Lâm Tầm nói chi tiết cho Hồ Điệp phu nhân.
Hồ Điệp phu nhân: Có vài thứ bí mật? Để tôi nhìn xem.
Lâm Tầm kiên trì gửi ID Weibo cho phu nhân.
Nếu như nội dung trong Weibo này bị công khai, vậy hắn không khác gì bị cái chết xã hội.
Bọn họ sẽ phát hiện đây là một quả chanh tinh, mỗi ngày đều lải nhải mấy câu chua loét kiểu “Vì sao bọn họ đều có mèo, mình lại không có” “Rốt cuộc Lo là gì?”.
Bọn họ sẽ còn phát hiện đây là một tên nịnh hót.
Suốt ngày kêu gào “Glax đệ nhất thiên hạ” “Đông thần thiên hạ đệ nhất” “Mã nguồn của nam thần là đẹp nhất”, có khi bị fans vợ dẫn dắt, sẽ còn đăng “Ông xã cũng rất lợi hại” — nội dung này chiếm tới 90%.
Thậm chí bọn họ còn có thể phát hiện một lập trình viên tru lên giữa đêm.
“Vẫn không chạy nổi, mình chán quá.”
“Giao một đống luận văn, cam quýt không tốt, mình lại chế tạo ra một đống học thuật rác rưởi.”
“Thuật toán Jef dùng tốt.”
Thậm chí, còn có một số việc vụn vặt thường ngày.
“Nhà hàng này gọi món bằng tay, gọi một phần nấm cho an toàn, về sau không muốn ăn lại nữa, chú thích vào đây, kết quả lại gọi 11 món.”
Đương nhiên, trong đó cũng có một chút nhận thức chính xác, thậm chí còn có cả kiến thức về máy tính và số học, nhưng phải tìm trong đại dương tin tức rác rưởi.
Lâm Tầm nhìn thoáng qua Weibo của mình, không hiểu tại sao mình lại nói một mình nhiều như vậy.
Nhớ lại nguyên nhân ban đầu là tất cả tài khoản xã giao của hắn đều bị bạn bè biết, đăng cái gì cũng bị chú ý, trong đó cũng không thiếu người theo đuổi chăm chỉ không ngừng, thế là hắn không đăng nữa.
Nhưng lại có vài điều muốn nói, muốn nói cho ai đó nghe, có lẽ là hơi cô đơn, hoặc là áp lực tinh thần khá lớn.
Mặc kệ.
Nửa ngày sau.
Phu nhân trả lời.
Hồ Điệp phu nhân: Cậu thật đáng yêu a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Hồ Điệp phu nhân: Dắt ngươi lỗ tai.
Một con trỏ chuột vui vẻ: …
Một con trỏ chuột vui vẻ: Tôi lập acc clone còn kịp không.
Hồ Điệp phu nhân: Acc clone không có thành ý, bây giờ là được rồi.
Hồ Điệp phu nhân: Con à.
Một con trỏ chuột vui vẻ: QwQ
Hồ Điệp phu nhân: Cậu đúng là thích Đông Quân thật nha.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Thật ra tôi chỉ nói thật.
Nhưng Hồ Điệp phu nhân để hắn nghĩ tới vài thứ.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Thế này, phu nhân, cô có thể để tối nay rồi đăng không?
Cứ bàn bạc với phu nhân một lát, cuối cùng đã chuyển đc chủ đề.
Hồ Điệp phu nhân: Gần đây chỗ này không yên ổn, hẳn là sẽ có ma vật cỡ lớn hiện thế.
Xem ra giới tu chân cũng chú ý tới vấn đề này.
Hồ Điệp phu nhân: Cậu còn đang ở kỳ Trúc Cơ, tốt nhất đừng tham gia.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Hình như tôi sắp đột phá.
Hồ Điệp phu nhân:?
Hồ Điệp phu nhân:
Lâm Tầm gửi một icon vô tội gãi đầu.
Hồ Điệp phu nhân: Tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào tu luyện nhanh như vậy.
Lâm Tầm bắt đầu gửi icon mèo con cuteo.
Đối với tình huống này, thật ra hắn đã có kinh nghiệm, hơn nữa còn là kinh nghiệm phong phú.
