Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 105: Os 6

Lâm Tầm ngẩn người nhìn thiếu niên đưa tay về phía mình, cũng vươn tay ra chạm vào hư không.
Là một hình chiếu 3D, nhưng mà…
Hắn nói: “Khuôn mặt cậu không giống tưởng tượng của tôi.”
Lạc liếc mắt: “Vậy anh hy vọng trông tôi như thế nào?”


Nói rồi ánh sáng biến hóa, cậu ta đổi cái cách ăn mặc, mái tóc bạc buộc lên, mặc áo sơ mi và áo gi-le xinh đẹp, giống như một thiếu gia trong trang viên thời Trung Cổ: “Như thế này?”
Năm giây sau lại biến thành học sinh cấp hai mặc đồng phục bạc xanh: “Thế này?”


Lại biến, đổi một chiếc áo bào cổ trang tuyết trắng: “Thế này.”
— lại biến.
“Được rồi.” Lâm Tầm chân thành đối diện với thiêu niên ván trượt đeo hoa tai màu bạc trước mặt, nói: “Cậu thật sự muốn nghe sao.”
Lạc: “Nghe.”
Lâm Tầm: “Lolita, cậu hiểu chứ.”


Lạc chân thành nhìn hắn ba giây, ánh sáng màu trắng loé lên trên người, nhưng ba giây sau, nó lại ảm đạm đi.
“Thiết lập xung đột, không thể chấp hành.” Lạc nhìn thoáng qua Đông Quân, nói với Lâm Tầm: “Anh nói với anh ta đi.”
Lâm Tầm nhìn Đông Quân.
Đông Quân chau mày.


Đông Quân: “Anh cho là em sẽ thích kiểu con trai như thế này.”
Lâm Tầm: “Vì sao lại cảm thấy thế?”
Đông Quân: “Đoán.”
Lâm Tầm: “Em rất tò mò vào căn cứ suy đoán của anh đấy.”


Hắn chọc chọc mặt Lạc Thần, nghĩ thầm hắn chưa từng thể hiện ra khuynh hướng như thế, vì sao Đông Quân lại cảm thấy hắn thích hình tượng con trai xinh đẹp này chứ.
Đông Quân: “Em không thích? Anh sẽ đổi thiết lập thành loli.”
“Không, không cần.” Lâm Tầm ngăn lại.


Sau đó, hắn lại nói với Lạc: “Cậu biến về kiểu ban đầu đi.”
Lạc nhếch miệng, biến trở về thiếu niên tóc dài màu bạc mặc áo bào xinh đẹp, đôi mắt màu sương lam có vẻ lạnh nhạt, thế là cả khuôn mặt liền mang theo một vẻ kiêu căng lại lãnh đạm.
Lâm Tầm nhìn cậu ta, cười.


Đừng nói, đúng là hắn rất thích kiểu con trai xinh đẹp thế này, nhìn thấy liền muốn đi lên ôm cậu ta một cái.
Hắn đưa tay chạm vào mặt Lạc.
Lạc nhảy ra phía sau.
Lâm Tầm: “Cậu đối xử với cha mình thế hả.”
Lạc làm mặt quỷ với hắn.
Lâm Tầm: “Cậu cần được dạy dỗ đấy.”


Lạc ngồi xuống bên cạnh hắn chơi với Con Trỏ Chuột, hai cái chân nhỏ dưới áo choàng lắc lư lắc lư.
Cậu ta duỗi tay về phía Con Trỏ Chuột, Con Trỏ Chuột liền xù lông lên, nhảy ra sau một cái, một lúc sau mới thăm dò chạm vào người xa lạ.
Lâm Tầm nhìn cậu ta.


Sau đó, hắn phát hiện mình vẫn luôn cong môi, cười giống như một người cha đầy lòng yêu thương vậy.


— Nếu chỉ giao lưu qua chữ cái xuất hiện trên màn hình, quả nhiên vẫn quá mức bình thường, sau khi biến thành hình ảnh 3D, hình tượng của Lạc lập tức tươi sáng hẳn lên, cho dù những động tác kia xuất phát từ tính toán và suy diễn, thì nhìn từ bên ngoài vẫn rất giống người.


