Vào lúc này, tàu điện ngầm càng ngày càng đi chậm, cuối cùng dừng hẳn.
Đầu xe khó khăn lắm mới dừng ở vị trí năm bước trước mặt Thường Tịch, nhưng không mở cửa.
Cách một tấm kính, Lâm Tầm thấy được rất nhiều hành khách, cùng với vẻ mặt ngây ngốc của bọn họ.
Hắn còn chưa nhìn cẩn thận, chỉ thấy Hồ Điệp phu nhân đã vung tay lên, hàng ngàn hàng vạn hồ điệp màu tím tung bụi mù trên cánh xuống, bao phủ lại cửa sổ xe.
Mà ở phía sau bọn họ, tiếng giày da gấp rút nặng nề vang lên, Lâm Tầm quay người, trông thấy hai mươi mấy cảnh sát áo đen ăn mặc chặt chữ, trang bị cũng đầy đủ đang chạy vội về bên này, trên đồng phục màu đen viết mấy chữ to “Phòng ngừa bạo lực”.
Hai người dẫn đầu, một người hắn không biết, một người khác hiển nhiên chính là cảnh sát Tào.
Hắn vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa thấy thấp thỏm.
Tàu điện ngầm ngừng, Thường Tịch sư huynh có thể bảo toàn sinh mệnh, hiển nhiên may mắn mà có công lao của cảnh sát Tào — lúc ấy ở trong điện thoại, hắn đã nói phải phối hợp với trung tâm điều hành ga tàu.
Nhưng mà cùng lúc đó, phải giải thích khung cảnh này với cảnh sát như thế nào đây?
Lâm Tầm nhìn khắp bốn phía.
Ma vật còn khoảng một trăm con, đều giương nanh múa vuốt, mấy vị chân nhân hộ pháp có đủ kỹ xảo âm thanh ánh sáng đang hỗn chiến, thắng bại khó phân giằng co mãi không xong.
Thứ như ma vật rất kỳ quái, mấy người sư phụ đã từng nói, thứ này được tạo ra từ “ma khí”, giống như chiêu thức của người tu chân đều từ “linh lực” mà ra, nói một cách nghiêm túc, ma khí và linh lực đều không phải là thứ đồ chân thực, cho nên ai cũng có thể nhìn thấy bọn chúng bằng mắt thường, cũng có thể tiếp xúc, máy móc camera thấm qua linh lực cũng có thể thu lại được, nhưng máy quay phim bình thường thì rất khó.
Cho nên ở trong máy thu hình theo dõi của đám cảnh sát, không nhìn thấy ma vật, cũng không nhìn thấy người tu tiên dùng pháp thuật, chỉ có thể nhìn thấy một đám người ăn mặc trang phục kì dị cầm đủ loại vũ khí vung vẩy lung tung, diễn y như thật.
Cùng lúc đó, các hành khách trong ga tàu vẫn duy trì trạng thái zombie đánh mất ý thức, khuôn mặt đờ đẫn, ánh mắt mê man qua lại không có quy luật trong ga, giống như chuyển động Brown(*).
(*) Chuyển động Brownian là chuyển động ngẫu nhiên của các hạt lơ lửng trong chất lỏng hoặc chất khí do sự va chạm của chúng với các phân tử chuyển động nhanh trong đó.
Mà ở trận pháp bên kia, một đám tiền bối ăn mặc kì dị ngồi trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt, làm những động tác tay rất kì quái, là đang kết pháp ấn.
Kì lạ hơn chính là, thế mà bên trong còn có mấy người bình thường mặc trang phục hiện đại, điều này khiến cả nhóm người này càng không cân đối.
Cho nên, thứ hiện ra trong màn hình camera không giống như là phần tử khủng bố tập kích, mà giống như bệnh viện tâm thần đổ tường hơn.
Nhưng một khi bọn họ vào trong ga tàu, nhìn thấy cảnh tượng này mới thật sự chịu ảnh hưởng to lớn về thế giới quan.
Quả nhiên, hai cảnh sát cầm đầu đi xuống cầu thang, vừa rẽ một cái — liền cùng nhau dừng bước.
Cảnh sát Tào cầm loa phóng thanh, trong tiếng đánh nhau hỗn loạn, chỉ nghe thấy tiếng của anh ta truyền tới: “Đồng chí Lâm Tầm? Đồng chí Lâm Tầm ở đâu? Có chuyện gì vậy?”