Dù sao, từ nhỏ đến lớn trong sinh hoạt hay học tập, thầy giáo đều sẽ dùng thái độ kinh ngạc “tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào tu luyện nhanh như vậy” để đối đãi với hắn.
Mà sau kinh ngạc ban đầu, sẽ dần trở thành bình tĩnh, quen thuộc, cuối cùng đối xử bình thường.
Các trưởng bối giới tu chân còn chưa quen thuộc, nhưng mà chắc hẳn cũng sẽ tiếp nhận rất nhanh.
Điều duy nhất khiến Lâm Tầm khổ não là giải thích với các trưởng bối cách tấn công kì quái bằng bàn phím của mình như thế nào — thứ này hoàn toàn không nằm trong nhận thức của bọn họ.
Sau khi Lâm Tầm gửi icon, Hồ Điệp phu nhân không nói tiếp về cảnh giới của hắn nữa, mà chuyển đề tài: Tôi đã xử lý xong phàm nhân bên đây rồi, bây giờ sẽ đi thăm dò khu vực này, tạm thời không thể trở về.
Nhưng mà tôi sẽ bảo Cô Sơn quân của Nam Hải đến xem xét tình trạng của cậu nhóc biến thành cá kia, các cậu đừng rời đi.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Vâng, cảm ơn phu nhân.
Kỳ Vân ôm phao cứu sinh dập dềnh trên mặt nước, tóc ướt sũng, má trái viết “hết”, má phải viết “cách”.
Kỳ Vân: “Vậy tôi phải ở trong hồ này mãi sao?”
Lâm Tầm: “Đúng.”
Kỳ Vân: “Tôi đi ngủ cũng như thế này sao?”
Lâm Tầm: “Cá ngủ thế nào thì anh ngủ thế đó.”
Kỳ Vân: “Vậy nửa đêm tôi rơi khỏi phao thì phải làm sao.”
Lâm Tầm: “Bị chìm anh sẽ tỉnh.”
Kỳ Vân: “Vậy tôi sẽ chết đuối.”
Lâm Tầm: “Bồn tắm lớn chào đón anh.”
Kỳ Vân không còn gì để nói, cúi đầu suy nghĩ.
Nửa ngày sau, gã ngẩng mặt lên, ra sức đập đuôi mấy lần, vẻ mặt như cha mẹ chết: “Vậy tôi cũng không thể đến công ty, không thể đăng video, chúng tôi còn phải lập nhóm debut, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không phải là người, không làm được thần tượng.”
Lâm Tầm ngồi xuống cái ghế bên cạnh hồ, khoan thai ôm mèo: “Thật ra anh gặp phúc trong hoạ.”
Kỳ Vân: “Là sao?”
Lâm Tầm: “Phu nhân dùng huyễn thuật ảnh hưởng tới ký ức của những người kia, để bọn họ cho rằng chỉ là thấy được một trường quay phim tiên hiệp kỳ huyễn.
Nhưng đã có video đăng lên trên mạng, còn có hot search, tất cả mọi người đã thấy được tạo hình người cá của anh rồi, điều này thực sự không có cách nào giải thích.”
Kỳ Vân rũ thẳng cái đuôi xuống.
Lâm Tầm: “Phu nhân chỉ có thể bảo phòng làm việc của cô ấy quay một bộ phim rồi giao nhân vật giao nhân cho anh, như thế sẽ có thể giải thích được — hình như giao nhân chính là nhân ngư đi.”
Cái đuôi của Kỳ Vân bỗng nhiên vẫy vẫy.
“Thật không?” Gã bơi vào bờ: “Cậu đừng đùa tôi.”
Lâm Tầm: “Có lẽ, lát nữa phòng làm việc sẽ lên tiếng làm rõ.”
Kỳ Vân gào một tiếng, cả người ngã ngửa về sau một cái, suýt nữa ngã vào trong hồ bơi.
Hắn: “Có phải tôi sắp nổi tiếng rồi không.”
Lâm Tầm: “Tỉnh lại đi, nhân vật kia ra sân được có mấy phút.”
Kỳ Vân: “Nhưng đã đủ để thể hiện khí thế của tôi rồi.”
Lâm Tầm liền thấy gã như vậy thì cực kì không vừa mắt.
Hắn nói: “Những người cá khác vừa khóc, nước mắt sẽ biến thành trân châu, anh biết không?”
