– Có ai ở nhà không?
Lộc cùng đi nói:
– Không có ai cả, ở quê sướng thật nhà cửa bỏ không, cũng chẳng sợ mất của!
– Họ có gì mà mất.
– Cũng phải.
Mọi người tò mò nhìn quanh, căn nhà vách ván lợp lá, chẳng có gì ngoài chiếc kệ thờ và mấy cái giường, giá trị nhất chắc chỉ là bộ vân gỗ đặt giữa nhà, không bàn ghế, không một chút tiện nghi hiện đại, quả là cuộc sống ở đây còn rất thấp, cả bọn đi quanh bên ngoài có một lu nước đặt cạnh nhà có lẽ để uống, đang khát Kiệt không ngần ngại múc một ngụm uống, Lộc nhăn mặt kêu lên:
– Uống lung tung khéo lại đau bụng đó!
– Chậc, khát quá rồi, lần sau có đi khảo sát mấy ông nhớ đem theo nước suối nhiều một chút.
– Nài ai có biết là đi xa như thế, đã vậy lúc nãy ông Lộc còn lấy rửa mặt.
Lộc làu bàu:
– Ai mà biết nơi đây vắng vẻ thế này, trưa nay lấy gì mà ăn đây lội ra tới đường chắc tôi xỉu quá.
– Chờ chủ nhà về thương lượng với họ cho ăn nhờ chứ sao.
– Chậc! Lần này rồi thôi tôi không đi nữa!
– Không đi mà được sao?
– Ứ hự, ngán quá!
Vừa lúc cả bọn thấy có bỏng người thấp thoáng đi vào:
– Chào bác!
Bà Sáu ngạc nhiên nhìn đám người lạ mặt nhốn nháo trước sân nhà mình, bà lên tiếng hỏi:
– Mấy chú làm gì trước nhà tui vậy?
– Dạ thưa bác tụi con đi công tác lỡ đường mới ghé vào đây làm phiền bác cho nghỉ chân một lúc.
– À!
Bà chau mày ngờ ngợ hỏi:
– Có phải mấy người ở nhà máy gì đó không, lúc nãy ngoài chợ tui có nghe họ nói.
– Dạ phải.
Vô ván ngồi đi.
Bà Sáu xởi lởi ngoắc mọi người vào trong:
– Mấy chú vô nhà không có ai sao?
– Dạ, tụi con thấy trống trơn hà.
– Chậc, cái con nhỏ này nó bỏ nhà chạy đi đâu rồi không biết, ngồi đi, có khát thì la lu bên hông nhà uống, ở quê chỉ uống nước mưa, chớ không có trà đâu.
– Dạ.
– Trưa quá rồi, mấy chú chắc chưa ăn cơm phải hôn?
– Dạ, tụi con định nhờ bác cho ăn trưa, tụi con gởi tiền lại cho bác, xung quanh đây không có hàng quán gì mà ra lộ cái còn xa quá, lát đầu giờ tụi con đã phải làm tiếp rồi.
Bà Sáu ngần ngại:
– Trời đất! Tui thì không có hẹp hòi chi nhưng nhà không có gì đãi mấy chú.
– Ăn gì cũng được bác à, tụi con đói dữ lắm rồi, bác cho ăn gì cũng được.
– Mấy chú nói vậy thì để tui tính thôi ngồi đó đi.
Nói rồi bà đem mấy cái thau đựng cá ra sau nhà dớn dác tìm Hoa:
– Con nhỏ này thiệt tình, đi đâu mất tiêu rồi?
Vừa lúc bà nghe có tiếng Hoa thét lên trước cửa:
– Á! Mấy người...
Bà lật đật chạy lên thì thấy Hoa cặp một rổ rau đứng sững giữa nhà, bà vội vàng lên tiếng:
– La gì dữ vậy con, là người ta chớ có phải ma quỷ gì đâu.
Hoa đè tay lên ngực hớt hãi:
– Con đâu có biết, vừa lủi vô đã thấy họ ngồi chong ngóc trong nhà rồi, họ làm con hết hồn!
Bà Sáu cười rồi giới thiệu với mọi người:
– Là con gái tui, mà không là con dâu tương lai của tui đó.
Câu nói của bà Phú làm Hoa đỏ mặt hổ thẹn, cô chào mọi người rồi cắp rổ rau đi nhanh vô nhà sau, nên không kịp nhận ra người quen. Còn Kiệt thì đứng ở góc nhà ngẩn ngơ nhìn theo:
– Là cô ấy, thì ra họ ở đây, quả là có duyên.
Bà Sáu bắt tay vào làm mấy con cá rồi đưa cho Hoa bà nói:
– Con kho đi, còn mớ tóp mỡ trong cái âu đó, con kho cá ăn ngon hơn bác.
– Dạ.
