Ngôi Sao Lầm Lỗi

Chương 6

Tuy nhiên, lúc này ngoài Crystal, chẳng còn gì quan trọng hết. Anh mong đợi cô từ bao lâu nay, chính vì cô mà anh chưa quyết định hẳn trong việc lấy Elizabeth.

Bây giờ anh đã biết lý do tại sao. Anh mong ước chính Crystal. Sẽ không ai hiểu được, nhưng trong tâm trí anh, mọi chuyện đều cực kỳ rõ ràng.

- Anh có quay về California nữa không? - Crystal hồi hộp hỏi.

- Có chứ!

Ánh mắt hai người giao nhau quyện chặt. Spencer biết rằng mình sẽ quay về. Anh tìm ra đủ mọi lý do để được gặp lại Crystal. Đường anh quay về bên cô là đường anh phải đi trên than hồng lửa đốt.

- Giải quyết xong một số công việc ở New York, anh sẽ quay về ngay bên em. Anh sẽ gọi điện cho em.

Spencer hỏi số máy điện thoại của Crystal, rồi lại hôn cô, cảm thấy môi cô dịu ngọt trên môi mình và tận hưởng lời hứa hẹn mai sau. Một tương lai Spencer không lo ngại mà ngược lại, sốt ruột mong tương lai đó. Bị cuốn vào cơn lốc giây phút hiện tại, anh không nghi ngại bất kỳ điều gì.

Spencer vội vã ghi địa chỉ nơi anh đang làm việc, số điện thoại, rồi ghi lại địa chỉ của Crystal. Sau đó anh ôm hôn Crystal lần cuối. Anh không muốn rời Crystal, nhưng tự đáy lòng mình, anh cảm thấy tương lai của anh sắp được định đoạt trong vài tiếng đồng hồ nữa. Lần này, đây là một tương lai anh mong muốn.

- Anh không muốn đi, - Spencer thì thầm bên tai Crystal.

Crystal nhắm mắt tận hưởng niềm hạnh phúc được ấp ủ trong vòng tay người mà cô yêu thương. Cô cảm thấy vui sướng và bình yên, nhưng không dám tin những lời đang thì thầm bên tai mình. Đây là một giấc mơ thành hiện thực và quá ngọt ngào nên đã làm cô hoảng hốt. Nếu anh không quay về thì sao? Nếu anh đi biệt tăm? Nhưng Crystal biết rằng Spencer chẳng bao giờ xử sự như vậy.

Crystal né người ra một chút, cả hai đều thấy thân xác thực sự nhói đau. Sau đó, Crystal nhìn Spencer hồi lâu như muốn khắc sâu hình bóng anh và ký ức, để mãi ấp ủ hoặc ít ra cũng là trong thời gian chờ đợi Spencer quay về. Cô đã sống lay lắt để đợi mong giây phút này.

- Em yêu anh, anh Spencer.

- Em sợ.

Crystal tỏ ra chân thành với anh. Do bản năng, cô thấy tự nhiên mình sợ.

- Sợ gì?

- Anh không quay về.

- Anh sẽ quay về. Anh hứa với em đấy.

Spencer toàn tâm nghĩ tới Crystal. Mỗi gang tấc trên thân xác anh sẽ sống vì niềm hy vọng này. Crystal là tất cả những gì anh mong ước.

- Anh yêu em, Crystal.

Spencer lại hôn Crystal lần cuối. Cô ôm ghì anh rồi đi khuất vào nhà. Một lát sau, Spencer ngước mắt và thấy ánh đèn loé sáng trên một khuôn cửa sổ. Crystal đứng bên cửa vẫy anh. Spencer như người vừa đi gặp giấc mơ của mình quay về, anh lâng lâng nhẹ bước tiến lại gần ngôi nhà của ông bà Barclay, trên đại lộ Broadway.

Trong giây phút đầu óc quay cuồng mê loạn, anh đã tính chuyện sẽ vào phòng kể hết chuyện với Elizabeth. Nhưng sau anh nhận thấy phải bình tĩnh suy xét tình thế, ngày mai anh sẽ trao đổi để cô ta không cho rằng anh đang say rượu hoặc điên rồ.

Nhưng Spencer đâu có điên. Anh chưa bao giờ cảm thấy mình minh mẫn và biết chắc mình muốn gì như lúc này. Hiện nay, anh chỉ còn tìm cách đón Crystal.

*

Hôm sau, khi bước xuống nhà, Spencer thấy ai nấy đã ngồi quanh bàn ăn điểm tâm. Cha mẹ anh, Elizabeth và hai ông bà Barclay. Đây là dịp lý tưởng để thông báo với mọi người lời anh muốn nói. Nhưng khi bước vào phòng, mặt tái mệt vì đêm qua ngủ được có hai giờ, Spencer cảm thấy mình không thể ngắt câu chuyện đang trao đổi.

- Tối qua chắc anh về quá khuya, - Elizabeth khẽ bảo Spencer khi ông Hill đang mải trò chuyện với bà Priscilla.

Mọi người đã chuẩn bị xong để ra máy bay và ông bà Hill ngồi ăn bữa cuối cùng với gia đình nhà Barclay. Ai cũng nói về đám cưới sắp tới, Spencer phải cố ghìm nén để khỏi buột mồm nói toạc ra toàn bộ sự thật. Chợt anh nhận thấy bây giờ chưa phải lúc nói với mọi người về Crystal. Elizabeth phải là người đầu tiên được thông báo và thông báo riêng.

Spencer ngồi lặng thinh uống chè, không nói năng gì.

Elizabeth cũng không nói năng gì mãi tới khi hai người đã lên máy bay. Cô ta nghiêm trang nhìn Spencer. Cô cảm thấy anh đang mải nghĩ gì vì chưa bao giờ thấy anh bình tĩnh và buồn như vậy.

- Anh có chuyện gì vậy?

Đây là cơ hội rất tốt để kể hết với Elizabeth, nhưng Spencer không tận dụng nó. Anh chưa muốn nói chuyện này với Elizabeth ở nơi cộng cộng.

Spencer lắc đầu, vẻ tự tin. Elizabeth liền quay ra đưa mắt nhìn qua cửa sổ máy bay. Cô bối rối trước thái độ của Spencer, nhưng không dám hỏi thêm. Một lát sau, cô thiếp ngủ. Nhìn Elizabeth ngủ ngon, lòng đầy tin tưởng. Spencer thấy hối hận, nhưng không đủ để tiếp sức cho anh chạy theo cái dự định kết hôn ấy. Anh không yêu Elizabeth. Bây giờ, anh đã biết chắc điều đó. Anh càng thấy yêu Crystal.

