Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 144: Phiên Ngoại 2 Hello World

Màn cửa kéo kín, trong căn phòng mờ tối có một ánh sáng lóe lên, là thông báo tin nhắn.
Đông Quân cầm điện thoại của Lâm Tầm ở bên gối lên, khóa điện thoại tự động mở, một tin nhắn nhảy ra.
Kỳ Vân: Có đó không?
Lo: Có.
Kỳ Vân: Không chết?
Lo: Sống.
Kỳ Vân: Ra chơi?


Lo: Chơi cái gì?
Kỳ Vân: Phim của ba ba sắp chiếu rồi, dẫn cậu đi xem
Lo: Giấc ngủ giả tưởng?
Kỳ Vân: Đúng
Lo: Em ấy còn chưa tỉnh, tỉnh tôi sẽ hỏi.
Kỳ Vân:
Kỳ Vân: A! Hóa ra là anh
Kỳ Vân: Chúc mừng tái kết hôn
Lo: ^^


Gửi cái icon này xong, anh cũng không tiếp tục giao lưu với Kỳ Vân nữa, mà đặt điện thoại lại bên gối.
Người trong lòng giật giật.
Đông Quân thu hồi ánh mắt từ bên gối, nhìn về phía người trong lòng.
Lâm Tầm hơi nhăn mày trong mơ, cả người giật giật trong lòng anh, dựa vào anh thêm gần.


Trong ánh sáng mờ tối của phòng ngủ, dáng vẻ Lâm Tầm dịu dàng giống hoàng hôn.


Lông mi thon dài hơi vểnh, có chút rung động theo hô hấp nâng lên hạ xuống, lúc hắn nhắm mắt lại cả người cực kì yên tĩnh, đường cong xinh đẹp dọc theo cằm hướng xuống dưới, cổ và xương quai xanh lộ ra khỏi cái chăn tuyết trắng, bởi vì mảnh khảnh mà có vẻ yếu ớt.


— Anh đặt nhẹ ngón tay lên trên cổ Lâm Tầm.
Động mạch cổ ấm áp đang nhảy nhót, một chút, lại một chút, chậm hơn nhịp đập trái tim ba giây.
Lâm Tầm.
Lâm Tầm còn sống.
Lần cuối cùng có được em ấy thế này, đã là hai năm.


Khi đó Lâm Tầm cũng mảnh khảnh như vậy, không thích nói chuyện, giống như đang có tâm sự, nhưng lại không nói cho anh biết.
Chỉ ở trong đêm khuya, giấc ngủ cướp lấy tất cả ý thức tỉnh táo của hắn, hắn sẽ lật người, vô ý thức nhẹ nhàng dựa vào trong lòng mình, ngón tay cầm cánh tay hoặc góc áo anh.


Khi đó hô hấp của hắn, nhịp tim đập của hắn, ngón tay của hắn, ngay cả tia sáng xuyên qua mi mắt để lại bóng mờ dưới mắt hắn cũng đều đang nói với anh, người này muốn rời khỏi anh.
Anh vẫn nhớ những chuyện lúc hai mươi tuổi.


Khi đó làn da ở cái cổ này trắng nõn bóng loáng, lúc cắn lên sẽ có vị sữa bò và chanh, độ cong xương quai xanh mượt mà xinh đẹp, xinh đẹp không chút kiêng kị nào giống chủ nhân của nó.


Mỗi buổi sáng, hắn sẽ tỉnh lại trong lòng anh — có vẻ hắn luôn luôn dồi dào sức sống, có đôi khi tỉnh lại còn sớm hơn cả anh, khi anh mở to mắt sẽ thấy Lâm Tầm đang không nháy mắt nhìn mình, đôi mắt cong lên, xích lại gần hôn lên gò má anh.
Anh còn nhớ rõ khung cảnh hai mươi năm trước.


Ngoài cửa sổ, dây thường xuân bò đầy tường, ánh nắng sáng sớm xuyên qua bọn chúng chiếu vào, ngoài cửa sổ sẽ truyền đến tiếng cò kè mặc cả của hàng xóm và bà chủ quán đồ ăn sáng.
Lúc anh và Lâm Tầm ngủ có nắm tay, khi tỉnh lại vẫn tiếp tục nắm.


Nếu như anh tỉnh lại trước, anh sẽ duy trì tư thế này chờ Lâm Tầm mở mắt — Lâm Tầm dậy sẽ dụi mắt một lát mới mở, khi đó trong mắt hắn tràn đầy hình bóng của mình, hắn sẽ nhìn một hồi trước, sau đó cười nói: “Chào buổi sáng nha.”