Lâm Tầm giơ loa của hắn lên, đối thoại với cảnh sát Tào: “Tôi ở bên trong! Hãy xử lý những thứ màu đen này trước đi!”
Cảnh sát Tào: “Tôi báo cáo với cấp trên trước đã!”
Lâm Tầm: “Đừng báo cáo!”
Cảnh sát Tào: “Tôi nhất định phải báo cáo!”
Lâm Tầm: “Tôi sắp chết!”
Cảnh sát Tào: “Đánh như thế nào?”
Lâm Tầm: “Tôi cũng không biết!”
“Không phải ở đây có bom sương mù sao?”
Lâm Tầm nhìn thoáng qua sương mù màu tím đen tràn ngập trong không khí, đây là thứ của Hồ Điệp phu nhân, có thể khiến thần trí của người ta sinh ra ảo giác nhất định, trình độ lý trí và trí thông minh giảm xuống một chút, nhưng chỉ cần Hồ Điệp phu nhân không thổi sáo khống chế tinh thần của bọn họ thì không có gì đáng ngại.
Hắn nói: “Không có việc gì!”
Tào cảnh sát: “Tốt!”
Đại đội cảnh sát vũ trang và đại đội đặc công không hổ là đội ngũ thân kinh bách chiến, tố chất tâm lý của bọn họ cũng không phải là thứ mà người thường có thể so sánh.
Chỉ nghe cảnh sát Tào ra lệnh một tiếng, bộ đội đặc công xuất động, tham dự vào trong cuộc chiến hỗn loạn.
Ma vật cũng phát hiện ra bọn họ, mấy con ma vật nhào lên cắn xé, trong khung cảnh hỗn loạn, Lâm Tầm nhìn thấy cảnh sát Tào xông lên đầu tiên bị trúng một kích vào ngực.
Nhưng cảnh sát Tào vẫn bình yên vô sự.
Bởi vì anh ta mặc áo chống đạn.
Thậm chí anh ta còn rút súng ra, bắn một phát vào đầu ma vật!
Ma vật bị đánh trúng, phát ra một tiếng tru sắc nhọn!
Những đội viên đặc công khác cũng học theo, áp lực của giới tu chân đã giảm đi đáng kể.
Cùng lúc đó, trận pháp bên kia đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng! Trong giọng nói trầm ổn của Tiêu Dao Tử khó nén vẻ kích động: “Trận thành.”
Trận thành, nói cách khác, khe hở Ma Giới được lấp đầy, sẽ không có nhiều ma vật xuất hiện nữa, nhiệm vụ của bọn họ chỉ còn lại việc giải quyết những thứ bây giờ.
Chỉ thấy các tiền bối tỉnh lại trong tư thế ngồi, đứng dậy, lấy đao kiếm pháp khí của mình ra, dấn thân vào đến trong cuộc chiến — chỉ là khi nhìn thấy bóng người đám cảnh sát, động tác có chút cứng ngắc.
Lão Hoắc nói: “Đồ nhi chỉ huy!”
Trong khoảng cách này, Lâm Tầm miễn cưỡng lết đến ghế ngồi chờ trong ga tàu, hắn mở đại trận Tinh Đấu ra, giơ loa lên, phát hiện giọng mình hơi khàn, vừa thay đổi tư thế, cơn đau kịch liệt trên đùi lại tăng thêm gấp bội, trong phút chốc, hắn đau đến mức không nói ra lời.
Đang muốn miễn cưỡng bắt đầu chỉ huy, bỗng nhiên thấy màn hình điện thoại phát sáng lên.
Giọng nói trong trẻo lại có chút bập bẹ của Lạc truyền ra từ trong điện thoại, thông qua loa mở rộng, vang lên trong toàn bộ ga tàu, mở tốc độ nói đến mức nhanh nhất.
“Xin chào người sử dụng đáng kính, tôi là hệ thống thông minh Lạc Thần, xin nghe chỉ huy.”
“Mời Ngự Phong chân nhân lui lại.”
“Bên trái Cô Sơn quân có ba ma vật.”
“Cảnh sát số 012, chú ý đằng sau.”
“Cảnh sát số 116 di chuyển về phía trước bên phải ba mươi mét, trợ giúp cảnh sát số 114.”
Lâm Tầm đặt loa vào trên loa điện thoại cho nó, nhắm ngay camera vào đại trận Chư Thiên Tinh Đấu, mình thì dựa vào cột cười.
