Ánh mặt trời nhức mắt lộ ra từ khe hở của rèm cửa sổ, trời sáng đã rất lâu rồi.
Lâm Tầm nhìn đồng hồ, 9 giờ sáng.
Gõ mã nguồn suốt một đêm, bây giờ đã đến lúc nên đi ngủ.
Hắn thoát ra khỏi trình biên dịch, cùng lúc đó bên phải phía trên màn hình máy tính đưa ra một bản tin.
Lâm Tầm rất ít đọc báo, nhưng bản tin này lại khác, trong đó có một chữ quan trọng thu hút sự chú ý của hắn.
Tựa đề bản tin là: “Tập đoàn Ngân Hà vung tiền như rác, đầu tư ba mươi triệu tệ cho công ty Lions”.
Sau khi bấm vào mới thấy nội dung rất hợp với tựa đề, nói “Lions” lấy được ba chục triệu đầu tư, người sáng lập gặp mặt với tổng giám đốc điều hành “Ngân Hà” để tâm sự về kế hoạch phát triển tương lai, cũng cùng nhau dự báo căn cứ vào trào lưu mạng thần kinh nhân tạo động cơ thông minh, thế giới sắp xuất hiện cách mạng vĩ đại.
(*) 10 nghìn Nhân dân tệ = khoảng 32, triệu VNĐ.
Hắn không thay đổi sắc mặt nhấn nút tắt.
Lions là một công ty mới nổi mấy năm gần đây, lấy mạng thần kinh nhân tạo làm mánh lới và từng nổi tiếng trong một buổi triển lãm phát minh.
Lâm Tầm cũng quen người sáng lập ra phòng làm việc này.
Lúc tốt nghiệp người nọ mời hắn gia nhập, hắn không coi trọng nên không đi.
Thật ra thì việc khiến hắn để ý cũng không phải chuyện này, mà là hai chữ “Ngân Hà”.
Mà vị kia — tổng giám đốc điều hành Ngân Hà, thần thoại giới lập trình là nam thần của hắn, cũng là nam thần của đa số lập trình viên.
Ban đầu nam thần tay trắng dựng nghiệp, trước kia từng làm Internet vạn vật( ) sau đó làm trí tuệ nhân tạo, mấy năm qua vẫn đứng đầu thời đại.
“Ngân Hà” đã thay đổi thành đế quốc cắm rễ các lĩnh vực khoa học kỹ thuật.
Có một câu nói là: “Nếu như không có Ngân Hà, thời đại thành phố thông minh sẽ phải đến chậm hơn ít nhất 20 năm.”
— Tóm lại bản tin này có ý là một người không được mình coi trọng, không chỉ có được cơ hội nói chuyện với nam thần mà còn cầm của nam thần ba chục triệu tệ.
Trong đầu Lâm Tầm nghĩ, nếu cho mình ba chục triệu chắc chắn mình sẽ làm tốt hơn người nọ nhiều.
Ghen tị một hồi hắn lại nhức đầu, mạch máu ở huyệt thái dương đột nhiên nhảy lên, đây là di chứng ngồi gõ mã nguồn suốt đêm.
Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị rời khỏi bàn máy tính để đi ngủ bù, chuông điện thoại đột ngột vang lên, là một dãy số xa lạ.
Gần đây hắn nhận được quá nhiều cuộc gọi rồi.
Chủ nhà thúc giục đóng tiền thuê phòng, thông báo thiếu tiền điện nước — đều khiến hắn rất phiền não, bởi vì nếu hắn còn có tiền thì ít nhất hắn sẽ mua một chục đồ uống năng lượng, không để cho mình mệt mỏi thế này nữa.
Lâm Tầm nhận điện thoại: “Xin chào.”
Đối diện là một giọng nữ vui vẻ: “Xin chào, xin hỏi là Lâm Tầm, Lâm tiên sinh sao?”
“Đúng vậy.”
“Chào Lâm tiên sinh, đây là công ty hữu hạn khoa học kỹ thuật internet Tiễn Chỉ.
Đối với phát minh “Lạc Thần” của anh, sau khi chúng tôi bàn bạc hai lần đã cho rằng nó không phù hợp với chiến lược phát triển của công ty chúng tôi, đồng thời cũng không…”
Lâm Tầm tựa lưng vào ghế ngồi, day mi tâm, nhận ra được giọng nói của mình hơi nghẹn: “Được, quấy rầy rồi.”
Vừa nói chuyện điện thoại xong đã có người đẩy cửa phòng hắn, thò cái đầu tròn vo vào hỏi: “Sao thế? Công ty kia? Chúng ta có hy vọng không?”