Một sợi nhỏ vụn tóc trán từ bên trên nhẹ nhàng rủ xuống, Đông Quân đưa tay đem hắn hất ra, tựa như hắn hai năm trước, bảy năm trước thậm chí hai mươi năm trước làm qua như thế.


— Nhưng dù cho là người giống nhau như đúc và động tác giống nhau như đúc, trong hai năm này, bảy năm, thậm chí là hai mươi năm, giữa bọn họ đã thay đổi quá nhiều.


Động tác như chuồn chuồn lướt nước này khiến Lâm Tầm cảm nhận được cái gì đó trong mơ, hắn đưa tay dụi mắt, sau đó buông xuống, ngón tay vô ý thức đặt lên cánh tay anh, sau đó mở mắt ra.
Đông Quân trông thấy trong cặp mắt kia có cái bóng của mình.


Anh trông thấy Lâm Tầm cứ nhìn anh như vậy, nhìn nửa phút, sau đó cong mắt cười nói với anh: “Chào buổi sáng nha.”
Rèm cửa không kéo kín, một tia nắng chiếu vào, đáy mắt Lâm Tầm tỏa sáng rạng rỡ, giống như thời gian hai mươi năm đang hóa thành bụi bay lấp lóe giữa bọn họ.
Đông Quân liền giật mình.


Thật ra trên đời có rất ít tình cảm kéo dài hai mươi năm, cũng ít có người có cơ hội mất mà được lại.
Trong hai năm trước đó, cùng với một tháng gần đây, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, anh biết mỗi ngày mặt trời sẽ không dâng lên, cũng như sẽ không còn ai tỉnh lại trong lòng anh nữa.


Mà Lâm Tầm vươn tay xoa lên gò má anh, đầu ngón tay dừng ở khóe mắt.
Lâm Tầm nói: “Đừng khóc.”
Rõ ràng người này đang đỏ mắt, thế mà vẫn còn bảo một người khác đừng khóc.
Đông Quân mỉm cười, kéo ngón tay của hắn xuống, đặt ở bên môi khẽ hôn.


Mà Lâm Tầm cứ nhìn anh, nửa ngày sau mới nói: “Em giống như đang nằm mơ vậy.”
Không đợi Đông Quân nói gì, hắn lại nói: “Lúc nằm mơ, em không muốn tỉnh, sợ sau khi tỉnh lại sẽ chỉ có một mình trong phòng.
Nhưng lại muốn tỉnh, nghĩ… nhỡ may không phải như thế thì sao.”


Lúc người này vừa tỉnh cũng không thể quá tỉnh táo, bởi vậy sẽ nói ra một câu bộc bạch, hoặc là thổ lộ mà lúc tỉnh sẽ không nói.
Quả nhiên, Lâm Tầm nói xong câu đó thì như làm chuyện  không hay, chôn mình ở trong chăn, vành tai đỏ lên.


Đông Quân ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Không đâu.”
“Anh sẽ không rời khỏi em một ngày nào nữa.”
Lâm Tầm đưa tay ôm lấy anh, Đông Quân ôm lại hắn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bả vai hắn.


Hai năm không gặp, Lâm Tầm dính mình hơn rất nhiều, giống như con thỏ lớn luôn mồm gọi anh là “nam thần” trong mơ vậy.
Có lẽ hắn vẫn luôn muốn như thế, chỉ là không làm được.
Còn đang suy nghĩ, lại nghe Lâm Tầm rầu rĩ hô một tiếng: “Nam thần.”


Đông Quân trả lời hắn: “Bây giờ có thể không gọi nam thần.”
Lâm Tầm: “Vậy gọi là gì gì?”
Đông Quân: “Có lẽ em có thể gọi là ông xã.”
Lâm Tầm trầm mặc một hồi.
“Không gọi được ài.” Hắn nhỏ giọng nói, “Em vẫn cứ gọi là bảo bối đi, bảo bối.”


Đông Quân không ngăn cản hắn, cũng không yêu cầu hắn nhất định phải gọi cái gì, thật ra vào một số lúc, cái gì Lâm Tầm cũng có thể gọi được.
Anh chỉ mỉm cười kéo Lâm Tầm dậy khỏi giường, thay áo ngủ cho hắn, chuẩn bị rời giường.


Lúc thay quần áo, anh sẽ chọn cho Lâm Tầm một chiếc áo len màu xám mềm mại, tay áo hơi dài, bởi vì trên cổ tay Lâm Tầm có một vết dây hằn màu đỏ nhạt,  là tối hôm qua làm ra, không nên để lộ ra trước mặt người khác.


