Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 31: Debug 3

Khương Liên không chỉ bị sặc, còn sặc rất thảm thiết.
Bỗng chốc, trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng ho tê tâm liệt phế của hắn ta, đến mức Lâm Tầm phải sợ hắn ta đứt hơi ở đây luôn.
Hắn vuốt lưng Khương Liên: “Anh Khương, đừng kích động.”


Anh Khương của hắn ho đủ năm phút, rốt cuộc mới chậm lại.
“Ngại quá.” Chỉ nghe Khương Liên nói.
Lâm Tầm: “Không có việc gì, anh Khương không có việc gì là được rồi.”
Khương Liên chậm rãi quay mặt sang chỗ hắn, động tác cứng ngắc, đơn giản như người bị bệnh về xương cổ.


Khương Liên: “Cậu vừa nói cái gì?”
“Tôi nói… không phải chúng ta không giải quyết được vấn đề này sao.” Lâm Tầm: “Chúng ta đi tìm một sự trợ giúp từ bên ngoài, tìm Đông thần.”
Khương Liên nhíu mày, vẻ mặt có chút hoảng hốt.


“Thật ra tôi đã sớm muốn hỏi.” Chỉ nghe hắn ta nói: “Rốt cuộc… các cậu đang làm cái gì?”
Lâm Tầm lấy chứng nhận tốt nghiệp, luận văn tốt nghiệp của ba người bọn họ từ trong ngăn kéo ra: “Bọn em thật sự làm chương trình đứng đắn.”


Dáng dấp Khương Liên không có gì lạ, mắt một mí, tóc hơi thưa thớt, tất cả đều thể hiện mắt của hắn ta rất nhỏ.
Nhưng lúc này, trong đôi mắt nho nhỏ của hắn ta lại có sự nghi ngờ rất lớn.


“Có phải… các cậu có vấn đề gì hay không?” Hắn ta nói: “Rất kì quái… các cậu có cần đến khoa tâm thần xem không?”


” Bọn em không bị bệnh tâm thần.” Lâm Tầm thề thốt phủ nhận, hắn nghĩ đến Khương Liên gặp phải một loạt những chuyện kì lạ ở chỗ này, cố gắng giải thích: “Chỉ là Hoắc trung y trên tầng chúng ta, tính tình ông ấy rất quái lạ, người già mà, thường xuyên làm chuyện kỳ quái.


Sáng nay quan tài cũng không phải quan tài, bên trong là dược liệu mà lão Hoắc trung y phải dùng.”
Vừa dứt lời, hắn liền hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình.


Chỉ thấy Khương Liên bỗng nhiên đứng dậy, nhìn bọn họ, bờ môi run rẩy, thật lâu sau mới nhả ra một câu: “Ông ấy… dùng quan tài đựng dược liệu? Vậy thuốc động kinh tôi uống…”
Lâm Tầm mắt sắc, thấy màn hình điện thoại của anh ta đã mở ra giao diện gọi điện, chuẩn bị gọi 110. (Số cảnh sát)


Vương An Toàn nhanh chóng đứng dậy cứu nguy, kéo Khương Liên ngồi xuống lần nữa: “Chuyện này… anh Khương, Thuật Toán cậu ấy không biết nói chuyện.
Nhưng bọn em tuyệt đối là công ty đứng đắn, có hồ sơ.”


Triệu Cơ Cấu bổ sung: “Bọn em rất chính quy, có bốn cổ đông, ba người chúng em, còn có cả Đông Quân, anh Khương, nếu anh muốn, bọn em có thể chia một phần cổ phần cho anh.”


Lâm Tầm thấy Khương Liên nhìn thoáng qua mình, lại nhìn về phía lá bùa màu vàng với những chữ như gà bới, được dùng chất dẻo trong suốt dán chặt lên cửa, cái tay muốn gọi 110 lại đổi thành 120. (Số cấp cứu)


Hắn thấy càng tô càng đen, nói: “Không, anh Khương, bọn em không có chứng vọng tưởng, bọn em rất bình thường.”
“Đông Quân?” Tay cầm điện thoại của Khương Liên run nhè nhẹ.


Lâm Tầm hiểu việc đã đến nước này, không thể cứu vãn được nữa, cảm thấy mình sẽ mất đi lập trình viên quý giá Khương Liên này.
Năm ngày trước, hắn cũng không nghĩ tới bên trong cuộc sống của mình sẽ xuất hiện hai chữ “Đông Quân”.


Tình hình trước mắt giống như hai học sinh cấp ba đang cùng nhau giải đề, một người trong đó không biết, người còn lại nói: “Để tớ hỏi Hoa La Canh” vậy.
(*) Hoa La Canh là nhà toán học nổi tiếng của TQ.


Ngay lúc đang điên cuồng suy nghĩ đối sách, Vương An Toàn bỗng nhiên đưa điện thoại của hắn ra trước mặt hắn.
Đang gọi điện video, đối phương: Nam thần.
Lâm Tầm: “…”
Vương An Toàn, cậu đúng là một đứa bé lanh lợi, thông minh vào lúc ngột ngạt nhất.