Hắn nhìn về phía Đông Quân, phát hiện Đông Quân vẫn luôn nhìn hắn, trong mắt cũng có chút ý cười.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, hắn nhìn Lạc, Đông Quân nhìn hắn.
Hắn quan sát ngũ quan Đông Quân, lại nhìn Lạc.
“Hai người trông hơi giống nhau.” Hắn nói.


“Có sao.” Đông Quân nói: “Giống em nhiều hơn.”
Lâm Tầm: “Không nhìn ra giống em, đôi mắt giống anh.”
“Không đúng.” Hắn nói: “Đôi mắt trông giống anh, nhưng màu thì giống Con Trỏ Chuột.”
“Miệng giống em một chút.” Đông Quân nói.


“Vậy có thể là em mù.” Lâm Tầm nhìn Lạc, chỉ thấy cậu ta đã thành thạo nắm được kỹ năng chơi với mèo, đầu ngón tay phải phát ra laser màu lam chiếu lên tường, Con Trỏ Chuột nhào lên.
Hắn hỏi Đông Quân: “Anh tăng thêm chức năng mới cho cậu ta?”
Chỉ thấy Đông Quân vẫy tay với Lạc.


Lạc cụp mắt đi đến trước mặt anh, mặc dù vẻ mặt không phối hợp lắm, nhưng động tác lại chứng tỏ cậu ta rất ngoan ngoãn.
Đông Quân đưa tay sờ tóc Lạc: “Anh chỉ tìm người thiết kế hình tượng.”
Lâm Tầm lại gần: “Nhưng cậu ta còn biết chơi với mèo.”
Đông Quân: “Do em thiết lập.”


Lâm Tầm: “…Ồ.”
Đông Quân lấy ra một linh kiện nhỏ màu bạc trắng, là một quả cầu.
Điện thoại của Lâm Tầm đang đặt ở một bên, anh lấy tới, cắm quả cầu vào khe, “cạch” một tiếng, quả cầu gắn vào điện thoại.


Lâm Tầm lấy tới quan sát, di chuyển điện thoại di vài vòng mới thấy rõ bên trong quả cầu là một thiết bị cân bằng, để đảm bảo cho dù điện thoại đang ở đâu thì ống kính vẫn nhắm ngay về phía trước.


Trong màn hình hiện ra một luồng ánh sáng xanh, phương hướng giống với vị trí của Lạc Thần — chính là nơi phát ra hình chiếu 3D.
Nói cách khác, chỉ cần có ống kính này, hình chiếu 3D của Lạc sẽ có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, luôn đi theo hắn.


Công nghệ đen cấp bậc nào mới có thể làm đến trình độ này?
Ngân Hà kinh khủng như vậy.
Lâm Tầm dịch đến bên cạnh Đông Quân, khoác tay lên vai anh: “Ngài thật tốt.”
Đông Quân lạnh nhạt liếc hắn: “Em thật sự không đổi được sao?”


“Không đổi được, thật.” Lâm Tầm nói: “Ngài cứ coi như tình thú đi, gọi “ngài” mới chứng tỏ em sùng bái anh đến mức nào.”
Đông Quân nhìn hắn.
Hắn tiến lên hôn khóe mắt Đông Quân: “Thật đấy, ngài đưa em cái này, em vui đến chết rồi.”


Dứt lời mới thấy vẻ mặt Đông Quân dịu hơn chút, đưa tay vuốt vuốt tóc hắn.
Lâm Tầm cảm thấy mình đã tìm được tính cách của Đông Quân nhà mình rồi.
Ở một trình độ nào đó, Đông Quân có tính cách y như Con Trỏ Chuột, đôi lúc cần được vuốt lông.


Nhưng đa số thời điểm, tính cách của người này giống như Con Trỏ Chuột lúc có tâm trạng tốt, đó không thể gọi là dịu dàng được nữa, mà phải là mềm mại.
Lúc tức giận, tùy tiện dỗ dành là được, lúc không tức giận, bạn muốn làm gì anh ấy cũng sẽ nuông chiều.


