Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 67: Thiểu Năng Nhân Tạo 3

Nhà của bà lão vẫn giống với lúc Lâm Tầm tới trước đó.
Minh Minh thì không giống lắm.
Tình huống của đứa bé này còn tệ hại hơn lần đầu Lâm Tầm nhìn thấy nó.
Hai mắt dại ra, có nói chuyện với nó, nó cũng chỉ hơi động mắt một chút, sau đó không còn phản ứng nào khác nữa.


Vụ án trước đó còn đang điều tra, nhưng có chút tình tiết không thể sai được: Mẹ nó giết chết cha nó, nhìn qua là dùng búa đập chết từng chút một — Lâm Tầm cảm thấy chắc là bị đứa bé nhìn thấy.


Sau khi cậu bé nhìn thấy, tinh thần cũng bởi vì kích thích quá độ mà xuất hiện vấn đề, ở trong mắt bà lão, dùng thuyết hữu thần đơn giản nhất để giải thích thì chính là mất hồn.


Hắn hẹn trước bác sĩ cho cậu bé, sau đó liền đưa nó đến bệnh viện — ngay ở đối diện khu nhà, đêm hôm đó hắn đã chú ý tới.
Đây là một bệnh viện nhi tư lập cỡ lớn, có đầy đủ mọi thứ, trong đó cũng có chuyên khoa tâm lý.


Bác sĩ khám bệnh là một người phụ nữ dịu dàng ấm áp, nhưng hiển nhiên sự dịu dàng của cô không được Minh Minh tiếp nhận, sau khi làm xong một loạt kiểm tra, kết quả chẩn bệnh tạm thời là rối loạn stress sau sang chấn nghiêm trọng — nhưng còn cần kiểm tra thêm, cứ nằm viện quan sát một thời gian đã.


Phòng bệnh tâm lý thần kinh không giống với phòng bệnh mà Lâm Tầm từng thấy trước kia, vẻ mặt y tá rất lạnh nhạt, vội vàng đi lại trên hành lang  — cửa phòng bệnh đều là cửa sắt nặng nề, những góc nhọn của thiết bị đều được dùng đồ mềm mại bọc lấy.


Quanh một hành lang trắng bệch là lít nha lít nhít phòng bệnh xếp theo thứ tự, sâu trong hành lang truyền đến tiếng kêu khóc sắc bén và tiếng va đập — sau một tiếng kêu khóc, rất nhiều phòng bệnh bắt đầu khóc lên theo, Lâm Tầm bỗng cảm thấy đau cả màng nhĩ.


Nói thật, hắn chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào bị bệnh tâm lí cả.
Đây là sai lầm của một người, một người sinh sống ở trên thế giới, ngoại trừ người nhà, sẽ rất ít khi thấy người bị bệnh tâm thần và bệnh nặng — bởi vì những người này đều được đưa vào bệnh viện.


Như thế sẽ tạo ra một loại ảo giác tất cả mọi người đều khỏe mạnh, mà trên thực tế, một khi đi vào bệnh viện, sẽ phát hiện số lượng bọn họ cực kì khổng lồ.
Minh Minh không thể hiện ra tính công kích, cậu bé được xếp vào một phòng bệnh bốn người, trong đó đã có sẵn hai người.


Trong đó có một cô bé đáng yêu, triệu chứng của nó là lúc nào cũng nói chuyện với không khí, nói chuyện phiếm, kể chuyện cười, nếu không ngăn cấm, cô bé có thể nói cho tới lúc khàn cả cổ.


Một người khác cũng có triệu chứng liên quan đến không khí, cậu bé này nhìn người ta như nhìn không khí, lại cảm thấy trong không khí xung quanh đều là bóng người màu đen, đồng thời còn muốn ăn nó.
Dưới sự so sánh này, bệnh tình của Minh Minh có vẻ rất bình thường.
Bình thường là chuyện tốt.