Hắn nhanh chóng thấp giọng nói với Lạc Thần: “Kết nối máy tính.”
Ngay sau đó, màn hình máy tính liền lóe lên một cái, chuyển sang giao diện video.
Vương An Toàn dám gọi thật.
Quan trọng là Đông Quân đúng là nghe thật.


Lâm Tầm vừa lấy tai nghe từ trong hộp nạp điện ra, vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với ánh mắt của Đông Quân trên màn hình.
Nhìn bối cảnh là văn phòng, hôm nay Đông Quân mặc áo sơ mi trắng rất đơn giản, vẫn là cặp kính viền vàng kia, ống kính căn bản không ảnh hưởng gì đến sắc đẹp của anh.


Đông Quân áo sơ mi trắng và Đông Quân áo sơ mi đen, còn có Đông Quân nguyên bộ tây trang, khí chất của bọ họ có sự khác biệt vi diệu, khi anh mặc áo sơ mi trắng, tính xâm lược liền yếu hơn, chỉ là nhã nhặn lịch thiệp.
Trong tai nghe, Đông Quân nói: “Sao thế?”


Giọng nói rất ôn hòa, không có vẻ bất ngờ khi bị quấy rầy.

“Có chút vấn đề…” Lâm Tầm nói: “Bây giờ ngài có bận không?”
“Không bận.” Đông Quân nói: “Chương trình không chạy được?”
Lâm Tầm: “Đúng thế.”


Đông Quân rất đơn giản: “Nhận một tệp đi.”
Một giây sau, bên Lâm Tầm liền nhận được một tệp.
Hắn click vào install, khởi động, là phần mềm có thể điều khiển từ xa, sau khi khởi động, Đông Quân sẽ có thể điều khiển máy tính của mình từ bên kia.


Lâm Tầm buông con chuột ra, nói với Đông Quân: “Cái Glax trong đó, bây giờ mở ra hai mục đều không chạy, mặc dù từng cái lại có thể chạy được.”
“Để tôi xem.”


Lâm Tầm liền nhìn góc trên bên phải màn hình, trong video Đông Quân khẽ rũ mắt, ánh mắt rất chuyên chú, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn phím.
Chương trình của hắn bắt đầu chuyển động, là Đông Quân đang xem mã nguồn và chú thích.


Đông Quân đọc rất nhanh, đại khái chính là tốc độ một mắt hai mươi hàng, thỉnh thoảng còn chỉ cho hắn vài lỗi nhỏ không đáng có, thậm chí còn sắp xếp hợp lý những chỗ không cân đối, những chỗ thiếu ngoặc nhọn.


Ngẫm lại cũng đúng, ngôn ngữ glax này… vốn chính là Đông Quân mở rộng, anh đọc mã nguồn Glax, chắc cũng dễ dàng như một người đọc tiếng mẹ đẻ.
Đông Quân dừng lại.
Dừng lại tại một đoạn mã nguồn, bên cạnh viết một câu chú thích xấu xí.


Đừng động vào, mình không biết là làm cái gì, nhưng xóa bỏ sẽ có bug.
Hắn nghe thấy Đông Quân cười một tiếng trầm thấp.
Hắn: “Là tôi viết…”
“Là bản thân trình biên dịch có vấn đề,” Đông Quân: “Tháng chín Glax ra phiên bản mới, đã sửa.”


Lâm Tầm: “Vậy sao, nhưng tôi không thấy ai nhắc đến.”
Đông Quân: “Bình thường không có người nào viết mã nguồn thế này.”
Lâm Tầm: “…”
Đông Quân tiếp tục xem mã nguồn.


Trong quá trình này, Vương An Toàn yên lặng từ bên trái lại gần, nhìn chằm chằm vào màn hình, Khương Liên yên lặng từ bên phải lại gần, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Mà Triệu Cơ Cấu mất đi vị trí tốt nhất, mở ra lối riêng, nhô đầu ra từ sau lưng hắn, cũng nhìn chằm chằm vào màn hình.


Lâm Tầm yên lặng tháo tai nghe xuống, đổi thành hình thức loa ngoài.
Đông Quân nói: “Nói về thuật toán một chút đi.”
Lâm Tầm mở giấy nháp ra, lại nhìn bảng trắng, nói với Đông Quân: “Nửa phần trước của module đã nói qua với ngài rồi.”
“Tôi nhớ được, nói cái module thứ hai đi.”


Anh mở cái thứ hai ra.
Lâm Tầm bắt đầu nói.
Thật ra suy nghĩ trung tâm rất đơn giản, chỉ cần toán học đủ tốt, hiệu suất giao lưu sẽ bay vọt về chất.
Chỉ cần hai mươi phút, thuật toán chính đã được kể xong.
Đông Quân trầm mặc ba giây.