Người này tên là Vương An Toàn, là bạn bè kiêm đồng đội của Lâm Tầm.
Cậu ta mặc một cái áo sơ mi màu xanh lá, chưa trọc đã mập, có vẻ ngoài điển hình của một lập trình viên, nhưng vì đôi mắt nhỏ nên trông hơi gian xảo.
Lâm Tầm đặt điện thoại sang một bên: “Không được, Tiễn Chỉ cũng từ chối rồi.”
Vương An Toàn thở dài, tê liệt ở trên giường.
Lúc hai người còn chưa nói gì với nhau, trong phòng khách đã truyền tới một tiếng gào thét tức giận: “Mother fucker!”
Lâm Tầm: “Cơ Cấu sao thế?”
Vương An Toàn: “Viết kế hoạch buôn bán đến cáu gắt.”
Mười lăm phút sau, phòng khách truyền tới tiếng đạp đổ ghế.
Mười lăm phút nữa, Triệu Cơ Cấu vào phòng Lâm Tầm, hung hăng cắm usb vào máy tính hắn, “Ông đây viết xong rồi!”
Triệu Cơ Cấu là một chàng trai Na Uy tóc vàng mắt xanh có một chút huyết thống châu Á, tên cũ là Lộ Dịch Tư, có thiên phú ngôn ngữ kinh người và cực kỳ thành thạo tiếng Trung.
Ba người bọn họ lập thành một đội lúc chưa tốt nghiệp, đến bây giờ đã được ba năm.
Trong đội ba người này, Lâm Tầm viết chương trình và gõ mã nguồn chính, Vương An Toàn người cũng như tên, phụ trách an toàn internet và số liệu, Lộ Dịch Tư thì làm phần mềm hệ thống.
Nhưng cậu trai tên Lộ Dịch Tư này trong lúc học tập văn học đã tình cờ phát hiện tên của Vương An Toàn có liên quan rõ rệt với lĩnh vực chuyên môn khiến người ta kinh ngạc của cậu ta, cảm thấy đây là một phương pháp để làm thiên tài nổi tiếng vì vậy liền gọi mình là — Triệu Cơ Cấu.
Vương An Toàn thẫn thờ nhìn phần kế hoạch kia, lẩm bẩm: “Có gửi đi cũng vô ích, tiền thuê phòng còn không đóng nổi, không ai cần “Lạc Thần” cả, hay là chúng ta giải tán đi.”
Triệu Cơ Cấu nói: “Giải tán? Tớ đã sớm muốn giải tán, Eagle muốn hốt tớ đi được 1 năm rồi.”
Hai người bọn họ cùng nhìn về phía Lâm Tầm.
Vương An Toàn thở dài, nói: “…Chúng ta đã tốn ba năm.”
Ba năm.
Ba người bọn họ từ khi chưa tốt nghiệp đã nhào vào trong “Lạc Thần”, rốt cuộc bây giờ đã tạo ra phần mềm cơ bản của nó, nhưng lại không có bất kì một công ty hay nhà đầu tư nào vừa ý cả.
Khái niệm khó hiểu là một chuyện, sau này phát triển còn cần giá vốn cao, có thành công hay không cũng chưa xác định được, đều khiến bên đầu tư phải chùn bước.
Vì vậy ba năm sau, đến hôm nay cuối cùng đã tới thời điểm muốn giải tán.
Lâm Tầm không hề ủ rũ.
Hắn đang muốn nói gì đó, trong lúc bất chợt lại choáng váng, nhức đầu kịch liệt.
Trước mắt mơ hồ, bóng người Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu đều mờ đi, sau đó có hai thứ đồ màu xanh hiện lên trên đầu bọn họ.
Thức đêm nhiều quá sinh ra ảo giác?
Vừa lúc đó, điện thoại của hắn lại vang lên lần nữa.
Thứ này ngày nào cũng kêu như đòi mạng, toàn mang tới tin tức xấu.
Lâm Tầm nghe được tiếng chuông quen thuộc, cũng có chút nghẹt thở.
Triệu Cơ Cấu nhìn điện thoại đặt trên bàn máy tính: “Ai thế?”
Vương An Toàn đứng dậy cầm điện thoại lên muốn đưa cho Lâm Tầm, cơ thể chợt cứng lại, ánh mắt đăm đăm, chuyển hướng sang Lâm Tầm: “Anh… Anh bạn…?”
