Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 96: D-l 2

Lâm Tầm im mồm.
Hắn cảm thấy một chút nguy hiểm.
Sau đó chỉ thấy nam thần của hắn cười như không cười nhìn hắn, quay người vào phòng tắm vòi sen, kéo cánh cửa kính mờ lại, tiếng nước vang lên.


Lâm Tầm đạp nước trong bồn tắm mấy lần, cũng bắt đầu tắm rửa, nhưng hoạt động trong bồn tắm cũng có hạn, cuối cùng hắn kết thúc trước, ngoan ngoãn ngâm mình ở bên trong chờ Đông Quân ra.


Lúc Đông Quân đi ra, trên người chỉ choàng một cái áo choàng tắm màu trắng, bởi vì tóc ướt, mấy sợi tóc còn cuộn tròn bên mặt, người này cao ráo chân dài, lại thêm khí thế toàn dựa vào mặt, mặc áo choàng tắm cũng giống như mặc đồ hàng hiệu.


Lớp vải tuyết trắng mềm mại không thể trung hoà loại khí chất xa cách trên người anh, sau khi tháo kính hình dáng ngũ quan càng thêm lạnh lẽo.
Nhưng đây là nhìn từ xa.
Sau khi đến gần, Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn anh, lại càng thêm vững tin trong mắt nam thần có ánh sáng rất dịu dàng.
Hắn đập mặt nước mấy lần.


Bồn tắm lớn làm bằng đá cẩm thạch màu trắng được khảm vào tường, rất rộng, Đông Quân ngồi xuống, đưa tay cho hắn lau bọt nước trên mặt cho hắn.


Lòng bàn tay anh ấm áp, trượt từ gương mặt đến bên tai, cũng không thu về, mà đầu ngón tay dừng lại trên tóc hắn, chỗ bị lòng bàn tay lướt qua còn để lại nhiệt độ khiến người ta sợ hãi.


Đông Quân cầm một cái khăn bông trong tay, Lâm Tầm phối hợp cúi thấp đầu, lực tay của nam thần nhà hắn không nhẹ cũng không nặng, lau tóc được một lát thì mở thiết bị hong khô ra, nhiệt độ vừa vặn thích hợp từ trên đỉnh đầu thổi xuống, hắn hơi nheo mắt.


Lâm Tầm nói: “Thật ra em có thể tự lo liệu sinh hoạt.”
Đông Quân đang dùng ngón tay chỉnh tóc cho hắn: “Em có thể lựa chọn không tự gánh vác.”


“Em cảm thấy ngài không thể để em quen thuộc với chuyện này được.” Lâm Tầm cảm thấy luận cứ của mình rất đầy đủ, luận điểm cũng chắc chắn, đương nhiên hắn đưa ra đề tài thảo luận này cũng không phải là hưng khởi nhất thời, tuy nói tất cả đều nghe theo Đông Quân, nhưng hắn cũng không quen làm một người không kiên định.


Hắn nói: “Chờ ngày nào đó em khôg ở với ngài nữa, chắc là phải khổ sở một khoảng thời gian.”
Đông Quân chỉ nhìn hắn, hơi cụp mắt, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng có chút ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn nghe thấy Đông Quân nói: “Bây giờ anh có thể đặt nhẫn trước.”


“Đừng.” Lâm Tầm cười nói: “Ngài không thể bất cẩn như vậy.”
Trong mắt Đông Quân cũng có một chút ý cười, hắn nói: “Anh không phải nam thần của em sao?”
Lâm Tầm: “Đúng.”


Ngón tay của Đông Quân trượt từ trong tóc hắn xuống, dường như đầu ngón tay hờ hững đặt lên hầu kết, sau đó lại vuốt ve hình dáng cằm hắn, cuối cùng nâng cằm hắn lên, để Lâm Tầm đối mặt với anh.
Đông Quân: “Nam thần đã từng đưa ra quyết định bất cẩn gì chưa?”