– Chậc, nhà hổng có cái gì mà họ lại đòi ăn cơm, may mà gạo cũng còn.
– Con có hái một mớ rau tiêu để con trộn dấm đường ăn, còn mớ ra lang thì để xào.
– Ờ cũng được mấy món rồi, để bác rang mớ đậu phọng cho con trộn rau.
– Dạ.
Chẳng mấy chốc mâm cơm cũng hoàn tất vừa lúc có tiếng Phú rổn rảng trước nhà:
– Ủa! Anh là Kiệt phải không? Sao biết nhà tui hay vậy?
Hoa ló lên nhìn rồi ngạc nhiên kêu lên:
– Là anh hôm đó!
Bà Sáu chau mày lấy làm lạ:
– Bộ bây quen với họ à?
– Dạ!
– Quen hồi nào vậy?
– Dạ cũng mới thôi bác!
Bà có vẻ không vui bà hỏi tới:
– Sao mà quen, sao bác không biết?
– Dạ hôm anh Phú đưa con đi lên huyện khám bệnh đó.
– Hèn chi mà hôm đó bây đi tới chiều tối mới về tới nhà.
Hoa vô tình không nghe bà làu bàu, cô bước ra chào Kiệt:
– Lúc nãy xớn xác hổng thấy anh nên hổng hỏi.
Kiệt cười:
– Tôi thấy cô mà cũng đâu kịp hỏi, không ngờ gặp lại anh và cô ở đây.
Phú cười:
– Đúng là hữu...
Vừa nói tới đó Phú chợt nhớ tới cái lần bị Hoa bắt bẻ nên anh tắt ngang giữa chừng, rồi nhìn Hoa gãi đầu.
Kiệt không rõ gút mắc giữa họ, nên bèn tiếp lời Phú:
– Hữu duyên nên gặp lại nhau, Phú bẽn lẽn cười:
– Ờ!
Hoa nhịn không nổi bèn che miệng cười khúch khích, cô biết vì sao mà Phú nghẹn ngang không nói hết câu với Kiệt cô lém lỉnh háy mắt với anh rồi lẩn ra sau.
Chẳng mấy chốc mà đã đến giờ nhóm của Kiệt phải từ biệt gia đình Phú, Hoa bịn rịn đứng nhìn theo, cho đến khi Phú tiễn họ quay về cô mới hỏi:
– Anh đưa họ đi tắt qua con mương phải không?
– Ờ, chớ ai đi đường vòng cho mất công.
– Rồi anh có chỉ đường cho họ ra lộ cái không, để lỡ họ đi lạc tội lắm đó.
– Có, tui cỏ chỉ rồi, mà làm gì Hoa lo dữ vậy?
Bà Sáu ngồi trên ván cũng khó chịu lên tiếng:
– Ờ, mần chi mà con lo cho họ dữ vậy? Họ có miệng mà, sợ gì!
Hoa hồn nhiên đáp:
– Con sợ người ta đi lạc tội nghiệp, ở đây vắng vẻ có ai mà hỏi.
– Ơi, hơi đâu mà lo, thôi vô rửa chén đi, rỗi rảnh quá rồi đó.
– Dạ, lúc nãy con sợ họ chê cơm nhà quê, ai dè họ ăn cũng thiệt tình bác há!
– Ừa! Thì tại bay nấu ngon.
– Từ nào tới giờ nhà mình mới có khách, cũng vui ghê.
Bà Sáu chẳng buồn trả lời Hoa còn Phú thì ngồi bí xị một góc, lúc nãy không phải anh không nhận ra Hoa có vẻ săn đón vui vẻ với mấy anh chàng đó, chưa bao giờ anh thấy Hoa như vậy, trong lòng anh thấy xốn xang khó chịu, mặc dù không nói ra.
Bà Sáu liếc dài theo Hoa rồi nói với con trai:
– Con nhỏ này chưa gì đã tươm tướp tươm tướp rồi, thấy đàn ông là xán vô cười nói huyên thuyên.
Phú nhăn mặt bênh Hoa, cho dù thế nào anh cũng không muốn má anh nói xấu Hoa:
– Má kỳ quá, thì lâu lâu nhà có khách cô ấy vui một chút, vậy mà má cũng rầy.
Bà lườm con trai:
– Xí, bay giỏi dữ ha, mất vợ hồi nào hổng hay đó, tao nói hổng nghe, có cưới thì cưới liền đi.
– Ai ưng mà cưới!
– Tao biểu ưng là nó ưng chớ ai.
– Má đừng có nói chuyện đó nữa, kỳ cục quá!
– Ờ, cho bay cãi tao.
Phú làu bàu rồi đẩy chiếc xe đạp đi làm. Hoa bước lên hỏi bà:
– Anh Phú đi làm rồi hả bác?