Từ nhỏ Lâm Tầm chưa từng được gặp cha mình, nhưng dựa theo lẽ thường để đoán, cho dù là cha hắn cũng chưa chắc sẽ tốt với hắn như vậy.
“Có thể kiếp trước em là người tốt đi, nếu không sao có thể gặp được anh chứ.” Lâm Tầm cảm thán.
Đông Quân nhíu mày.


Lâm Tầm: “Nhưng cũng không phải người tốt lắm.”
Đông Quân: “Vì sao?”
Lâm Tầm: “Nếu không, em nên biết anh từ khi còn bé.”
Hắn nhìn Lạc đang chơi với mèo đến quên cả trời đất, không biết vì sao lại thốt ra: “Em cảm thấy khi còn bé anh cũng xinh đẹp như vậy.”


“Tính cách không lạnh nhạt lắm, cho kẹo là có thể lừa về nhà.”
“Ừm.” Giọng Đông Quân rất thấp, mang theo một chút giọng mũi, nghe vào cực kì quyến rũ, “Bây giờ cũng có thể lừa.”
“Vậy em lừa.” Lâm Tầm ôm lấy Đông Quân: “Nào, về nhà với ca ca.”
Đông Quân bất động.


Lâm Tầm kéo anh về phía mình, cố ý thả mềm giọng: “Cho anh ăn kẹo.”
Trời đất quay cuồng, Đông Quân đè lại bả vai hắn, lưng hắn va lên lưng ghế mềm mại, hõm vào.
Lừa người không thành lại bị khống chế, xem ra hắn không làm được người xấu rồi.


Nhưng mà phong cách trang trí trong nhà Đông Quân vừa lạnh lẽo vừa cứng ngắc — đen trắng bạc xám chiếm cả một ngôi nhà, chỉ thiếu mỗi việc viết bảy chữ “chủ nhân tôi là người lạnh lùng” thành màn hình LED lớn thôi, nhưng mấy chỗ như giường và thảm lại rất mềm mại, cho dù hoạt động trên phạm vi lớn cũng không va chạm được.


À, còn có ghế sô pha.
Đông Quân tách năm ngón tay hắn ra, hơi tăng cường độ.
Đông Quân: “Em mất tập trung.”
Đông Quân: “Đang suy nghĩ gì?”
Lâm Tầm trừng mắt nhìn anh: “Giường của ngài rất mềm.”
Đông Quân thản nhiên nói: “Em mới ngủ ở đây ngày đầu tiên sao?”


Lâm Tầm: “Không phải.”
Lâm Tầm: “Cảm ơn ngài đã để em bình yên vô sự ngủ nhiều ngày như vậy.”
Đông Quân: “Em muốn nói cái gì?”
Lâm Tầm không nói lời nào, chỉ dùng ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh, Đông Quân nhìn hắn, hắn liền dời mắt đi.


Đông Quân bắt đầu hôn hắn.
Hắn nghe lời mở răng môi ra, để người ta hôn thế nào cũng được, dù sao hắn rất biết nghe lời.
Không chỉ biết nghe lời, còn biết giật cà vạt của nam thần ra — kẹp cà vạt lạnh buốt do hắn cài lên lúc sáng.


Hắn cảm thấy chân đã khỏi hẳn, ai cũng đều là người trưởng thành rồi, không thể lại để cho bạn trai thiệt thòi nữa, dù sao đầu gối cũng không phải bộ phận quan trọng lắm.
Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện, đầu gối đúng là rất quan trọng, không quỳ cũng rất quan trọng.


Lúc bị gãy chân đầu gối có chịu lực, đây là chuyện đương nhiên.
Nhưng lúc không bị gãy, không có chỗ để, muốn vòng lấy eo người nào đó, hoặc khoác lên bả vai đều phải dùng đến đầu gối.


Cuối cùng hắn liền từ bỏ, dù sao cả người run rẩy như nhũn ra, khớp nối nào cũng không làm gì được.


Mà Đông Quân nhà hắn cũng gọi là dịu dàng, cho dù hắn không có chút kinh nghiệm nào, cũng có thể cảm thấy mình đang được quan tâm — ôn nhu tra tấn, giống lúc ngồi vòng quay trước đây rất lâu vậy.