Trong đầu Lâm Tầm nghĩ chẳng lẽ là chủ nhà lại gọi đòi tiền.
Hắn đang đếm lại số tiền còn trong thẻ, chỉ thấy Vương An Toàn đưa màn hình đến trước mặt hắn.
Trên màn hình viết hai chữ.
Tầm mắt mơ hồ của hắn loáng thoáng nhận ra hai chữ kia là Ngân Hà.
Ngân Hà
Trong nháy mắt, đầu óc Lâm Tầm trống rỗng, nhận lấy điện thoại.
“Xin chào, xin hỏi là Lâm Tầm – Lâm tiên sinh sao?” Vẫn là một giọng nữ vui vẻ.
Lâm Tầm: “Đúng vậy, chào cô.”
“Chào Lâm tiên sinh, tôi họ Nguyễn – Nguyễn Chỉ, là tổng giám của “Ngân Hà”.
Xin hỏi gần đây anh có thời gian rảnh không?”
Hắn mở loa, vì vậy Triệu Cơ Cấu và Vương An Toàn đều có thể nghe thấy.
Bọn họ đối mặt.
Vương An Toàn chậm rãi há to miệng.
Nhịp tim của Lâm Tầm có chút tăng nhanh, nói với đầu bên kia: “Lúc nào cũng có.”
“Được.” Đối diện nói: “Là thế này, chúng tôi cảm thấy rất hứng thú với mô hình “Lạc Thần” của anh, nếu như anh có thời gian thì chiều nay có thể đến trụ sở chính của Ngân Hà một chuyến không? Chúng tôi hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện với anh.”
Lâm Tầm: “Được… Được.”
Bên kia tổng giám cười một tiếng: “Vậy tôi không quấy rầy anh làm việc nữa, hy vọng gặp mặt vui vẻ với anh.”
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Lâm Tầm chậm chạp để điện thoại xuống.
Chỉ thấy Triệu Cơ Cấu đứng ở trước mặt hắn, nói: “Lâm ca, tớ xin lỗi vì lời vừa rồi với cậu.”
Vương An Toàn theo sát phía sau: “Tầm, tớ cũng chân thành xin lỗi với cậu – Cậu, tớ, cậu ta, Lâm Thuật Toán, Vương An Toàn, Triệu Cơ Cấu, ba người chúng ta vĩnh viễn sẽ không tan rã, cho đến thiên hoang địa lão biển cạn đá mòn —”
“Được rồi.” Lâm Tầm cắt đứt lời chân thành bày tỏ buồn nôn của Vương An Toàn.
Hắn không nhịn được nhếch môi, mệt mỏi do thức đêm bị quét sạch, trước mắt cũng dần dần rõ ràng.
Nhưng ảo giác vẫn còn, hai khối vuông màu xanh da trời lơ lửng trên đỉnh đầu hai người bạn.
Hắn cảm thấy rất kì quái, nhưng suy nghĩ đến hôm nay có chuyện gì xảy ra lại cảm thấy về tình cảm có thể tha thứ, chắc là do cảm xúc quá mức kích động, có lẽ một lát nữa sẽ mất.
Dẫu sao đây là tin tức tốt nhất mà hắn từng nhận được trong đời.
Ngân Hà!
Ba mươi triệu tệ!
Nam thần!
Vương An Toàn say mê ngã xuống giường, ôm lấy gối.
Hiển nhiên cậu ta cũng đọc được bản tin kia, lẩm bẩm như mất trí: “Ba mươi triệu tệ, ba mươi triệu tệ.
Cơ Cấu, cổ phần của chúng ta nên chia thế nào? Cậu tính chưa?”
Triệu Cơ Cấu ôm lấy một cái gối khác nằm song song với Vương An Toàn, cũng lẩm bẩm trả lời như mất trí: “Tính rồi, chia trung bình.”
Vương An Toàn càng tỏ ra mê đắm trong tiền tài, hai mắt vô thần.
Triệu Cơ Cấu vỗ vào thành giường: “Mười phút trước, tớ còn đang động tâm với tiền lương sáu trăm ngàn tệ hàng năm của Eagle…!”
Vương An Toàn vuốt ve cái gối: “Tớ cũng đang mừng thầm với tiền lương bảy trăm ngàn tệ hàng năm của Lions.”
Tiếng Trung lúc tức giận của Triệu Cơ Cấu càng thêm thành thạo: “Dựa vào cái gì mà cậu nhiều hơn tớ một trăm ngàn?”
Vương An Toàn: “Bởi vì Python là ngôn ngữ tốt nhất trên thế giới.”
