Cơ thể hắn đang xảy ra biến hóa, một ít biến hóa ngay mặt.
Mà chương trình tuần hoàn chết này, nếu dùng lý luận tu tiên của lão Hoắc để giải thích, thì chính là bắt đầu "Trúc Cơ".
Mới Trúc Cơ mà đã như vậy, vậy mười ngày sau, trúc cơ hoàn thành, cơ thể hắn sẽ lại biến hóa như thế nào?
Lâm Tầm nhìn ngọn cây sơn tra khẽ lay trong gió nhẹ, mím môi một cái.
Hắn đi ra khỏi phòng của mình.
Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu đã ăn xong cơm trưa, bắt đầu tiến hành nghỉ ngơi — chơi game.
Thấy hắn đi ra, hai người liền chào hỏi.
Lâm Tầm ngồi trên ghế sa lon, tâm sự nặng nề uống một hớp coca, cũng cắn nát đầu ống hút.
Sau đó, hắn nói: "Tớ có chuyện phải nói cho hai cậu."
Có thể là giọng điệu hắn rất trịnh trọng, Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu đều bắt đầu treo máy, sau đó ngẩng đầu nghe hắn phát biểu.
Lâm Tầm liền nói một năm một mười chuyện kia ra.
Hai người yên lặng hồi lâu, cuối cùng Vương An Toàn nói: "Thật sự không phải là ảo giác của cậu? Tớ đề nghị cậu tiếp tục đến khoa tâm thần."
Triệu Cơ Cấu nói: "Phàm là người có chút đầu óc, sẽ không tin tưởng lời cậu, tớ phải gọi 120."
(120 là sđt cứu thương)
Vương An Toàn: "Không nghĩ tới cậu còn là một tiểu thuyết gia ảo tưởng."
Lâm Tầm: "..."
Lâm Tầm: "Được rồi."
Nhưng hắn sẽ không tiếp nhận lời giễu cợt của hai người này, vì vậy nói: "Tớ đoán mười ngày sau, công ty chúng ta sẽ có một khoản bất thu vào ngờ, lấy 50 làm đơn vị."
Triệu Cơ Cấu bắt đầu trò chơi lại, vừa chơi game vừa nói: "Thuật Toán, thế giới này là duy vật, cậu phải nhớ kỹ một điểm này."
Vương An Toàn: "Áp lực tinh thần của cậu thật sự là quá lớn.
Chúng ta phải sớm thuê một người viết chương trình, để giảm bớt áp lực công việc cho cậu.”
Được rồi.
Dựa theo độ tiến triển, mười ngày sau hắn hoàn thành Trúc Cơ, hệ thống sẽ phát ra phần thưởng "Tài chính môn phái +50", đến lúc đó, hắn phải đi vả mặt hai người kia.
Hắn làm bộ mình đã không thèm để ý đến chuyện này: "Không nói cái này nữa."
Vương An Toàn: "Chúng ta tới bàn chuyện thuê một lập trình viên thế nào đi, còn nữa, phát bao nhiêu tiền lương cho người ta.”
Lâm Tầm: "Mã hiệu của chúng ta rất khó viết."
Bây giờ Lạc Thần vẫn là một hình thức ban đầu, một động cơ, có thể vận hành bình thường, nhưng chức năng có thể biểu diễn cho người sử dụng còn chưa được thực hiện tốt, muốn thực hiện, cần một số lượng mã hiệu lớn.
— Trước lúc này, mã hiệu của "Lạc Thần” là do ba người bọn họ cùng nhau viết, bọn họ có sở trường riêng trong những lĩnh vực chuyên nghiệp, nhưng lại không tính là có nhiều kinh nghiệm trong kỹ thuật lập trình cụ thể.
Vì vậy, mã hiệu nòng cốt của Lạc Thần rất xấu xí, còn rất dài dòng, Lâm Tầm đang cố gắng thiết kế tốt ưu hóa thuật toán.
Bây giờ, lượng công việc lập trình cần đã lớn đến mức ba người bọn họ không ngăn được, cần người thứ tư — người này phải có kỹ thuật cao siêu, hơn nữa phải tinh thông Python và Glax.