Spencer cảm thấy rất rõ mái tóc mềm mại của Crystal ve vuốt má anh, môi cô ấm nóng đọng trên môi anh... tay cô trong tay anh. Và Spencer cảm thấy mình phát điên trước khi máy bay chạm đất. Anh đã hứa với Elizabeth, tối nay sẽ đưa cô tới Poughkeepsie. Thế nhưng anh lại sợ mặt đối mặt một mình với cô, nhưng anh lại căm giận thấy mình và cơn tức giận của ông bà Barclay, Spencer lại nhụt lòng. Nhưng anh phải nhìn thẳng vào vấn đề. Và thế là anh lại thấy sẵn sàng.

Tới New York, cha mẹ Spencer, Iran và Sarah cùng đi một xe tắc xi, còn anh lấy xe của mình gửi ở sân bay. Spencer xếp hành lý của anh và của Elizabeth vào thùng sau xe và rồi hai người cứ giữ im lặng mãi. Song, xe chạy được vài kilômét, Elizabeth không còn chịu nổi.

- Anh Spencer, anh có chuyện gì vậy? Tối qua anh đã gặp chuyện gì thế? Khi ra khỏi nhà, anh vui vẻ hồ hởi biết bao.

Còn lúc này anh chẳng vui vẻ hồ hởi chút nào. Cả hai chẳng ai phủ nhận điều đó, song chỉ riêng anh mới biết rõ lý do và anh cần phải nói ra với Elizabeth.

Một giây phút nặng nề sau, Elizabeth nhớ tới cô gái hai người đã thấy khi cô hát tại quán Harry, tối hôm thứ bảy và nhớ rõ sự thay đổi đột ngột trên nét mặt người chồng chưa cưới, cô tự hỏi chẳng rõ điều đó liên quan gì tới tâm trạng hiện nay của Spencer không. Không, vô lý. Thế mà... Spencer suýt ngất khi thấy cô ca sĩ.

- Chắc có chuyện gì em cần được biết không?

Elizabeth quay lại đưa mắt nhìn Spencer, nhưng anh vẫn chăm chăm nhìn đường. Sau đó, Spencer lẳng lặng cho xe đậu bên vệ đường và nhìn Elizabeth, vẻ trang nghiêm. Trông anh hốt hoảng và mặt tái nhợt tưởng như sắp lên cơn điên rồ. Nhưng Elizabeth vẫn giữ bình tĩnh đến kỳ lạ và chờ Spencer mở miệng nói.

- Anh không thể lấy em.

Spencer thốt lên những lời ấy mà tai không tin rằng chính mình vừa nói. Thái độ Elizabeth ngồi nhìn anh còn làm anh thấy thật khó tin. Cô tỏ vẻ tò mò chứ không lo ngại.

- Anh có thể cho em biết lý do tại sao không?

-Anh thấy khó nói quá!

Spencer không thể nói trắng ra rằng anh không yêu cô. Làm như vậy thật độc ác và bất công. Cô ta đâu có lỗi gì nếu bản thân mình không phải là Crystal. Cô đâu có lỗi nếu bản thân chẳng hô sấm gọi được chớp khi anh gặp cô. Cô chỉ biết hiến dâng cho anh tất cả. Cô thông minh và đầy quyến rũ, cô xuất thân trong một gia đình lớn, cô biết cách làm anh vui và anh đã đánh giá cao cô. Nhưng anh không yêu cô.

- Anh chỉ biết là anh không thể lấy em. Chúng ta sẽ sống chẳng có hạnh phúc.

Elizabeth quan sát Spencer và trong khoảnh khắc, anh nhận thấy ánh mắt cô để lộ một vẻ vui vui.

- Anh vừa nói chuyện dớ dẩn nhất em chưa từng được nghe. Em không ngờ anh lại hèn đến vậy.

- Cái đó có liên quan gì đâu? – Spencer hỏi, trông anh còn thảm hại hơn khi Elizabeth bình tĩnh châm thuốc hút.

- Liên quan lắm chứ! Anh gan thỏ đế, anh Spencer Hill, nên anh quá hốt, vội tính ba mươi chước không gì bằng chước chuồn. Anh sẵn sàng bỏ tất và chuồn. Ai cũng có ngày phải sợ. Thì sao nào? Anh là người có chí cơ mà. Anh hãy chứng tỏ mình là một người đàn ông. Anh hãy đến một chố nào mượn rượu giải sầu, anh đến gục đầu vào vai bè bạn khóc nức nở thút thít, nhưng lạy chúa, anh nên nhìn thẳng vào vấn đề. Anh không biết rằng chẳng phải bất kỳ ai cũng cảm thấy anh đang cảm thấy lúc này ra sao?

Có lẽ, nhưng "chẳng phải bất kỳ ai" cũng yêu say đắm Crystal. Ánh mắt Elizabeth nhìn Spencer lạnh như băng.

- Anh xin nghỉ phép một tuần, khi bình tâm, ta sẽ quay trở về vấn đề này vào dịp em đến nghỉ cuối tuần sắp tới...

- Elizabeth... chuyện không đơn giản như vậy đâu.

Spencer vẫn cố ghìm không kể hết với Elizabeth. Anh không muốn để lộ chuyện anh đã gặp Crystal... anh đã yêu Crystal lúc cô mới mười bốn tuổi. Elizabeth mà biết thì cho anh là kẻ điên rồ. Lúc này, đúng là anh cảm thấy mình điên đầu tìm cách giải thích với người vợ vừa đính hôn.

- Đơn giản thôi, nếu anh muốn, - Elizabeth mỉm cười và nhả khói thuốc lá. – Tại sao ta không coi như ta chưa từng có một cuộc trò chuyện thế này nhỉ?

Spencer thốt một tiếng thở dài thê lương và ngả người ra lưng ghế, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe nhưng chẳng thấy gì.

- Anh thấy em còn điên hơn anh.

- Được rồi. Nếu vậy anh và em chúng mình là một cặp ngon lành, đúng không anh?

- Không, không lạy chúa, chúng ta chẳng là gì hết! – Spencer quay lại nhìn Elizabeth và thốt kêu lên. – Anh chẳng phải là người em cần và sẽ chẳng bao giờ là người như vậy. Anh không có cùng những khát vọng giống em. Anh không tìm kiếm quang vinh, lẫn của cải, cũng như điều quan trọng. Anh sẽ chẳng bao giờ là người em muốn anh vươn tới. Và anh chẳng muốn như vậy.

