Bờ vai của hắn dựa vào lồng ngực người phía sau cách một lớp áo sơ mi rất mỏng.
Xúc cảm rắn chắc, cũng quen thuộc, hơi thở mát lạnh bao quanh lấy hắn, giống như khí lạnh của tuyết.
Trái tim hắn nhảy mạnh lên mấy lần, sau đó dần dần bình tĩnh, một chút suy nghĩ hỗn loạn giống như vài bông tuyết cuối cùng trong đêm đông, sau khi rơi xuống ngọn cây, toàn bộ mùa đông đã kết thúc.
Đông Quân vòng cánh tay qua người hắn, tay phải nắm lấy cánh tay trái của hắn.
Hắn thả lỏng người dựa vào anh, sau đó nắm lấy tay phải anh.
Một bàn tay chơi đàn dương cầm không có chút tỳ vết nào, hắn cầm ngón trỏ và ngón áp út nhẹ nhàng vuốt ve, xác nhận không có bất kỳ gì thương vết, sau đó lại cúi đầu hít hà, cũng không ngửi được một mùi thuốc lá nào cả.
Đông Quân: “Em đang làm gì thế?”
“Bái ngón tay của Đông thần, về sau sẽ có thể viết ra mã nguồn tốt hơn.” Hắn mở miệng nói bậy, sau đó hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Hửm?” Đông Quân thấp giọng cười: “Anh không thể tới sao?”
Lâm Tầm: “Anh nói vòng cuối cùng mới đến xem em.”
“Cũng đâu có nói vòng loại không đến xem em.”
“Lúc này anh hẳn phải họp ở Ngân Hà.”
“Cho leo cây rồi.” Đông Quân hôn lên vành tai hắn: “Anh nghĩ, cuộc thi này rất quan trọng với em.”
Lâm Tầm: “Ừm.”
Đông Quân siết chặt cánh tay đang ôm hắn, lại kéo người vào trong lòng: “Với anh, em quan trọng hơn, cho nên…”
Cho nên mới tới đây?
Lâm Tầm tin rồi lại không tin, bây giờ hắn cảm thấy người này dỗ ngon dỗ ngọt cứ như gạt người.
Hắn xoay người.
Đông Quân vuốt vuốt tóc hắn.
“Em cảm thấy thuyết trình không tốt lắm.” Hắn nói: “Em nói chẳng có tí tình cảm nào.”
Đông Quân: “Hội chợ triển lãm không cần tình cảm.”
“Phương diện ứng dụng hơi nói quá, không đáng tin lắm.”
Đông Quân: “Nói rõ chỗ phát huy tương đối lớn.”
“Em đưa hình ảnh Lạc ra sớm hơn, không biết có đúng không.”
Đông Quân: “Đúng.”
Lâm Tầm liền cười: “Sao anh lại thế chứ.”
Vậy mà Đông Quân đã thay đổi từ sự khắc nghiệt khi làm việc, biến thành một cái máy khích lệ không có tình cảm.
“Hửm?” Đông Quân nhìn hắn, nói: “Anh rất khách quan.”
Lâm Tầm: “Vậy anh cảm thấy em cần đổi ở chỗ nào không?”
Lúc nói lời này, hắn có nhìn Đông Quân, giọng điệu rất nhẹ nhàng, không có bất kỳ áp lực gì cả.
Nhắc tới cũng kỳ quái, hắn nhớ xưa nay mình không hỏi người ta như vậy bao giờ, hắn đã quen với việc làm chuyện gì cũng tốt hơn người khác, bởi vậy cũng không muốn chủ động bàn luận về khuyết điểm của mình với người khác.
Khuyết điểm là một thứ không tốt, chính hắn biết là được rồi, làm gì phải cho người khác xem.
Nhưng hắn vẫn nghĩ, nếu như là Đông Quân thì được.
Có đôi khi hắn cảm thấy mình và Đông Quân ở chung tự nhiên đến mức cứ như quen biết thật nhiều năm, kiểu như… cái gì cũng có thể nói ra vậy.
Đông Quân: “Em luôn luôn nhìn người xem.”
Lâm Tầm: “?”
