Ngôn Ngữ Hoa Hồng

Chương 7: 7: Nụ Hôn

Nghe vậy, trong lòng Lâm Khinh đã đoán được đại khái.
Ngoại trừ cô y tá nói về cô, cô chưa từng thấy ai khác khua môi múa mép.
Nghe nói cô ta rời đi cô cũng khá ngạc nhiên, vốn tưởng người dám ăn nói như thế thì sẽ có chút lai lịch nhưng không ngờ đã rời đi rồi.


Lâm Khinh thực sự cũng không để tâm lắm.
Trước khi tới bệnh viện cô đã chuẩn bị xong tâm lý, cô vốn không để trong lòng.
Sau khi tạm biệt Trần Ý, Lâm Khinh đứng tại chỗ nhún vai, sau đó xoay người tới khoa chỉnh hình.
Hôm nay công việc không nhiều, bệnh nhân cũng đều không nghiêm trọng.


Lâm Khinh ngồi ở trên ghế xoay người lại, nhìn thời gian mới nhận ra bây giờ phải đi kiểm tra phòng.
Lúc cô vừa bước ra khỏi phòng, tình cờ gặp Tống Thành đang bước vào, vừa định chào hỏi thì anh ta trực tiếp phớt lờ cô.
Bước đi hơi vội vã, nhìn có vẻ lo lắng.


"Này, giúp tôi gọi bác sĩ Trần Lập đến đây, chúng tôi đang thiếu người, lại có một bệnh nhân sắp không qua khỏi!
Lâm Khinh quen Trần Lập, cũng có thể xem là học sinh của của Tống Thành, cũng không hơn cô nhiều tuổi lắm, so với cô là lớn hơn vài tuổi.


Về phần Tống Thành, anh ta là con át chủ bài của bệnh viện này, khi nói và làm đều có quyền uy.
Mà nguồn thông tin này ít nhiều là từ Trần Ý.
Kể từ lúc thêm WeChat của cô ấy, mỗi khi tan làm, cô ấy thường tới ríu rít như một chú chim sẻ tám chuyện bát quái về bệnh viện.


Lâm Khinh nghe xong cũng bớt buồn chán, qua vài lần càng thêm thân.
Tống Thành ra ngoài cùng lúc với cô, cùng đi lên trước, trước khi đi anh ta nhìn cô một cách khó hiểu.
Lâm Khinh chớp mắt nhưng cuối cùng không nói gì, thở dài đi về hướng phòng bệnh.


Bước tới phòng bệnh của Lạc Dĩ Hành, anh vẫn là dáng vẻ kia, dựa nửa người nhìn chằm chằm vào máy tính, chỉ là lúc này có nhiều người hơn.
Thư ký Vương đứng sang một bên, không ngừng nói về công ty.
Lâm Khinh nghe không hiểu lắm, nhưng đại khái chắc là đang nói về công việc.


Cô gõ cửa, cười nhìn hai người: "Kiểm tra theo quy định, trước hết ngừng công việc lại một chút được không?"
"Vâng, xin lỗi cô."
Sau câu trả lời ngắn, Lạc Dịch Thành nhanh chóng cất máy tính, đặt tài liệu lên đầu giường, sau đó nâng đôi mắt bình tĩnh lên nhìn cô.


Không hiểu tại sao Lâm Khinh cảm thấy anh đang mở to mắt giống một chú mèo.
Ngoan ngoãn mà lạnh lùng.
"Không sao, chỉ là tới xem một chút, không làm trì hoãn cậu đâu."
Sau khi hỏi vài câu đơn giản, tiếp theo nhìn về cái chân vừa phẫu thuật.


Kiểm tra xong, cô đứng thẳng người, vẻ mặt thoải mái, hài lòng gật đầu: "Cậu đang hồi phục khá tốt, thể chất không tồi."
Lông mi khẽ rung, anh dời tầm mắt, "Cảm ơn."
"Nếu không có bất ngờ gì khác, hai ngày nữa là có thể xuất viện."
"Tốt quá."
"Quay về đừng ăn lung tung, ăn uống thanh đạm."
"Được."


"Vậy thì mình đi trước nhé? Còn vấn đề nào khác không?"
Lâm Khinh quay đầu lại, đảm bảo đã nói hết những gì cần nói, sau đó cất danh sách xoay người rời đi.
Thấy cô phải đi, trong lòng Lạc Dĩ Hành quýnh lên, lúc nhận ra thì đã gọi cô lại.


Chờ cô nhìn lại anh mới biết mình đã làm gì.
Lâu rồi trên gương mặt anh mới xuất hiện cảm xúc hoảng loạn, anh siết chặt chăn bông không nhìn cô.
Những lời anh nói vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng có chút ngứa ran trong cổ họng, khiến cho âm cuối của anh có chút khàn khàn.
"...!Hôm nay, cậu khỏe không?"


