Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 99: D-l 5

Ngoài hành lang không có vật gì.


Lâm Tầm dùng Thiên Nhãn Thuật trong vô thức, chỉ thấy một chuỗi mã nguồn nhanh chóng lướt qua trong hư không, biến mất ở góc tầm mắt, hắn bước nhanh đến đó, ngón tay chạm vào lan can, trông thấy một bóng đen đang nhanh chóng biến mất ở cuối cầu thang, tốc độ cứ như muốn chạy thoát thân, thậm chí còn để trong lòng hắn một cảm giác không chân thật.


Hắn không rõ ràng đây có phải là ảo giác của mình hay không.
Một cái tay nhẹ nhàng đặt lên bả vai hắn.
Cảm giác rất quen thuộc, không khiến hắn phải cảnh giác, là Đông Quân.
Đông Quân hỏi: “Sao vậy?”


Lâm Tầm ngẫm nghĩ, vẫn mở miệng hỏi: “Vừa rồi anh… có thấy thứ gì đó bay qua chỗ này không?”
Đông Quân nhíu mày lại.
Lâm Tầm: “Một cái… bóng đen.
Bay rất nhanh.”
“Không có.” Đông Quân nói: “Em nhìn thấy? Hệ thống an ninh không cảnh báo.”
Lâm Tầm không nói tiếp nữa.


Cho đến bây giờ, tất cả ma vật mà hắn nhìn thấy đều đến vì hắn, còn chưa gặp được cái nào vừa đối mặt đã chạy.


Hắn nhìn đến cuối cầu thang xoắn ốc, kết cấu rất lơ lửng nối liền mấy tầng từ trên xuống dưới, phía có lẽ dưới là hầm đỗ xe, cũng có thể là hầm rượu hoặc là cái gì khác.
Đông Quân đi đến bên cạnh hắn.


Nếu Đông Quân không thấy gì cả, Lâm Tầm cũng không muốn để thứ đồ quái lực loạn thần này quấy rầy nhận thức của anh, vì vậy nói: “Chắc là ảo giác, có thể là nơi này quá quạnh quẽ.”
Đông Quân nói: “Gần đây không nghỉ ngơi tốt?”


Lâm Tầm lắc đầu: “Không phải anh canh em ngủ à.”
Đông Quân: “Vừa rồi phản ứng của em rất lớn.”
Đúng là phản ứng rất lớn.


Lâm Tầm nhớ rất rõ một màn kia, trên sàn nhà có bóng của hắn, mà vào lúc ấy, một thứ màu đen bỗng nhiên ập đến phía sau cái bóng, là có cái gì đó chuẩn bị tấn công từ sau lưng hắn — đương nhiên phản ứng trong vô thức của hắn là quay người nghênh chiến, sau đó ra ngoài xem xét tình huống.


Nhưng mà đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ, hàng động này ở trong mắt Đông Quân đúng là rất kỳ quái.
Mà Đông Quân nói anh không nhìn thấy cái gì.
Điều này có thể hiểu được, Đông Quân không phải người tu tiên.


Nhưng mà đồng thời, thế mà hệ thống cũng không nhúc nhích y như chết, phải biết hệ thống rất tích cực tuyên bố nhiệm vụ, bình thường chỉ cần ma vật thò đầu ra, âm thanh máy móc sẽ lập tức vang lên, giao nhiệm vụ cho hắn.
Thật sự là ảo giác?
Nhưng đúng là nơi này cũng không hề bình thường.


Được rồi, Đông Quân vẫn còn đi theo, cũng không tiện xuống dưới xem xét.


Lâm Tầm cảm thấy bây giờ mình rất giống con quỷ trong truyện liêu trai, giấu giếm một bí mật gì đó, phải nghĩ trăm phương ngàn kế để che giấu thân phận của mình, không muốn để Đông Quân phát hiện mình không phải là người bình thường.
Hắn chớp mắt, muốn dời đề tài đi.


Đông Quân lại nhìn xuống theo ánh mắt hắn.
Trong căn nhà yên tĩnh, không biết có gió thổi từ cái cửa sổ nào tới, những tiếng vù vù quanh quẩn.
“Hơi đáng sợ.” Lâm Tầm nói: “Chúng ta ra ngoài đi.”


Đông Quân quay người đi đến một bên hành lag, Lâm Tầm đuổi theo, vừa đi vừa nhìn bóng lưng Đông Quân.
Đông Quân không truy đến cùng vấn đề kia, hắn cho rằng anh sẽ hỏi.
Có rất nhiều chuyện hôm nay đều vô cùng kì quái.