Điều này sẽ đồng nghĩa với, tiền lương phải rất cao.
Vương An Toàn nói ra giả thiết: "Nếu chúng ta tuyển một lập trình viên một tháng mười ngàn."
Lâm Tầm: "Cậu sẽ có được một lập trình viên mặt hướng Baidu và CSDN."
"Nếu tăng lương tháng đến hai chục ngàn —"
Triệu Cơ Cấu: "Hắn sẽ tinh thông lập trình mặt hướng Google và GitHub."
Vương An Toàn: "Vậy chúng ta cầm ra năm chục ngàn."
Lâm Tầm: "Hắn là một lập trình viên hợp cách, nhưng vẫn không thể thích ứng được với độ khó lập trình của Lạc Thần."
Vương An Toàn thở dài: "Một mã nông(*) thôi, tại sao lại xa xỉ như vậy?"
(*) Mã nông (Coding Peasant): các gọi hài hước về các chuyên viên lập trình dữ liệu máy tính.
"Suy nghĩ về giá trị con người chúng ta đi, An Toàn." Triệu Cơ Cấu nhún vai: "Eagle và Lions chi tiền lương sáu mươi hoặc bảy mươi năm đầu cho chúng ta, đã là quá thấp rồi, nếu bọn họ còn kèm theo cổ phiếu, cậu và tớ mới có chút động tâm."
Vương An Toàn: "Eagle cho cậu bao nhiêu?"
Lâm Tầm thấy bọn họ sắp rơi vào trận chiến vô cùng vô tận liên quan tới Python và Java, liền vội vàng ngăn lại: "Tớ cho rằng tiền lương tháng của hắn phải nằm giữa bảy chục ngàn và một trăm ngàn."
"Sau đó vốn của chúng ta sẽ mất một nửa, chúng ta còn phải ra ngoài thuê server.” Vương An Toàn khoanh tay: "Cho nên, Thuật Toán, biết nhiệm vụ tối nay của cậu là gì chưa?"
Lâm Tầm: "...!Biết."
— Đòi tiền Đông Quân.
Trời mới biết, hắn chỉ là một người ngay cả gọi điện cho Đông Quân cũng phải do dự liên tục.
Nhưng buổi tối luôn tới nhanh chóng như vậy.
Hắn đứng ở trước gương: "Hai cậu xác nhận muốn tớ mặc cái này cá sao?"
Triệu Cơ Cấu: "Tớ đề nghị cậu tin tưởng tớ."
Lâm Tầm đánh giá mình trong gương.
Áo lông cao cổ màu trắng, áo khoác cũng không đứng đắn, một cái áo khoác màu hơi ngà.
Đều là màu sắc rất nhạt, còn có cái cổ cao mềm mại, khiến hắn trông rất...
Lâm Tầm: "Đây là phong cách chị tớ mới thích."
"Không sai," Triệu Cơ Cấu đi vòng quanh hắn mấy vòng: "Bây giờ cậu ngoan ngoãn giống như con thỏ nhỏ vừa ra khỏi tổ vậy.”
"Cơ Cấu." Lâm Tầm: "Tài nghệ ví von của cậu lại nâng cao rồi."
"Cảm ơn đã khen." Triệu Cơ Cấu sửa lại cổ áo cho hắn, tiếp tục nói: "Nhưng cũng sẽ không quá mềm yếu, bởi vì khí chất bản thân cậu là rất lạnh lùng yên tĩnh.
Cho nên, nó là lên cao, trẻ tuổi, hơn nữa lên cao, rất sáng ngời."
Lâm Tầm: "Cách dùng từ của cậu lại bắt đầu lộn xộn rồi đấy."
"Xin lỗi." Cơ Cấu nói: "Vậy tớ sẽ đổi một cách hình dung khác, bây giờ cậu giống như một đứa em trai."
Lâm Tầm: "?"
Vương An Toàn cười ra tiếng.
"Lựa chọn tốt nhất của đám chị em, một con sói nhỏ xinh đẹp.
Cái loại đó, các cô gái thấy cậu, sẽ nói lớn tiếng — em trai, chị đến đây." Triệu Cơ Cấu bổ sung.