Lâm Khinh sửng sốt, không ngờ rằng anh lại hỏi mình như vậy.
Phản ứng lại, khoé miệng cô cong lên, giọng nói nhẹ nhàng, "Tất cả đều khá tốt, cũng không tệ."
Trước khi đi, có lẽ theo bản năng cô luôn coi anh là bạn, bổ sung thêm một câu.
"Có lẽ vì sáng nay mình nghe được một tin vui, tạm biệt."


Anh giơ tay, vẫy tay về phía cửa, chào tạm biệt cô bằng một giọng rất nhỏ: "...!Tạm biệt."
Có lẽ bởi vì hôm nay thời tiết tốt, ánh nắng ngoài trời chiếu vào khuôn mặt của anh làm ngũ quan thanh tú nhuốm thêm một tầng dịu dàng.
Anh hơi cong khóe miệng, trong lòng chưa bao giờ thỏa mãn như vậy.


Những gì anh làm vẫn có thể khiến cô vui hơn một chút.
Mà hết thảy những điều này rơi vào mắt của thư ký Vương nãy giờ đứng im bên cạnh và tất cả đều trở thành cái há hốc miệng đầy khϊế͙p͙ sợ.


Làm việc đã mấy năm, anh ta thề chưa bao giờ thấy ông chủ chỉ trong vài phút mà cảm xúc trên mặt thay đổi nhiều đến vậy.
Thậm chí còn mang theo chút dịu dàng.
Trực giác của thư ký Vương nói cho anh ta biết Lâm Khinh này không đơn giản.
Thậm chí là thần kỳ!
"Tiếp tục."


Giọng điệu lạnh lùng quen thuộc của Lạc Dĩ Hành cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta.
Giọng nói lãnh đạm truyền đến tai anh ta, thư ký Vương dường như lập tức trở về với hiện thực.
Đánh bay những suy nghĩ kỳ quái, phơi mặt tiếp tục báo cáo.
Chắc chắn đây mới là ông chủ quen thuộc.


Lâm Khinh vừa mới trở lại công việc lập tức thấy Tống Thành cũng đã trở lại.
Vẻ mặt của Tống Thành rất nghiêm túc, mặt mày anh ta có chút mệt mỏi.
Đứng dậy rót cho anh ta một cốc nước, Lâm Khinh dặn dò: "Bác sĩ Tống, nghỉ ngơi chút đi."


"Không sao, cảm ơn." Tống Thành không thèm nhìn đẩy ly nước ra xa, sau đó chống đầu nhắm mắt lại.
Lâm Khinh khẽ nhướng mày, sau đó nhận lại ly nước, ngồi lại không lên tiếng.
Mấy ngày nay không khí mơ hồ có chút không ổn.


Sau vài ngày, Lâm Khinh đã quen với cuộc sống hiện tại, nhưng nếu có gì không ổn thì đó chính là Tống Thành.
Lâm Khinh cũng vừa nhận ra bác sĩ Tống có một vài định kiến về cô.
Trần Ý lúc bát quái đã nói với cô về chuyện này, nói rằng vài ngày trước gặp phải một ca cấp cứu.


Yêu cầu cũng không cao, miễn họ là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình.
Lâm Khinh đột nhiên nhớ tới cách Tống Thành nhìn cô, cảm giác kỳ quái trong lòng rốt cuộc lúc đó cũng hiểu ra.


Sau khi biết thái độ của đồng nghiệp và tiền bối, bản thân Lâm Khinh cũng không có ý kiến ​​gì, việc gì cần làm thì làm.
Chỉ là Tống Thành chắc cũng có thể đoán được cô đã biết chuyện này, thái độ của anh ta trong vô thức cũng lạnh lùng hơn.
Mà Lạc Dĩ Hành ba ngày sau cũng xuất viện.


Khi ra viện, chân anh bó bột thanh cao, ngồi thẳng lưng trên xe lăn như bình thường.
Trước khi về, Lâm Khinh đến xem qua.
Thời tiết tháng ba thất thường, mấy ngày nay trời bắt đầu nóng lên.
Lạc Dĩ Hành mặc một chiếc áo len mỏng, màu xám rất hợp với anh.


Áo len vốn dĩ là công cụ tôn lên vẻ lịch lãm, nhưng với anh thì hoàn toàn ngược lại.
Lâm Khinh ở cửa nhìn dáng vẻ anh ngồi xe lăn, trong lòng thầm cảm khái.
Một số người thực sự trời sinh là con cưng của trời, ngồi xe lăn cũng không lộ ra chút chật vật.
"Cậu thu dọn xong chưa?" Cô gõ cửa đi tới cạnh anh.


Bây giờ đã tan làm, đến đây hoàn toàn là do tình nghĩa với một người bạn cũ.
"Ừm." Lạc Dĩ Hành xoay xe lăn gật đầu với cô: "Thời gian này cậu vất vả rồi."
"Đây là công việc của mình, không cần cảm ơn, dù sao đối với mình cũng không mệt." Lâm Khinh vỗ ghế, ngồi xuống một bên.