- Còn em, nếu em không đáp ứng được điều anh coi là lý tưởng, thì em là cái quái gì? Ta chỉ nên nói đến điều em chưa thể làm được chứ đừng đả động đến việc anh chưa vươn tới.

Elizabeth vẫn luôn thẳng thắn và khá thông minh để nhận rõ những gì đã thấy, dù ý chí buột sổng.

- Em không cần đến anh.

Một lý lẽ để xin huỷ lễ đính hôn nghe thật khập khễnh! Spencer thấy mình đến là ngốc khi buột ra những lời nói ấy.

- Tất nhiên là em cần anh. Nhưng em chẳng khóc van xin anh? Thì ra anh muốn thử xem em yêu anh đến mức nào. Em yêu và kính trọng anh. Em nghĩ rằng anh thông minh, vui tính và sẽ tiến xa nếu anh chịu khó. Và một khi anh vươn tới cái đích đã đề ra, chúng ta sẽ sống một cuộc sống rất lý thú. Đấy, em ước muốn có vậy. Có tồi tệ không?

- Không tồi tệ. Chẳng có gì tồi tệ. Và em chẳng tồi tệ. Và anh cũng rất yêu em... nhưng chúng ta cần nhiều hơn thế.

- Chúng ta rất hợp nhau về mặt tình dục. Anh đừng quên chi tiết này.

Spencer cười thầm về cách nói năng của Elizabeth. Elizabeth đã có lý. Anh còn hơn một kẻ điên khi yêu say đắm một cô gái chưa hề chung chăn chung gối. Chợt nghe Elizabeth nói, anh tự hỏi không biết các mơ ước của mình về Crystal có phải là một bản hợp xướng tuyệt vời, những kỷ niệm, những hình bóng. Với Elizabeth, đấy là thực tế. Nhưng anh cần cả hai.

- Thế nào, hay là anh không cần những chuyện làm tình, anh Spencer? Nhưng sau những lần ngủ với anh, em thấy khó tin điều đó đấy.

Elizabeth cười, Spencer chẳng còn biết nói năng ra sao cũng cười theo.

- Có, anh cũng cần chứ.

- À, thế ít ra anh cũng khá thẳng thắn công nhận điều đó. Anh không dũng cảm, nhưng chân thật.

Elizabeth ôm cổ Spencer rồi đưa tay vuốt ve đùi anh.

- Ta cho xe ghé vào khách sạn để cùng nhau tranh luận vấn đề này, anh muốn không?

- Elizabeth, anh nói nghiêm túc mà! Anh vừa nói với em là anh không muốn lấy em, thế mà em lại yêu cầu anh đến một khách sạn. Em đã không nghe anh nói à? Em chẳng nghe gì cả à? Em giễu cợt những điều anh nói, đúng không nào?

Spencer tức điên lên.

- Không, em chẳng giễu cợt đâu. Nhưng em cũng chẳng lấy khăn tay ra để lau nước mắt. Em nghĩ rằng anh xử sự như một chú bé mười tuổi và em không giận anh. Em cho rằng tối qua anh đã gặp chuyện gì làm anh sợ xanh mắt, song em chưa biết rõ chuyện gì. Do quá hốt hoảng, anh tìm cách bỏ chạy. Do đó, em không muốn anh nói tới vấn đề này nữa. Thôi, anh đưa em đến trường, rồi về nhà suy nghĩ kỹ lại đi, ngày mai gọi điện cho em.

Elizabeth là người bình tĩnh, Spencer một mặt kính trọng bản chất đó của cô, mặt khác anh thấy ớn lạnh xương sống. Và chính vì vậy anh không muốn lấy cô. Elizabeth nhìn Spencer chằm chằm lúc anh cho xe nổ máy.

- Anh có thấy cần phải xưng tội về chuyện tối qua không? Chuyện đó gây cho anh nhiều rắc rối lắm à? Anh nên đến gặp một cha cố và nhờ cha làm lễ xá tội cho. Có lẽ sau đấy chúng ta mới có thể sống chung như những người đầu óc bình thường.

- Cái đó chẳng liên quan gì.

- Theo em có đấy, và em cho rằng anh cũng đang nghĩ tới điều đó. Anh Spencer, - Elizabeth nói thêm khi châm một điếu thuốc khác, - em không muốn ta nhắc lại chuyện này nữa.

- Lấy nhau chúng ta chỉ tự huỷ hoại đời mình. Tin anh đi, anh biết rõ anh nói gì.

Spencer nói, giọng thực sự nghiêm chỉnh nhưng vẫn không đủ sức thuyết phục Elizabeth.

- Bản thân sự thiếu chung thuỷ chẳng là lý do có thể chấp nhận được để ly hôn, luật pháp đã ghi thành giấy trắng mực đen như vậy. Do đó, nếu vì chuyện đó, nếu tối qua anh đã quá chén say sưa với bạn bè thì đừng làm em phiền lòng với những chuyện nhơ nhuốc ấy của anh. Có điều anh nên xử sự như một con người bình thường. Anh nên kể cho em nghe những lời dối trá, mua tặng em một món trang sức và đừng rền rĩ nữa.

Spencer sững sờ nhìn Elizabeth.

- Em nói nghiêm chỉnh đấy chứ?

- Không hẳn hoàn toàn đâu. Chỉ một phần thôi. Chúng ta chưa tổ chức lễ cưới. Nếu đôi lúc đầu óc anh không bình thường, em chẳng oán giận anh. Khi nào đã lấy nhau, lúc đó em sẽ thẳng tay hơn.

- Anh tin chắc như vậy.

Cô gái này thực sự lạ lùng! Spencer đột nhiên cảm thấy sẽ lấy cô ta.

- Xem ra đầu óc em khá rộng rãi? – Spencer nói.

- Thế nào, còn gì nữa không? Xong rồi chứ?

- Chưa hẳn đâu.

Spencer chẳng muốn đả động đến Crystal chút nào. Chuyện đó chẳng làm Elizabeth bận tâm. Cô ta đã bôi bác chuyện ấy bằng cách coi như đấy là giây phút rửng mỡ trong một tối quá chén và sẵn sàng bỏ qua. Spencer lại càng thấy giận hơn.