Kỳ Vân nghe vậy thì cúi đầu xuống, chép miệng, dường như muốn khóc thử xem.
Nhưng mà hai phút trôi qua, vẻ mặt của gã biến hoá mấy lần, cực kì vặn vẹo, chỉ là không thể khóc được, thậm chí còn giống như đang cười.
Cuối cùng Kỳ Vân dùng một tiếng cười kết thúc lần nếm thử thất bại này.
“Ba phút trước tôi đã khóc rồi.” Gã cười vô cùng ngang ngược: “Bây giờ không được nữa.”
Đúng lúc này, Cô Sơn quân mặc Âu phục giày da tới.
Lâm Tầm biết thân phận phàm nhân của anh ta là một nhà bác học lịch sử tự nhiên(*) công thành danh toại, nhưng cũng là một vị chân nhân của kiếm phái Nam Hải, anh ta thành danh nhờ một chiêu “Cô Sơn Bất Cô”, nhưng cùng lúc đó, anh ta cũng đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, tinh thông đủ loại kỹ xảo, lại là một người giỏi thuật pháp trong tiên đạo.
(*) Lịch sử tự nhiên: là ngành nghiên cứu sinh vật bao gồm thực vật và động vật trong môi trường sống của chúng
Cô Sơn quân tới rất nhanh.
Cô Sơn quân cũng ngây ra rất nhanh.
“Thật sự là chưa từng thấy bao giờ.” Cô Sơn quân bình luận Kỳ Vân trong hồ bơi.
Anh ta dùng linh lực kéo Kỳ Vân qua, vừa cẩn thận thăm dò cái đuôi của hắn: “Ý chí cá nhân của kiếm tu quả nhiên có điều đặc biệt.
Quỷ nước nuốt gã không thành, lại bị gã phản phệ, chiếm lĩnh thân thể, chỉ là ma khí quá nặng, hóa thành đuôi cá.
Nếu có thể loại trừ toàn bộ ma khí, có lẽ có thể lấy lại được cơ thể người.”
Nói rồi, anh ta nhìn về phía Thường Tịch: “Thường Tịch tiểu sư phó là đệ tử Phật gia, khắc ma vật nhất, nếu như mỗi ngày trừ tà cho gã, chắc hẳn có thể thực hiện được.”
Thường Tịch cụp mắt, không có biểu cảm dư thừa gì: “Được.”.
truyện tiên hiệp hay
Chờ một lúc, chỉ nghe anh ta thản nhiên nói: “Tôi sống một mình, có phòng tắm riêng, nhưng không có bồn tắm lớn.”
Không cần nói nhiều, đệ tử Phật gia lòng dạ từ bi, không có sẽ mua.
Kỳ Vân không tiện đi ra ngoài, Lâm Tầm liền ra ngoài mua một cái thùng tắm cổ với Thường Tịch — một cái bồn tắm lớn kiểu thùng tắm bằng gỗ cổ đại, cũng đem đến ký túc xá của sư huynh.
Ký túc xá của tiến sĩ quả nhiên khác hẳn với sinh viên chưa tốt nghiệp, là một phòng đơn đầy đủ sáng sủa.
Ánh nắng thông thoáng, gian phòng sạch sẽ, trên giường màu trắng là màn trắng, trên giá sách có đầy điển tịch Phật gia, laptop trên bàn đang mở một giao diện kho văn hiến điện tử, trong không khí dường như có mùi phật đàn nhàn nhạt, khiến nơi này cực kì yên bình.
Bọn họ sắp xếp thùng tắm cẩn thận, ngay sau đó lại lái xe đi đón Kỳ Vân, xe dừng ở dưới ký túc xá, dùng cà sa bọc kín nhân ngư, tìm một lúc ít người rồi nhanh chóng ôm lên tầng.
— dù đã để ý như vậy nhưng vẫn bị một tiến sĩ bên cạnh đang đẩy cửa ra nhìn thấy, ánh mắt của hắn ta giống như đang suy nghĩ có phải hai người kia đang giết người vứt xác hay không, dù sao cái quần thể tiến sĩ này có thể làm được bất kì chuyện gì.