Lâm Tầm nghĩ nghĩ: “Hình như chưa.”
Đông Quân nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.
Ánh sáng dịu dàng trong phòng tắm chiếu lên người anh, toả ra màu trắng như trân châu.
Lâm Tầm hơi ngây người: “Ngài thật đẹp.”


Đông Quân không nói gì, Lâm Tầm cụp mắt xuống, cảm thấy mi mắt mình run nhè nhẹ, hắn cảm nhận được đầu ngón tay của Đông Quân miêu tả qua ngũ quan mình, rất chậm rãi, từ lông mày, đến khóe mắt, mũi, bờ môi, không bỏ qua một chi tiết nào cả.


Mập mờ chậm rãi nảy nở trong động tác ấy, từ góc độ này, Lâm Tầm không nhìn thấy mặt Đông Quân, lại có thể trông thấy lồng ngựa và đường cong cơ bắp mơ hồ lộ ra giữa vạt áo choàng tắm màu trắng.
Hắn gần như có thể nghe được tiếng tim mình đập.


Thật lâu sau, Đông Quân nói: “Khuôn mặt em giống ai?”
“Giống mẹ em đi.” Lâm Tầm ngẫm nghĩ: “Người khác đều nói như vậy, mặc dù em không nhớ rõ bà ấy.
Lúc em còn rất nhỏ, bà ấy và cha em đã bị tai nạn qua đời.”


Giọng nói của Đông Quân hơi thấp: “Nhất định bà ấy là một mỹ nhân.”
Lâm Tầm: “Em cũng cảm thấy vậy.

Đông Quân thu tay lại, trước mắt không còn gì che chắn, Lâm Tầm mới nhìn anh một lần nữa.


Hắn chợt nhớ tới cảnh tượng gặp quan Đông Thầm trong nghĩa trang hôm mưa to ấy, Đông Thầm cũng có một khuôn mặt nổi bật thế này.
Mặc dù Lâm Tầm không thích Đông Thầm, nhưng hắn không thể không thừa nhận người đàn ông kia có một khuôn mặt rất có mị lực.


Điều này cũng nói rõ, cho dù năm tháng trôi qua thế nào, hai mươi năm sau, nam thần nhà hắn vẫn là nam thần.
Về phần Đông Thầm, vì sao ông ta lại xuất hiện trong nghĩa trang đó, đây là điều Lâm Tầm vẫn luôn không nghĩ ra.


“Khuôn mặt anh hơi giống ông Đông Thầm.” Lâm Tầm nói: “Nửa tháng trước em từng gặp ông ta ở nghĩa trang ngoại thành phía đông, anh có biết ông ta đến đó làm gì không?”
Đông Quân: “Anh không hiểu ông ta.”
Lâm Tầm: “Vậy lời đồn là thật? Trên mạng nói anh rất đáng ghét ông ta.”


“Anh và ông ta chỉ có quan hệ máu mủ.” Đông Quân chậm rãi nói: “Nhưng anh không có lập trường chán ghét ông ta.”
Lâm Tầm hỏi: “Là sao.”
Đông Quân đặt ngón tay lên trên bờ vai lộ ra khỏi mặt nước của hắn, giọng nói hơi thấp: “Bởi vì anh giống ông ta.”
Lâm Tầm liền cười.


Đông Quân chau mày.
“Em cảm thấy không giống nhau lắm.” Lâm Tầm nói: “Ngài vẫn rất dễ dụ.”
Nước trong bồn tắm tràn ra rất nhiều, Đông Quân hôn hắn còn đột nhiên hơn tưởng tượng, động tác rất nặng, gần như ʍút̼ cắn.


Lâm Tầm đưa tay ôm lấy bả vai Đông Quân, Đông Quân đặt tay lên vòng eo dưới nước của hắn.
Không một mảnh vải.
Hô hấp của Lâm Tầm nhẹ nhàng rung động, ít ra Đông Quân còn choàng một chiếc áo tắm, mà từ trên xuống dưới của hắn lại không hề có sự phòng bị.