- Ngược lại anh thấy chuyện đó liên quan tới sự bất đồng ý kiến trong cuộc sống mà hai ta muốn cùng nhau chia sẻ. Một mặt, anh mong muốn hơn em, mặt khác, em ao ước hơn lòng mong ước mà anh chưa bao giờ màng tới. Như vậy, người đẹp của anh ạ, không tạo nên những điều kiện cần thiết cho cuộc hôn nhân lý tưởng. Chuyện đó không thể có được.

Spencer lại cho xe chạy trên đường. Elizabeth ngồi nép vào anh.

- Đây là điểm anh không tán thành với em. Theo anh, có đấy.

- Theo em, anh bị điên đầu, - Elizabeth đáp và ve vuốt háng Spencer.

Spencer bỗng chệch choạng tay lái.

- Elizabeth, đừng em!

- Tại sao? Thường anh thích thế mà.

Thái độ dữ tợn của Spencer làm Elizabeth thấy vui vui. Cô ta bỏ ngoài tai những lời Spencer vừa nói.

- Em có nghe anh nói gì không?

- Nghe rõ tất. Thực lòng mà nói, anh yêu, em cho rằng đấy là chuyện tầm phào.

Elizabeth hôn cổ Spencer, dù muốn hay không, anh thấy rạo rực không ghìm nén nổi và khao khát muốn làm tình, chỉ để thuyết phục Elizabeth. Nhưng thuyết phục gì? Rằng giữa hai người thế là hết? Tại sao cô ta không chịu tin anh? Cô ta rất ngang bướng.

- Đấy không phải là những chuyện tầm phào, tin anh, em. Anh hiểu rõ những lời anh nói.

- Bây giờ thì có lẽ đúng đấy. Nhưng ngày mai anh sẽ rất bực. Và để giữ nỗi bực đó, em chẳng tin một lời nào anh vừa nói. Thú thực là em rất độ lượng, đúng không nào?

Spencer đỗ xe lại và nhìn Elizabeth. Nhưng anh những muốn cười vào mặt mình. Anh đã sợ rằng Elizabeth sẽ cực kỳ thất vọng, buồn rầu, nhưng đằng này cô lại hoàn toàn lạnh nhạt trước những lời vừa rồi của anh, không có gì có thể lay chuyển được cô ta. Anh thấy thích thái độ đó.

- Em điên hơn anh.

- Cảm ơn anh.

Nói xong, Elizabeth áp chặt môi lên môi Spencer hôn, cô dùng lưỡi tách môi anh ra, đồng thời đưa tay bình tĩnh mở khoá quần anh. Spencer định cưỡng lại nhưng không nổi...

- Elizabeth, đừng...

Nhưng cô vẫn thắm thiết hôn và khát khao cuồng cháy ve vuốt mơn trớn. Một lát sau, hai người nằm dài trên đêm ghế xe. Hơi nước đọng trên kính xe chứng tỏ rõ nỗi đam mê đắm say của họ.

Khi hai người đã sửa lại quần áo ngay ngắn, sự việc bốc lửa vừa rồi chỉ làm tăng thêm nỗi tuyệt vọng của Spencer. Còn Elizabeth thanh thản chưa từng thấy.

- Thật dớ dẩn! - Spencer nói khi nghĩ rằng mình đã xử sự như một kẻ mất lý trí.

- Ồ, còn em thấy khá thú vị. Thôi đừng làm bộ mặt đưa đám nữa.

Elizabeth tiếp tục trêu đùa anh suốt chặng đường còn lại khi quay về Poughkeepsie và hứa lần gặp nhau sắp tới tại New York, hai người sẽ trao đổi nghiêm túc vấn đề. Trên đường về, lẽ ra thấy mình được an ủi hoặc có lỗi, buồn rầu hoặc thảm hại, Spencer lại cảm thấy mình rất đần và lố bịch.

Mãi đến lúc lên giường Spencer mới nghĩ tới Crystal và cân nhắc kỹ chuyện của anh với Elizabeth. Sau khi anh cầu hôn, bây giờ Elizabeth sẽ quyết không chịu buông tha anh. Còn anh, anh chỉ mơ ước về California và chạy trốn với người đàn bà khác... Chuyện cứ như một vở hài kịch. Anh đã định gọi điện cho cha mình để trao đổi hết mọi chuyện, nhưng cụ sẽ nghĩ rằng anh điên. Lúc này, anh thấy mình chưa điên chút nào.

Sáng hôm sau, Spencer tính định gọi điện cho Crystal, nhưng anh nghĩ mình không thể nói rõ cho cô biết chuyện. Crystal vẫn chưa biết gì việc đính hôn của anh và anh chưa có ý định cho cô biết trước khi giải quyết xong vấn đề với Elizabeth. Nghĩ tới những sự việc tối qua trên ô tô, Spencer tức lộn ruột. Nếu Elizabeth có mang thì hết chuyện để bàn. Nhưng theo lời cô ta vẫn thường bảo, cái đó anh khỏi lo. Tuy không có rắc rối đó, Spencer cũng đau đầu phải lựa chọn một trong hai con đường.

Suốt tuần sau, anh ăn không ngon, ngủ không yên và chẳng tập trung làm việc. Anh chỉ nghĩ tới Crystal và cuộc đính hôn chưa có cách gỡ thoát. Đôi lúc, anh tự hỏi nếu Elizabeth có lý và hôn nhân của anh thực sự là lý tưởng thì sao? Dẫu sao hai người rất ăn ý với nhau, trên giường cũng như lúc dạo chơi. Nhưng... Crystal còn hợp hơn... ấy là anh nghĩ vậy... Dù sao anh cũng phải thú nhận mình biết về Crystal còn quá ít ỏi.

Cuối cùng, vào cuối tuần, suy nghĩ của Spencer không còn logic nữa. Anh đã quá cân nhắc kỹ, suy nghĩ quá nhiều về chuyện này nên bây giờ nó đâm lỳ ra. Điều xác thực mà anh cảm nhận thấy là suốt bao năm qua, anh bị hình bóng lãng mạn của Crystal ám ảnh, tương phản một cách hiển nhiên hình bóng của người đàn bà đương là vợ chưa cưới của anh.

Spencer không kìm được, đã tâm sự với George Montgorey, cháu của người có cổ phần lớn trong hãng của anh là Brewester Vicent, George cùng tuổi với anh và có một tương lai đầy hứa hẹn.

- George này, mình có cảm tưởng mình đang bị điên đây.

