đã dính líu đến Pam thậm chí trước khi cô đến đây.”
Điều đó đúng. Cậu thở dài và dựa đầu vào cột. “Em không yêu cô ấy.”
“Tất nhiên là không. Cô chưa bao giờ nghĩ thế.”
“Em thích cô ấy; quan tâm đến cô ấy. Nhưng không đủ để ở lại, không đủ để từ bỏ Học viện.” Cậu nhìn vào màn đêm Wyoming, bầu trời quang đãng, những vì sao sáng lấp lánh và nghĩ về việc lái chiếc F-15 bay qua những ngọn núi này với mặt đất tối đen bên dưới và những ngôi sao lấp lánh bên trên. Không, cậu không thể từ bỏ được.
“Em có nói với cô bé điều đó không?”
“Có.”
“Vậy thì đó là quyết định của cô bé.”
Họ đứng yên lặng, nhìn ngắm các vì sao. Vài phút sau Clay ra về, không ai thấy lạ khi anh không chào. Wolf đi ra ngoài hiên nhà và tự động trượt tay quanh eo Mary, ôm cô về phía anh khi anh đặt tay lên vai con trai mình. “Con ổn chứ?”
“Ổn, con cho là thế.” Nhưng cậu hiểu rằng toàn bộ giận dữ cậu từng thấy trong mắt Wolf khi Mary bị tấn công lại đang bùng cháy đến mức khó kiểm soát trong lòng cha cậu. Chỉ Chúa mới cứu được gã đó khi Wolf Mackenzie túm được hắn.
Wolf siết chặt vòng tay quanh Mary và kéo cô vào lòng. Anh biết rằng lúc này, tốt nhất là nên để Joe một mình. Con trai anh rất cứng rắn; nó có thể chịu đựng được.
Sáng hôm sau, Mary lắng nghe họ thảo luận công việc trong ngày. Không cần phải đi giao nhận ngựa nhưng buổi chiều Joe có giờ học toán và họ định dùng buổi sáng để tiêm chủng cho lũ gia súc. Cô không biết cần bao lâu để tiêm hết bầy gia súc đó nhưng cô nghĩ rằng họ sẽ phải mệt mỏi cả buổi sáng. Họ sẽ cưỡi hai con ngựa non 3 tháng tuổi, dạy nó làm thế nào để quây lũ gia súc.
Qua một đêm, Joe đã thay đổi; đó chỉ là một sự thay đổi khó thấy nhưng điều đó lại làm Mary đau lòng. Mỗi khi được nghỉ ngơi, khuôn mặt trẻ trung của cậu giữ vẻ mặt dứt khoát làm cô buồn lòng như thể dấu vết mờ nhạt từ thời niên thiếu đang điều khiển tâm hồn cậu. Trông cậu luôn già trước tuổi nhưng giờ đây bất chấp làn da mềm mại, trông cậu không có gì giống một thanh niên trẻ tuổi nữa.
Cô là một phụ nữ trưởng thành, gần ba mươi tuổi nhưng vụ tấn công vẫn để lại nỗi sợ hãi mà cô không thể tự mình chịu đựng được. Còn Cathy và Pam chỉ là những đứa trẻ; Cathy phải chịu đựng cơn ác mộng quá lớn so với Mary và Pam. Joe đã đánh mất tuổi trẻ của mình. Dù thế nào, phải ngăn chặn gã đó lại trước khi hắn tàn phá thêm một người nữa.
Khi Wolf và Joe đi khỏi nhà, Mary chờ cho đến khi họ đi đủ xa để không thể nghe thấy tiếng cô khởi động ô tô rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Cô không biết cô sẽ làm gì ngoài việc diễu hành khắp Ruth nhằm tạo ra cơ hội mong manh rằng sự hiện diện của cô sẽ gây ra một vụ tấn công nữa. Và sau đó là gì? Cô không biết nữa. Cô phải chuẩn bị thế nào đó; cô cần có người theo dõi để có thể bắt hắn, để tóm hắn dễ dàng; hắn phải thật bất cẩn, tấn công ở nơi sáng sủa, tạo những di chuyển ngu ngốc như thể hắn tấn công bốc đồng mà không có kế hoạch. Không được cho hắn đề phòng gì hết. Toàn bộ chuyện này thật điên rồ và không có lý chút nào.
Tay cô run rẩy khi cô lái xe vào thị trấn; cô nhận biết sâu sắc rằng đây là lần đầu tiên cô đi ra ngoài mà không được bảo vệ kể từ vụ tấn công. Cô cảm thấy bị bóc trần như thể quần áo cô đã bị lột sạch.
Cô cần phải kiếm ai đó dõi theo cô, ai đó cô tin tưởng. Ai? Sharon? Một người đồng nghiệp trẻ tuổi nhưng cô ấy không hung hăng mà cô nghĩ hoàn cảnh này cần phải tìm người hung hăng. Francie Beecham thì quá già; Cicely Karr lại quá cẩn thận. Cô không thích đến những người đàn ông vì họ sẽ đòi bảo vệ và từ chối giúp đỡ. Đàn ông là nạn nhân của chính hóc môn của họ. Machismo đã giết nhiều người hơn PMS nhiều. (Cái này không hiểu.)
Hình ảnh Pam Hearst hiện ra trong đầu cô. Pam cực kỳ quan tâm đến việc tóm cổ gã đó và cô đủ hung hăng đá vào mồm hắn, chiến đấu với hắn. Cô bé còn trẻ nhưng dũng cảm. Cô có can đảm chống lại cha cô và hẹn hò với đứa con lai.
Các mẩu đối thoại trong cửa hàng nhà Hearst tạm dừng khi cô bước vào; đây là lần đầu cô đến đây kể từ khi trường học nghỉ hè. Cô lờ đi cái yên lặng dày đặc đó tiến về quầy tính tiền chỗ ông Hearst đang đứng. Cô biết chắc nhân vật trong các mẩu đối thoại mà cô đã cắt ngang đấy là ai.
“Pam có nhà không?” Cô hỏi nhỏ, không muốn cả cửa hàng nghe thấy.
Trông ông Hearst như thể mất ngủ cả chục năm rồi nhưng không có sự oán hận trên mặt ông.
Ông gật đầu. Điều tương tự đã xảy ra với cô Potter, ông nghĩ. Nếu cô có thể nói chuyện với Pam, có lẽ cô sẽ mang cái nhìn ma ám ra khỏi mắt con gái ông. Cô Potter rất giỏi trong những thứ kiểu này; có lẽ ông không luôn đồng tình với cô nhưng ông thề rằng ông đã học cách kính trọng cô. Và Pam cũng rất coi trọng cô. “Tôi rất cám ơn nếu cô nói chuyện với con bé,” ông nói. Có gì đó kỳ lạ trong đôi mắt xanh nhạt của cô, gần giống như là vẻ quyết tâm chiến đấu. “Tôi sẽ làm điều đó,” cô hứa và quay ra. Cô suýt va vào Dottie khiến cô giật mình thở gấp; người phụ nữ đó đứng ngay sau cô.