Thật ra trên người Đông Quân có rất nhiều thứ, hắn cũng không truy đến cùng.
Hắn lặng lẽ cong khóe môi.
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Đông Quân xoay đầu lại.
Đông Quân nói: “Em đang cười cái gì?”
Lâm Tầm nhanh chóng chỉnh lại vẻ mặt: “Em thấy anh đẹp trai.”


Đông Quân nhàn nhạt quét hắn một cái, đưa tay đỡ hắn xuống tầng.
Ánh nắng trên bãi cỏ rất tốt, Lâm Tầm cảm thấy vừa rồi mình bị dính một hơi lạnh quỷ dị ở trong phòng, bây giờ đã bị mặt trời bên ngoài triệt tiêu hết.


Khu vực tụ tập chia làm rất nhiều bàn nhỏ, bác sĩ và tiến sĩ Simpson ngồi cùng một chỗ, bên cạnh là bạn đồng hành của bọn họ.
Lâm Tầm yên lặng đứng xem, cảm giác những người này biến buổi tụ tập thành hội nghị học thuật cấp cao.


Đông Quân không tập trung vào chuyện này, chỉ một lòng cho hắn ăn, ngẫu nhiên mới nói một hai câu.
Nội dung mà bọn họ nói chuyện là sáng tạo ra Quả Hạch 2.0.


Khác với phiên bản 1.0 chuyên tập trung vào trò chơi, giá cả hơi đắt đỏ, 2.0 sẽ chia làm mấy lĩnh vực chuyên nghiệp, với điều kiện tiên quyết là cắt giảm một phần hiệu quả thị giác và trải nghiệm, giảm chi phí xuống trên phạm vi lớn để có thể mở rộng ra.


Một lĩnh vực trong đó là chữa bệnh — trên thế giới có rất nhiều bệnh nhân không có cách nào di chuyển hoặc là bị bệnh liệt giường nhiều năm, sau khi vào Quả Hạch, có lẽ bọn họ có thể thử trải nghiệm cuộc sống của người bình thường trong thế giới giả lập.


Mà một vài số liệu hiện có cho thấy, não người và tín hiệu thần kinh tay chân có thể chuyển đổi với máy nhận tín hiệu của Quả Hạch, cũng sẽ kích thích cơ quan này với một trình độ nhất định — có lẽ sẽ có ý nghĩa chữa bệnh trọng đại.


Đây đúng là ý nghĩa trọng đại, nhưng cũng rất khó.


Quả Hạch 1.0 có thể chuyển đổi hoạt động của con người ở trong đầu thành động tác trong thế giới giả tưởng, cũng không phải chỉ dựa vào việc đọc được  tín hiệu thần kinh của não người, hoặc có thể nói là chỉ có một phần tư là dựa vào việc đọc não, ba phần tư còn lại là bắt giữ tín hiệu cử động của tứ chi, cả hai tăng theo cấp số cộng, sẽ có thể chuyển suy nghĩ của người sử dụng vào trong thế giới ảo gần như hoàn mỹ.


Nhưng nếu nằm Quả Hạch là một người bệnh liệt cả người thì sao?
Cho nên, Quả Hạch 2.0 phải khắc phục nan đề về kỹ thuật, chính là làm thế nào để “đọc não” tường tận.
Lâm Tầm ngồi nghe rất nghiêm túc, cho đến khi bác sĩ hỏi hắn: “Cậu đang suy nghĩ gì?”


“Tôi có một vấn đề, nhưng không chuyên nghiệp lắm.” Lâm Tầm nói ra câu mở đầu mà hắn thường dùng.
Đây là phát hiện trong quá trình chơi game của hắn.
Dưới tình huống bình thường, chơi thua sẽ bị đồng đội trào phúng.


Nhưng nếu trước khi vào trận đã nói với đồng đội một câu “Tôi sợ quá QAQ”, xác suất bị chửi sẽ giảm mạnh.
Nếu thắng, đồng đội sẽ khen bạn, thua, cũng sẽ không trách cứ thái quá — điều kiện tiên quyết là nhân vật trong trò chơi trông không khó coi.


Thế là lúc hắn muốn thảo luận vấn đề chuyên nghiệp với người khác, cũng sẽ nói một câu “Tôi không chuyên nghiệp lắm” trước.
Bác sĩ: “Tôi cũng không trông cậy cậu có thể đưa ra vấn đề chuyên nghiệp.”
Lâm Tầm cười.


Cười xong, hắn nói: “Nếu như kỹ thuật “đọc não” có thể được thực hiện triệt để, có phải… tất cả hoạt động của não người đều có thể dùng tín hiệu điện thể hiện ra bên ngoài không?”
Bác sĩ: “Việc này quá khó khăn, nhưng trên lý thuyết là như vậy.”