Lâm Tầm đã nghe không hiểu Cơ Cấu hồ ngôn loạn ngữ nữa, hắn không chỉ trở thành một người em trai, còn trở thành một con vật chưa cai sữa.
Nhưng cho dù như thế nào, giống như tài năng ngôn ngữ của mình vậy, gu thẩm mĩ của Cơ Cấu cũng là cao nhất trong số ba người bọn họ.
Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng tủ quần áo của mình.
Chị hắn tên là Lâm Đinh, lớn hơn hắn 4 tuổi, trước mắt đang ở nước ngoài làm nghệ thuật, không thể nghi ngờ là có gu thẩm mỹ vô cùng ưu tú.
Tủ quần áo của Lâm Tầm đều do Lâm Đinh phối hợp từng cái từng cái, phân khu xếp loại ra hết, cho đến bây giờ chưa từng có sai lầm.
"Tóm lại," Vương An Toàn tổng kết: "Tối hôm nay, cậu phải dùng sắc đẹp trẻ trung, cùng với đầu óc trẻ tuổi của mình để đánh động Đông Quân, để anh ta tăng thêm đầu tư sau này."
Lâm Tầm: "Vậy các cậu sẽ đưa đón tớ chứ?"
"Không đâu, cậu lớn rồi, Thuật Toán.
Cậu phải tự ngồi ngồi xe bus, sau đó dùng chuyện này để kêu gọi lòng đồng tình của Đông Quân — một thiên tài, nhưng bởi vì không được trọng dụng, chỉ có thể đi xe bus."
Lâm Tầm không định để ý tới cậu ta nữa, xoay người ra cửa.
Trước khi đi, hắn còn nghe được Triệu Cơ Cấu không ngừng lải nhải: "An Toàn, cậu xem Thuật Toán tối nay, cậu ấy trông như mới 19 tuổi, có thể kêu gọi được tình mẹ của tất cả động vật giống cái.”
Lâm Tầm không nhịn được, quay đầu lại nói: "Nhưng tớ đi gặp Đông Quân."
Triệu Cơ Cấu: "Cậu phải tin tưởng bản tính loài người là giống nhau."
Triệu Cơ Cấu, cậu ta đúng là một nhà ngụy biện.
Lâm Tầm đi tới địa điểm đã hẹn.
Chỗ này là một nhà hàng đồ Tây trông rất khiêm tốn ở gần tòa nhà đồ sộ của Ngân Hà, nhưng thiết kế bên trong vô cùng tinh xảo, trong không khí có âm nhạc êm dịu, còn có mùi hương hoa hồng.
Trên đường hơi nhiều đèn đỏ, mặc dù hắn ra cửa rất sớm, nhưng chỉ đến chỗ hẹn sớm hơn 5 phút.
Đông Quân đã ở đó.
Anh mặc áo sơ mi đen rất đơn giản, ống tay áo xắn lên lộ ra một đoạn cổ tay, trừ đồng hồ đeo tay màu bạc thì không có đồ trang sức nào khác, cổ áo cởi một nút.
Khung kính đổi thành màu xám tro, dây kính cùng màu, trên mặt không có biểu tình gì, cả người trông rất đứng đắn, tài năng ngôn ngữ của Lâm Tầm không đủ để hình dung chính xác.
"Cậu đến rồi." Đông Quân nói.
"Để ngài đợi lâu." Lâm Tầm ngồi xuống.
"Không lâu lắm." Đông Quân đưa cho hắn một ly rượu Sherry.
Vách ngoài cái ly cổ cao có một tầng sương trắng mong mỏng, là hơi đá.
Lâm Tầm lại nghĩ tới cốc nước đá hôm qua ở trong phòng làm việc của nam thần.
Hắn nghĩ, có lẽ thói quen ở phương diện này của nam thần khá giống mình, cũng không thích đồ nóng.
"Chỗ ở của Lâm tiên sinh cách xa nơi này sao?"
"Sáu cây số, không tính là xa." Lâm Tầm mím môi một cái: "Ngài không cần gọi tôi là Lâm tiên sinh, trực tiếp gọi tên là được rồi.