“Chào buổi sáng,” Mary nói vui vẻ. Dì Ardith bắt cô luyện tập đến mức thái độ cư xử tốt ăn sâu vào trong cô.
Cô cảm thấy kỳ lạ, Dottie dường như già hẳn đi. Gương mặt bà hốc hác. “Cô thế nào, Mary?”
Mary ngập ngừng nhưng cô có thể nhận ra Dottie không hề có thái độ thù địch như thường thấy. Chẳng lẽ cả thị trấn đã thay đổi rồi sao? Cơn ác mộng đã khiến họ hiểu ra những người nhà Mackenzie hay sao? “Em khoẻ. Kỳ nghỉ của cô vui vẻ chứ?”
Dottie cười nhưng chỉ là động đậy cơ mặt chứ không phải là thể hiện sự vui vẻ. “Cũng được nghỉ ngơi chút ít.”
Rõ ràng bà không có vẻ gì là được nghỉ ngơi cả mà trông phiền muộn đến kiệt quệ. Tất nhiên, ai cũng có nỗi phiền muộn của mình.
“Con trai cô thế nào?” Mary không thể nhớ tên cậu ta và cô cảm thấy hơi xấu hổ. Cô không thường hay quên tên người khác.
Dottie trở nên trắng bệch khiến cô hết sức ngạc nhiên. Thậm chí môi bà dường như không còn giọt máu. “Tạ...tại sao cô hỏi thế?” bà lắp bắp.
“Lần trước gặp, trông cậu ấy có vẻ buồn,” Mary trả lời. Cô khó có thể nói rằng thói quen cư xử tốt khiến cô hỏi câu đó. Những người phương Nam thường hay hỏi thăm về gia đình nhau.
“Ồ. Nó ổn cả. Nó hiếm khi rời khỏi nhà. Nó không thích ra khỏi nhà.” Dottie nhìn xung quanh rồi thốt ra “Xin lỗi,” và rời khỏi cửa hàng trước khi Mary có thể nói thêm gì nữa.
Cô nhìn ông Hearst, ông nhún vai. Ông cũng nghĩ Dottie hành động hơi lạ lùng.
“Giờ tôi đi gặp Pam đây,” cô nói.
Cô bắt đầu đi đến nhà Hearst nhưng ký ức những gì xảy ra lần trước khiến cô cảm thấy lạnh xương sống khi đi qua thị trấn. Cô bước vào xe, kiểm tra ghế sau và ván sàn trước khi mở cửa. Khi khởi động xe, cô nhìn thấy Dottie bước nhanh trên đường, đầu cúi gằm như thể bà không muốn ai nói chuyện với bà. Bà không mua gì. Mary nhận ra. Tại sao bà lại vào cửa hàng nhà Hearst nếu không mua gì? Điều này không thể bỏ qua bởi vì ai cũng biết các của hàng trong thị trấn để làm gì. Tại sao bà lại rời đi đột ngột thế?
Dottie rẽ trái sang con đường nhỏ nơi bà sống và Mary bất ngờ tự hỏi Dottie làm gì khi đi loanh quanh một mình như thế. Mọi phụ nữ trong thị trấn đều biết nên thế nào là tốt hơn. Chắc bà phải có đủ sự khôn ngoan để cẩn thận chứ.
Mary lái xe chầm chậm trên đường. Cô nghển cổ lên khi đến đoạn đường Dottie rẽ vào và nhìn thấy người phụ nữ đó đi vội vã lên bậc thềm nhà bà. Đôi mắt cô cảm thấy tối sầm lại: Đường Bay.
Đường Bay là nơi Wolf nghĩ kẻ hiếp dâm đã lẩn vào một ngôi nhà nào đó. Rõ ràng là hắn không thể vào nhà nếu đó không phải nhà hắn trừ phi hắn thân thiết như người trong nhà. Điều đó có thể nhưng thậm chí người bạn rất thân cũng sẽ gọi cửa trước khi vào nhà người khác mà Wolf thì không nghe thấy gì cả.
Dottie hành động rõ ràng rất lạ. Nhìn bà như thể bị ong chích khi Mary hỏi han về đứa con trai... Bobby, đấy là tên cậu ta. Mary hài lòng vì đã nhớ ra.
Bobby. Bobby không được ổn lắm. Cậu làm mọi việc theo cách hơi lệch lạc. Cậu không thể dùng suy nghĩ logic cho một việc đơn giản nhất, không thể vạch kế hoạch cho một quá trình hành động thực tiễn.
Mary vã mồ hôi, cô dừng xe lại. Cô chỉ thấy cậu ta đúng một lần nhưng cô có thể hình dung ra cậu ta trong óc: to, hơi yếu ớt với mái tóc hung đỏ và nước da trắng. Nước da trắng và bị tàn nhang.
Có phải là Bobby không? Người duy nhất trong thị trấn hoàn toàn không chịu trách nhiệm về bản thân mình? Người không ai nghi ngờ? Trừ mẹ cậu ta. Cô phải nói với Wolf.
Ngay khi ý nghĩ đó hình thành, cô gạt bỏ nó. Cô không thể nói với Wolf, chưa thể, bởi vì cô không muốn đặt gánh nặng này lên vai anh. Bản năng sẽ bảo anh đi theo Bobby; lương tâm anh sẽ tranh cãi rằng Bobby không phải là người chịu trách nhiệm. Mary hiểu anh ấy đủ nhiều để biết điều đó, bất kể anh quyết định thế nào thì anh cũng sẽ luôn hối hận. Tốt hơn cô nên chịu trách nhiệm thay vì đẩy sang cho Wolf. Cô sẽ gọi Clay. Rốt cuộc đây là việc của anh. Anh có thể giải quyết tình trạng này tốt hơn.
Chỉ một vài giây trôi qua khi những ý nghĩ của cô chạy qua trong óc. Cô vẫn đứng nhìn chăm chú vào nhà Dottie khi Bobby đi ra hiên nhà. Mất một lúc cậu ta mới đột ngột chú ý đến xe cô và nhìn thẳng vào cô. Khoảng cách giữa họ gần 75 yard (~70m), vẫn quá xa để cô có thể đọc biểu hiện của cậu nhưng cô không cần khoảng cách gần hơn để nỗi sợ hãi hoàn toàn chạy khắp cơ thể cô. Cô nhấn mạnh ga và chiếc xe bắn về phía trước, nghiền qua đống sỏi và bánh xe rít lên.