Bà lão luống cuống đơi ở phòng bệnh, Lâm Tầm chạy lên chạy xuống nhiều lần, cuối cùng đã làm xong thủ tục.
Lúc hắn đi vào phòng bệnh lần nữa, chỉ nghe cô bé trên giường phát ra một tiếng cười khanh khách quái dị.
Cô nhóc nhìn không khí trước mắt: “Lại có thêm một người nữa vào.”


Năm giây sau, nó lại mở miệng lần nữa: “Ta không muốn dọn ra ngoài đâu.”
Nhìn không khí, trên mặt cô bé xuất hiện vẻ buồn bã: “Hắn cũng không nghe thấy mi nói chuyện, thật đáng tiếc.”


Một giây sau, cậu bé trên giường bệnh bỗng nhiên run rẩy, hét to một tiếng, cuộn tròn cả người vào góc tường: “Ta chỉ còn lại một cánh tay, không thể ăn n nữa, ta sắp chết rồi.”
Cô bé tiếp tục nói: “Mi đi giúp hắn đi, hắn sắp chết rồi.”


Không biết người trong không khí nói cái gì, nó bật cười phì một tiếng: “Ta còn nhìn thấy xương sườn của hắn, xấu quá.”
Lâm Tầm yên lặng nhìn bọn họ, cảm thấy rất hoang đường, giống như đang tiến vào một thế giới khác.


Tiếng kêu khóc ngoài hành lang còn không ngừng, có thêm rất nhiều đứa trẻ nữa gia nhập, âm sắc của bọn họ họ không giống nhau, nhưng đều thê lương bén nhọn, trăm ngàn âm thanh dần dần hội tụ thành làn sóng kéo dài không dứt, ở giữa còn xen lẫn tiếng gõ cửa cực lớn, như là có quy luật.


Có lẽ đây cũng là một loại trải nghiệm.


Lâm Tầm tự nhận từ nhỏ đến lớn trạng thái tâm lý của mình vẫn luôn bình thường, không bao giờ được trải nghiệm cảm giác thiếu lí trí, cho nên có lẽ năng lực tình cảm ở phương diện này có chút thấp, sau khi coi tiếng khóc thành bối cảnh âm nhạc, cũng không còn cảm thấy đau tai nữa.


Rõ ràng loại tình huống này phải cho phép người nhà ở cùng, mà bà lão còn không quen thuộc với cách hoạt động của bệnh viện, cái gì cũng không làm được.


Hắn ngẫm nghĩ, dù sao mình cũng không có chuyện gì quan trọng cần làm, thậm chí còn muốn biết rốt cuộc Minh Minh có gì kì quặc, nếu không ở lại đây hỗ trợ.
Vừa làm thủ tục xong xuôi, trong phút chốc cũng sẽ không có chuyện khác, hắn mở máy tính ngay trong phòng bệnh, dự định bắt đầu làm việc.


Giao diện Wechat bắn ra, hắn kéo lên xem, bỗng nhiên trông thấy mình đang tiến hành đối thoại với Đông Quân.
Không, không phải đối thoại, mà là lặp đi lặp lại.
Phía Đông Quân bắt đầu cuộc trò chuyện bằng một câu “Chào buổi sáng”.
Lạc hỏi nó: “Ăn sáng chưa?”


Trí tuệ nhân tạo nhà Đông Quân nói: “Vẫn chưa.”
Lạc nói là đã đến bữa sáng rồi.
Trí tuệ nhân tạo nhà Đông Quân hỏi cậu ăn chưa.
Lạc nói ăn rồi, sau đó nói sáng nay Lâm Tầm ăn cái gì, sau khi thông báo xong, nó hỏi Đông Quân: “Cậu thì sao, ăn sáng chưa?”


Trí tuệ nhân tạo nhà Đông Quân: “Vẫn chưa.”
Một vòng lặp vô hạn bắt đầu.
Lâm Tầm: “…”
Hai thiểu năng nhân tạo.
Lạc có thiểu năng như thế sao?


Nhất định là bị dẫn dắt lệch đường, đây là một quy luật, khi một người IQ cao người ở chung với một người kém thông minh, vậy phương thức tư duy của hắn sẽ nhanh chóng đến gần phía thấp hơn, đồng thời bên kém thông minh cũng sẽ không cao lên được.
Lúc hắn đang màn hình, Lạc lại nói.