– Ờ!
– Con ra sau cuốc mấy vồng lang lúc nãy con đào được ít củ lang con đặt trên bếp bác coi giùm con nghen.
Hoa dợm quay đi thì bà Sáu kêu lại:
– Hoa nè!
– Dạ, vô bác biểu coi!
– Dạ!
– Ngồi đó đi, bác hỏi cái này nghe.
– Dạ.
Hoa lấy làm lạ vì thái độ của bà, cô nôn nóng hỏi:
– Bác biểu gì con vậy?
Bà đăm chiêu một chút rồi mới nói:
– Con ở đây được bao lâu rồi?
– Dạ, được ba năm rồi.
– Ờ, từ lúc thằng Phú với mấy người họ vớt được con ngoài bãi con về ở với bác tới giờ, cũng mau quá chứ!
– Dạ!
– Thiệt ra bác cũng thương con lắm, thấy con bơ vơ không ai thân thuộc lại chẳng nhớ gì nên bác mới đùm bọc con.
Hoa cúi đầu cảm kích, cô khẽ đáp:
– Dạ con biết.
– Con biết là được, coi như gìờ đây con chẳng còn ai thân thích ngoài bác với thằng Phú.
– Dạ phải.
– Bác tính vầy, bác muốn cưới con cho thằng Phú, con ưng không?
Hoa ngỡ ngàng nhìn sững bà:
– Dạ, bác nói sao?
Bà chép miệng đáp:
– Thì bác nói cưới bay cho thằng Phú, chớ sao! Bay chịu hôn?
– Dạ.
Hoa ấp úng không ra câu, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này giờ nghe bà Sáu nói, cô lúng túng chẳng biết trả lời ra sao, bà Sáu có vẻ phật ý, bà chau mày nói:
– Bộ con chê thằng Phú à?
– Dạ không có, con và anh Phú chỉ coi nhau là bạn thôi.
– Bạn bè cái gì, hai đứa, trai không vợ gái không chồng ở chung nhà mà bạn bè cái gì, ai cũng nói tụi bay là vợ chồng rồi, chẳng qua chưa lên tiếng với xóm giềng thôi.
–!!!
– Là bác anh vậy, hết mùa cá này, tao làm đám tuyên bố cho hai đứa.
–!!!
Phú về đến nhà thì thấy không khí có phần là lạ, bữa cơm coi bộ tẻ nhạt hơn ngày thường, Hoa ăn có nửa chén rồi đứng lên, Phú lấy làm lạ hỏi mẹ:
– Có chuyện gì không mà con thấy Hoa buồn vậy má?
Bà Sáu liếc xéo con trai:
– Tao buồn sao không thấy bay hỏi.
– Má kỳ quá hà!
Hừ, chắc hồi trưa tao nói tao làm đám cưới cho với mày nên nó mắc cỡ chứ gì!
– Trời đất.
Phú buông đũa nhìn sững mẹ:
– Má nói vậy với Hoa à?
– Ừa, hổng nói còn chờ chi!
– Má kỳ cục quá.
Phú bực bội buông đũa đứng dậy:
– Hèn gì mà Hoa hổng vậy. Đang yên lành má lại quậy lên cho có chuyện.
– Ơ cái thằng này, tao cưới vợ cho mày, mà mày còn cự tao ha, bộ mày hổng thấy lúc trưa nó săn đón mấy người lịch sự đó ha?
– Con nói rồi, má đừng có nói chuyện con với Hoa nữa, má hổng nuôi Hoa thì con nuôi, còn ba cái chuyện vợ con đó, chừng nào con ưng con lấy hổng mắc gì má lo.
– Mày, trời đất coi nó trả lời tui kìa trời, nuôi cho nó khôn lớn nó không ngó ngàng gì đến tui mà đòi nuôi người dưng, thiệt là cái thứ bất hiếu, tao mặc bay, hừ, đúng là cái thứ bạc bẽo, từ rày sắp tới tao không thèm nói tới bay nữa, cho bay ở giá luôn, tức chết được.
Nói rồi bà Sáu bỏ ra hiên ngồi, Phú dẹp mâm cơm rồi dáo dác tìm Hoa. Trời choạng vạng tối rồi mà cô ấy đi đâu hổng biết, vô vườn ngồi giờ này muỗi nó thui cũng chết. Nghĩ rồi anh bước ra sau tìm cô:
– Hoa! Hoa ơi!
Hoa lên tiếng trả lời Phú:
– Tui ở đây nè.
– Ngồi đây chi vậy? Vô nhà đi, muỗi nó cắn bệnh chết à.
– Tôi, không vô đâu, buồn lắm.
– Ứ hự!
Phú thở dài:
– Vậy để tui gom mớ lá đốt cho bớt muỗi, sao lúc nãy ăn cơm ít vậy?