Chỉ còn một khoảng cách ngắn đến nhà Hearst. Mary chạy đến cửa trước và đập cửa rầm rầm.
Tim cô muốn nổ tung. Chỉ một chốc thôi cô sẽ đứng đối diện với hắn và cô biết cô sẽ không thể chịu nổi. Chúa ơi, cô phải gọi Clay.
Bà Hearst mở cửa he hé, khi nhận ra Mary bà mở hẳn ra. “Cô Potter! Có chuyện gì thế?”
Mary nhận ra trông mình thật hoang dại. “Tôi có thể dùng điện thoại không? Khẩn cấp lắm!”
“Tại sao... tất nhiên.” Bà lùi lại cho Mary vào.
Pam xuất hiện ở phòng trước. “Cô Potter?” Cô trông non nớt và sợ hãi.
“Điện thoại trong bếp.”
Mary đi theo bà Hearst và túm lấy ống nghe. “Số của cảnh sát trưởng là bao nhiêu?”
Pam lấy một quyển sổ điện thoại nhỏ từ trên giá và bắt đầu lật giở. Quá kích động đến mức không thể chờ, Mary gọi số tổng đài cung cấp thông tin.
“Phòng cảnh sát trưởng, làm ơn.”
“Thành phố nào?” Một giọng nói quái gở vang lên.
Cô chững lại. Thề bằng mạng sống của mình, cô không thể nhớ nổi tên thị trấn.
“Nó đây rồi.” Pam nói.
Mary ngắt cuộc gọi đến tổng rồi quay số Pam đưa cho. Nhiều máy tính khác nhau lách cách kết nối khiến cô cảm thấy nó sẽ bao giờ không kết thúc.
“Phòng cảnh sát trưởng.”
“Cảnh sát Armstrong, làm ơn. Clay Armstrong.”
“Chờ một chút.”
Một khoảng thời gian dài lê thê. Pam và mẹ cô đứng căng thẳng, không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn làm theo cô. Mắt hai người đều thâm quầng. Đó là một đêm tồi tệ với gia đình Hearst.
“Phòng cảnh sát trưởng,” một giọng khác.
“Clay?”
“Cô tìm Armstrong?”
“Vâng. Đây là trường hợp khẩn cấp!” cô nhấn mạnh. “Tôi không biết anh ta đang ở đâu. Cô có thể nói với tôi có chuyện gì – này, Armstrong! Có quý cô nào đó muốn gặp anh gấp.” Rồi nói với Mary, “Anh ta đây.”
Vài giây trôi qua rồi Clay nói. “Armstrong.”
“Mary đây. Tôi đang ở thị trấn.”
“Cô làm cái quái gì ở đấy thế?”
Răng cô đánh lập cập. “Đó là Bobby. Bobby Lancaster. Tôi đã thấy cậu ta...”
“Gác máy ngay!”
Tiếng thét vang lên, cô giật mình làm rơi ống nghe. Ống nghe đung đưa lủng lẳng ở đầu dây nối. Cô áp lưng vào tường, Bobby đứng đó, bên trong bếp với con dao mổ thịt lớn trong tay.
Khuôn mặt hắn ta nhăn nhúm vì căm ghét và sợ hãi.
“Cô đã nói!” Giọng hắn ta như đứa trẻ bị ấm ức.
“Nói... nói gì?”
“Cô đã nói với ông ta! Tôi nghe thấy!”
Bà Hearst lùi lại dựa vào cái tủ, tay bà ôm lấy cổ họng. Pam đứng như mọc rễ giữa phòng, khuôn mặt tái mét, mắt dính chặt vào người đàn ông trẻ tuổi cô đã biết từ khi mới sinh ra. Cô có thể nhìn thấy vết sưng nhẹ ở môi dưới anh ta.
Bobby dịch chuyển từng bước một như thể hắn ta không biết làm thế nào tiếp theo. Khuôn mặt đỏ lừ và trông hắn ta gần như phát khóc.
Mary cố gắng giữ giọng đều đều. “Đúng thế, tôi nói đấy. Anh ấy đang đến đây. Tốt hơn cậu nên chạy đi.”
Đó có lẽ không phải là lời khuyên tốt nhất trên thế giới nhưng hơn tất cả, cô muốn tống hắn ta ra khỏi nhà Hearst trước khi hắn ta làm ai đó bị thương. Cô liều lĩnh muốn hắn ta chạy trốn.
“Tất cả là lỗi của ngươi!” Nhìn hắn như thể bị mắc bẫy, không biết làm gì ngoài việc ném ra lời trách cứ đó.
Hắn chớp mắt bối rối rồi lắc đầu và nói lại. “Là lỗi của ngươi!”
“Vài phút nữa Clay sẽ đến đây. Cậu nên đi thì hơn.”
Tay hắn nắm chặt dao, đột nhiên hắn với ra, túm chặt tay cô. Hắn to lớn và ẻo lả nhưng hắn nhanh hơn vẻ bề ngoài. Mary thét lên khi hắn vặn tay cô ra sau, gần như làm sái khớp vai cô.
“Ngươi là con tin của ta. Giống như trên ti vi,” hắn nói và đẩy cô ra cửa sau.
Bà Hearst đứng bất động, đóng băng vì sốc. Pam lao đến máy điện thoại nghe tiếng u u của tín hiệu ngắt máy và ấn phím ngắt để gọi cuộc gọi khác. Khi cô nghe thấy tín hiệu cho phép gọi đi, cô gọi đến số nhà Mackenzie. Tiếng chờ máy tưởng như vô tận và cô chửi rủa những từ mà mẹ cô không bao giờ nghĩ là cô biết.
Trong lúc đó cô nhướng người lên cố nhìn xem Bobby đang túm lấy Mary. Cô gần như định gác máy khi đầu bên kia nhấc lên và một giọng nói trầm, giận dữ gầm lên, “Mary?”
Cô giật mình đến nỗi suýt làm rơi ống nghe. “Không ạ,” cô nghẹt thở. “Cháu là Pam. Hắn đã tóm được Mary. Đó là Bobby Lancaster và hắn đã lôi cô giáo ra khỏi nhà...”
“Tôi sẽ đến ngay.”
Pam rùng mình sợ hãi vì giọng nói đầy chết chóc của Wolf Mackenzie.
Mary trượt chân vấp phải những hòn đá to bị cỏ cao che mất và nôn khan khi cơn đau nặng đột ngột làm dạ dày cô co thắt lại.
“Đứng lên!” Bobby la hét, kéo mạnh cô đi.
“Tôi bị trẹo mắt cá chân!” Cô nói dối nhưng nó cho cô lý đo để yêu cầu đi chậm lại.