Nhất là sóng nước trong bồn tắm lắc lư, khiến vạt áo choàng tắm rũ xuống nước ma sát lên người hắn, phản ứng không nên có cũng đang dần dần hiện ra.
Đến khi được buông ra, hắn chống trán lên trên vai Đông Quân, cố gắng ổn định lại hô hấp.


Ngâm trong nước nóng quá lâu, vẻ lười biếng bất lực lộ ra từ trong xương, cánh tay hơi mất sức, mềm mại treo ở trên vai Đông Quân.
Nhưng một giây sau, hô hấp của hắn bỗng nhiên dồn dập hơn.
Đông Quân hôn lên cổ hắn, sau đó hướng xuống.


Động tác của anh rất chậm, nhưng loại động tác không nhanh không chậm này mới có vẻ ám chỉ nào đó.
Giọng Lâm Tầm hơi khàn, còn có cả giọng mũi, tiếng nói vừa ra khỏi miệng, hắn cảm thấy mình giống như một con vật nhỏ đang cầu xin khoan dung.
“Chân em còn đang bị gãy đây…”


Đông Quân ngẩng đầu, cười một tiếng trầm thấp vào tai hắn.
“Không phải hôm nay… em ỷ vào việc chân mình bị gãy sao?”
Lâm Tầm hôn lên cổ anh, sau đó dựa vào người anh cười.
Lại nghe Đông Quân nói: “Nhưng trong suy nghĩ của em, anh vẫn là một người có lương tâm.”


Lâm Tầm cảnh giác hẳn lên: “Chẳng lẽ ngài không phải một người có lương tâm sao?”
Đông Quân: “Không phải.”
Lâm Tầm: “Ngài phải giữ vững đạo đức cơ bản của nam thần…”


Còn chưa dứt lời, đã bị ngăn trong miệng, cả người hắn bị ấn xuống, gần như ngâm hết ở trong nước, hô hấp khó khăn, từ trên xuống dưới đều mất khống chế.
Người đàn ông này, anh thật sự không có ý định làm người.
Lâm Tầm biết vậy chẳng làm.


Một tiếng sau, hắn mới được Đông Quân bọc trong một cái khăn tắm lớn, ôm ra từ trong nước.


Đúng là Đông Quân vẫn giữ lại một chút đạo đức cơ bản của nam thần, không hoàn toàn mất nhân tính, nhưng mọi hành động của anh trong suốt một giờ kia cũng đang lung lay sắp đổ ở biên giới không phải là người rồi.


Điều này khiến Lâm Tầm không thể đọc được luận văn, ôm Con Trỏ Chuột tiến vào trong chăn, đưa lưng về phía anh, tuyên bố em định thoát fan.
Đông Quân ôm hắn từ phía sau lưng, thấp giọng gọi một tiếng bảo bối.


Lâm Tầm không chịu thua kém, lại bị một tiếng “bảo bối” này kéo về từ biên giới thoát fan, quay lại chơi đùa với anh.
Chỉ thấy Đông Quân cầm điện thoại lên, đăng nhập Weibo.
Lâm Tầm cũng nhìn.


Chuyện ồn ào lúc trước của hai người bọn họ vẫn chưa ngừng nghỉ, đến nay vẫn toàn là bình luận chua loét — cũng có một phần nhỏ bị lý lịch của hắn thu phục, không còn công kích chuyện này nữa, thậm chí có một ít người chuyển sang fans cp, bị đám fans vợ khai trừ ra khỏi fandom.


Đương nhiên, phần lớn người đều đang âm dương quái khí — dù sao bạn không thể xác nhận tất cả bình luận bên kia đường mạng đều là người, cũng có thể có một phần là chó mà.
Có hai loại bình luận bắt mắt nhất.


Một loại là nhắm vào ba năm không tên tuổi của Lâm Tầm sau khi tốt nghiệp, nói hắn tiếp nhận giáo dục đỉnh cao nhất, bây giờ lại không biết đang làm những gì, ngoại trừ dính líu quan hệ với với Đông Quân ra thì chẳng làm nên trò trống gì cả, khiến người ta cảm thấy nực cười.