- Trông cậu thì cũng rõ quá rồi. Có chuyện gì thế? - George mỉm cười và gọi hai cốc bia. - Chuyện gì làm cậu phải nghĩ ngợi thế?

Spencer chưa biết nói thế nào. Làm sao có thể kể cho anh ta rõ về Crystal?

- Kỳ nghỉ cuối tuần vừa rồi, mình gặp lại người quen cũ.

Qua ánh mắt Spencer, George hiểu rõ vấn đề

- Một người đàn bà à?

Spencer thảm hại gật đầu.

- Bao năm nay mình không gặp lại cô ấy... mình cứ tưởng đã quên cô ấy rồi... Trời! Mình không biết nói với cậu thế nào.

- Cậu đã chia tay, sau khi ngủ với cô ấy, - George mỉm cười gợi ý. Chuyện tương tự đã xảy ra với George hai hôm trước khi anh ta cưới vợ.

- Đừng lo! Mọi chuyện rồi sẽ qua đi thôi mà.

- Nếu mình không bứt ra được thì sao? Mới lại nói thật chính xác hơn, mình chưa ngủ với cô ấy.

Spencer nói điều ấy để cứu vãn thanh danh của Crystal chứ không phải của mình. George không biết Crystal.

- Nếu vậy, xin cho mình được bày tỏ tất cả lòng thiện cảm của mình, ông bạn. Thôi đừng ngại. Cậu sẽ quên mà! Elizabeth là một cô gái tuyệt vời! Hơn nữa cô ta lại là con gái ngài thẩm phán Barclay.

Phải chăng mọi người chỉ thấy có vậy? Điều quan trọng là trở thành con rể ngài thẩm phán Barclay?

- Mình đã bảo Elizabeth rằng mình muốn huỷ việc đính hôn.

George ngạc nhiên huýt sáo.

- Cậu nói đúng. Cậu điên thật rồi. Thế cô ấy bảo sao?

- Cô ấy không muốn nghe chuyện đó. Cô ấy cho rằng mình sợ và khuyên mình đừng nức nở khóc lóc nữa.

- Cao tay đấy! Cô ấy có biết chuyện cậu với cô gái khác chưa?

- Mình không hề đả động. Nhưng chắc cô ấy đoán. Nhưng cô ấy coi đấy là chuyện vặt.

- Đúng là chẳng quan trọng.

- Quan trọng chứ. Mình yêu cô ấy... cô gái kia cơ.

- Thôi, ông nghĩ lại đi. Ông mà huỷ lễ đính hôn thì rắc rối lắm đấy.

- Nếu mình cứ huỷ thì sao? Nếu quãng đời còn lại của mình chỉ dành để nghĩ tới cô gái khác thì sao?

- Không. Ông sẽ quên cô ta. Phải quên thôi.

- Khối người huỷ lễ đính hôn.

- Chẳng ai huỷ lễ đính hôn với con gái thẩm phán Barclay.

George xem ra dứt khoát và thái độ này làm Spencer khó chịu. Anh cầu hôn với Elizabeth vì anh nghĩ rằng cô thông minh, tràn đầy sức sống và nhất là anh cứ tưởng mình yêu cô. Nhưng chưa bao giờ anh thấy yêu cô. Ngay từ đầu gặp nhau, anh đã nghĩ rằng mình không thể yêu Elizabeth. Chính vì vậy suốt một năm ròng anh không đề nghị gì hết. Thế rồi đột nhiên anh cảm thấy rất dễ chịu bên Elizabeth và xin cầu hôn. Nhưng anh đã nhầm. Còn bây giờ? Spencer vẫn chưa tìm ra được lời giải đáp.

- Chuyện đó quan trọng lắm sao, George? Tên tuổi của cha cô ấy có liên quan gì tới chuyện bọn mình?

- Cậu nói đùa à? Cậu không chỉ cưới một cô gái, cậu kết hôn lấy một phong cách sống, một cái tên, một gia đình quan trọng, nếu cậu suy nghĩ không kỹ, cậu sẽ phải trả giá đấy. Và dù người ta bắt cậu trả giá, tên tuổi cậu sẽ bị bôi nhọ khắp trên dải đất từ đây đến tận California.

Nghe George nói, Spencer nghĩ tới cha mẹ mình và nỗi tuyệt vọng khủng khiếp mình sẽ gây ra cho cha mẹ. Nhưng anh không thể lấy vợ chỉ vì muốn đem lại niềm vui cho cha mẹ.

- Toàn bộ vấn đề là như thế này: mình có yêu Elizabeth hay không? George, thật ra mình không biết rõ nữa. Mình làm sao có thể yêu Elizabeth khi còn yêu say đắm một người khác?

- Thôi tốt hơn hết ông nên xoá sạch cái kỷ niệm ấy khỏi ký ức đi. Ta đi ăn tối. Cậu uống ít rượu cho giã thiên tình sử cũ và, lạy Chúa tôi, cậu đừng nói gì thêm với Elizabeth. Vài ngày nữa cậu sẽ thấy khá hơn.

Tối hôm đó, Spencer ngủ được một giấc, sáng hôm sau, khi tỉnh dậy anh đọc tờ New York Times và thấy đăng thông báo về lễ đính hôn của anh và Elizabeth.

Sự thật đã hai năm rõ mười và lúc đi làm, anh tự hỏi chẳng lẽ cuối cùng George đã nói đúng khi khuyên anh nên quên Crystal. Nhưng lạy Chúa, anh ăn nói thế nào với Crystal? Anh đã tưởng lầm à? Anh không yêu Crystal? Anh sắp lấy một người khác. Crystal cần đến anh hoặc một người nào đấy. Thật bất công đối với Crystal và anh thấy con tim nhói đau khi nghĩ phải bỏ cô.

Cũng ngày hôm ấy, Crystal đọc thông báo trên các báo. Do mải bận công việc, Spencer đã không nghĩ tới điều này.

Crystal đang ngồi cùng ăn tối với các nhân viên khác ở quán Harry thì Pearl đột nhiên đưa cô đọc tờ Chronique và bảo:

- Hình như tối bữa trước cặp này đã đến đây thì phải? Mình phục vụ bàn họ.

Pearl ngồi trầm ngâm. Chị luôn bị quyến rũ trước thói xa hoa của xã hội thượng lưu đọc thấy trên báo.