Hắn ta lôi cô qua một bãi cỏ nhỏ phía sau nhà Hearst, qua những hàng cây rậm rạp, qua con suối và giờ họ đang trèo lên một ngọn đồi nhỏ. Ít ra là cô tưởng nó nhỏ nhưng giờ cô biết thực ra nó rất rộng. Đó là một vùng rộng, trống và thoáng đãng, không phải nơi tốt nhất để Bobby tiến đến nhưng hắn suy nghĩ không được tốt lắm. Đây là điều khiến mọi người bỏ qua hắn ngay từ ban đầu, khiến mọi người nghĩ không thể là hắn được.
Không có chút logic nào trong hành động của hắn; Bobby phản ứng hơn là hành động theo kế hoạch.
Hắn không biết phải làm gì với mắt cá chân bị trẹo nên hắn chẳng lo lắng về nó, hắn chỉ đẩy cô đi tiếp với tốc độ như cũ. Cô lại bị vấp tiếp nhưng không hiểu sao cô lấy lại được thăng bằng. Cô không thể chịu đựng được lần nữa nếu hắn lại ở trên cô lần nữa.
“Tại sao ngươi lại phải nói?” hắn gầm lên.
“Cậu đã làm hại Cathy.”
“Cô ta đáng bị thế!”
“Tại sao? Tại sao cô ta đáng bị thế?”
“Cô ta thích hắn – thằng Anh điêng.”
Mary thở hổn hển. Cô áng chừng họ đã đi hơn một dặm. Không phải là khoảng cách xa nhưng trèo lên cái dốc thoai thoải thế này khiến cô mệt. Nó không giúp gì cho cái tay bị vặn ra sau lưng của cô. Đã bao lâu rồi? Khi nào cô có thể mong Clay đến? Ít nhất là hai mươi phút rồi.
Wolf nhanh chóng xuống núi. Anh nhảy ra khỏi xe tải với đôi mắt như hai viên đá lửa trước khi chiếc xe rung mạnh để dừng lại hoàn toàn. Anh và Joe đều mang theo súng trường nhưng không phải loại súng bắn tỉa mà là một khẩu Remington với tầm bắn lớn. Anh chưa bao giờ có cơ hội thử bắn mục tiêu cách xa 1000 yard nhưng anh không để lỡ mục tiêu nào dưới tầm đó.
Mọi người túm tụm phía sau nhà Hearst. Anh và Joe lách mình qua đám đông.
“Mọi người đứng yên trước khi phá huỷ thêm dấu vết!” Wolf gầm lên và mọi người dừng lại hoàn toàn.
Pam lao tới phía họ. Nước mắt lã chã trên mặt cô. “Hắn lôi cô giáo vào trong lùm cây đằng kia,” cô nói và chỉ tay.
Tiếng còi báo động báo hiệu Clay đến nhưng Wolf không đợi anh ấy. Dấu vết trên bãi cỏ cũng rõ ràng như ánh đèn nê ông chỉ cho anh biết phải đi đâu và anh bắt đầu bước nhanh. Joe theo sau anh.
Dottie Lancaster cảm thấy kinh hãi, gần như là cuồng loạn. Bobby là con trai của bà, bà yêu cậu dù cậu có làm gì đi chăng nữa. Bà cảm thấy phát ốm khi nhận ra cậu là người đã tấn công Cathy Teele và Mary; bà cảm thấy muốn chết sớm đi cho xong khi bà đấu tranh với lương tâm mình và biết chắc bà sẽ mất con trai nếu như bà tố cáo cậu. Nhưng không gì có thể so sánh với nỗi kinh hoành khi bà phát hiện cậu biến mất khỏi nhà. Bà đi theo tiếng ồn ào và nhận ra cơn ác mộng của bà đã thành sự thật; cậu đã bắt Mary và có dao. Bây giờ thì người nhà Mackenzie đang theo sau cậu và bà biết họ sẽ giết chết cậu.
Bà túm chặt lấy tay Clay khi lao qua bà. “Dừng họ lại,” bà nức nở. “Đừng để họ giết con trai tôi.”
Clay liếc nhìn bà. Anh lắc tay thoát khỏi bà rồi chạy theo họ. Dottie cũng điên cuồng chạy theo.
Sau đó một số đàn ông khác cầm theo súng và tham gia vào đội săn đuổi. Họ đã luôn thấy tiếc cho Bobby Lancaster nhưng hắn đã làm hại những người phụ nữ và không gì có thể tha thứ được điều đó.
Nhịp tim Wolf chậm lại, anh đẩy sự hoảng loạn đi. Các giác quan của anh được huy động cao độ như nó luôn thế mỗi khi anh săn đuổi. Dường như mọi âm thanh khi đến tai anh đều được phóng to để lập tức có thể nhận ra được. Anh nhìn thấy tất cả mọi phiến lá, mỗi cành cây bị gãy và mỗi viên đá bị lật. Anh có thể ngửi thấy tất cả những mùi thiên nhiên đã mất, mùi hăng ngột ngạt, chuôi đồng của con dao sợ hãi. Cơ thể anh là một cỗ máy, di chuyển nhẹ nhàng, yên lặng.
Anh có thể đọc thấy mọi dấu hiệu. Mary trượt chân ở đây, cơ anh căng lên. Cô đã rất sợ hãi. Nếu hắn làm hại cô – cô quá yếu ớt, không phải là đối thủ của đàn ông. Gã con hoang ấy có dao. Wolf nghĩ đến hình ảnh bản con dao ấy chạm vào làn da trắng thanh nhã của cô và sự giận dữ điên cuồng chiếm giữ toàn bộ cơ thể anh. Anh phải đẩy nó đi vì anh không thể để sự giận dữ làm hỏng mọi chuyện.
Anh đi ra khỏi lùm cây và đột nhiên trông thấy họ, phía trên ngọn đồi. Bobby đang lôi Mary đi nhưng ít ra cô còn sống.
Wolf nghiên cứu địa hình. Anh không có góc tốt. Anh dịch sang phía đông chân đồi.
“Dừng lại!”
Là giọng Bobby yếu ớt vì khoảng cách xa nhưng vẫn chứa đựng căm ghét và Bobby giữ Mary trước hắn. “Dừng lại không tao sẽ giết mụ ta!”
Wolf quỳ xuống từ từ và nâng súng trường lên vai. Anh nhìn vào ống ngắm, không phải để bắn nhưng để biết anh nên làm gì. Ống ngắm có tính năng vượt trội anh cho anh thấy rõ khuôn mặt đầy tuyệt vọng của Bobby và con dao kề lên cổ Mary một cách dễ dàng.
“Bobbiiiii!” Dottie bắt kịp họ và gào tên hắn.
“Mẹ?”