– Hổng muốn ăn!
– Bộ giận má hả?
–!!!
– Giận má làm gì, biết cái tánh má rồi, kệ cho má nói gì thì nói hơi đâu để bụng.
Hoa chống cằm nhìn Phú:
– Bộ Phú xúi má nói phải không?
– Tầm bậy, tui muốn nói thì tui nói mắc gì nhờ má, thôi đừng có nghĩ lung tung nữa, tụi mình cứ vậy là vui lắm rồi.
– Phú nói thiệt không?
– Dóc với Hoa làm gì?
– Vậy thì tui hổng giận nữa, có điều bác Sáu làm tui ngượng gần chết, đang không biểu tui lấy Phú làm chồng, ai vô đây mà coi cho được.
– Tui biết.
Hoa thở dài buồn bã:
– Chắc hổng sớm thì muộn tui cũng phải đi thôi.
Phú sửng sốt kêu lên:
– Hoa đi đâu?
– Có biết đâu?
– Sao lại đi?
– Không đi, hổng lẽ ở đây ăn báo cổ Phú với bác hoài ha.
Phú nghiêm mặt nói:
– Tui cấm Hoa không có nghĩ tới chuyện đi đó nghen, ở đây tui lo, ăn báo cô cái gì, chỉ giỏi nói tào lao, nay mai có nhà máy rồi, hai đứa cùng đi làm, cùng sống.
– Nhưng...
– Đừng có cãi, tui nói với má rồi, má không nhắc chuyện vợ chồng nữa đâu.
– Thiệt không đó.
– Bảo đảm mà, thôi vô nhà đi, ngoài này muỗi dữ quá, từ đây sắp tới ai nói gì thì kệ người ta cứ ở vậy với tui, chừng nào Hoa lấy chồng thì lấy, muốn theo ai thì theo.
– Tui hổng lấy chồng đâu?
– Thì thôi, mà nè!
– Cái gì?
– Mấy người lúc sáng đó!
– Sao? Có gì thì Phú nói đi làm gì cứ ngập ngừng hoài vậy?
Tui thấy Hoa vui hơn mọi ngày.
Hoa vô tư đáp:
– Ờ, lâu lâu nhà có khách cũng vui, họ nói chuyện hay ghê nhất là anh Kiệt, anh ấy lịch sự lại vui vẻ.
Phú chợt thấy lòng thoáng buồn:
– Hoa thích anh ấy à?
– Thích gì mà thích, Phú hỏi vậy là sao?
– Thì thích cứ nói thích, có gì đâu.
Hoa cúi đầu ngập ngừng rồi nói:
– Người ta là dân thành phố, lại là người có ăn học dễ gì người ta để ý tới tui.
– Vậy là Hoa thích anh ấy chứ gì?
–!!!
Phú chợt thấy lòng trĩu buồn, anh lặng đi một lúc rồi mới chậm rãi nói:
– Hoa thích anh ấy cũng đúng thôi, tui chỉ sợ Hoa khổ vì người ta khác mình quá, biết người ta có thích Hoa không, lỡ có gì thì...
– Phú nói gì vậy, thôi vô nhà đi.
Phú thở dài rồi đứng lên theo chân cô. Qua mấy ngày sau, Hoa đang ngồi đan mấy cái rổ thì Kiệt xuất hiện, anh đến có một mình cùng với tứi quà bánh trên tay. Hoa ngỡ ngàng chào anh rồi lúng túng không biết nói gì.
– Hoa ở nhà có một mình à?
– Ờ, anh đến có gì không?
Kiệt mỉm cười rồi ngồi xuống thềm nhà, sau khi trao túi bánh cho Hoa:
– Tôi có chút quà đem đến biếu dì Sáu hôm nọ, dì Sáu đã mời cơm chúng tôi.
– Tui hổng dám nhận đâu, hôm đó các anh cũng đã gởi tiền cơm cho bác Sáu rồi.
– Cô nhận đi, công tôi đem vô tới đây hổng lẽ cô bắt tôi đem về.
Hoa ngần ngại rồi đặt túi bánh xuống, Kiệt bèn gợi chuyện:
– Cô Hoa đan rổ khéo quá!
Hoa bẽn lẽn nói:
– Là anh Phú dạy cho tui đó, hôm nay anh đi có một mình vậy?
– Hôm nay là ngày nghỉ nên tôi mới có thời gian đến thăm cô.
– Thăm tui sao?
– Cô không thích à?
– Không phải.
– Vậy là được rồi, đây là lần đầu tiên tôi đến vùng đất này, nó cũng không cách xa thành phố là bao, mà trông nó hoang sơ yên bình quá.
– Anh nói phải đó, ở đây rất yên ả, cuộc sống lại êm đềm, mộc mạc không bon chen cũng không ganh đua danh lợi?