Lâm Tầm: “Sau đó tín hiệu điện có thể chuyển hóa thành tín hiệu máy tính có thể phân biệt được.”
Bác sĩ: “Không sai.”


“Vậy nếu như tôi đang nghĩ trong đầu là ×, tín hiệu này được truyền lên, phản hồi cho máy tính, máy tính có thể chuyền kết quả về trong đầu tôi, có phải sức tính toán trong đầu tôi cũng được tăng lên không? Đồng thời còn có cả mấy thứ như trí nhớ.”


Bác sĩ nghiêm túc nhìn hắn: “Tôi nhớ cậu đang làm trí tuệ nhân tạo.”
Lâm Tầm gật đầu: “Vâng.”
“Chắc cậu đang suy nghĩ làm sao để máy tính giống như con người, mà không phải để cho người ta giống như máy tính.” Bác sĩ vỗ vỗ đầu hắn: “Chàng trai, suy nghĩ rất nguy hiểm.”


Lâm Tầm đẩy tay bác sĩ ra: “Thật ra hai vấn đề này là một.”
Bác sĩ: “Nói thế nào?”


“Nếu việc tính toán của máy tính có thể hoàn toàn mô phỏng hoạt động của não người, vậy hoạt động của não người cũng có thể phản hồi thành việc tính toán của máy tính.” Lâm Tầm nói: “Tôi cảm thấy đó là một vấn đề có thể thảo luận được.”


Bác sĩ xua đuổi hắn: “Việc này bắn đại bác cũng không tới chủ đề của chúng ta hôm nay, cậu đi mà nói với Đông Quân.”
Nói xong còn quay đầu nhìn Đông Quân: “Cậu quản lí cậu ta đi.”
Đông Quân chỉ khẽ mỉm cười.
Lâm Tầm chép miệng.


Lại nghe Đông Quân nói: “Em muốn làm? Chờ làm xong Lạc Thần có thể cân nhắc.”
“Việc này không được.” Bác sĩ lại chen vào: “Luân lý, hai vấn đề này đều có tranh cãi về luân lý.


Tôi vẫn luôn thấy khó hiểu, vì sao con người đồng tính sẽ khiến xã hội tranh luận trên phạm vi lớn, trí tuệ nhân tạo thì lại không bị ai mắng.”
Lâm Tầm trả lời hắn ta: “Anh cũng rất không chuyên nghiệp, chúng ta còn chưa phát triển đến tình trạng cần luân lý.”


Bác sĩ: “Nhỡ may cậu thật sự làm ra cái gì thì sao?”
Lâm Tầm: “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi.”
Hắn tiếp tục nói: “Ít nhất còn một trăm năm nữa mới đến lúc có thể thực hiện được việc này.”


Bác sĩ chân thành nói: “Vậy cậu cứ trở về kinh doanh Lạc Thần cho tốt đi, đừng nghĩ những điều không thể này nữa, ngoan.”
Đông Quân vô cảm nói: “Anh đừng dữ với em ấy.”


“Cậu cũng không thể nuông chiều hắn.” Bác sĩ nói: “Cậu xem, cậu thả hắn ra, hắn sẽ tự ngã gãy chân, nếu cậu bỏ mặc hắn làm một vài nghiên cứu kỳ quái, có lẽ sẽ lại xảy ra chuyện.”
Lâm Tầm: “?”
Tại sao lại nhắc đến chân hắn?
Chân của hắn đã khỏi rồi, thật đấy.


Hắn liền không để ý tới bác sĩ nữa, cầm điện thoại lên gửi tin vào nhóm chat, gửi địa chỉ chỗ này, nói hình như có ma vật, đề nghị mọi người chú ý.
Sư huynh phụ trách giám sát đại trận Chu Thiên Tinh Đấu mỗi ngày nhắn lại icon OK.


Những hoạt động sau đó đều rất bình thường, sau khi liên hoan, trong trang viên có rất nhiều nơi để vui chơi, gọi tắt là niềm vui của kẻ có tiền.


Nhưng mà Lâm Tầm không tập trung chơi lắm, hắn vẫn luôn chú ý có còn dấu vết nào của ma vật không, rất đáng tiếc, cả ngày nay đều gió êm sóng lặng đến mức làm cho người ta giận sôi.
Cho đến lúc rời đi, mặt trời chiều lặn xuống, hắn mới nhìn trang viên tuyết trắng này một lần cuối cùng.


“Có đôi khi em sẽ cảm thấy thế giới này rất kỳ quái.” Hắn nói.
Đông Quân cũng quay đầu nhìn, thản nhiên nói: “Kỳ quái chỗ nào?”
Lâm Tầm: “Không thể nói rõ được.”.