“Bobby, để cô ấy đi!”
“Con không thể! Mụ ta đã nói!”
Những người đàn ông tụ tập xung quanh. Một số họ ước lượng khoảng cách bằng mắt và lắc đầu.
Họ không thể bắn ở khoảng cách này. Họ có thể bắn vào Mary, Bobby hay chẳng bắn trúng ai cả.
Clay nhìn xuống Wolf. “Anh bắn được không?”
Wolf cười, cái nhìn của Wolf khiến Clay cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh lần nữa. Nó lạnh lẽo và đầy sát khí. “Được.”
“Không!” Dottie nức nở. “Bobby!” bà gào lên. “Xin con, xuống đây đi!”
“Con không thể! Con phải giết mụ ta! Mụ ta thích hắn, hắn là gã Anh điêng bẩn thỉu! Hắn đã giết chết cha con!”
Dottie thở hổn hển và bịt miệng. “Không,” bà kêu van rồi lại hét lên. “Không! Anh ta không làm thế!” Mắt bà chỉ chứa nỗi đau đớn tột cùng.
“Hắn đã làm! Mẹ nói – gã Anh điêng –” Bobby đột nhiên dừng lại rồi bắt đầu lôi Mary lùi lại phía sau.
“Làm đi,” Clay nói nhẹ.
Wolf ngoắc nòng súng vào chạc của một cây non. Nó nhỏ nhưng đủ vững để giữ khẩu súng ổn định.
Không nói một lời, anh nhìn qua tâm của ống ngắm.
“Đợi đã,” Dottie gào khóc, đau đớn chứa đầy trong giọng nói của bà.
Wolf nhìn bà.
“Xin anh,” bà thì thầm. “Đừng giết nó. Nó là tất cả những gì tôi có.”
Đôi mắt đen của anh không thể hiện điều gì. “Tôi sẽ cố gắng.”
Anh tập trung vào phát bắn, gạt bỏ mọi thứ ra ngoài như anh thường vậy. Có thể là 300 yard nhưng không có gió. Hình ảnh trên ống ngắm to và rõ ràng, và phẳng lỳ, chiều sâu bị méo. Anh có thể thấy rõ mặt Mary. Trông cô tức giận và tay cô giật mạnh cánh tay đang vòng qua vai cô kề con dao vào cổ cô.
Chúa ơi, khi anh đưa cô trở về an toàn và mạnh khoẻ, anh sẽ bóp cổ cô.
Vì cô quá nhỏ nên mục tiêu của anh lớn hơn bình thường. Bản năng của anh mách bảo phải bắn vào đầu để cướp đi hoàn toàn mạng sống của Bobby Lancaster nhưng anh đã hứa. Chết tiệt, đó là một phát bắn chó chết. Họ đang di chuyển, anh đã hạn chế mục tiêu của mình vì hứa không giết chết hắn.
Tâm ống ngắm đã được thiết lập, tay anh trở nên vững vàng, chắc chắn. Anh hít vào, thở ra một chút và nhẹ nhàng bóp cò. Gần như cùng lúc đó, một tiếng nổ sấm sét trong tai anh và anh nhìn thấy vết đỏ loang ra trên vai Bobby, con dao đột nhiên rơi khỏi cánh tay vô dụng của hắn, người hắn bắn ra phía sau vì tác dụng của viên đạn. Mary lảo đảo ngã sang bên cạnh nhưng ngay lập tức đứng dậy.
Dottie quỵ gối xuống, nức nở, ôm mặt.
Những người đàn ông lao lên đồi. Mary chạy xuống và gặp Wolf ở giữa đường. Anh vẫn ôm súng trong tay nhưng anh tóm lấy cô bằng tay, ôm chặt cô vào anh, mắt anh nhắm lại như thể hấp thu sự huyền diệu của cô, ấm áp và còn sống trở lại với anh, mái tóc mượt mà chạm vào mặt anh, mùi hương ngọt ngào trong phổi anh. Anh không quan tâm ai nhìn, không quan tâm mọi người nghĩ gì. Cô là của anh, anh mới sống nửa giờ tồi tệ nhất trong đời anh khi biết rằng cuộc sống của cô có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.
Giờ đây tất cả đã kết thúc, cô khóc.
Cô đã bị lôi lên đồi và lúc này Wolf đang lôi cô xuống. Anh chửi thề liên tục, lờ đi sự phản kháng trong hơi thở hổn hển vì mệt của cô. Mọi người nhìn họ ngạc nhiên nhưng không ai đi đến để cản anh. Sau hôm nay, cái nhìn về Wolf Mackenzie đã khác biệt.
Wolf bỏ qua chiếc ô tô của cô, đẩy mạnh cô vào xe tải của anh. Mary gạt tóc ra khỏi mặt và quyết định không nói động đến chiếc ô tô nữa; họ sẽ lấy nó sau. Wolf đang giận dữ, mặt anh cứng lại.
Khi họ gần đến đường lên núi, anh nói. “Em làm cái quái gì ở dưới thị trấn thế?” Giọng nói bình thản không đánh lừa được cô. Con sói đang tức giận đến mức nguy hiểm.
Có lẽ cô không đủ cẩn trọng như cô nên làm nhưng cô vẫn không sợ anh, không phải sợ người đàn ông cô yêu. Cô quan tâm đến cơn thịnh nộ của anh nhưng không sợ anh. Vì thế cô nói một cách bình tĩnh, “Em nghĩ rằng thấy em có thể khiến hắn làm gì đó ngu ngốc và chúng ta có thể biết hắn là ai.”
“Em đã khiến được hắn, tốt thôi. Những gì hắn làm cũng không ngu ngốc bằng những gì em đã làm. Em đã làm gì, lượn lờ đi lượn lờ lại khắp các đường phố đến khi hắn tóm em à?”
Cô bỏ qua những lời sỉ nhục đó. “Thực tế không đến mức thế. Em định nói chuyện với Pam trước. Em dừng lại cửa hàng ông Hearst để hỏi xem cô bé có nhà không và va phải Dottie. Bà ấy hành động lạ lùng và trông buồn phiền quá nên khiến em thắc mắc. Bà ấy gần như chạy khỏi cửa hàng. Sau đó em thấy bà ấy đi đến đường Bay và em nhớ ra Bobby, nhớ ra đặc điểm cậu ta như thế nào. Rồi cậu ta đi ra hiên nhà và thấy em. Lúc đó em biết rằng cậu ta là kẻ đó.”
“Vì thế em đã ra thay bắt hắn?” anh hỏi với giọng châm biếm.