Hắn chân thành đặt câu hỏi: “Em không nên nhìn sao?”
“Nên.” Đông Quân lại cắn tai hắn, sau đó mới trả lời: “Cho nên không có gì cần đổi cả.”
Lâm Tầm: “Ừm… Cho nên anh đã xem hết toàn bộ quá trình?”
Đông Quân: “Ừm.”
Lâm Tầm: “Nhưng em không thấy anh.”
Đông Quân: “Em vẫn luôn nhìn người khác.”
“Có rất nhiều người.” Lâm Tầm ngoắc ngoắc ngón tay anh, bắt đầu nói sang chuyện khác: “Em đang nghĩ vòng cuối cùng nên mặc cái gì, như bây giờ có phải hơi tùy ý quá không? Có nên mặc âu phục không?”
“Không cần.” Đông Quân sửa lại cổ áo cho hắn, sau đó nói, “Như vậy đã rất đẹp rồi.”
Hôm nay người này đúng là một cái máy móc khích lệ không có tình cảm, thế là Lâm Tầm nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Thật?”
Đông Quân cúi đầu, nói thầm một câu vào tai hắn, giọng nói khàn khàn, chỉ có mấy chữ đã khiến hắn đỏ mặt, nhìn sang Đông Quân, nửa ngày vẫn không nói ra lời, cuối cùng xích lại gần ɭϊếʍƈ lên đôi môi mỏng kia.
Ngay sau đó, gáy của hắn liền bị tóm lấy, bị ôm càng chặt và hôn càng sâu, ngón tay vẫn luôn siết chặt, nghiêng người ngã xuống ghế sô pha.
Bố cục phòng nghỉ rất bình thường, ghế sô pha đưa lưng về phía cửa, đối diện với lối đi của nhân viên, mà bây giờ cánh cửa lối đi cho nhân viên đang đóng, cửa vào hậu trường khép hờ, bên ngoài là khung cảnh náo nhiệt, may mà gần đây không có ai, chắc hẳn trong thời gian ngắn sẽ không có người chú ý tới bọn họ đang làm cái gì.
Một cái hôn sâu kết thúc, Đông Quân chuyển sang gò má hắn.
Hôn là một động tác cực kì thân mật, vốn dĩ Lâm Tầm không cảm thấy gì, thế nhưng sau khi tiếp xúc thân mật với người này, môi lưỡi dây dưa sẽ khó tránh khỏi mang theo một loại ám chỉ nào đó, cũng gọi ra một ít phản ứng không đúng lúc.
Hậu trường và sân khấu chỉ cách nhau một cánh cửa mỏng, bởi vì hệ thống truyền âm phân bố rộng khắp, ở chỗ này cũng có thể nghe thấy đại khái, có người đang giới thiệu một hệ thống 3D ghi hình chuyển động và xây dựng mô hình, có thể khiến hình ảnh 3D càng thêm chân thực linh hoạt.
Giọng nói của hắn hơi rung động, hỏi Đông Quân: “Cái này thật tuyệt… Anh có mua không?”
Đông Quân dán môi mỏng lên tai hắn, nói: “Được.”
Hơi thở của anh ở rất gần, hắn lại đang ở trong lòng anh, thế là giọng nói trầm thấp kia truyền vào trong tai giống như có điện, Lâm Tầm khó mà hô hấp, mềm nhũn từ trong xương, hắn không muốn nghe, cảm thấy nếu nghe tiếp sẽ từ bỏ suy nghĩ.
Nhưng giọng nói của Đông Quân vẫn không buông tha hắn, hỏi: “Có nhà đầu tư nào liên hệ với em chưa?”
“Có mấy nhà.” Lâm Tầm thở hổn hển một hơi, nói, “Em đều từ chối rồi.”
Hắn cảm thấy Đông Quân nên hài lòng với đáp án này, lại cảm thấy trạng thái Đông Quân không đúng lắm, thế là bổ sung một câu: “Chờ anh… chờ anh đến mua.”
Đông Quân chôn mặt vào vai hắn cười, cắn lên cổ hắn một cái, lại nói: “Hôm nay có rất nhiều người nhìn em.”