Kiệt có phần ngạc nhiên vì cách nói chuyện sâu sắc của Hoa, càng gợi cho Hoa nói, anh càng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cô đã khiến cho anh phải nhận định lại về cách nhìn của mình về cô.
– Nếu thật sự anh yêu thích cảnh vật nơi này thì anh sẽ có một cuộc sống thanh thản bình yên.
– Hoa ở đây từ nhỏ à?
– Không, chỉ mấy năm nay thôi!
– Thế lúc trước Hoa ở đâu?
– Tui cũng không nhớ.
Kiệt ngạc nhiên nhìn cô nhưng trông ra cô nói rất thật:
– Nghe Hoa nói chuyện, tôi thấy Hoa không giống những cô gái ở đây.
– Tôi khác người ta về điểm nào?
– Về phong cách, Hoa duyên dáng và có sức lôi cuốn, tôi tiếc vì không nhận ra điều đó sớm hơn.
– Sớm hay muộn thì có gì đó khác hơn đâu, anh đến đây rồi anh lại đi, miền quê này cũng chẳng giữ anh được.
Nói đến đó Hoa đặt cái rổ đan dở xuống đất kêu lên:
– Quên, để tôi lấy nước cho anh uống.
– Không cần đâu, ngồi nói chuyện với Hoa như thế này là tôi vui lắm rồi.
Ánh mắt của Kiệt chợt trở nên đắm đuối nồng nàn, không gian yên ắng chỉ có âm thanh của tiếng gió vờn nhẹ trên lá, không biết Hoa đã ngồi im được bao lâu, ánh mắt của Kiệt khiến cho cô bối bối, không dám nhìn lên, không dám cả cử động, cô thấy da thịt mình như có luồng điện chạy qua, cái cảm giác thật lạ mà cũng thật tuyệt vời.
Cái bóng của anh đổ dài bên cạnh cô, cô ngước lên, gương mặt của anh kề sát mặt của cô, đôi mắt vẫn đăm đắm, vẫn như có điện, vẫn quấn quýt lấy cô.
– Hoa!
Tiếng anh gọi thật dịu dàng, thật êm ái anh nói:
– Anh luôn có cảm giác quen biết em, cái cảm giác ấy thôi thúc anh trở lại đây, chắc chắn là chúng ta đã gặp nhau rồi, anh không thể lầm lẫn.
–!!!
– Cho dù em có là Hoa hay có mang cái tên nào khác, thì em vẫn là người con gái mà anh đã tìm kiếm thương nhớ bao lâu nay.
–!!!
– Hoa à, em có cảm giác giống anh không?
Hoa hổ thẹn cúi đầu, cô không dám nhìn vào ánh mắt đắm đuối của Kiệt, cô thấy tim mình đập dồn lên, khi tay anh chạm vào tay cô:
– Đúng là em rồi không là ai khác.
Hoa lúng túng rụt tay về. Quả đúng như Kiệt nói, cô cũng có cái cảm giác quen thuộc như đã gặp anh từ lâu lắm rồi, cái cảm giác ấy rất quen, rất gần, cô cố nhớ lại, gương mặt ấy, đôi mắt ấy, giọng nói ấy, dường như cô đã gặp. Phải, đúng là cô đã gặp, rất quen, gương mặt ấy rất quen...
Hoa cố nhớ lại và ngay lúc ấy cô thấy đầu mình đau buốt lên cùng với cơn đau có rất nhiều hình ảnh hiện ra và nó như cuốn phim chạy qua trí nhớ của cô.
Phú hốt hoảng khi thấy Hoa nằm im lìm trên giường kế bên là Kiệt:
– Cô ấy làm sao vậy?
Kiệt lo lắng đáp:
– Tôi không biết, tự nhiên cô ấy ngất đi.
– Tại sao anh lại ô đây?
– À, tôi đến thăm gia đình.
Phú nghi ngại nhìn Kiệt thấy thế Kiệt bèn nói thêm:
– Tôi đến để cảm ơn dì Sáu về bữa cơm hôm trước, đang nói chuyện với tôi thì cô ấy ôm đầu rồi ngất đi.
Phú bối rối gãi đầu:
– Bây giờ làm sao đây?
– Tôi cùng anh đưa cô ấy lên viện đi.
Bà Sáu thở dài rồi ngóng ra ngoài ngõ, cái ngõ vắng tanh như trêu ngươi bà, bà rầu rĩ làu bàu:
– Không biết nó có sao không nữa! Đi đã hai ngày rồi mà không nhắn về cho mình câu nào.
Phú cau mày ngắt lời mẹ:
– Đã nóng ruột mà má cứ than vắn thở dài hoài sao nổi, người tà có quen ai đâu mà nhắn về.
– Vậy chứ còn con Hoa?