Cũng may hàng xóm này chỉ nhìn một lát, không tiếp tục nhiều chuyện nữa, Kỳ Vân được đưa vào trong thùng tắm bình an, ngâm nước xong, lại cho một chiếc điện thoại, rốt cuộc người này cũng đã yên tĩnh lại, bắt đầu trôi nổi giữa đám vịt nhựa vàng và lướt video — vịt vàng là hàng tặng kèm lúc mua thùng tắm.
Người này lúc không mở miệng trông cũng rất cảnh đẹp ý vui.
Sắp xếp nhân ngư xong, Lâm Tầm định rời đi — về phần Kỳ Vân ở cùng Thường Tịch sư huynh kiểu gì, vậy phải xem thái độ của gã, Lâm Tầm cảm giác Kỳ Vân có thể sẽ bỏ được tật nói năng bậy bạ dưới chế tài của sư huynh.
Trước khi đi sư huynh đã pha trà cho hắn, nhưng Lâm Tầm đang bồn chồn không yên, cũng không uống ra mùi vị gì cả.
— Mệt mỏi một ngày, đã là chạng vạng tối, nhưng Đông Quân vẫn còn chưa trả lời.
Đang lúc hắn dự định quay về nhà, điện thoại vang lên một tiếng “meo”, là tiếng kêu của Con Trỏ Chuột, hắn cài đặt âm báo cho Đông Quân.
Là điện thoại.
Lâm Tầm đeo tai nghe lên, bắt máy.
Tiếng nói lành lạnh của Đông Quân vang lên trong ống nghe: “Ở đâu?”
Lâm Tầm: “Ở đại học P, cùng với một sư huynh.”
Đông Quân: “Không phải em tốt nghiệp trường bên cạnh sao.”
Lâm Tầm: “Đến chơi thôi.”
Vì để tẩy sạch hiềm nghi câu kết làm bậy, hắn lại nói: “Sư huynh làm Phật giáo, là hòa thượng.”
Bên kia dường như nở nụ cười, nhưng giọng điệu vẫn khiến trong lòng Lâm Tầm có chút bồn chồn: “Bạn bè em có đủ ngành nghề.”
Tốt.
Chắc chắn Đông Quân đã nhìn thấy hot search.
Hắn thuận tay lướt một cái, nhìn thấy đám dân mạng càng nói càng dựa vào hướng “bình hoa nhỏ đạp mấy cái thuyền”.
Lâm Tầm tránh nặng tìm nhẹ: “Em định về, anh ở đâu?”
“Anh ở gần đó.” Đông Quân nói: “Gửi địa chỉ cho anh.”
Bên kia Kỳ Vân đã bắt đầu chơi game, cũng bắt đầu mắng đồng đội.
Thường Tịch cau mày, cuối cùng dường như không thể nhịn được nữa, đẩy cửa phòng tắm ra.
Lâm Tầm thì đeo khẩu trang đi xuống tầng, không lâu sau, xe của Đông Quân liền dừng ở trước mặt hắn.
Tiến vào trong xe, hắn không nói gì, Con Trỏ Chuột cũng không meo một tiếng nào.
Đông Quân lại vẫn như bình thường, nói: “Tối nay muốn ăn gì?”
Lâm Tầm: “Gì cũng được.”
Chiếc xe chậm rãi khởi động.
Giống như một buổi tối bình thường, cùng nhau đi ăn một bữa tối bình thường.
Nhưng càng như vậy, Lâm Tầm càng cảm thấy không yên.
Cuối cùng, lúc đi được nửa đường, hắn nói: “Anh đã thấy tin tức trên mạng chưa?”
Đông Quân nhàn nhạt nói: “Thấy rồi.”
Lâm Tầm nhỏ giọng nói: “Cũng không phải như vậy, là hiểu nhầm thôi, em và Kỳ Vân chỉ có thể miễn cưỡng tính là bạn bè.
Trước đó bọn em có chút qua lại, em từng giễu cợt gã.
Chương trình đó là em đi cùng một người hàng xóm, sau đó vừa vặn nhìn thấy gã, em không biết gã làm nghề này, cảm thấy rất trùng hợp, liền…”
Hắn không nói tiếp, bởi vì Đông Quân đạp phanh lại.
Không phải chậm rãi đạp, mà là bỗng nhiên dừng lại.
Đông Quân quay sang nhìn hắn.
Đông Quân tháo kính xuống.