Nghe thấy Kỳ Vân hẹn hắn đi ra ngoài chơi, Lâm Tầm không do dự đồng ý, thậm chí còn rất vui.
Nhưng mà lúc gặp mặt, không chỉ có mỗi Kỳ Vân tới, mà còn có Thường Tịch.


năm nay Thường Tịch tốt nghiệp bác sĩ, được ở lại trường dạy, vẫn nghiên cứu về Phật giáo, anh ta là một người bạn trường bên cạnh Lâm Tầm quen từ thời đại học.


Đông Quân không biết rõ chân tướng tình hữu nghị khó hiểu giữa Lâm Tầm và Kỳ Vân, bởi vậy cũng không biết tại sao Thường Tịch và Kỳ Vân quen nhau, chỉ biết là bởi vì Kỳ Vân muốn quay một bộ phim về tôn giáo, nhưng lại thiếu khí chất liên quan, nên mới bị ném tới làm việc vặt cho Thường Tịch.


Về phần bộ phim muốn xem kia — Đông Quân và Lâm Tầm đã từng xem bộ phim này trong thế giới giả lập một lần rồi, có lẽ điều khác biệt duy nhất là tình tiết bộ phận có biến đổi khác với thế giới ý thức của Lâm Tầm, và gương mặt đại diện cho trí tuệ nhân tạo đổi thành Kỳ Vân.


Kỳ Vân mặc một bộ đồng phục màu bạc trong bộ phim này, cả người yếu ớt lại xa cách, thân hình thon dài và tỉ lệ hình thể hoàn mỹ giống như được tính toán kỹ càng,, tóc dài màu bạc và con ngươi — nhất là con ngươi màu nhạt để lộ ra một vẻ lạnh lùng và thương cảm nào đó không phải người, có lẽ đây chính là trí tuệ nhân tạo, tạo vật giả lập.


Khả năng biểu diễn và hình tượng của Kỳ Vân rất tốt, không ra tìm sai sót gì.


Có lẽ là do đạo diễn Cao yêu cầu nghiêm khắc, có lẽ cũng phải ghi công cho đạo diễn Cao đã ném gã vào phòng trí tuệ nhân tạo bộ của Ngân Hà non nửa năm — Lâm Tầm quen với gã như thế, khi đó hắn chưa rời khỏi Ngân Hà.


Mà Kỳ Vân cũng không biết trong một tháng này Lâm Tầm đã gặp phải chuyện gì, tin tức phong tỏa cực kì nghiêm ngặt, gã chỉ biết là Lâm Tầm xảy ra một chuyện bất ngờ nhỏ, nằm ở bệnh viện một tháng.
Kỳ Vân dùng cùi chỏ huých Lâm Tầm: “Cậu có biết tôi diễn kiểu gì không?”


Lâm Tầm hỏi: “Diễn kiểu gì?”
Kỳ Vân: “Trong khoảng thời gian tôi học tập ở Ngân Hà, mỗi ngày đều suy nghĩ “Đây là cái gì” “Mẹ nó đây lại là cái gì”, nhưng mấy người lại có vẻ như rất hiểu, ai cũng có khí chất khoe khoang thể hiện hết.”


“Anh nói vậy là không đúng.” Lâm Tầm nói: “Chúng tôi hiểu thật.”
Kỳ Vân lộ vẻ nghi ngờ: “Thật sao?”
Lâm Tầm: “Thật, anh đừng dùng trí lực của anh để phỏng đoán trí lực của chúng tôi.”
Kỳ Vân: “Cậu cho rằng tôi không nghe hiểu cậu đang mắng tôi sao?”


Lâm Tầm cười: “Cho nên rốt cuộc anh diễn kiểu gì?”
Kỳ Vân: “Tôi cảm thấy tôi và mấy người không hợp nhau, cho nên tôi sẽ giả vờ như tôi cũng đã biết, lấy mấy người làm chuẩn.
Mỗi ngày đều làm ra ánh mắt hờ hững, ra vẻ rất hiểu.”
Lâm Tầm: “…”


Lâm Tầm: “Sau đó anh liền diễn được?”
Kỳ Vân: “Vẫn chưa, đạo diễn nói tôi phù hợp rồi, nhưng vẫn không được.
Khi đó không phải ông xã cậu còn đang chơi đùa hình tượng giả lập cháu của tôi sao.”
Lâm Tầm: “Anh đang nói Lạc Thần à?”


Kỳ Vân: “Đúng, nhưng vẫn chưa làm xong, nó còn không biết biểu cảm.
Mỗi ngày tôi đều ở trong văn phòng kia, nó có vẻ mặt gì tôi liền học theo, cứ như thế, hai mắt lờ đờ.
Tôi nghĩ bảo tôi diễn trí tuệ nhân tạo, tôi liền học trí tuệ nhân tạo thật.”