“Ừm…” Lâm Tầm thở ra một hơi, giọng nói hơi khàn, gáy của hắn là một trong những chỗ không thể đụng vào, bị ɭϊếʍƈ cắn thế này, đôi mắt đã híp lại, không biết đây là đâu mình là ai nữa.
Đông Quân cũng một cái tay khác đặt ở trên người hắn, chỉ là xoa bóp như có như không, mấy lần chạm đến một chỗ nào đó khiến hắn run rẩy, thở hắt ra như bị giật điện, nhưng anh lại không dừng quá lâu, cũng không biết lần tiếp theo sẽ đến vào lúc nào, giống một hình phạt tra tấn ngọt ngào.
Lâm Tầm khó chịu cuộn tròn người, Đông Quân càng cắn sâu hơn, có chút đau nhức — nghĩ đến người này cứ lặp đi lặp lại nói “Em vẫn luôn nhìn người xem”, cuối cùng hắn đã tỉnh táo lại, hôm nay người này xuất hiện ở đây, có lẽ chỉ có một nửa nguyên nhân là muốn tham gia vào thời khắc quan trọng trong cuộc đời hắn, một nửa khác là muốn gây chuyện.
Hắn đối mặt với người khác vài lần, mặc dù không đến mức phải bị phạt, nhưng cũng làm cho cái người đàn ông này cảm thấy bất mãn.
Lâm Tầm giương mắt, trừng Đông Quân một cái, nói: “Ngài còn bị người khác nhìn nhiều hơn.”
Đông Quân cười, cúi người ngậm chặt môi hắn: “Ngoan.”
Bên ngoài có rất nhiều tiếng người, Lâm Tầm khẩn trương đến mức không dám hô hấp, muốn đẩy anh ra, đột nhiên không kịp đề phòng bị bế bổng lên.
Khu triển lãm khoa học kỹ thuật có kết cấu đan xen, cực kì phức tạp, một cánh cửa trong phòng nghỉ nối thẳng với lối đi của nhân viên và hành lang, hội chợ lần này lại là sân nhà của Ngân Hà, quyền hạn của Đông Quân đủ để quét mở tất cả cảnh cửa của nhân viên.
Sau khi thang máy xuống hầm đỗ xe, Lâm Tầm bị ném vào ghế sau.
Hôm nay hắn mặc quần áo rất đơn giản, không phải là phong cách thiếu niên trốn học mà Lâm Đinh yêu thích, khí chất cả người có thể dùng từ “học trưởng” để hình dung.
Áo sơ mi trắng, cúc áo không dễ cỏi, nhưng Đông Quân cũng không phải là người thiếu kiên nhẫn.
Chỉ là cởi được cúc thứ ba, lại ngừng.
Lâm Tầm nhìn anh, lại thấy trong mắt người này lộ ra một vẻ ảm đạm, ngón tay đưa về phía túi áo trước ngực hắn, hai ngón tay trắng trẻo thon dài kẹp một tờ giấy nhớ màu lam gấp đôi lên.
Lâm Tầm: “…”
Hắn kịp phản ứng đó là thứ gì, đưa tay muốn cướp trở về, nhưng đã chậm.
Tờ giấy kia chỉ được gấp đôi, sau khi mở ra có một nếp gấp hình chữ thập.
Đông Quân mở chính diện ra cho hắn xem, một chuỗi dãy số, rõ ràng là phương thức liên lạc của người nào đó.
Lâm Tầm nói: “Một đàn em, em không có…”
Còn chưa nói hết, “roẹt” một tiếng, tờ giấy nhớ màu lam kia đã biến thành hai tờ.
Sau đó hai tờ này được chồng lên nhau, biến thành bốn mảnh, cuối cùng bị xé thành muôn mảnh, rơi vào gầm xe.
Mà Đông Quân vẫn chưa nói gì cả.
Lâm Tầm chép miệng, xin khoan dung nhìn Đông Quân, nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn, biết chuyện ngày hôm nay sẽ không kết thúc yên lành.