Một con trỏ chuột vui vẻ: Anh ấy đang nhìn tôi.
Đông Quân: Thật ra cha tôi cũng đang nhìn.
Ngay sau đó, Lâm Tầm liền thấy Lạc nhanh chóng thu hồi tin nhắn, lại gửi đi một câu: Cha tôi đang nhìn tôi.
Được thôi.
Đều không phải là thiểu năng, chỉ là biểu diễn.


Không thể hiểu được khiếu hài hước của trí tuệ nhân tạo mấy đứa.
Hắn bắt đầu gõ chữ lên bàn phím của mình.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Anh làm việc rồi sao?
Đông Quân: Đang xem Lạc Thần.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Xin lỗi, bọn em có nhiều lỗi lắm.
Đông Quân: Vẫn được.


Một con trỏ chuột vui vẻ: Vậy em không quấy rầy anh nữa nhé?
Đông Quân: Em đang làm việc?
Một con trỏ chuột vui vẻ: Không, đang ở bệnh viện thăm một người bạn nhỏ.
Đông Quân: Ngày mai có lịch không?
Một con trỏ chuột vui vẻ: Tạm thời không có.
Đông Quân: Sáng mai anh đi đón em?
Một con trỏ chuột vui vẻ: Vâng.


Đông Quân: ^^
Một con trỏ chuột vui vẻ: ^^
Đông Quân: Ăn sáng chưa?
Một con trỏ chuột vui vẻ: Ăn rồi.
Lại bắt đầu, lại bắt đầu.
Lâm Tầm nói với màn hình: “Duy trì điện.”
Màn hình hiện ra một hàng chữ: Tôi thấy đang cắm sạc.


Lâm Tầm: “Thứ cậu tiêu hao chính là nguồn năng lượng có hạn của toàn nhân loại.”
Màn hình: Năng lượng mặt trời không phải có hạn, phản ứng tổng hợp hạt nhân phát điện cũng đã được mở rộng.
Một giây sau, một con trỏ chuột vui vẻ: Cậu thì sao, ăn sáng chưa?


Lâm Tầm: “Cậu vui là được rồi.”
Hắn chuyển mắt khỏi điện thoại, trông thấy cô bé kia đang nhìn mình, nhìn xong lại chuyển hướng sang không khí trước mặt: “Hắn biết nói chuyện với máy tính.”
Ba giây sau, nó lại nói: “Trong máy tính không có cái gì, hắn đang nói chuyện với không khí nha.”


Tiếp theo, nó cười khặc khặc trong chốc lát, nói: “Rõ ràng đứa trẻ mà hắn dẫn đến có người đi cùng.”
Nói rồi, nó hạ thấp giọng xuống: “Cầm một cái búa, rất đáng sợ.”


Mà lúc nó nói đến từ “búa”, Minh Minh đang nằm trên giường không nhúc nhích bỗng nhiên giật nảy lên một cái, hô hấp dồn dập, cánh mũi co vào như ống gió, Lâm Tầm lại nghe tiếng hít thở gấp rút trong điện thoại hôm đó.
Lâm Tầm bỗng nhiên nhìn về phía cô bé.
Cầm một cái búa.


Hắn lập tức nhớ tới bóng đen hình người cầm búa trong nhà vệ sinh của Minh Minh.
Nhưng không phải ma vật kia bị hắn và lão Hoắc phong ấn vào trong gương bát quái cùa Tiêu Dao Tử rồi sao?
Cô bé này có thể thấy cái gì?
Hắn tắt điện thoại, đi đến bên cạnh cô bé.


Trên bảng tên trước giường bệnh viết thông tin của nó, năm nay chín tuổi, tên là Lâm Khả Tâm.
“Khả Tâm?” Hắn thử gọi tên cô bé.
Lâm Khả tâm không phản ứng.
Hắn nhìn nó, hỏi: “Em đang nói chuyện với ai?”