Lâm Tầm cười, vỗ vai gã: “Vậy anh đúng là một diễn viên thiên tài.
Nhưng về phần tỉnh cảm thì sao?”
Kỳ Vân: “Không nói nữa, tôi đã chịu rất nhiều đau khổ, cậu tập trung xem phim đi.”
Lâm Tầm liền tập trung xem phim.


Bầu không khí của bộ phim là một con tàu vũ trụ lặng lẽ di chuyển trong vũ trụ vĩnh hằng, từ kịch bản, hình tượng đến phối nhạc không có chỗ nào mà không phải như vậy.


Đây là một bộ phim khoa học viễn tưởng, có lẽ sẽ có người cảm thấy không thú vị thậm chí là còn buồn ngủ, nhưng càng nhiều người sẽ cảm thấy đẹp kinh tâm động phách.
Lâm Tầm chạm vào tay Đông Quân.
Đông Quân nắm chặt tay hắn, mười ngón đan xen.


Giờ phút này không khí trong phòng cũng yên tĩnh như trong phim, con người thường trở nên nhỏ bé trong vũ trụ, lại thường thường bởi vì nhỏ bé mà ý thức được sinh mệnh của mình rất đáng ngưỡng mộ, nhất là đối với bọn họ suýt nữa sinh ly từ biệt.


Nhưng còn có một người không biết sinh mệnh đáng ngưỡng mộ.
Thường Tịch di chuyển ánh mắt từ màn hình đến bên cạnh.
Lâm Tầm cũng di chuyển ánh mắt từ màn hình đến bên cạnh.
Cuối cùng, Đông Quân cũng chuyển ánh mắt tới.
Ánh mắt của ba người bọn họ tập trung lên người Kỳ Vân.


Kỳ Vân đã dựa vào người Thường Tịch, cái gì cũng không biết.
Gã ngủ thϊế͙p͙ đi.
Gã, xem phim mình đóng, ngủ thϊế͙p͙ đi.
Còn ngủ rất say.
Lâm Tầm nhỏ giọng nói: “Từ góc độ này, tôi cảm thấy bộ phim đã thất bại.”


Thường Tịch thấp giọng nói: “Mặc dù cậu ta là một diễn viên hợp cách, nhưng hình như vẫn chưa có năng lực thưởng thức.”
Lâm Tầm: “Gã thật đáng yêu.”
Đông Quân để tay lên bả vai Lâm Tầm.
Lâm Tầm nhanh chóng đổi giọng: “Ha ha ha ha ha ha.”


Mãi đến khi bộ phim kết thúc, Kỳ Vân vẫn không tỉnh lại, gã ngủ say như một động vật, đây là một cuộc gặp mặt thất bại, mỗi buổi tụ tập thất bại thường có một cái kết thất bại, Thường Tịch đóng gói Kỳ Vân ngủ cứ như hôn mê ném vào trong xe mang đi.


Mà Lâm Tầm cười đến đau bụng, treo trên người Đông Quân cũng bị đưa đi.
Trên đường trở về, Lâm Tầm hứng thú dạt dào, thảo luận với Đông Quân về tình tiết bộ phim, cùng với ý nghĩa sự bất tử của loài người và những vấn đề mà loài người sẽ gặp phải sau khi truyền ý thức.


Lúc hắn nói lời này trong mắt có ánh sáng, không khác rất nhiều năm trước chút nào.


“Máy tính thu hoạch được năng lực suy tư của người, và người thu hoạch được khả năng tính toán của máy tính, hai mệnh đề này là tương đương, đến khi ngày đó tới, sẽ hoàn toàn không cần cân nhắc đến vấn đề luân lý nữa, bởi vì chúng ta đã trở thành đồng loại ở một mức độ nào đó rồi.” Lâm Tầm nói: “Từ góc độ cảm tính, khi máy tính nói “HelloWorld” với loài người, một thời đại mới đã bắt đầu rồi.”


Vừa nói xong, Lâm Tầm lại im lặng, thay vào đó là nhìn chằm chằm Đông Quân.
Đông Quân hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Tầm: “Em đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.”
Đông Quân: “Ừm?”


“Ngày đó em hỏi anh, bảo anh nói ra một chuỗi ký tự có ý nghĩa nhất với anh, sau đó em sẽ đặt nó làm mật khẩu quyền hạn hệ thống root.” Lâm Tầm nói: “Sau khi em quên mất mọi chuyện, chỉ có một cơ hội để đoán chuỗi ký tự có ý nghĩa nhất với anh là gì, nhưng vậy mà đã đoán đúng.