– Cô ấy bệnh thì đi tới đâu, má kỳ quá.
– Chậc, sao lúc đó con không đi theo nó, mà lại giao nó cho người ta.
– Xe cợ không có lấy gì mà đi, rồi tiền ăn tiền ở nữa?
– Ứ hự, quả là không có tiền cái gì cũng thua, giờ thì giao trứng cho ác rồi.
– Má nói cái gì trứng cái gì ác!
– Thì đem vợ dưng cho người ta chớ sao? Má nghi từ lâu rồi, thế nào cái thằng đó nó cũng tìm cách rù quến con Hoa, mà đúng thật, tự nhiên kiếm cớ mua quà cho má, rồi trời xui đất khiến làm sao con Hoa lại té xỉu cho nó có cớ chở con Hoa lên tỉnh khám, thiệt là ông trời hổng có công bằng chút nào, công mình lo cho nó hai ba năm nay giờ có người đến vớt nó đi.
– Má nói làm như cô ấy là cái bánh, cái kẹo mà xí phần, nếu như cô ấy gặp được người tử tế lo cho cô ấy mình phải mừng cho cô ấy, cớ chi má cứ lằng nhằng hoài.
– Trời, bay quân tử quá hén, tao thì hổng có được đâu, tao kén được đứa con dâu, giờ lại bị người ta vớt mất, nói sao hổng tức.
Phú buồn bã gạt đi:
– Con đã nói với má là con và Hoa không có làm vợ chồng được, người ta không có thương mình lấy cớ chi mà ép người ta, anh Kiệt hổng hơn con sao, người ta có ăn học, lại đẹp trai, còn con chỉ là một thằng quê mùa, chỉ mới biết làm tính cộng, nghề nghiệp bấp bênh lấy gì lo cho cô ấy sung sướng.
– Bây nói vậy, chắc dân ở cái gò này ế vợ hết ráo quá!
– Con chỉ nói đối với riêng Hoa thôi, cô ấy như thế làm sao con xứng làm chồng người ta, chưa biết chừng người ta là con nhà khuê các, má nghĩ coi lúc người ta nhận lại con gái, ai mà chịu nhận thằng rể như con.
Bà Sáu buồn phiền ngồi thừ ra:
– Cũng tại má nghèo nên con mới chịu thua kém người ta.
– Má đừng có lo, nồi nào úp vung nấy, từ từ con cũng kiếm cho má cô con dâu xứng với mình.
– Ứ hự, nhưng má vẫn ưng con Hoa hơn, bộ bay hổng thương nó sao?
Phú cúi đầu quay đi:
– Thương thì thương chớ biết làm sao má, thôi con ra chợ nghe ngóng coi có ai nhắn tin về không?
– Ờ đi đi, ghé bà Hai lấy tiền cá cho má luôn.
– Dạ!
Bà nhìn con trai thất thiểu đi ra ngõ thì chạnh lòng xót xa, chắc là từ hôm qua tới giờ nó buồn lung lắm tới bữa cơm nó ăn có mỗi một chén rồi buông đũa đêm đến thì cứ trăn trở trên giường tới gần sáng mới ngủ.
Hừ, cũng tại cái thằng lịch sự đó đến đây, chớ nếu như nó không tới thì cũng đâu có chuyện, con Hoa giờ thì hổng chịu nhưng một năm hai năm rồi cũng phải chịu thằng Phú của bà, hổng lẽ là do số phận, ứ hự, nếu là vậy thì bà có muốn cũng không đặng rồi.
Hoa tỉnh dậy nhìn quanh, căn phòng trắng nhợt, sực nức mùi thuốc sát trùng khiến cho Hoa nhớ lại phần nào tình trạng của mình. Vừa hay cô y tá bước tới lên tiếng hỏi:
– Cô tỉnh rồi à!
– Ở đây là đâu vậy cô?
– À, là bệnh viện, cô thấy sao rồi!
– Tôi còn nhức đầu lắm.
– Để tôi gọi bác sĩ tới khám lại cho cô.
– Cám ơn cô.
Cùng lúc Kiệt bước bào, anh tới bên cô lo lắng hỏi:
– Em thấy sao rồi?
– Tôi không sao, sao anh lại ở đây?
– Tôi đưa em đến bệnh viện, em bị ngất đi trong khi nói chuyện với tôi, em nhớ không.
Hoa gật đầu:
– Tôi nhớ ra rồi, không hiểu tại sao tôi thấy hoa mắt lên, đầu tôi nhói buốt rồi không biết gì nữa!
– Em có thường bị thế không?
– Những lúc gần đây tôi hay bị ngất như thế.
– Em yên tâm đi sai khi bác sĩ khám cho em tôi sẽ xin chuyển em về thành phố, ở đó có đầy đủ thiết bị định bệnh chính xác hơn.