Năm ngón tay thon dài gập kính lại, sau đó đặt sang một bên.
Cặp mắt kia rất xinh đẹp, đen như mực, bình thường lúc đối mặt sẽ có một chút ánh sáng dịu dàng.
Nhưng lúc không có loại ánh sáng này, bạn mới có thể chú ý tới hình dạng của nó, đuôi mắt hơi nhếch lên, hình dạng hẹp dài, xinh đẹp thì rất xinh đẹp, nhưng cũng rất có vẻ áp bách.
— nhất là khi anh nhìn chằm chằm vào bạn.
Lâm Tầm cụp mắt: “Cho nên chỉ là hiểu nhầm.”
“Anh biết, đang xử lý.” Đông Quân nói.
Lâm Tầm hơi kinh ngạc, hắn giương mắt, trông thấy Đông Quân vẫn là người mà mình quen, dáng vẻ ôn hòa, giống như có hai trạng thái đen trắng vậy.
Đông Quân nhìn hắn: “Nhưng có đôi khi tính tình anh không được tốt.”
Lâm Tầm: “Hả?”
Đông Quân nghiêng người tới gần hắn, hơi thở đột nhiên tới gần, lúc này mặc dù nhìn Đông Quân rất bình thường, nhưng vẫn khiến Lâm Tầm cảm giác được một chút nguy hiểm.
Thật ra vào một ngày trước, lúc hắn gọi điện thoại với Tiết Tân mà Đông Quân không cho phép hắn nói câu nào, hắn đã mơ hồ cảm giác được nam thần tuyệt đối không phải người lương thiện ở một số phương diện.
Hắn nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay Đông Quân.
“Anh sẽ chú ý khống chế chính mình.” Đông Quân tay đè chặt vai hắn, tiếng nói vang lên gần bên tai: “Cho nên em cũng không cần nhắc lại.”
Lâm Tầm: “Vậy anh có giận không?”
“Không.”
Lâm Tầm: “Nhưng em cảm thấy anh có, em có thể giải thích rõ ràng, em và Kỳ Vân hoàn toàn là…”
Bàn tay đang nắm vai hắn của Đông Quân siết chặt, Lâm Tầm cảm thấy hơi đau một.
Xong, lại vào trạng thái đó rồi.
Cho nên rốt cuộc là bị cái gì phát động? Bởi vì hắn nhắc đến tên Kỳ Vân?
Lâm Tầm ngậm miệng.
Hắn dùng tư thế này nhẹ nhàng hôn lên gáy Đông Quân, lại dùng mũi cọ gò má anh, mềm giọng nói: “Em không nói nữa, anh đừng không vui.”
Đông Quân ôm lấy hắn.
Lâm Tầm chủ động cho anh một nụ hôn nhẹ nhàng mang tính trấn an, sau đó nhìn đồng hồ.
“Chờ một chút.” Hắn tránh khỏi lồng ngực Đông Quân, cầm điện thoại lên, ấn mở một đường link phu nhân gửi đến.
Hồ Điệp phu nhân: @Một quả chanh tinh vui vẻ, @Kỳ Vân và kiếm của gã, tình cảm sư huynh đệ vẫn hoàn toàn tốt như trước, hai đứa nhóc là sư huynh đệ cũng là bạn tốt, hy vọng mọi người đừng suy nghĩ lung tung, nếu không phụ huynh của các bạn nhỏ chúng tôi sẽ tức giận, ha ha.
Bình luận bên dưới lại thay đổi, cái thứ nhất cũng là người quen, Canh chua cá.
Một bát canh chua cá: Điệp tỷ cũng ra rồi, cho nên ai có thể nói cho tôi rốt cuộc người bạn nhỏ này có lai lịch gì không
Hắn giơ lên cho Đông Quân nhìn: “Anh xem đi.”
Đông Quân liếc hắn một cái.
Lâm Tầm thu tay lại như giật điện: “Xin lỗi, không phải cái này.”
Hắn từ nơi này Eyth bên trong ấn mở mình trang chủ.
ID: Một quả chanh tinh vui vẻ.
Giới thiệu vắn tắt: Hôm nay cũng là một ngày thích Đông Quân.
Hắn đưa di động đến trước mặt Đông Quân lần nữa, giọng nói có chút khàn khàn: “Cho anh xem, nhưng không được cười.”.