Còn có một phần nói sức tưởng tượng của mọi người phong phú thật đấy, Đông Quân cũng chỉ đăng một câu “Người bạn nhỏ” mà thôi, đây còn chưa phải là chính cung đâu, thật thú vị.
Lâm Tầm không có suy nghĩ gì cả.


Dù sao bây giờ người được Đông Quân gọi bảo bối cũng không phải là người khác.
Lại thấy Đông Quân ấn vào trang chủ của sư tỷ.
Bài đăng của sư tỷ gửi Lâm Tầm vẫn còn, nội dung cũng không có bất kì thay đổi gì, vẫn là: “Nhiều năm không gặp nha, Tầm thần.”


Đám người phía dưới còn đang tưởng tượng về Lâm Tầm năm đó.
Sau đó, hắn trông thấy Đông Quân ấn nút gửi.
Ngân Hà – Đông Quân: Ôm đi.
Sau đó tắt điện thoại, đặt ở bên cạnh bình cắm cành hoa hồng.


Lâm Tầm cắn nam thần của hắn một cái, sau đó liền bị trừng trị trong chốc lát, hắn không thèm xem sóng gió tiếp theo trên mạng nữa, có thể là bởi vì bây giờ lòng hư vinh của hắn đã được thỏa mãn cực lớn.


Trong ba ngày sau đó, Lâm Tầm bởi vì đau chân nên không thể ra ngoài, hắn chỉ dựa vào internet để giao lưu với thế giới.
Kỳ Vân được Phật quang độ hóa, bây giờ mỗi ngày có thể duy trì hình người ba giờ, nhưng lúc khác vẫn phải ở trong thùng tắm.


Sau khi khe hở ở phía tây thành phố được lấp kín, thủ đô có vẻ yên bình hơn, gần như không có ma vật mới xuất hiện, không biết là toàn bộ ma vật đã bị diệt trừ hoàn toàn, hay là yên tĩnh trước khi mưa bão tới.


Bên phía cảnh sát Tào cũng đang dùng hết sức phá vụ án thi thể trong tủ lạnh dưới mặt đất, bây giờ manh mối đang chỉ hướng một công ty giải trí, trong lúc tán gẫu, cảnh sát Tào còn nhắc đến đã từng có vụ án tương tự xảy ra ở Nam Giao, nhưng về sau không giải quyết được gì, manh mối cũng đã biến mất hầu như không còn.


Những lúc khác, hắn đều làm việc cùng với Đông Quân, hoàn thiện Lạc Thần.
Đông Quân không đi làm, anh cho mình nghỉ một tuần.


Sau khi hoàn thành công việc trong ngày, hai người ở trong phòng, còn có một người không thể đứng thẳng đi lại, những thứ để giải trí cũng có hạn, ngoại trừ cùng nhau xem mấy bộ phim, đọc mấy bài luận văn ra thì chỉ có nằm trong khoang 3D chơi game.
Thế mà ID của Đông Quân lại là “Java đệ nhất thiên hạ”.


Cũng được, Lâm Tầm liền sửa lại tên theo anh, gọi là “C đệ nhất thiên hạ”.


Hai người bọn họ lập đội với ba người trong khu nhà Triều Dương, Vương An Toàn tên là “PHP đệ nhất thiên hạ” thì không cần phải nhắc tới, Cơ Cấu tên là “Python đệ nhất thiên hạ”, Khương Liên cũng chỉ có thể mù quáng nghe theo, đổi thành “SQL đệ nhất thiên hạ”.


Như thế, sau khi chơi một ván xong, tất cả mọi người đều có thể biết, ngôn ngữ đệ nhất thiên hạ chân chính là Glax.
Trong ba ngày này, chân của Lâm Tầm dần dần tốt, có thể chậm rãi đi một đoạn đường.
Mà đồng thời, việc chơi game của hắn cũng sắp kết thúc.