Bọn họ vừa đông người, lại có chỉ huy hợp lý, không lâu sau đã hoàn toàn chiếm lợi thế, chỉ còn lại vấn đề thời gian.
Bích Hải tiên tử rảnh tay, thoát ra khỏi trận chiến — vốn dĩ cô cũng không phải người tu tiên có lực chiến mạnh.
Tiên tử rơi vào bên cạnh hắn: “Toán nhi, cậu sao rồi?”
Đối mặt với câu hỏi của bác sĩ, Lâm Tầm nói tình huống khi đó ra.
“Đứa nhỏ ngốc.” Bích Hải tiên tử lắc đầu, nắm lấy chân hắn, vuốt từ đầu gối đến cổ chân, nói: “May mà chưa gãy, chỉ là trật khớp.”
Không gãy thì tốt.
Chỉ còn mười ngày nữa là đến hội chợ khoa học kỹ thuật, Lâm Tầm cũng không muốn què chân lên thuyết trình ppt đâu.
Lại nghe Bích Hải tiên tử nhỏ nhẹ nói: “Gần đây cậu đang làm cái gì, sống thế nào?”
Cô hỏi rất đột ngột, nhưng Lâm Tầm cũng không nghĩ nhiều, nhớ lại sinh hoạt gần đây nhất: “Dạo này tôi đang—”
Tiếng nói im bặt.
Một cơn đau toàn tâm kịch liệt bỗng nhiên từ đầu gối chui vào đỉnh đầu, nó tới quá nhanh, hắn còn chưa kịp nói cả từ “đau”, sau khi Bích Hải tiên tử dùng bàn tay ngọc ngà vặn mạnh đầu gối mình một cái mới thong thả buông ra.
Xương cốt đã được nối xong, hắn còn chưa kịp thở, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán, cũng may cơn đau này tới nhanh, đi cũng không chậm, năm giây sau đã dần dần biến mất, giảm xuống mức đau nhức trong phạm vi có thể chịu nổi.
Hắn yếu ớt nói: “…Làm phiền tiên tử.”
Bích Hải tiên tử cười một tiếng, vặn nắp một cái bình ngọc, đặt một viên đan dược lên trên đùi Lâm Tầm, nhiệt độ truyền từ sâu trong da đến.
Sau đó, cô đưa bình ngọc cho Lâm Tầm: “Thuốc này tên là Tử Tiêu Đoạn Tục đan, mỗi ngày dùng một lần, chưa đến ba bốn ngày sẽ có thể chuyển biến tốt đẹp, nhưng dù sao cũng là là bị thương đến gân cốt, mấy ngày nay cậu cứ nằm yên nghỉ ngơi.”
Lâm Tầm nhận lấy: “Đa tạ tiên tử.”
Bích Hải tiên tử cười một tiếng, lại qua đưa cho Hồ Điệp phu nhân.
Sau đó trận chiến kéo dài khoảng một giờ, chờ đến khi tất cả ma vật hồn phi phách tán biến mất trong không khí, hoặc là bị các vị chân nhân dùng pháp khí phong ấn, ga tàu mới rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.
Lấy Cảnh sát Tào cầm đầu, đặc công, cảnh sát vũ trang, xếp thành một hàng, cùng đối diện Tu Chân giới đám người im lặng đối mặt.
Yên tĩnh như chết kéo dài một phút.
Cuối cùng vẫn Tiêu Dao Tử trầm ổn mở miệng: “Chào buổi chiều các chú cảnh sát.”
“Chào buổi chiều.” Vẻ mặt cảnh sát Tào hơi khó hiểu, vừa cứng ngắc vừa trống rỗng: “Xin hỏi mấy người đến từ triều đại nào? Có chỗ ở chưa? Hay là đi với tôi một chuyến?”
Lâm Tầm cười ra tiếng.
Sức tưởng tượng cảnh sát Tào mạnh như tố chất tâm lý của anh ta vậy.
Hắn đang đợi các tiền bối giải thích, chỉ thấy Tiêu Dao Tử tiền bối trở tay lấy một tấm thẻ căn cước ra: “Cảnh sát, tôi không phải người không có hộ khẩu, đây là thẻ căn cước của tôi, tôi là chưởng môn đời thứ ba mươi bảy của núi Thanh Thành, bây giờ đang quản lý khu du lịch núi Thanh Thành, vé vào cửa đều là do quốc gia định giá, chúng tôi chưa từng trốn thuế lậu thuế, cũng không bắt ép dâng hương.”