Mary nổi cáu. “Không, em không ngu đến thế. Tốt hơn hết, anh nên bình luận thông minh hơn, Wolf Mackenzie. Em chỉ làm những gì em thấy phải làm. Em xin lỗi vì anh không thích điều đó nhưng em là thế. Thế là đủ. Em không thể để cho ai đó bị làm hại nữa và hắn có thể bắt đầu chuyển mục tiêu sang anh và Joe. Em lái xe đến nhà Pam và gọi Clay. Em không có ý định đương đầu với Bobby nhưng nó không diễn ra như em muốn. Hắn theo em đến nhà Pam và nghe thấy em nói chuyện điện thoại nên đã tóm lấy em. Những gì sau đó thì anh biết rồi đấy.”
Cô nói quá thật làm anh phải nắm chặt tay vào vô lăng để khỏi túm lấy cô mà lắc mạnh. Nếu cô không khóc vài phút trước, anh có thể đánh mất sự kiềm chế mong manh vì tức giận.
“Em có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như anh không quay lại chuồng cỏ và chú ý thấy ô tô của em đã biến mất không? Chỉ có điều đó mới giúp anh biết khi Pam gọi đến nói cho anh biết em đã bị Bobby bắt đi!”
“Vâng,” cô nói kiên nhẫn. “Em biết điều gì có thể xảy ra.”
“Sẽ chẳng vấn đề gì nếu hắn đến gần và cắt đứt cổ họng em phải không?”
“Hắn mà đến gần thì chẳng được gì ngoài vành móng ngựa và lựu đạn.”
Anh đạp mạnh phanh xe, quá tức giận làm anh mờ mắt. Anh không nhận ra động cơ đã tắt mà chỉ thấy tay anh đang túm lấy đôi vai mảnh khảnh của cô. Anh gần như lôi cô về phía anh đến mức người anh rung lên nhưng có vẻ cô không biết rằng cô nên sợ hãi. Với âm thanh mệt mỏi, cô chọc vào tay anh, bám lấy anh với sức mạnh đáng ngạc nhiên.
Wolf giữ cô, cảm thấy cô đang run rẩy. Lớp màn màu đỏ rời khỏi mắt anh, anh nhận ra cô đang sợ hãi nhưng không phải sợ anh. Với cái quan điểm chết tiệt của cô, cô làm những gì cô cho là đúng và có thể cố tỏ ra bình thường trước mặt anh nên anh không được cảnh báo.
Giá có bất cứ điều gì đó cảnh báo anh thì cũng hơn là nhìn thấy kẻ hiếp dâm đầu óc không bình thường dí dao vào cổ cô.
Anh khởi động xe tải một cách điên cuồng. Nhà anh không còn xa nữa nhưng anh không biết anh có về nhà nổi không. Anh phải làm tình với cô ngay thậm chí có phải làm giữa đường. Nỗi sợ hãi mất cô chỉ có thể biến mất khi anh cảm thấy cô ở bên dưới anh lần nữa và cô mời chào anh đi vào cơ thể mềm mại của cô.
Mary ủ ê suy nghĩ. Đã bốn ngày từ khi Wolf bắn Bobby; hai ngày đầu tiêu tốn cho việc báo cáo và làm các thủ tục với cảnh sát cũng như trả lời phỏng vấn báo chí thậm chí còn có một đài truyền hình yêu cầu nhưng Wolf từ chối. Cảnh sát trưởng cũng tung hô Wolf như anh hùng và tán dương phát đạn của anh. Thành tích trong thời gian trong quân ngũ của Wolf cũng bị đào bới và có rất nhiều bài viết về “người cựu chiến binh Việt Nam từng giành được nhiều huân huy chương” đã cứu nguy cho một cô giáo và bắt được kẻ hiếp dâm.
Bobby được chữa trị ở bệnh viện tại Casper; viên đạn đâm xuyên vào phổi bên phải nhưng hắn thật may mắn vẫn còn sống trong hoàn cảnh đó. Hắn ngơ ngác trước mọi chuyện đã diễn ra và luôn mồm xin được về nhà. Dottie đành cam chịu phải sống suốt quãng đời còn lại với nỗi dằn vặt chính bà đã gieo sự căm thù vào đầu con trai và gây ra toàn bộ cơn ác mộng này. Bà biết Bobby sẽ bị mang đi, ít nhất là một thời gian và họ không thể sống ở Ruth được nữa thậm chí ngay cả khi Bobby được trả tự do. Nhưng dù Bobby có bị mang đi đâu thì bà cũng sẽ đến gần đó. Như bà đã nói với Wolf, cậu là toàn bộ những gì bà có.
Mọi thứ đã kết thúc, Mary biết rằng Wolf sẽ không bao giờ bị đối xử, bị ruồng bỏ như thế nữa. Mối hiểm nguy đã qua, thị trấn lại an toàn. Chỉ cần biết kẻ đã gây ra chuyện đó và tóm được hắn đã giúp Cathy Teele hồi phục hơn rất nhiều mặc dù những gì đã xảy ra sẽ ghi dấu suốt cuộc đời cô.
Vì thế chẳng còn lý do gì để Mary không quay về nhà cô nữa.
Đấy là lý do khiến cô ủ ê suy nghĩ. Trong bốn ngày vừa qua, Wolf không hề nói một từ nào yêu cầu cô ở lại với anh. Anh chưa từng nói lời yêu cô thậm chí suốt cuộc làm tình hoang dã sau khi anh cứu thoát cô an toàn. Anh không nói bất cứ điều gì về hoàn cảnh cá nhân của họ cả.
Đã đến lúc về nhà. Cô không thể sống với anh mãi mãi, không thể sống với anh khi không còn nỗi sợ hãi nào đe doạ cô. Cô biết chuyện yêu đương của họ có thể tiếp tục ít nhất là thêm một thời gian nữa nhưng ý nghĩ phải rời xa ngôi nhà của anh vẫn làm cô thấy chán nản. Cô yêu từng phút sống trên núi của Mackenzie, muốn được chia sẻ những thứ tầm thường nhỏ nhặt nhất với anh. Cuộc sống tạo nên từ những điều nhỏ bé với một vài khoảng khắc mãnh liệt mà thôi.
Cô đóng gói đồ đạc một cách bình tĩnh, cố ngăn không khóc. Cô đang kiềm chế để không gây ra cuộc cãi vã nào hết. Cô mang valy ra ô tô và đợi Wolf quay lại nhà. Sẽ thật trẻ con nếu lén lút bỏ đi; cô sẽ không làm thế; cô sẽ nói với anh cô quay lại nhà mình, cám ơn anh đã bảo vệ cô rồi rời đi. Như vậy sẽ hết sức lịch sự.
Khi điều đó diễn ra, Wolf quay về nhà vào chiều muộn. Người anh ướt đẫm mồ hôi, đầy bụi, chân hơi khập khiễng vì bị con bò giẫm lên chân. Tâm trạng anh không được tốt.