- Hình như vào tối thứ bảy tuần trước. Cô này cứ vênh vác, nhưng anh ta xem dễ thương. Anh ta thấy em tuyệt vời. Rất tiếc em không thấy bộ mặt anh chàng khi ngồi nghe em hát.

Crystal thấy tay mình lạnh toát và run run lúc đưa trả lại tờ báo. Cô đã đọc xong bài báo, thông báo Spencer Hill, ở New York, sắp cưới Elizabeth, con gái ngài thẩm phán Barclay. Cả hai gia đình đã đến San Francisco vào Lễ tạ ơn chúa để mừng sự kiện này và đã tổ chức một bữa tiệc mời bốn trăm bè bạn tại gia đình họ ở Broadway. Hedda Hopper thuật lại rằng bữa tiệc rất linh đình làm những nhân vật ở Nhà Trắng cũng phải trầm trồ. Arlie Shaw cùng dàn nhạc đã hoà tấu tới tận sáng. Đám cưới sẽ được tổ chức vào tháng 6 sang năm.

Crystal nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn của mình. Thế mà anh ta đã không hề có lời nói cho cô biết tí gì về lễ đính hôn. Anh ta chỉ nói mỗi chuyện yêu cô. Và anh ta sẽ quay về California. Anh ta đã nói dối cô. Crystal thấy lòng quặn đau. Cô chẳng còn thiết ăn uống gì nữa. Tối hôm đó cô định bụng tập trung hát để quên anh ta, nhưng vô ích. Spencer luôn lởn vởn trong đầu cô, hai ngày sau, Spencer gọi điện cho Crystal. Cô định không nghe điện, nhưng bà chủ nhà Castagna giục cô cầm máy.

- Điện thoại đường dài đấy, - bà ta bảo, giọng cảm động.

Cuối cùng Crystal run run cầm ống nhge.

- Ai gọi đấy?

- Crystal đấy à?

Đúng là giọng của Spencer, Crystal nhắm mắt nghe anh nói. Cô im lặng một lát không đáp lại. Spencer nhắc lại tên cô, giọng lo lắng và đau buồn.

- Ai đấy?

- Spencer đây.

- Chúc mừng anh.

Nghe Crystal chúc, Spencer hiểu rõ tất, tim anh lạnh cứng. Chắc gia đình Barclay đã đăng thông báo trên các báo địa phương. Anh rất muốn tự mình thông báo cho Crystal biết, nhưng muộn rồi. Crystal đã biết.

- Anh đã huỷ từ khi về New York. Anh thề đấy! Ngay tối hôm về đây, anh đã kể hết với cô ấy.

- Em nghĩ rằng chuyện này hai người đã tự nguyện quyết định mà.

- Không phải thế đâu... Đấy là... Anh không biết giải thích thế nào với em.

- Vô ích.

Crystal muốn tỏ ra độc ác. Nhưng nghe Spencer nói, cô thấy buồn mênh mông. Cô từng mất bao người cô yêu thương, mất Spencer thì cũng chỉ kéo dài thêm danh sách mà thôi. Anh ta đã ra đi, mãi mãi xa lìa khỏi cuộc đời cô. Tuy nhiên, lần này, chuyện đó rất khác.

- Crystal ... anh yêu em...

- Em chẳng muốn gây rắc rối cho anh. Em chỉ muốn anh biết rằng cuộc đời đôi ta rất xa cách... chúng ta không có cái may là được hiểu rõ về nhau.

Crystal khẽ khóc. Cô muốn căm giận anh ta, nhưng không giận nổi.

- Chắc cô ấy tuyệt vời lắm!

Spencer lưỡng lự một lát, anh muốn nói cho Crystal biết rõ tất cả sự thật và theo anh Crystal còn tuyệt vời hơn Elizabeth.

- Anh thấy tình cảm giữa anh và cô ấy không được như giữa anh và em.

- Nếu vậy, tại sao anh lấy cô ấy?

- Thành thực mà nói, anh cũng không biết nữa. Có lẽ rút lui quá phức tạp.

- Đấy không phải là lý do chính đáng để lấy nhau.

Spencer hiểu rõ điều đó và chẳng biết trả lời ra sao.

- Anh biết chứ. Anh biết rằng đúng là điên rồ, nhưng thôi để anh viết thư cho em... để được biết tin em ra sao. Hay là anh sẽ gọi điện cho em, được không?

Spencer không chịu nổi ý nghĩ lại bị mất Crystal. Anh muốn biết cô có khoẻ không, cô có gì cần tới anh không, nhưng Crystal lại chẳng muốn vậy. Nước mắt Crystal chảy ròng ròng xuống má.

- Không... Anh sắp lấy vợ. Dẫu sao, anh và em, chúng mình mới chỉ chia sẻ với nhau một giấc mộng. Em chẳng muốn biết tin về anh. Điều đó chỉ càng gợi cho em nhớ lại những gì chúng mình chưa bao giờ có được.

Crystal nói đúng, nhưng Spencer cảm thấy trĩu nặng buồn đau khi thấy Crystal muốn cắt đứt mọi quan hệ với anh.

- Em gọi điện cho anh khi thấy cần anh giúp gì nhé?

- Giúp gì nhỉ? - Crystal cười qua hai hàng lệ. - Một hợp đồng với Hollywood? Anh giúp em ký được một hợp đồng tương tự không?

- Được chứ... - Spencer mỉm cười đáp, giọng nghẹn ngào. - Vì em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì.

Bất kỳ điều gì trừ điều mà cả hai đều mong muốn hơn ai hết. Nhưng Spencer đã phá huỷ sạch với lý do anh đã quyết định coi Elizabeth là "một sự lựa chọn đúng đắn". Có lẽ Crystal đã xử sự đúng khi không muốn anh gọi điện lại. Spencer muốn nhảy lên chuyến máy bay đầu tiên bay đến bên Crystal. Nhưng anh không thể làm vậy. Còn Elizabeth...

- Em chúc anh hạnh phúc!

- Tạm biệt em, Crystal. Anh yêu em, - nước mắt lưng tròng, Spencer chỉ còn nghe thấy giọng cô thoảng bên tai:

- Em cũng yêu anh, anh Spencer...

Sau đó, Spencer không còn nghe thấy gì nữa. Crystal đã bỏ đi. Mãi mãi...