Cảm ơn anh là một lập trình viên cái hợp cách, nếu không có lẽ em sẽ không thể tỉnh lại.”
Nhìn hắn, Đông Quân lại nhẹ nhàng cười một tiếng: “Anh không phải một một lập trình viên cái hợp cách.”
“Không thể nào.” Lâm Tầm nói: “Chuỗi ký tự này là “HelloWorld”.”


Trong xe, Đông Quân quay đầu nhìn hắn, nhưng đièu anh thấy nhưng lại không phải hắn, ánh mắt của anh xuyên qua thời gian hai mươi năm, đi vào phòng ngủ cũ có dây thường xuân bò đầy cửa sổ.
Ở chỗ này, Lâm Tầm lôi kéo anh — hoặc có thể nói hắn đã dùng một cái kẹo ʍút̼ lôi kéo anh và trong nhà.


Nhưng thật ra thứ dẫn Đông Quân đi cũng không phải là cái kẹo kia, mà là ánh mắt của Lâm Tầm.
“Từ hôm nay trở đi, anh phải làm bạn tốt với em đó!” Lâm Tầm cười với anh: “Anh thích ăn cái gì nha?”
Đông Quân lắc đầu.
“Không có gì thích ăn sao?”
Anh gật đầu.


Lâm Tầm: “Vậy anh thích chơi cái gì?”
Đông Quân nhìn hắn phấn khích đặt câu hỏi, lại chỉ có thể im lặng lắc đầu.
Lâm Tầm: “Vậy có thích ai không? Thích con gì không? Anh không thích chơi trò chơi sao?”


Anh không có gì để trả lời cậu bé hoạt bát trước mặt cả, trong mắt Lâm Tầm lấp lóe ánh sao, giống như yêu quý tất cả mọi thứ trên thế giới, mà thế giới của anh lại trái ngược với hắn, chỉ có hoang vu đen trắng.
Cuối cùng, anh chỉ có thể chậm rãi lắc đầu.


“Vậy em dẫn anh đi chơi thứ em thích nhất nhé!” Lâm Tầm nhảy xuống giường, kéo tay anh, đưa anh đến trước cái máy tính trong góc phòng.


“Đây là trình biên dịch, bây giờ em chỉ biết ngôn ngữ C, nhưng về sau nhất định em sẽ biết rất nhiều.” Lâm Tầm gõ lên bàn phím: “Cho anh xem chương trình em thích nhất, cái này rất đơn giản, một câu lệnh là được, nhìn nhé, p-r-i-n-t-f.”


Hắn gõ dấu chấm phẩy, viết dòng mới, khóa bằng một dấu móc nhọn, sau đó vận hành.
Trên máy tính bắn ra giao diện vận hành màu nền đen chữ xám, một câu “HelloWorld” xuất hiện trên màn hình.


“Đây là câu đầu tiên mà máy tính nói với loài người đó, bắt đầu từ khi ấy, máy tính sẽ có sinh mệnh thật sự.” Lâm Tầm quay đầu nhìn anh: “Anh xem!”
Nhưng thứ anh xem lại không phải màn hình.
Lâm Tầm có vẻ bất mãn, mềm giọng nói: “Bảo anh nhìn màn hình, không phải nhìn em…”


Nhưng anh vẫn nhìn Lâm Tầm, nhìn những ngôi sao trong mắt hắn, nhìn vẻ mặt vui vẻ của hắn, nhìn ngọn lửa đại diện cho sở thích của hắn trong mắt, nhìn những thứ mà anh chưa từng có — rất nhiều năm sau anh đều nhớ lại một màn này.


Lập trình viên dùng một câu “HelloWorld” giao cho máy tính sinh mệnh chân chính, vậy anh thì sao? Từ lúc nào, ai giao cho anh sinh mệnh chân chính?


Theo một ý nghĩa nào đó, anh cũng không tính là một người có sinh mệnh — anh chưa hề nghĩ tới mình sẽ thích thứ gì, hoặc người nào, anh biết mình nên có vận mệnh ảm đạm và một đời cô độc như thế nào, cho đến khi gặp được một người.


Nhưng ngay cả như vậy, trong tính cách của anh vẫn không hề được vuốt ve an ủi, anh cũng không phải là người ấm áp hiền lành gì.
Anh muốn liều chết dây dưa hành hạ lẫn nhau với hắn, muốn giam cầm hắn, cũng muốn lôi kéo hắn trầm luân, cùng nhau rơi vào vực sâu vạn trượng.
Nhưng anh lại không làm.
HelloWorld.


Em yêu thế giới.
Anh yêu em..