Cuối cùng đến sáng ngày thứ tư, Đông Quân nói dẫn em ra ngoài chơi.
Nói là đi Nam Giao hóng mát, thuận tiện gặp mấy người bạn, cùng nhau ăn bữa tối.
Đi xuống tầng, Lâm Tầm cho rằng sẽ đến đó luôn.
Nhưng hắn không nghĩ tới Đông Quân lại dẫn hắn xuống hầm đỗ xe trước.


Đông Quân: “Muốn ngồi cái nào?”
Thật ra cũng không có nhiều.
Cũng chỉ có… chừng ba mươi cái đi.
Lâm Tầm: “Có phải anh có yêu thích đặc biệt với việc mua xe không.”
“Thật ra là không.” Đông Quân nói: “Chỉ có hai chiếc là chính anh đặt.”


Lâm Tầm: “Em đoán anh muốn để cho em đoán.”
Đông Quân: “Anh không nhàm chán như vậy.”
Lâm Tầm: “Vậy em cũng muốn đoán.”
Đông Quân cười.
Lâm Tầm nói: “Một chiếc là xe anh hay lái.”
Đông Quân: “Ừm.”


Sau đó hắn do dự chốc lát giữa một chiếc Bugatti màu xanh đậm và Koenigsegg đen trắng, chọn Bugatti.
Đông Quân hôn lên trán hắn, Lâm Tầm biết mình đã đoán đúng.
Ngồi xuống ghế lái phụ, Lâm Tầm nghe thấy Đông Quân hỏi: “Quá trình suy luận của em?”


“Nói như thế nào đây… Em nhìn mã nguồn của anh, cảm thấy anh rất điên, cho nên em cảm thấy chiếc xe thứ hai có khả năng cao hơn.


Sau đó… chắc hẳn anh thích ngoại hình của một trong hai chiếc..” Lâm Tầm nói: “Nhưng em lại cảm thấy anh cũng không điên lắm, còn có thể khống chế được, Koenigsegg có bẻ hơi liều mạng.
Cho nên dùng phương pháp loại trừ, em chọn cái này.”
Đông Quân cong khóe môi: “Vậy em thích cái nào?”


Lâm Tầm suy tư.
Suy nghĩ một hồi, hắn nói: “Nếu tự lái thì muốn chiếc nhanh nhất, còn chở người thì miễn đi.”
Hắn nói xong, nhìn dòng xe ngoài cửa sổ, cảm giác mình có thể đọc được gần hết các loại xe.


Thật ra hắn cảm thấy hơi khó hiểu, bởi vì trong trí nhớ hắn không có yêu thích đặc biệt lắm với xe, không thể nhận ra hết tất cả được.


Nhưng mà nghĩ lại, trí nhớ của mình vẫn có chút ưu tú, lúc một người có kỹ năng nhìn qua là nhớ, hắn có rất nhiều tri thức ngoài dự đoán cũng không có gì lạ.
Đông Quân khởi động xe, lái ra khỏi hầm, lên đường.


Một giây sau, Lâm Tầm liền biết vì sao Đông Quân lại luôn lái Bentley trong thành phố mà không phải chiếc này.


Bởi vì loại xe này — đạp chân ga xuống là tốc độ của nó có thể sánh bằng bão tố, đừng nói là để nó phải chịu khổ xếp hàng trong dòng xe cộ, ngay cả chờ đèn xanh đèn đỏ cũng là một loại thống khổ.


Nhưng mà nam thần là một nam thần có kiên nhẫn, mãi đến khi lái ra khỏi thành phố mới bắt đầu tăng tốc.
Lâm Tầm ôm Con Trỏ Chuột tìm vị trí sắp đến.
Sau đó lại nhìn thoáng qua.
Cuối cùng nhíu mày lại, mở nhật kí trò chuyện với cảnh sát Tào ra.


Hắn xác nhận bây giờ nơi mà bọn họ sắp đến là trang viên tư nhân, vừa lúc ở gần bản án nhiều năm trước không giải quyết được gì mà cảnh sát Tào nhắc tới..