Spencer viết thư cho Crystal một bức thư bộc lộ rõ nỗi nuối tiếc của anh và tình yêu của anh với cô. Nhưng bức thư đã quay về với anh, chưa bóc. Spencer nghĩ rằng Crystal đã chuyển nhà, song thâm tâm anh lại không tin. Crystal muốn anh quên cô. Nhưng đấy là một điều khó khăn đối với cô, tuy cô đã có can đảm rời khỏi trại chăn nuôi ở thung lũng.

Crystal không muốn hát lại những làn điệu cô đã hát vào tối Spencer quay về. Mọi thứ quanh cô gợi nhớ tới sự hiện diện của anh, mỗi sáng, mỗi ngày, mỗi đêm, mỗi bài ca tiếng hát, mỗi lần mặt trời mọc.

Trước đây, tất cả những gì cô sống là những giấc mộng của cô, nhưng bây giờ, tất cả những gì cô được biết làm cho cuộc đời cô càng thêm ê chề đớn đau. Cô biết chính xác màu mắt Spencer, mùi tóc anh, cảm giác của làn môi anh áp vào miệng mình, sự tiếp xúc của đôi tay anh, giọng anh thì thầm bên tai cô. Và tất cả, tất cả phải bị nhấn chìm trong lãng quên.

Crystal có cả cuộc đời ở phía trước và cả sự vắng bóng chẳng còn ai để yêu thương. Nhưng cô còn cái thiên bẩm trời phú và cô còn có Pearl để luôn nhắc nhở cô rằng Hollywood đang chờ đón cô. Tuy nhiên, hôm nay, không còn Spencer, tất cả những điều ấy xem ra chẳng còn quan trọng gì.

*

Với Spencer, mọi chuyện rồi đâu cũng vào đấy. Anh nghĩ rất nhiều đến Crystal nhưng quyết định sống trung thực với Elizabeth. Vào dịp lễ Giáng sinh, anh cùng vợ đến nghỉ tại Palm Beach và lòng dạ bắt đầu nguôi vợi. Anh lúc nào cũng có ý định viết thư cho Crystal, nhưng chẳng bao giờ cầm bút viết. Anh biết chắc rằng cô gái muốn anh để cô yên thân và do đó càng cảm thấy tủi thẹn. Còn Elizabeth, cô nhắm mặt bỏ qua chuyện ấy, coi đó là một bước lỗi lầm và tế nhị không đả động tới.

- Hai người đã nghỉ Lễ Giáng sinh thoải mái, khi từ Florida quay về, họ cảm thấy thư giãn và người rám nắng. Chỉ còn sáu tháng nữa là đến ngày hai người chính thức tổ chức lễ thành hôn.

Vợ chưa cưới của Spencer cứ xoay anh như chong chóng, nào là đi dự các lễ tiệc ở New York, nào là đến Washington thăm cha mẹ anh.

Nhưng những kỷ niệm về Crystal cứ giày vò anh và anh đã phải gắng gượng vật lộn hết sức mình. Bà Barclay đến San Francisco vào cuối tháng năm để kiểm tra lại những chi tiết cuối cùng. Họ sẽ làm lễ thành hôn tại khách sạn Saint- Francis. Elizabeth muốn tổ chức ở nhà, nhưng khách mời tới bảy trăm người nên chẳng còn cách nào khác là phải tìm khách sạn lớn ở đó. Họ đã lựa chọn được mười phù rể và mười hai phù dâu. Hình thức đám cưới như thế này, Spencer chỉ được nghe nói chứ chưa lần nào được dự.

Vào tháng 6, đợi Elizabeth thi xong, Spencer sẽ cùng cô bay về San Francisco. Elizabeth học hết năm thứ ba. Vào mùa thu, cô sẽ chuyển về học ở Columbia và nhận bằng tốt nghiệp sau khi cưới. Đây là điều kiện ông Barclay đã đặt ra trước khi đồng ý cho hai người lấy nhau. Ông chỉ tiếc rằng con gái mình không nhận bằng tốt nghiệp ở Vassar.

Còn Elizabeth, cô chỉ ao ước mỗi điều là được ở bên chồng. Ngồi trên máy bay, tinh thần hai người rất sảng khoái, vui vẻ, Spencer biết rõ rằng những ngày ở California sẽ là những ngày tiệc tùng triền miên. Đám cưới của họ sẽ được tổ chức trong vòng một tuần nữa, vào ngày 17/6, sau đó họ sẽ hưởng tuần trăng mật ở Hawaii. Elizabeth không lúc nào chịu ngồi yên, ngay tuần trước, cô đã thẳng thừng tuyên bố để Spencer "chay tịnh" trước lễ cưới. Trên máy bay, Spencer âu yếm trách Elizabeth đã quá tàn nhẫn và từ nay trở đi anh không chịu trách nhiệm về những hành vi của mình. Và lại khả năng hai người ở bên nhau rất hạn chế, ngài thẩm phán Barclay đã giữ lại một phòng cho anh ở Bohemian Club, cũng như cho các chàng phù rể.

Đột nhiên, Spencer ngày và đêm nghĩ tới Crystal. Lúc này, anh đang sống ở ngay gần chỗ cô, và một nỗi ao ước tuyệt vọng nảy sinh trong lòng anh. Do đó anh uống rượu để, theo như lời Crystal, cố quên cô. Dẫu sao đây cũng là một trò nực cười độc ác, do đó anh thấy nếu toàn tâm toàn ý vùi đầu vào những dự kiến cho đám cưới thì tốt hơn.

Đám cưới được tổ chức vào buổi trưa, các chàng phù rể rời Bohemian Club trong đoàn xe limousine. Cô dâu đến nhà thờ trên chiếc Rolls năm 1937 còn rất tốt, do ông nội để lại, và gia đình Barclay chỉ đem ra sử dụng vao những dịp trọng đại. Cô dâu rất lộng lẫy. Hai cô phù dâu đỡ chiếc khăn choàng đầu dài bốn mét khi cô dâu bước lên xe. Elizabeth đội chiếc khăn vòng đăng ten hồ có dính những hạt trai mảnh giữ tấm khăn voan phủ trước mặt một lớp sương mờ trắng. Chiếc áo dài cổ cao bó lấy người tôn nổi bật dáng mảnh mai của cô.

Đấy là một chiếc áo dài lạ thường, một ngày lạ thường, một khoảnh khắc không thể quên được khi lái cho xe chạy đến nhà thờ Grace dưới những ánh mắt sửng sốt của trẻ con ngoài phố. Elizabeth đẹp mê hồn và ngài thẩm phán Barclay phải cố nén để khỏi bật khóc khi trịnh trọng khoác tay con gái bước vào nhà thờ.