“Thế Java thì sao?”
Lời không hợp ý, bọn họ ném gối một cái, đánh nhau tại chỗ.
Nhưng Lâm Tầm không giống bọn họ.
Lâm Tầm bắt đầu chuẩn bị gặp mặt cùng “Ngân Hà”, mặc dù hắn cũng không biết sẽ là ai, có thể chỉ là một quản lý sản phẩm nho nhỏ.
Buổi chiều rất nhanh đã tới.
Sau khi xuống xe, Lâm Tầm nhìn cửa kính xác nhận mình ăn mặc có lịch sự hay không một lần cuối cùng.
Áo sơ mi trắng, tất nhiên là không thành vấn đề.
Áo khoác chọn màu xám nhạt, âu phục kẻ sọc, toàn thể nghiêng về thoải mái sáng sủa.
—Cũng coi là ra hình ra dáng.
Triệu Cơ Cấu quay cửa kính xe xuống huýt sáo với hắn: “Cậu là đẹp trai nhất!”
Lâm Tầm cười một tiếng nói: “Tớ đi đây.”
Vương An Toàn hú lên quái dị ở trong xe: “Ba chục triệu!”
Buổi chiều, tường kính của cao ốc Ngân Hà tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Lâm Tầm vốn cho rằng mình sẽ phải tự hỏi nên đi nơi nào, lại không nghĩ rằng vừa tiến vào cửa trụ sở chính của Ngân Hà đã có người mặc trang phục thư ký ra đón: “Xin hỏi là Lâm Tầm – Lâm tiên sinh sao?”
Hắn đi theo thư ký đi vào thang máy riêng, nhìn anh ta nhấn nút tầng cuối, nhận ra được có thể buổi gặp mặt này sẽ không đơn giản như hắn nghĩ.
Hắn trừng mắt nhìn.
Trên người thư ký cũng có một hình vuông màu xanh nửa trong suốt ở phía trên đỉnh đầu giống y như hắn thấy trên người Vương An Toàn, Triệu Cơ Cấu.
“Tinh.”
Thang máy dừng lại, Nguyễn Chỉ – Nguyễn tổng giám đứng ở cửa, đang mỉm cười với hắn.
Cô cũng có một hình vuông màu xanh lam như đúc.
Lâm Tầm thật sự cảm thấy chuyện này kỳ quặc, nhưng thời gian gấp rút không cho phép hắn đi tìm tòi nghiên cứu.
Lâm Tầm quen mặt Nguyễn Chỉ, cô thường xuyên đi theo tổng giám đốc điều hành của Ngân Hà xuất hiện trong những cuộc phỏng vấn truyền thông lớn.
Nguyễn tổng giám gọi điện thoại.
Nguyễn tổng giám tới đón người.
Vậy hắn sẽ đi gặp ai?
Lâm Tầm chỉ có thể nghĩ đến một khả năng.
Nhất định là đi gặp nam thần — nếu không, ai có thể khiến Nguyễn Chỉ đích thân đi chứ?
Trong một giây này, hình vuông màu xanh kì quái đã không còn quan trọng nữa, trong lòng hắn chỉ có nam thần.
Hắn cũng sẽ không hâm mộ vì kia ba chục triệu tệ kia nữa, hôm nay hắn cũng sắp có rồi.
Nguyễn Chỉ đẩy cửa phòng làm việc bằng gỗ ra, trong phòng hơi trống trải, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên tầng cao nhất, trang hoàng cho phòng làm việc với hai màu bạc trắng đơn giản, vách tường sáng lên như núi tuyết.
Lâm Tầm đi vào, cảm thấy nhiệt độ hạ xuống khó hiểu, mà bốn phía yên tĩnh chỉ có bước chân mình vang lên theo quy luật.
Ở cuối phòng có một người ngồi sau bàn làm việc, anh đang cúi đầu đọc tài liệu.
Áo sơ mi trắng rất đơn giản, tư thế ngồi thẳng tắp, một bóng người lạnh lùng.
Người sáng lập và tổng giám đốc điều hành của đế quốc Khoa học kỹ thuật “Ngân Hà”, anh rất trẻ tuổi.
Mặc dù Lâm Tầm đã xem qua rất nhiều cuộc phỏng vấn và bài báo liên quan tới anh, nhưng khi nam thần thật sự xuất hiện ở trước mắt, hắn vẫn cảm thấy chấn động.
Cùng lúc đó, ánh mắt của hắn lại như khôi phục bình thường, trên người nam thần không có hình vuông màu xanh kia.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt bị ngón tay nam thần hấp dẫn.