Hắn đã quên hết mọi chuyện, chỉ trừ nụ hôn lúc lên cao, thật ra hắn rất thích loại cảm giác không thở nổi đó.
Cuối cùng Đông Quân muốn ra ngoài.
Hắn vòng cánh tay quanh vai Đông Quân, lẩm bẩm một tiếng, không cho anh đi.
Đông Quân nhìn hắn, ánh mắt dường như rất kinh ngạc.


Hai tai Lâm Tầm nóng bỏng, nhưng vẫn không có ý nhượng bộ, hắn chôn mặt vào vai Đông Quân, giơ chân lên vòng qua người anh, chờ vật kia tưới vào trong mình mới ngẩng mặt.
Hắn không biết bây giờ trông mình như thế nào, có lẽ hơi e sợ.


Sau đó, hắn nhìn thấy đáy mắt Đông Quân có một chút màu đỏ.
Có chút, điên cuồng.
Vừa rồi còn không như vậy.
— sau đó liền điên thật rồi.


Một nụ hôn nặng hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần rơi xuống, đến khi Lâm Tầm gần như ngạt thở bắt đầu giãy giụa theo bản năng, lại qua ba giây mới buông ra, trước mắt Lâm Tầm biến thành màu đen, những ngôi sao bảy màu bay tới bay lui trong tầm mắt, còn chưa khôi phục, thịt mềm trên cổ đã bị ngậm lấy, đau đớn như bị dã thú ʍút̼ cắn, hắn yếu ớt nói một tiếng “đau”, giọng điệu giống như đang khóc.


Khóc cũng không thể cứu hắn.
Tương tự, cầu xin tha thứ cũng không thể cứu hắn, kêu cái gì cũng không được.
Rõ ràng lúc bắt đầu là ngồi đu quay, sau nửa đêm liền thành đi cáp treo.
Cuối cùng con người sẽ làm một vài chuyện khiến mình hối hận, hắn nghĩ trước khi mê man.


Hắn ngủ rất say, cho đến khi cảm giác bên cạnh không có ai mới giật mình tỉnh lại.
Trời đã sáng tỏ, Đông Quân mặc quần áo đứng trước mặt hắn, cúi người hôn lên trán hắn: “Anh đến Ngân Hà.”


Lâm Tầm ôm chăn mền không để ý tới anh, hắn cảm thấy mình bị bắt nạt quá mức, những dấu vết trên da vẫn còn đau ê ẩm.
Đông Quân dịch góc chăn cho hắn, quay người muốn đi, hắn lại đưa tay kéo Đông Quân, hỏi lúc nào anh về.
Đông Quân nói tối.
Lâm Tầm liền nhìn anh, không nói gì.


Đông Quân đổi giọng nói sẽ về nhanh thôi.
Lâm Tầm mới thả anh đi.
Sau khi anh đi, cả phòng yên tĩnh lại, Lâm Tầm lấy điện thoại ra lướt nhóm chat.


Giới tu chân đang rất yên bình, hai ngày qua không có ma vật xâm lấn, bình tĩnh đến khác thường, Tiêu Dao Tử nói có lẽ là kết giới nhân gian đang tự tăng cường.


Trở lại giao diện tin nhắn, không biết Kỳ Vân đang nhục mạ hắn bao nhiêu câu, hắn mở ra, biết được người này đi ăn cơm với đoàn làm phim, cuối cùng không có ai tới đón, suýt nữa bị đạo diễn “tiện đường” đưa đi, may mà cuối cùng Thường Tịch họp xong đến đón.


Tất cả đều bình thường, hắn cảm thấy mình vẫn mê man, trong đầu cứ như có nước, sau khi đặt điện thoại sang một bên, gần như là một giây sau đã lại ngủ thϊế͙p͙ đi.
Trong mơ vẫn rất thanh tỉnh.
Hắn đang cẩn thận trèo tường, còn không phải là tường nhà mình.
Bên dưới là chị hắn đang giữ thang.