Tôi tên...!Lâm Tầm."
"Lâm Tầm..." Đông Quân lặp lại một lần, hỏi: "Bạn bè cậu cũng gọi cậu như thế sao?"
"Có đôi khi," Lâm Tầm nói: "Bọn họ thường xuyên gọi tôi là Thuật Toán."
Trong mắt Đông Quân như có nụ cười.
Lâm Tầm giải thích: "Bởi vì hai người bọn họ một người tên là An Toàn, một người tên là Cơ Cấu."
Đông Quân nói: "Vậy đội của các cậu còn thiếu một vị Mã Hiệu."
"Không sai, chúng tôi đang tìm." Lâm Tầm nói: "Nhưng rất khó."
"Thuật toán của Lạc Thần là một kết cấu rất mới."
"Đúng vậy, có nguyên nhân này, còn có nhân tố dự tính...!tiền lương chúng tôi có thể chi ra không mời nổi lập trình viên hàng đầu." Lâm Tầm dùng giọng nửa đùa giỡn nói ra những lời này — mặc dù hắn hơi bị nam thần làm mờ đầu óc, nhưng vẫn nhớ lời tha thiết dặn dò của Vương An Toàn.
Hắn nhìn Đông Quân nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu, ánh đèn không sáng, rất mập mờ, trong ly có ánh sáng không ngừng lập lòe.
Chỉ nghe Đông Quân nói: "Các cậu định khi nào bắt đầu vòng góp vốn thứ nhất?"
Hả?
"Chúng ta, không phải..." Lâm Tầm đối mặt với anh: "Đang tiến hành vòng góp vốn thứ nhất sao?"
"Cậu có thể có một chút hiểu lầm." Đông Quân nói: "Mua cổ phần là thái độ của cá nhân tôi.”
Lâm Tầm nháy mắt một cái.
"Như vậy, khi các cậu bắt đầu vòng góp vốn thứ nhất, có lẽ sẽ ưu tiên cân nhắc Ngân Hà lên đầu, mà không phải là...!Eagle gì đó."
Lâm Tầm suy nghĩ một chút: "Nhưng chỉ có ngài lựa chọn chúng tôi."
Đông Quân nói: "Tôi thích toán học."
Lâm Tầm: "Vậy ý của ngài là, vòng góp vốn thứ nhất, Ngân Hà sẽ góp vốn cho Lạc Thần sao?"
"Chỉ cần cậu đưa ra kết quả bước đầu,” Đông Quân nói: "Bây giờ cậu dùng thuật toán thuyết phục tôi, tiếp theo phải dùng kết quả thành hình để thuyết phục vốn mạo hiểm."
Lâm Tầm nhìn vào mắt Đông Quân, cảm thấy sau hai lần tiếp xúc ngắn ngủn, hắn đã dần tín nhiệm anh rồi.
Tính cách lúc này Đông Quân biểu hiện ra không hề giống vẻ lạnh lùng mạnh mẽ lúc anh đứng trước mặt giới truyền thông, bây giờ thậm chí Lâm Tầm còn cảm thấy anh rất dễ nói chuyện.
Hắn không muốn quy kết cái này thành thủ đoạn của thương nhân, hắn đã sớm có ấn tượng tốt về Đông Quân rồi.
Theo đề tài này, hắn chuyển sang bước kế tiếp, ví dụ như thực hiện chức năng.
"Trên lý thuyết, tất cả chức năng hệ thống thông minh của Lạc Thần có thể làm đến bây giờ, tôi tạm thời không có ý tưởng, nhưng mà...!hiệu suất nó xử lý, dựa theo công thức, sẽ cao hơn động cơ mạng thần kinh nhân tạo rất nhiều, tôi muốn xuống tay từ một điểm này.
Động cơ mạng thần kinh nhân tạo thông qua phân tích số liệu lớn, có thể cho ra phán đoán gần giống như với "trí khôn", nhưng cái này cũng tạo thành một vấn đề, nó càng tiếp cận đến trí tuệ chân chính, phải cần càng nhiều số liệu.