–!!!
– Em đừng lo, cứ yên tâm nằm nghỉ đi.
– Anh Phú đâu?
– Phú không đi theo tôi, nếu như em muốn tôi sẽ nhắn anh ấy lên...
– Thôi khỏi, anh ấy còn công việc, tôi muốn về nhà!
– Không được, nếu muốn về phải có ý kiến của bác sĩ.
– Nhưng...
– Tôi biết em đang nghĩ gì, em đừng lo cứ nằm trị bệnh, tất cả mọi chi phí tôi sẽ chi trả.
– Sao được! Tôi không thể để anh tốn tiền vì tôi.
– Đừng suy nghĩ lung tung, coi như tôi cho cô mượn bao giờ có cô trả lại cho tôi được chưa?
– Vậy thì được.
– Mếu như cần gì cô cứ lên tiếng, giờ thì cô nằm đây tôi đi mua ít vật dụng cho cô.
– Ơ!
– Đừng lộn xộn, cô muốn ăn gì tôi mua luôn, đừng nói là không cần ăn.
Hoa ngập ngừng ròi đành nói:
– Tùy anh vy.
– Cô nên nhớ tiền này cô phải trả lại cho tôi chứ không phải là tiền của tôi cho cô, nên cô đừng ngần nggại gì cả.
– Tôi hiểu, cho nên anh mua cái gì rẻ tiền một chút, kẻo mai mốt tôi trả không nổi.
– Ứ hự, nói ra để cô yên tâm xài tiền, nào dè, còn khiến cho cô hà tiện thêm, thôi thì để tôi quyết định cho cô vậy.
Nói rồi Kiệt đi ra ngoài để Hoa ở lại với trăm ngàn mối lo ngại bồn chồn.
Sao Phú lại để cho anh ấy đưa mình lên đây rồi bỏ mình một mình với anh ấy, Phú thật đáng ghét, biết mình chỉ mới quen với Kiệt thôi, thế mà dám giao phó mình cho Kiệt.
Hoa nằm được một lúc thì Kiệt đã về tới, anh đỡ Hoa dậy rồi bày thức ăn ra bàn cho Hoa:
– Em ăn đi, tôi đã hỏi bác sĩ rồi không kiêng cữ gì cả.
Hoa nhìn lượng thứ ăn trên bàn thì nhăn mày kêu lên:
– Nhiều quá vậy, anh mua tất cả thứ này hết bao nhiêu tiền?
Kiệt nhăn mày:
– Bữa cơm này tôi đãi em được không?
– Không được, sao lại thế?
– Sao lại không, tôi cũng ăn mà, coi như em ăn ké tôi thôi.
–!!!
– Thôi ăn đi kẻo nguội, ăn xong tôi cho em uống thuốc.
Hoa thở dài ái ngại, cô ngập ngừng cầm đũa lên rồi nói:
– Đã lâu rồi tôi chưa ăn bữa cơm nào nhiều món ăn như vậy cả.
– Vậy là... Hoa đã từng ăn những bữa cơm như thế rồi sao?
Hoa nhíu mày suy nghĩ:
– Tôi không biết nữa nhưng dường như là thế, những bữa cơm như thế này rất quen!
– Thôi được rồi, Hoa ăn đi không biết em có thích món này không nhưng tôi rất thích em thử xem!
Nói rồi Kiệt gắp cho Hoa miếng gà ram, anh đưa mắt chăm chú nhìn Hoa khi cô nhỏ nhẹ nhai miếng thịt, cô nghiên đầu rồi ngẫm nghĩ:
– Rất ngon, món này tôi rất thích, sao anh biết vậy?
Kiệt không nói gì anh gắp thêm cho Hoa món thứ hai, lần này cô cũng thích thú kêu lên:
– Ngon lắm, cả món này tôi cũng thích.
– Thế còn món xào chua ngọt này?
– Anh biết tất cả món ăn mà tôi thích, có phải anh Phú nói với anh không mà không đúng! Phú cũng đâu có biết mà nói với anh.
Kiệt ngồi lặng đi, dường như anh đã có chủ ý, anh đau đáu nhìn Hoa, trán anh khẽ nhăn lại. Anh chờ cho Hoa ăn xong rồi mới đặt túi vật đụng lên giường cho cô, Hoa ngập ngừng rồi mở ra nào gương, nào lược, son phấn dầu thơm, còn có cả mấy bộ váy mặc trong nhà, chưa kể những vật dụng hằng ngày như khăn, kem bàn chải, anh tỉ mỉ đến cả cái kẹp tóc cũng mua luôn cho cô.
Hoa ngỡ ngàng rồi ngước nhìn anh, cô cảm kích nói:
– Anh chu đáo quá, vả lại còn biết cả sở thích của tôi.