“Tôi cũng không phải người không có hộ khẩu, tôi là chưởng môn núi Long Hổ, cũng không có trốn thuế lậu thuế, chúng tôi không chỉ không bắt ép dâng hương, còn chưa từng bắt ép tiêu tiền.”
“Chúng tôi cũng không bắt ép tiêu tiền.”
“Khụ, tôi là tông chủ Vô Cực Tông, mặc dù không có khu du lịch, nhưng tôi chưa bao giờ nộp thiếu thuế bất động sản.”
“Tôi là…”
Cảnh sát Tào nghiêm túc nhìn bọn họ: “Nhưng tôi không đến để tra thuế.”
Hồ Điệp phu nhân chậm rãi đi tới, đưa một tấm danh thϊế͙p͙ ra: “Chúng tôi tập luyện ở chỗ này, để cảnh sát chê cười rồi.”
Cảnh sát Tào đờ đẫn nhìn cô, cho dù cách xa như vậy, Lâm Tầm cũng có thể nhìn ra trong mắt cảnh sát viết năm chữ to rõ ràng.
Cô thấy tôi tin sao.
Chỉ thấy cảnh sát Tào chậm rãi nhìn về phía chỗ hắn, giọng điệu trở nên ác liệt: “Tới đây!”
Lâm Tầm ỷ vào mình có 90 điểm hảo cảm của cảnh sát Tào, lẩm bẩm: “Tôi gãy chân.”
Cảnh sát Tào hừ lạnh một tiếng, đi tới: “Rốt cuộc mấy người đang giở trò quỷ gì?”
Lâm Tầm yếu ớt nói: “Báo cáo cảnh sát, nơi này có khí hóa học, anh xem đám khói màu tím kia.
Nó có tác dụng thôi miên.”
Trong mắt cảnh sát Tào hiện ra một dấu hỏi: “Không phải cậu học máy tính sao?”
Lâm Tầm: “Khoa học tự nhiên đều là một nhà.”
Tào cảnh sát: “Cậu tiếp tục bịa đi.”
“Chúng tôi phát hiện một án mạng ở tầng hầm khu Tây Thành, tầng hầm vốn dùng để đóng phim, bên trong có rất nhiều đạo cụ để quay phim ma, cực kì đáng sợ.
Trong đó còn có một cái tủ lạnh, chúng tôi cho rằng thi thể trong đó cũng là đạo cụ, nhưng hình như là có thi thể thật.” Hắn nói: “Anh cũng biết, chúng tôi đều là công dân nhiệt tình, rất lo lắng cho trị an thủ đô.
Chúng tôi liền tìm kiếm manh mối khắp nơi, lúc tìm được chỗ ga tàu điện ngầm, đã bị đám khói này thôi miên, bắt đầu nhảy múa.
Các anh cũng bị ảnh hưởng, cũng nhảy múa, còn nổ súng.
Nhưng mà cũng may là anh kịp bảo tàu dừng, nếu không sẽ có càng nhiều người xuống tàu nhảy múa hơn.”
Cảnh sát Tào nhìn hắn, ánh mắt rất nghiêm trọng: “Sau đó cậu nhảy múa đến mức gãy.”
“Tôi khá là hoạt bát, anh cũng biết mà.
Về sau tôi không dám hoạt bát như thế nữa.”
Độ thiện cảm có tác dụng mê hoặc cảnh sát Tào ở một trình độ nhất định, lại thêm nơi này có sương gây mê của Hồ Điệp phu nhân, dường như cảnh sát Tào đã tin tưởng, ánh mắt anh ta dần dần khôi phục bình thường, nhìn đám người với vẻ mặt ngơ ngác, và một đám người giới tu chân ăn mặc kì dị đang cầm chứng minh thư, ánh mắt thận trọng mà nghiêm túc.
Anh ta nói: “Dẫn bọn tôi đến tầng hầm xem.”
Hồ Điệp phu nhân dẫn anh ta đi.
Những người khác tự giác biết không dễ bỏ trốn dưới mắt cảnh sát, bị hai vị đặc công nhìn, cũng lần lượt đi theo.
Lâm Tầm không có cách nào đi đứng hẳn hoi được, cuối cùng Thường Tịch ra ngoài mượn xe lăn công cộng ở một bệnh viện gần đó cho hắn, đẩy hắn đi cùng..