“Cậu có phát hiện ra không,” Ba giây sau, anh thản nhiên nói: “Trình độ lập trình của đoạn mã nguồn này, không thể thực hiện hoàn mỹ thuật toán của cậu được.”
Lâm Tầm: “…Tôi bịa.”
Đông Quân: “Nhìn ra được.”
Triệu Cơ Cấu phía sau Lâm Tầm cười một tiếng.


“Vì để thực hiện chức năng, cậu đã sửa một chút logic, ví dụ như chỗ này,” Đông Quân chuyển đến một đoạn mã nguồn hơn hai trăm dòng, lại chuyển sang một cái module khác, đánh dấu một đoạn khác: “Dưới cùng có mâu thuẫn.”


“Sẽ không chỉ có chỗ này.” Đông Quân chuyện về, tiếp tục nhìn xuống.
Bốn mươi phút sau, tổng cộng có năm chỗ bị đánh dấu.
Lâm Tầm: “…Đã hiểu.
Tôi sẽ sửa.”
“Sửa một mình?” Đông Quân nói: “Có thể sẽ tốn rất nhiều thời gian.”


Lâm Tầm lo nghĩ di chuyển con chuột: “Tôi sẽ cố gắng.”
“Không cần.” Đông Quân nói: “Mười giờ tôi có một buổi họp ngắn, giữa trưa sẽ gửi mã nguồn cho cậu.”
Lâm Tầm bị hạnh phúc đột nhiên xuất hiện làm đầu óc choáng váng: “Cảm ơn ngài.”


“Không cần khách khí.” Đông Quân thao tác phần mềm điều khiển từ xa kia, copy một phần tài liệu mã nguồn.
Anh chuyển mắt đi: “Ba vị này đều là thành viên của cậu sao?”
Lâm Tầm: “Đúng thế.”
Đông Quân: “Hợp tác vui vẻ.”
Lâm Tầm: “Ngài vất vả rồi.”


Hắn vừa nghĩ Đông Quân thao tác quen như vậy, rốt cuộc là… đã tìm bug cho bao nhiêu người rồi, vừa suy nghĩ xem nên cảm ơn anh như thế nào, phải chăng nên tặng quà, hoặc là cái gì khác, lại nghe Đông Quân bên kia thản nhiên nói: “Đừng miễn cưỡng mình viết mã nguồn.”
Lâm Tầm: “…”


Hắn: “Tôi có thể hiểu là ngài đang phê bình tôi không?”
Trong video, hình như Đông Quân khẽ mỉm cười một cái: “Không có ý này.”
Có vẻ như anh nhìn thời gian góc trên bên phải màn hình máy tính, “Tôi phải đi rồi, có cơ hội sẽ trò chuyện tiếp.”


Lâm Tầm: “Vâng, ngài làm việc đi.”
Cúp máy.
Lâm Tầm muốn dựa lưng vào thành ghế, kết quả lại dựa vào Cơ Cấu.
“Đông Quân này hơi khác với tưởng tượng của tớ.” Vương An Toàn nói.
Triệu Cơ Cấu thở dài một hơi: “Cậu tưởng tượng thế nào.”


Vương An Toàn: “Kiểu như danh môn thế gia vọng tộc gì đó.”
Lâm Tầm: “?”
Hắn: “Đông Quân đẹp là thường thức, chú ý cách dùng từ của các cậu.”
Lâm Tầm nhìn về phía Khương Liên.
Hai mắt Khương Liên trống không, thần kinh có vẻ suy yếu.


Hắn: “Anh Khương, anh thấy đấy, bọn em đúng là công ty đứng đắn.”
“Tôi tin.” Khương Liên nói, “Nhưng tôi có một câu hỏi.”
Lâm Tầm: “Anh nói đi.”
Khương Liên: “Đã như vậy rồi, vì sao các cậu lại thuê tôi?”


Vương An Toàn: “Khụ, thật ra bọn em cũng không phải luôn được Đông Quân hỗ trợ, bọn em chỉ là vợ bé anh ta nuôi bên ngoài thôi, Đông Quân cũng sẽ chỉ giúp bọn em vài chỗ đặc biệt…”
Không chờ cậu ta nói xong, Khương Liên: “Cho nên tôi là lốp xe dự phòng.”


Triệu Cơ Cấu: “Anh là thiên tài ngôn ngữ.”
Khương Liên tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, giống như triệt để đánh mất mộng tưởng: “Tôi chỉ biết là tôi bị nữ thần coi thành lốp xe dự phòng, tôi không biết…”
Hóa ra, anh Khương lại là người đã bị tổn thương về mặt tình cảm.


Trên đời này, người đau khổ vì tình có rất nhiều, nhưng lập trình viên đau khổ vì tình lại thưa thớt, đa số bọn họ không có điều kiện hưởng thụ.
Triệu Cơ Cấu vỗ vai hắn ta: “Nghĩ đến chỗ tốt đi, anh Khương, lốp xe dự phòng của Đông Quân, Đông Quân.”


Anh Khương trầm tư: “Cậu nói cũng đúng.”
— Trong một ngày này, hiệu suất của Khương Liên bỗng nhiên được nâng cao..