Mà sự thật cũng giống hắn dự đoán, lúc hắn ngẩng đầu lên từ trong vòng xoáy mất tỉnh táo nào đó, nhìn thấy ánh mắt của Đông Quân, đuôi mắt người này có màu đỏ như máu, khiến người ta nhớ tới hoa hồng gai — hắn nghĩ nếu như trên thế giới thật sự có phương pháp để hai người vĩnh viễn không xa nhau một chút nào, nhất định người này sẽ đạt được nó.
Đợi đến khi kết thúc, hắn mặc quần áo lại hẳn hoi, nhìn thời gian, đã gần đến lúc tan cuộc vòng loại rồi.
Tốp năm tốp ba người xem đi ra từ hầm đỗ xe, khởi động ô tô rời đi.
Lâm Tầm: “Em…”.
ngôn tình ngược
Hắn muốn hỏi hắn đi cùng Đông Quân, hay là về chỗ của mình, nhưng lời đến khóe miệng, lại cảm thấy độ điên của Đông Quân hôm nay đã vượt khỏi chỉ tiêu, hẳn là sẽ không cho hắn cơ hội ra ngoài.
Đông Quân cúi người hôn hắn một cái, chỗ mười ngón đan xen vẫn chặt như vậy, chỉ cách mức bị siết đến đau nhức nửa bước.
Chỉ là một lát sau bỗng nhiên chậm rãi buông lỏng ra.
Bởi vì nắm quá chặt mà mặt ngoài làn da tỏa ra hơi nước, bốc hơi sẽ mang đi nhiệt lượng, hắn chạm đến không khí ấm áp bên ngoài.
“Hôm nay trở về với bọn họ đi.” Đông Quân nói: “Anh nghĩ các em sẽ cùng nhau ăn mừng.”
“Ừm.” Lâm Tầm cười, đúng là bọn họ muốn tụ tập chúc mừng, nếu như Đông Quân thả hắn đi, vậy hắn cũng không cần xin phép nghỉ nữa.
Hắn cảm thấy rất vui, ngẩng đầu nhìn Đông Quân, lại trông thấy người này cụp mắt, khóe môi mím chặt.
Rõ ràng là không vui, phối hợp với ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ lại làm giảm bớt khí chất nam thần, cả người cứ như nhỏ đi giống một đứa bé không được ăn bánh kẹo, lại không dám yêu cầu, chỉ ngoan ngoãn chờ ở nơi đó.
Lâm Tầm lập tức mềm lòng, hắn luôn không có sức chống cự với những đứa trẻ xinh đẹp.
Hắn muốn mời Đông Quân đi cùng bọn họ, thế nhưng nghĩ đến trong sinh hoạt người này chỉ hận không thể kéo dài khoảng cách với tất cả mọi người, lại bỏ đi ý nghĩ này.
Hắn chủ động hôn Đông Quân: “Ngày mai em sẽ trở về.”
Đông Quân “ừm” một tiếng, xem như đồng ý, anh cứ như đột nhiên vui vẻ hẳn lên, mỉm cười với Lâm Tầm, độ cong đuôi lông mày khóe mắt rất dịu dàng, ôn nhu sắp chảy nước.
Nếu không phải ngực và đầu vai bị cắn vẫn còn đau, Lâm Tầm sẽ tin đây mới là bản tính của anh.
Người này vốn là như vậy, giữa điên và không điên cách nhau một trời một vực.
Hắn cảm thấy chơi vui, lại hôn anh một cái, lần này liền bị Đông Quân ôm lấy không thả.
Lâm Tầm dán vào người anh, nhịp tim của Đông Quân xuyên qua làn da truyền đến cho hắn, một chút, lại một chút.
Một tư thế khó phân thắng bại, Lâm Tầm nghiêng đầu, đưa tay nghịch lông mày của Đông Quân, Đông Quân nghe theo hắn, nhắm mắt lại, lông mi xẹt qua lòng bàn tay, mà một cái tay khác vẫn nắm lấy cổ tay hắn không thả.
Lâm Tầm chống người lên, cúi đầu nhìn vẻ mặt ôn hoà yên tĩnh của anh.
Thật ra có rất nhiều lời muốn hỏi, có quá nhiều thứ bất an đang quấn lấy hắn.
Thế nhưng người đàn ông này lại yêu hắn đến vậy..