Sau một hồi suy nghĩ, cô nói: "Thạch cao có vấn đề gì thì hỏi tôi, chặt quá hay lỏng quá thì nhớ phải tới thay, thời gian sẽ thông báo cho cậu."
"Ừ, cảm ơn."
"Cậu đối với bạn học cũ nào cũng khách khí vậy sao?" Lâm Khinh cười, cô ngồi có chút lười biếng, nheo mắt lại nhìn anh.
"Mình..."


"Nói giỡn thôi, đi về cẩn thận một chút."
"Ừm."
Tay anh nắm chặt tay nắm xe lăn, trong khi cô đang cúi đầu nghịch điện thoại thì anh lại ngước lên nhìn cô.
Trong mắt anh hiện lên một thứ cảm xúc miễn cưỡng.
Anh không biết sau khi rời đi sẽ mất bao lâu để gặp cô.


Hoặc là nói có khả năng anh không bao giờ dám gặp lại cô.
Ẩn dưới lông mi là cảm xúc ngổn ngang của anh.
Vài ngày sau, cuộc sống của Lâm Khinh hoàn toàn bình yên trở lại.
Ngày thường đi làm, thỉnh thoảng chơi game với Hà Thần Kiều, cuối tuần thì đi dạo phố.


Cuối cùng cô cũng cảm nhận được hạnh phúc nhỏ bình yên.
Điện thoại thông báo tin nhắn của Hà Thần Kiều, Lâm Khinh nhìn thời gian, gửi lại một biểu tượng cảm xúc liền tắt máy.
Cô đứng dậy đi kiểm tra, vừa mở cửa bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào.


Hình như thứ gì đó bị đập vỡ, Lâm Khinh không kịp phản ứng thì cả người đã bị kéo đi.
Cánh tay bị kéo, lực rất lớn khiến cô cảm thấy đau vô cùng, vừa kịp phản ứng lại thì đã ngã xuống đất.


"Gọi Tống Thành cho tôi! Nếu cô không gọi cho tôi, tôi không chắc là sẽ làm ra chuyện gì đâu!" Giọng người đàn ông bên cạnh chui vào lỗ tai cô.
Lâm Thanh lại bị kéo lên, sau đó bị kẹp cổ uy hϊế͙p͙.


"Nhanh! Gọi lại đây! Cái tên bác sĩ vô lương tâm kia, nếu hắn hôm nay không tới tao sẽ không rời khỏi đây!" Tiếng của người đàn ông lại vang lên bên cạnh khiến lỗ tai Lâm Khinh đau đớn.
Tuổi nghề của Lâm Khinh cũng không tính là ngắn, nỗi đau trên cơ thể khiến cô nhận ra bây giờ đang xảy ra chuyện gì.


Những gì cô trải qua là chuyện tất cả các bác sĩ đều không muốn gặp phải.
Sự cố y tế.
Sau đó vang lên những tiếng ồn ào, vô số người qua đường và đồng nghiệp đang thuyết phục.
"Anh buông cô ấy ra trước, không phải tìm tôi sao?" Giọng Tống Thành mang theo chút hổn hển, sắc mặt nghiêm túc.


"Tống Thành! Đồ vô lương tâm! Mày hại chết cha tao, cho dù hôm nay tao đi thì tao cũng bắt mày phải trả giá!" Khi người đàn ông nhìn thấy anh ta, cảm xúc càng mất khống chế, rống còn to hơn lúc nãy.
Lâm Khinh biết hiện tại cái gì hắn cũng nghe không vào, bởi vì kích động nên sức lực cũng lỏng hơn.


Nhớ lại kỹ thuật vật lộn mà cô từng học, cánh tay cô trượt vào khe hở, dùng lực một cái cô thoát ra trước khi hắn nhận ra.
Người đàn ông kia lúc này cũng không quan tâm tới cô, mặc kệ cô thoát ra, hướng về phía Tống Thành đi tới.


Lâm Khinh liếc mắt thấy một tia bàng bạc bên cạnh người đàn ông, vô cùng hoảng hốt.
Bây giờ gần người đàn ông nhất chính là cô.
Sau khi nhìn thoáng qua vị trí của người đàn ông, chắc chắn dù thế nào mình cũng sẽ không bị thương nặng, cô bước lên vài bước rồi lao lên.


Thời điểm cô giữ chặt lấy người đàn ông, hắn xoay người vùng vẫy, ngay lúc Lâm Khinh cho rằng mình tránh không được, phía sau đột nhiên có một cỗ lực lao tới.
Khoảnh khắc tiếp theo Lâm Khinh chỉ cảm thấy mình ngã vào lồng ngực của ai đó.
Xung quanh chóp mũi là một mùi hương quen thuộc..