Spencer nhìn Elizabeth tiến lại gần tim anh đập rộn rã. Đây là giây phút hằng mong đợi và cuối cùng nó đã tới. Ai đang tiến đến bên anh. Thấy Elizabeth mỉm cười dưới lớp voan che mặt anh thấy mình lựa chọn đúng. Elizabeth đẹp mê hồn và một lát nữa sẽ là vợ anh. Suốt đời.

Cuối buổi lễ hai người cùng sánh bước xuống lối chính, theo sau họ là những chàng phù rể và các cô phù dâu. Hai người mỉm cười và suốt trong quãng thời gian dài, tưởng như vô tận, họ đã được nghe không biết bao lời chúc mừng của các vị khác. Họ rời nhà thờ lúc một giờ và lát sau tới khách sạn Saint – Francis. Các nhà báo đã đứng đợi họ. Đây là đám cưới lớn chưa từng thấy trong bao năm nay. Những đám người hiếu kỳ đứng chật hai bên hè đường nhìn đoàn xe limousine nối đuôi nhau đổ về khách sạn.

Nhiều vị khách tự Washington và New York đến dự. Hai vợ chồng còn nhận được điện chúc mừng của đích thân tổng thống Truman.

Sau lễ cưới, hai vợ chồng Spencer đi hưởng tuần trăng mật ở Hawaii. Họ quay về California ngày 23/6. Ngài thẩm phán Barclay cho xe ra sân bay đón Spencer và Elizabeth đúng vào hôm Pearl đưa Crystal ảnh chụp đám cưới của họ đăng trên báo. Bài báo mô tả chiếc áo dài đẹp tuyệt của Elizabeth có dải đuôi dài bốn mét. Đọc bài báo, Crystal thấy tim mình như dải băng thắt chặt. Cô nhìn hồi lâu tấm ảnh chụp Spencer đang cầm tay vợ và mỉm cười.

- Hai người đẹp đôi quá, đúng không em? – Pearl hỏi, chị nhớ tới hôm Spencer và Elizabeth đến thăm quán Harry vào mùa đông năm ngoái.

Crystal im lặng không nói gì. Cô gập tờ báo trả lại cô bạn và cố quên rằng cô vẫn yêu Spencer. Hôm nay là một ngày buồn tẻ và tối đó cô về nhà khuya.

Trong lúc đó Crystal nằm dài trên giường cố quên bức ảnh thấy đăng trên báo thì Spencer và Elizabeth ngồi vui vẻ trò chuyện bên hồ.

Hôm sau những bản tin về Triều Tiên làm hai người choáng váng. Chính phủ đã quyết định can thiệp vào Triều Tiên, nhưng theo Spencer như vậy là chiến tranh.

Chiều hôm đặt chân tới San Francisco, Spencer đi dạo hồi lâu trong thành phố. Đấy là một ngày hè nóng bức và Crystal tổ chức lễ mừng sinh nhật lần thứ 19. Cô đã chuyển sang ở một căn buồng rộng hơn. Còn cuộc sống của cô vẫn không thay đổi. Tối tối cô vẫn hát ở quán Harry.

Boyd và Hiroko cùng bé Jane đến thăm Crystal hai lần khi Boyd đưa vợ đến chỗ bác sĩ Yoshikawa khám thai. Tháng trước Hiroko trở dạ đẻ, nhưng lần này không được ai giúp, đứa trẻ chết khi vừa lọt lòng mẹ.

Tom đã tái ngũ và đang ở Triều Tiên. Boyd cũng bị gọi tái ngũ nhưng do bị hen nặng nên được miễn. Đây cũng là một điều may, vì nếu Boyd lại ra đi, không biết Hiroko sẽ sống ra sao giữa những con người thù ghét chị. Năm năm đã trôi qua, nhưng thái độ của mọi người vẫn không thay đổi. Nhất là bây giờ nổ ra cuộc chiến tranh với Triều Tiên. Dưới con mắt họ, Triều Tiên hay Nhật Bản cũng thế cả.

Sau lễ sinh nhật, Crystal về nhà nằm dài trên giường suy nghĩ. Nghĩ miên man một lúc, đầu óc cô lại quay về với Spencer. Cô đã cố quên anh, nhưng không tài nào xua đuổi nổi hình bóng anh vào những giây phút thảnh thơi suy nghĩ.

Trời quá oi bức, Crystal vùng dậy định bụng đi dạo mát ở bãi biển North Beach. Đêm nay, người đổ ra đường phố khá đông, Crystal mặc quần bò, áo sơ mi cũ và đi ủng cao bồi, tóc tết buông thả xuống lưng. Ra khỏi nhà, cô ghé vào mua một chiếc kem. Trời nóng, mới ăn được mấy miếng, kem đã chảy xuống cả tay cô, cô cúi người ra phía trước, ăn vội chỗ kem còn lại và như một cô bé, nhí nhảnh nhìn nước kem rớt xuống ủng mình.

Nhưng Crystal vẫn chưa nhận ra ngay anh lính cao lớn, tóc nâu đang đứng quan sát cô từ xa. Chiều tối đó, Spencer đi lang thang dạo hồi lâu, đầu óc miên man suy nghĩ tới Crystal, tới vợ và sau bao tháng ngày, đây là lần đầu tiên nảy ra ý định muốn gặp lại Crystal. Anh nghĩ vào giờ này cô đang hát ở quán nên đi dạo thêm chút nữa để chờ đón cô. Quen chân, anh đi tới gần nhà Crystal lúc nào cũng không rõ nữa và tim anh đập như trống trong ngày hội khi nhìn thấy cô. Anh tưởng như mình đang trong giấc mơ. Crystal mặc quần gin xanh, áo sơ mi cũ và ủng cao bồi, đang ngả người ra phía trước mút kem. Spencer lưỡng lự một lúc tự hỏi không biết có nên tiến lại gần Crystal không. Cô trông giống hệt một cô bé. Đúng lúc đó, Crystal cảm thấy có người đang nhìn mình, cô ngoảnh mặt lại và trông thấy Spencer, cô nhìn anh giây lát rồi quay vội về nhà. Spencer đã leo lên thềm nhà trước cô.

- Crystal, gượm đã, em...

Spencer chưa biết mình sẽ nói gì với Crystal, nhưng dẫu sao cũng đã quá muộn rồi. Anh phải trao đổi với cô.

- Đừng, anh Spencer...