Nếu như Hoa tinh ý một chút cô sẽ nhận ra Kiệt rất xúc động, anh nói:
– Anh biết em thích mặc áo màu xanh, có hoa văn nhỏ, thích loại son môi số sáu của hãng Kouge Baisor, nước hoa của Ralph lauren thoảng hương hoa hồng, em không thích loại kem đánh răng pha muối...
– Khoan đã!
–!!!
– Sao anh lại biết tất cả sở thích của tôi mà chính cả tôi bây giờ mới nhận ra điều đó.
Kiệt nghẹn lời anh xúc động đến nỗi không làm chủ được cả mình anh nắm lấy tay cô siết chặt rồi lắp bắp nói:
– Bởi vì.. vì em không phải là Hoa, em... em.
– Anh nói gì lạ vậy, tôi chính là Hoa mà! Anh đừng làm cho tôi rối trí, là tôi đang bệnh hay là anh đang bệnh vậy.
– Không? Em không phải là Hoa, em hãy nhớ lại đi, sau khi nghe Phú nói anh đã hồ nghi, ngay từ lần đầu gặp em anh đã có linh cảm, bao năm qua không lúc nào anh khỏng nhớ em, anh không tin là em đã chết, thì ra là đúng như thế.
Hoa lấy làm kinh ngạc sau những lời Kiệt nói:
– Anh nói gì lạ vậy, tôi không hiểu anh nói gì nữa.
Kiệt cố lấy lại bình tĩnh, anh chậm rãi giải thích với Hoa:
– Có lẽ bây gìờ em đang rất hoang mang và không hiểu anh nói gì, anh sẽ chờ cho em nhớ lại mọi việc, anh nhất định sẽ chữa trị cho em.
Hoa lắc đầu dè chừng Kiệt, những lời của anh vừa nói với cô nghe thật kỳ lạ, nhất là thái độ của anh, cô chợt thấy sợ, không rõ anh ta có bình thường không nữa, cô khẽ co người lại kéo tấm chăn đắp lên người!
Kiệt buồn phiền khi nhận ra cử chỉ sợ sệt của cô đối với mình, anh thở dài rồi cố dằn cơn xúc động, anh biết bây giờ có thể là quá hấp tắp khi anh muốn cho cô nhớ lại tất cả, đó không phải là biện pháp tốt.
Mình không được nóng nảy, phải bình tĩnh từ từ gợi cho cô ấy nhớ lại, thời gian còn dài mình phải kiên nhẫn, vả lại đây chỉ là lần khám sơ bộ, cô ấy còn phải qua những cuộc điều trị khác, bác sĩ đã khuyên mình phải chăm sóc tốt cho cô ấy không làm cho cô ấy lo sợ hay xúc động thêm, như thế sẽ ảnh hưởng đến sự phục hồi trí nhớ của cô ấy. Nghĩ rồi anh đứng dậy:
– Anh ra ngoài đây, có lẽ anh đã làm cho em sợ nhưng anh không có ác ý.
Hoa bần thần nhìn theo Kiệt cho đến khi cánh cửa đóng lại sau lưng anh? Cô thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy làm cho cô sợ chết khiếp lên, tay cô vẫn còn đau vì lúc nãy anh ấy đã siết quá mạnh, cô xoa tay rồi nằm xuống giường, mắt của cô chạm vào những món quà Kiệt còn đế trên giường, cô cầm chai nước hoa lên, mùi thơm thật dễ chịu, cô xịt một ít lên tay mình rồi hít nhẹ, cái cảm giác quen thuộc lại ập về vây phủ lấy cô. Cô chợt khép mắt lại, trước mặt cô là một người con gái rất đẹp, rất đài các kiêu sa, nàng mặc chiếc váy dài màu xanh phủ tới gót, chất vải óng ả sóng sánh theo từng bước chân của nàng, chung quanh nàng có rất nhiều gương mặt trẻ, trông họ rất vui, rất thân thiết với nàng, và kế bên nàng là một chàng trai cao lớn rắn rỏi, người đó chính là Kiệt anh choàng tay qua vai nàng, họ có vẻ âu yếm và thân mật, gương mặt của cả hai sáng ngời hạnh Phúc, Kiệt cúi xuống, bờ môi của anh gắn chặt lên bờ môi của nàng! Cô nghe thấy được cả tiếng reo hò vỗ tay chúc tụng cùng với ánh nến sinh nhật lung linh huyền ảo. Cô giật mình mở choàng mắt ra, chung quanh cô vắng lặng, chỉ có mỗi một màu trắng ngùn ngụt bức bối như vây xiết lấy cô, cô bàng hoàng thảng thốt.
Tại sao cô lại thấy những chuỗi hình ảnh đó, người con gái trong hồi ức ấy không ai khác hơn là chính cô!