Mary cười với anh. “Em quyết định sẽ rời khỏi anh vì không còn lý do gì khiến em sợ sống một mình nữa. Em đã gói ghém đồ đạc và mang mọi thứ ra xe rồi nhưng em muốn chờ đến khi anh về nhà để cám ơn anh vì mọi thứ đã làm cho em.”
Wolf dừng lại, anh như thể đang nuốt một ngụm nước lạnh vào cổ họng khô khốc của anh. Joe đứng đóng băng, không muốn họ nhìn thấy cậu. Anh không thể tin Wolf sẽ để cô đi.
Wolf từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô. Nét hoang dã biểu hiện trong đôi mắt anh nhưng cô tập trung một cách khó khăn để điều khiển mình tiếp tục nhìn thẳng vào nó. Cô cười với anh lần nữa nhưng lần này khó hơn vì anh không hề nói lời nào, thậm chí là câu “Anh sẽ gọi cho em.”
“Ừm,” cô nói nhẹ nhàng, “Em sẽ gặp anh liên tục thôi. Nói với Joe đừng quên giờ học nhé.”
Cô đi ra cửa trước và bước xuống bậc thềm.
Cô đi được nửa đường thì một bàn tay rắn chắc tóm chặt lấy vai cô và quay người cô lại. “Tôi sẽ bị đày xuống địa ngục nếu cô bước chân ra khỏi ngọn núi này,” anh nói với giọng cục cằn.
Anh cao hơn hẳn cô. Lần đầu tiên Mary cảm thấy thật bất lợi khi cô chỉ đứng đến vai anh. Cô phải cửa đầu ra sau để nói chuyện với anh, anh quá gần. Hơi nóng từ cơ thể anh bao phủ cô như thể đám hơi nước. “Em không thể sống ở đây mãi được,” cô trả lời rất hợp lý nhưng giờ đây cô có thể thấy cái nhìn trong đôi mắt anh và cô rùng mình. “Em là giáo viên của một ngôi trường nhỏ trong thị trấn. Em không thể già nhân ngãi, non vợ chồng với anh được...”
“Im ngay,” anh quát.
“Bây giờ nếu nhìn...”
“Tôi bảo cô im ngay. Cô không đi đâu hết! Cô phải sống với tôi hết quãng đời còn lại. Hôm nay quá muộn rồi nhưng việc đầu tiên phải làm sáng mai là đi vào thị trấn để kiểm tra máu và lấy chứng nhận. Chúng ta sẽ kết hôn trong vòng một tuần nên cô hãy mang cái mông nhỏ bé của mình vào trong nhà và ở nguyên đó. Tôi sẽ mang va ly của cô vào.”
Biểu hiện của anh có thể làm đàn ông phải lùi lại vài bước nhưng Mary vẫn đan tay vào nhau, nói. “Em không kết hôn với người không yêu em.”
“Lửa địa ngục thiêu chết cô đi!” anh gầm lên và kéo mạnh cô vào người anh. “Không yêu cô? Người đàn bà chết tiệt này. Cô chỉ dùng một ngón tay út là điều khiển được tôi ngay từ lần đầu tôi nhìn thấy cô! Tôi đã giết Bobby Lancaster chỉ trong một giây vì cô nên đừng có bao giờ nói tôi không yêu cô!”
Đó là một lời tỏ tình và cầu hôn, nó hoàn toàn không lãng mạn chút nào nhưng chắc chắn nó rất lý thú.
Mary ngẩng lên cười với anh rồi kiễng chân lên vòng tay quanh cổ anh. “Em cũng yêu anh.
Anh nhìn trừng trừng xuống cô nhưng rồi anh nhận thấy cô xinh đẹp biết bao với chiếc áo len hồng mềm mại, đôi má thanh tú như đóa hoa hồng và đôi mắt xanh lam đang lấp lánh nhìn anh. Anh nghịch ngơm lọn tóc mềm mại của cô, mái tóc màu nâu bóng và đột nhiên anh vùi mặt vào lọn tóc khoẻ mạnh trẻ trung ở thái dương cô.
“Chúa ơi, anh yêu em,” anh thì thầm. Anh không bao giờ nghĩ anh có thể yêu bất cứ người đàn bà nào, ít nhất là anh không thể yêu người Ăng lê nhưng đó là trước khi sinh vật mềm mại thanh tú này xen vào cuộc đời anh và thay đổi nó hoàn toàn. Anh cần cô hơn cần không khí. Anh không thể sống tiếp nếu không có cô. “Em muốn có con,” cô tuyên bố. Anh cười, khuôn mặt vẫn áp vào thái dương cô. “Anh sẵn sàng.” Cô nghĩ về điều đó thêm một lúc và nói. “Em nghĩ em muốn bốn đứa.”
Anh càu mày nhăn trán trong khi ôm cô chặt hơn. “Rồi xem.” Cô quá nhỏ bé và mỏng manh để có thể mang thai nhiều lần; hai đứa thì tốt hơn. Anh nâng cô lên và bắt đàu đi vào nhà, nơi cô thuộc về.
Joe nhìn qua cửa sổ và quay đi với một nụ cười toe khi thấy cha cậu nâng Mary lên áp vào ngực ông.
Hồi kết
Học viện Không quân, Colorado Springs, Colorado
Joe mở bức thư của Mary và bắt đầu cười toe toét khi cậu đọc. Bạn cùng phòng cậu nhìn với vẻ quan tâm. “Có tin tức tốt lành gì từ nhà à?”
“Ừ,” Joe nói vẫn không nhìn lên. “Mẹ kế tớ lại mang thai nữa.”
“Tớ nghĩ bà vừa sinh con mà.”
“Từ hai năm trước. Đây là đứa thứ ba.”
Bạn cùng phòng cậu, Bill Stolsky, nhìn Joe đọc xong bức thư. Thực lòng cậu hơi sợ đứa con lai lãnh đạm và điềm tĩnh này. Ngay cả khi họ bị thương, ngay cả khi họ là học viên năm đầu, thường bị đánh giá thấp hơn cả cái gọi là thấp thì có điều gì đó ở Joe vẫn khiến cho đàn anh lớp trên không dám. Ngay từ đầu, cậu đã đứng đầu lớp và vừa biết rằng cậu sẽ chuyển sang khoá đào tạo bay sau khi tốt nghiệp. Mackenzie sẽ đạt đến đỉnh cao một cách nhanh chóng, thậm chí cả những người dạy cậu cũng biết điều đó.
“Mẹ kế cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Stolsky tò mò hỏi. Cậu biết Mackenzie mới hai mươi mốt, trẻ hơn cậu một tuổi dù cả hai cùng là học sinh khoá trên của Học viện.