Ngón tay đang lật tài liệu thon dài.
Màu trắng lạnh, mơ hồ hiện ra mạch máu xanh nhạt, khớp xương rất đẹp, có vẻ thích hợp đặt trên phím đàn mà không phải là trên giấy tờ.
— Mà đôi tay này quả thật từng giống như đã từng chơi đàn dương cầm vậy, nó đã sáng tạo ra vô số mã nguồn cho thế giới vừa đẹp đẽ lại khiến người ta thán phục.
Lúc còn mười mấy tuổi, Lâm Tầm và Vương An Toàn cả ngày ngâm mình trong Github( ) xem mã nguồn của nam thần và cho ra một kết luận.
Tay phải của người này từng được Von Neumann( ) hôn lên, tay trái được Turing( ) nắm lấy.
Lúc học đại học, Lâm Tầm từng nhận kỹ thuật mã nguồn của mình tạm được – nhưng bây giờ, nam thần còn tự khai phá ra ngôn ngữ lập trình Glax của riêng anh.
Phép thử Turing là một trong những cống hiến của ông trong ngành trí tuệ nhân tạo: thử thách này đặt ra câu hỏi rằng máy móc có khi nào đạt được ý thức và có thể suy nghĩ được hay không.
(Theo wiki)
Sau đó phương hướng của Lâm Tầm liền nghiêng về thuật toán mà không phải lập trình, hoặc có thể là ý thức được ở phương diện lập trình vĩnh viễn có một người chói mắt trong truyền thuyết mà mình không thể đuổi theo được.
Hắn đi đến càng gần.
Nam thần ngẩng đầu lên.
Trần thế huyên náo tựa như đã đi xa.
Anh để mái tóc dài màu đen và đeo một cặp kính gọng vàng nhỏ.
Theo động tác kia, dây kính cùng màu hơi lướt trong không khí, chiết xạ ra ánh sáng chói lóa ở dưới ánh mặt trời.
Một đôi mắt lạnh lùng sau mắt kính đối diện với tầm mắt của Lâm Tầm.
Vóc dáng người này cực đẹp, ngũ quan góc cạnh hơn người bình thường, như giống con lai nhưng không dễ nhận ra.
Đôi mắt nhạt màu có vẻ không mang theo chút tâm tình gì, điều này khiến anh càng không giống người tồn tại trong thế giới hiện thực.
“Lần đầu gặp mặt, Lâm tiên sinh.” Giọng anh cũng giống như vẻ ngoài – lãnh đạm cách xa trần thế.
“Chào anh, ” Lâm Tầm cân nhắc chọn lời: “…Đông Quân.”
— Đây là sở thích của người này mà mọi người đều biết.
Cho dù là ở trường hợp chính thức hay không chính thức, mọi người đều gọi thẳng tên của anh: Đông Quân.
Cái tên này cứ như có liên quan đến truyền thuyết phương Đông cổ xưa, tóm lại cực kì thần bí.
Đông Quân khẽ cong môi cười: “Mời ngồi.”
Lâm Tầm ngồi xuống, nhẹ nhàng thở ra.
Quả thật hắn có chút khẩn trương.
Ngón tay Đông Quân đặt lên tài liệu, quay ngược nó lại rồi đẩy về phía Lâm Tầm: “Hôm nay hẹn Lâm tiên sinh tới là có một việc muốn bàn với cậu.”
Lâm Tầm nhìn thẳng vào mắt anh, mặc dù cố gắng duy trì vẻ mặt không thay đổi nhưng trong lòng đã vô cùng tung tăng.
Hắn đã tưởng tượng ra được tựa đề bài báo ngày mai.
“Ngân Hà” đầu tư ba chục triệu tệ cho đội “Lạc Thần”!
Ba chục triệu.
Hắn đã bay, ôm chi phiếu bay đến trên độ cao ngàn mét.
Hắn có thể mua máy chủ, có thể mở rộng cơ sở dữ liệu, có thể không cần thuê nhà chung cư nữa mà đổi thành phòng làm việc.
“Lạc Thần” của hắn sẽ được đưa ra, dẫn tới trào lưu thời đại mới… Ba chục triệu tệ!
Có vẻ như chú ý đến hắn đang mất tập trung, Đông Quân dừng một chút mới tiếp tục lạnh nhạt nói: “Tôi định lấy danh nghĩa cá nhân, bỏ vốn hai trăm ngàn tệ để mua một số cổ phần của “Lạc Thần”.”
Lâm Tầm: “?”.