Lâm Tầm nghĩ khi còn bé mình chưa bao giờ làm loại chuyện trộm gà trộm chó này, thật.
Từ nhỏ hắn đã rất ngoan, không có đứa trẻ nào ngoan hơn hắn, mỗi ngày đều ở trong diễn đàn kỹ thuật, tạm thời không nói đến liên hệ với ai trong đó, làm chuyện gì trong đó, dù sao cũng chưa bao giờ làm chuyện xấu.


Trên tường bò đầy trinh đằng ba chẽ(*), một mảnh xanh um, hắn hơi sợ thang trơn, cẩn thận từng li từng tí nhìn xuống.
(*) Cây trinh đằng ba chẽ:



Vừa nhìn xuống, trái tim bỗng nhiên nhảy lên một cái.
Ở phía đối diện là cửa sổ phòng khách tầng một, màn cửa chỉ kéo một nửa, hắn thấy rất rõ có một người phụ nữ đang nằm trên sàn nhà, mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt rất đẹp, bà đang nhắm mắt lại giống ngủ thϊế͙p͙ đi.


Lông mi của bà rất dài, giống như cánh bướm màu đen đang nghỉ tạm trên đôi mắt.
Bà còn có một cái cổ duyên dáng, nhưng từ cổ trở xuống đều bị vải trắng bao trùm, chỉ có một hình người mơ hồ.


Hình ảnh mơ hồ trong mơ hoặc là ký ức nào đó nói cho hắn biết, đây là một người phụ nữ đã chết, sở dĩ khuôn mặt bà yên tĩnh như đang ngủ, là bởi vì bà tự sát.


Một người đàn ông áo đen ngồi trên ghế sô pha đối diện với người phụ nữ này, ông ta cúi đầu, nhìn không thấy vẻ mặt, trong gạt tàn thuốc trên bàn trà tràn đầy tàn thuốc, ba phút trôi qua cũng không thấy ông ta động đậy một chút nào, không giống như người sống, mà giống một bức tượng màu đen hơn.


Lâm Tầm liền biết tại sao mình muốn trèo thang, đối mặt với một người đàn ông như vậy, không ai dám đến gõ cửa phòng khách để đi bằng cầu thang trong nhà.
Hắn ổn định tâm trạng, nắm chặt lấy cái thang, tiếp tục cẩn thận leo lên.


Đến khi có thể chạm được vào lan can ban công, hắn nhẹ nhàng nhảy qua, không giống người mới vào nghề, mà như một kẻ tái phạm, sau khi đi vài bước trên ban công thì đẩy một cánh cửa sổ ra.
Đây là phòng đàn, trong phòng có một chiếc dương cầm Steinway tam giác màu đen to lớn.


Là Steinway, không sai, tiềm thức nói cho hắn biết, chiếc dương cầm này sẽ phát ra những tiếng nhạc cực hay.
Mà lúc này có một người ngồi trên ghế đàn, nhưng không phải cậu đang gảy đàn, mà có vẻ chỉ ngẩn người nhìn những phím đàn đen trắng.


Đó là một bóng người rất xinh đẹp, có một mái tóc dài đen nhanh giống người phụ nữ dưới tầng, cậu mặc áo sơ mi lụa trắng, hơi cúi đầu, bên mặt yên tĩnh lại xinh đẹp.
Nhưng có vẻ cậu ấy rất buồn bã, Lâm Tầm nghĩ.
Hẳn là nghe được động tĩnh, cậu ấy ngẩng đầu nhìn sang bên này.


Lâm Tầm cảm thấy mình chưa bao giờ được thấy một đôi mắt xinh đẹp như vậy.
— nhưng hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt trống rỗng như thế.
Người ở bên trong giống như một con búp bê xinh đẹp không có sinh mệnh.
Mà hắn muốn để cậu ấy cười một cái.


Hắn luồn tay vào trong túi quần, bên trong có một cái kẹo ʍút̼ đã sớm chuẩn bị, bảy sắc cầu vồng, hắn đã mua rất nhiều trong cửa hàng, sau khi ăn thử một lần mới chọn được cái ngon nhất.
Hắn vươn tay cầm kẹo ʍút̼ vào cửa sổ.
“Cho anh ăn kẹo.”.