Joe nhún vai và với lấy bức ảnh cậu giữ trong tủ. “Đủ trẻ. Cha tớ cũng còn khá trẻ. Ông chỉ là đứa trẻ khi sinh ra tớ.”
Stolsky cầm lấy bức ảnh và nhìn bốn người trong đó. Đó không phải là một bức tranh kiểu cách khiến cậu cảm thấy nó thân tình hơn. Ba người lớn đang chơi đùa với một đứa trẻ con. Người phụ nữ nhỏ bé và thanh tú đang bế đứa trẻ và nhìn lên mỉm cười với người đàn ông ngăm đen to lớn trông như một con đại bàng. Người đàn ông ăn diện nhưng trông vẫn hết sức hung bạo. Stolsky không muốn gặp ông ta ở những nơi tối tăm, ngõ hẻm hay ở những hoàn cảnh khác. Cậu liếc nhìn Joe và thấy sự tương đồng lớn.
Nhưng đứa trẻ thì nắm chặt lấy ngón tay người đàn ông và cười toe toét trong khi Joe cù cổ nó. Đó là một phát hiện và giúp cậu có một cái nhìn khác hẳn về cuộc sống riêng của Mackenzie, về gia đình gắn bó chặt chẽ của cậu ta.
Stolsky lấy giọng. “Đó là đứa trẻ mới nhất?”
“Không, bức ảnh này chụp khi tớ còn học năm cuối trung học. Đó là Michael. Nó bốn tuổi rồi và Joshua thì lên hai.” Joe không thể ngăn một nụ cười toe toét nhưng cũng đồng thời cảm thấy lo lắng khi cậu nghĩ về bức thư của Mary. Cả hai em trai nhỏ của cậu đã phải mổ sinh bởi vì Mary quá yếu ớt để có thể sinh thường. Sau khi sinh Joshua, Wolf đã nói họ sẽ không có thêm bất cứ đứa con nào nữa bởi vì Mary đã rất khó khăn khi mang thai Josh. Nhưng Mary đã chiến thắng, như thường vậy. Cậu quyết định sẽ xin nghỉ khi Mary sinh con.
“Mẹ kế cậu không phải là...”
“Anh điêng? Không.”
“Cậu thích bà ấy không?”
Joe cười. “Tớ yêu bà. Tớ sẽ không có mặt ở đây nếu không có bà.” Cậu đứng lên và đi ra phía cửa sổ. Sáu năm chăm chỉ, cậu đã sắp đạt được mục tiêu cuộc sống: phi công máy bay phản lực chiến đấu. Đầu tiên là đào tạo bay và sau đó là trường đào tạo chiến đấu. Sẽ còn nhiều năm phải làm việc chăm chỉ nhưng cậu đã sẵn sàng. Chỉ ít người được chọn để trở thành chiến binh nhưng cậu sẽ là một trong số đó.
Những học viên đang phải tiếp tục học khoá đào tạo bay đều đã nghĩ đến những dấu hiệu gọi vào trường đào tạo chiến đấu, dù họ biết một số thậm chí có thể bị loại ra khỏi chương trình đào tạo bay và một số lớn hơn sẽ không bao giờ trở thành chiến binh. Nhưng họ không bao giờ nghĩ họ sẽ bị loại mà sẽ là một anh chàng bất tài khác.
Họ có rất nhiều niềm vui khi suy đoán về những dấu hiệu đó còn Joe thì luôn ngồi yên lặng, giữ khoảng cách nhỏ như cậu vẫn luôn thế.
Rồi Richards chỉ vào cậu và nói. “Cậu sẽ là thủ lĩnh.”
Joe nhìn lên, khuôn mặt cậu thờ ơ, lãnh đạm. “Tớ không là thủ lĩnh.” Âm điệu của cậu vẫn bình thản nhưng Richards cảm thấy lạnh người.
“Được thôi,” cậu đồng ý. “Vậy cậu muốn gọi cậu thế nào?”
“Joe nhún vai. “Gọi tớ là ‘Breed’ (con lai). Tớ là thế.”
Ngay sau đó, mặc dù chưa tốt nghiệp, mọi người đều gọi cậu là Breed Mackenzie. Tên đó được sơn lên mũ và rất nhiều người quên mất tên thật của cậu.
Mary đã cho cậu điều này. Cô đã thúc đẩy, chiến đấu vì cậu, dạy dỗ cậu. Cô đã cho cậu cuộc đời cậu, lên với bầu trời xanh.
Mary rúc vào vòng tay của Wolf. Cô trần truồng, bàn tay to lớn của anh vuốt ve cơ thể yếu ớt của cô như thể đang tìm những dấu hiệu mang bầu chưa hiện rõ. Cô biết anh lo lắng nhưng cô cảm thấy rất tuyệt và cố gắng đoan chắc với anh lần nữa. “Em chưa bao giờ cảm thấy tốt hơn. Hãy đối mặt với điều đó đi, em rất hợp với việc mang thai.” Anh tặc lưỡi và vuốt ve ngực cô, nâng một bên ngực thu vào lòng bàn tay anh. Dạo này, ngực cô đầy đặn và nhạy cảm hơn.
Chỉ ngậm núm vú cô thôi anh cũng gần như làm cô thoả mãn.
“Nhưng lần này là lần cuối đấy nhé,” anh nói.
“Nếu là một bé trai nữa thì sao? Chẳng lẽ anh không muốn cố sinh một bé gái thêm lần nữa à?”
Anh rên rỉ vì đó là lý lẽ cô dùng để thuyết phục anh cho cô mang thai lần này.
Cô đã xác định phải sinh bốn đứa.
“Mình thoả thuận nhé. Nếu lần này là con gái thì em sẽ không sinh thêm nữa. Nếu là con trai thì chúng mình sẽ có thêm một đứa nữa rồi thôi bất kể là trai hay gái.”
“Thoả thuận.” cô đồng ý. Cô chợt dừng lại. “Anh có bao giờ nghĩ anh có thể là cha của một trăm đứa trẻ và tất cả đều là con trai không? Hình như anh không có tinh trùng nữ. Hãy nhìn mà xem, ba đứa con trai trong một hàng...”
Anh đưa tay lên miệng cô. “Không thêm nữa. Bốn đứa là hết cỡ.”
Cô cười và nhướn cơ thể mảnh dẻ dựa vào anh. Cơ thể anh có phản ứng ngay lập tức thậm chí sau năm năm kết hôn. Sau đó, khi anh ngủ, Mary cười trong bóng đêm và vuốt ve lưng anh.
Đứa trẻ này cũng là con trai, cô cảm thấy thế. Nhưng đứa tiếp theo... đứa tiếp theo sẽ là con gái, cô cầu khấn.
Hết