Quá nhiều số liệu sẽ xảy ra tai nạn, yêu cầu về phần cứng và phần mềm cực kì cao, nhất là hiện tại kỹ thuật khai thác số liệu đang mắc kẹt.
Một vấn đề khiến người ta khó hiểu — tại sao máy móc có hệ thống não 1200 gram lại có thể nhanh chóng phán đoán, có năng lực học tập, mà lại không có cách nào tính toán một số lượng khổng lồ, lưu trữ số lượng vượt xa não người.
Nhưng Lạc Thần có thể giảm sự chênh lệch đó nhỏ đi.
Điều này có nghĩa là một loại khả năng, một loại khả năng kích động lòng người — có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày, nó có thể thực hiện được.
Lâm Tầm vẫn luôn biết rõ 3 năm qua hắn đang làm cái gì, cho nên dù mấy lần Vương An Toàn nói “giải tán”, hắn đều không dao động.
Đông Quân nói: "Cậu có số liệu duy trì không?"
"Tạm thời còn không có," Lâm Tầm nói: "Chúng tôi định ngày mai sẽ thuê server, bắt đầu tính toán đo lường."
Đông Quân nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay lên mặt bàn: "Trước mắt siêu máy tính của Ngân Hà đang rảnh, có thể mở ra cho Lạc Thần, khi nào cậu cần cứ liên lạc với Nguyễn Chỉ."
Lâm Tầm nhanh chóng nói: "Cám ơn ngài."
Huấn luyện trí tuệ nhân tạo cần rất nhiều vốn, trong đó chỉ riêng việc thuê server hoặc mua siêu máy tính đã có giá trên trời rồi, mà Đông Quân lại mở miệng tiết kiệm một bút chi phí cho bọn họ.
Không cân nhắc đến phí thuê server, dự tính sẽ lại tiết kiệm được một số lớn, cuộc hẹn này của hắn và Đông Quân đã có thể coi như là thắng lợi mà về.
Tiếp theo chính là xác nhận hợp đồng, sau khi làm xong tất cả, Đông Quân hỏi tới độ tiến triển của hắn.
Lâm Tầm bỗng nhiên bừng tỉnh, Lạc Thần đã thắng lợi mà về, nhưng chính hắn còn không có.
— Người này là Đông Quân, lập trình viên cấp bậc truyền kỳ, có một đôi tay được Apollo chúc phúc!
Mà hắn vừa vặn đang có nghi hoặc khó giải quyết trong phương diện mã hiệu!
Hắn bắt đầu học hỏi.
— Hôm nay hắn có mang theo giấy bút.
Cho đến khi phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, quá trình học hỏi của hắn mới tính là kết thúc —còn có chút chưa thỏa mãn, không muốn thu hồi giấy bút.
Đông Quân bỗng nhiên nói một câu hắn không rõ ý: "Tôi chỉ gọi một phần bánh ngọt."
Lâm Tầm dùng dáng vẻ không tiếp lời để diễn tả nghi hoặc của mình.
Sau đó chỉ thấy trong mắt Đông Quân có nụ cười loáng thoáng: "Nhưng hình tượng hôm nay của cậu khiến tôi cảm thấy nên gọi thêm một ít nữa.”
Lâm Tầm: "..."
Hắn nhớ những lời hồ ngôn loạn ngữ của Triệu Cơ Cấu lúc gần đi, cái gì mà "cậu giống như một thằng nhóc vừa ra khỏi tổ”.
À, không đúng, con thỏ nhỏ.
Hắn làm bộ không nghe được gì, không nhớ tới gì hết.
Ăn tối xong, Đông Quân hỏi: "Cậu về bằng cách nào?"
Lâm Tầm: "Xe bus."
Đông Quân: "Tôi đưa cậu về?"
Lâm Tầm cứ như thế mà ngồi vào trong chiếc Bentley màu đen của nam thần, mang theo một vấn đề mà hắn còn chưa hiểu rõ, có thể tiếp tục học hỏi ở trên đường.
Trong nháy mắt cài giây an toàn, hắn nghĩ, Triệu Cơ Cấu là một tên khốn kiếp, nhưng Vương An Toàn, cậu ta thật là một thiên tài..