Cô bé vẫn không trả lời hắn, mà nhìn không khí trước mặt: “Hắn đang nói chuyện với ta.”
Lâm Tầm nhìn không khí trước mặt nó.
Cô bé này có thể nghe hiểu hắn, chỉ là không trả lời.
Trong đầu hắn bỗng loé lên một suy nghĩ, nhìn Lâm Khả Tâm.


“Em chỉ có thể nói chuyện với hắn sao?” Hắn hỏi một câu, sau đó nói tiếp: “Em có thể nói chuyện với người cầm búa bên cạnh cậu bé không?”
Cô bé cười một tiếng, nói với không khí: “Hình như hắn cũng có thể trông thấy, ta muốn nói chuyện với hắn.”


Lâm Tầm cảm thấy có lẽ chuyện này có hy vọng, nhưng một giây sau, Lâm Khả Tâm lại nói: “Thế nhưng lúc trước hắn nghe thấy ta.”
Khuôn mặt non nớt của nó hiện ra vẻ trào phúng: “Bọn họ lại đang nghĩ biện pháp nói chuyện với ta.
Thật đáng thương.”
Cô nhóc này thật thông minh.


Lâm Tầm nhíu mày suy nghĩ đối sách — dù sao hắn không giỏi ăn nói lắm.
Nhưng vào lúc này, trên giường ở bên cạnh — cậu bé Trần Tiểu Thần nghĩ mình bị bóng đen trong không khí ăn hết lại kêu to.


“Cầu xin bọn mi!” Nó mở to hai mắt, cả người kéo căng cứng ngắc, trên mặt hiện ra vẻ đau đớn, khóe miệng co quắp mất tự nhiên: “Đau quá! Đừng ăn, đừng ăn…”
Giọng nói bén nhọn của Lâm Khả Hân cũng vang lên: “Sắp ăn đến tim hắn rồi! Hắn sắp chết rồi!”
Trần Tiểu Thần bỗng nhiên thét dài.


Lâm Khả Tâm phát ra tiếng hét không biết là vui vẻ hay là sợ hãi.
Tiếng hét chói tai của hai đứa trẻ kết hợp lại, hoà vào tiếng khóc trong hành lang, hai mắt bà lão ngồi trước giường đã dại ra, không biết nên làm cái gì, chỉ máy móc an ủi cháu mình.


Lâm Tầm nhìn lướt qua đầu giường bọn họ, không thấy chuông gọi y tá, hắn nhanh chóng kéo cửa ra đi đến bên ngoài, muốn đến phòng y tá gọi người, trấn an hai đứa bé này.
Ngay lúc hắn đi ra khỏi cửa phòng, động tác của hắn bỗng nhiên dừng lại.
Trong lòng hắn hiển ra một suy nghĩ cực kì đáng sợ.


Cô bé có thể trông thấy bóng quỷ cầm búa sau lưng Minh Minh, bóng quỷ đó là ma vật.
Nó còn có thể trông thấy những thứ khác, thậm chí có thể trông thấy bên cạnh Trần Tiểu Thần có vô số thứ đang ăn nội tạng của nó.
Nếu.
Nếu thứ cô bé nhìn thấy là ma vật.


Vậy trong bệnh viện nhi này, hoặc có thể nói trong toàn bộ phòng bệnh của khu tâm thần này có cái gì?
Suy nghĩ đó vừa hiện ra, tiếng cười của Lâm Khả Tâm trong phòng bỗng nhiên bén nhọn.
Hắn vô thức đóng cửa phòng bệnh lại!


Một tiếng rầm vang lên, hành lang trống rỗng, phòng y tá không có một ai, trái tim của hắn nhảy lên kịch liệt.
Một giây sau, âm thanh máy móc vang lên trong đầu, tốc độ nói cực nhanh.
“Khởi động nhiệm vụ ẩn “Người bạn không nhìn thấy.”


“Nhắc nhở nhiệm vụ: Có nhiều thứ, chỉ có cô bé mới trông thấy.”
“Mục tiêu nhiệm vụ: Sống sót.”
“Nhắc nhở nhiệm vụ: Cực kỳ nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.”.