“— A Viên, A Viên, mau tỉnh lại!”
Có người nhỏ giọng giọng nói với cậu, dùng sức đẩy đẩy.
A Viên ngủ say chưa đủ, tỉnh tỉnh mê mê một lúc sau mới mở mắt.
Ánh sáng âm u, cậu thấy Tùng Võ, mặt đầy sốt sắng nhìn cậu.
“A Viên!” Biểu tình Tùng Võ hơi giãn ra, “Rốt cuộc anh đã tỉnh.”
“Xảy ra chuyện gì?” A Viên lau gương mặt ướt sũng, nhất thời khó thể phân biệt trước mắt là thực hay ảo, nói, “Cậu nhéo tôi đi, dùng lực chút.”
“Chúng ta rớt khỏi ống thông gió, còn anh bị đụng đầu rồi ngất mất.” Tùng Võ nghe lời dùng hai ngón tay niết một cái, “Anh còn chưa tỉnh sao?”
A Viên bị nhéo đau, miễn cưỡng xác định đây là hiện thực, “Tôi đã nhớ bản thân là ai.”
Tùng Võ vẫn không hiểu lắm, “Hả? Anh bị mất trí nhớ sao?”
A Viên im lặng, cậu không những nhớ bản thân là ai, mà còn nhớ lại toàn bộ hồi ức về Thường An Tại. Người kia mỗi một lần xuất hiện đều đột ngột như vậy, lúc biến mất cũng vô cùng vội vàng.
Cậu không dám nghĩ thêm nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn chung quanh. Vừa mới thấy, cả người lập tức lùi lại mấy bước, “Đây là nơi nào?”
Mười mấy người ở bốn phương tám hướng cũng lùi lại.
“Nha! Đừng hoảng!” Tùng Võ vội nói, “Anh nhìn kĩ thử xem.”
A Viên cố giữ bình tĩnh, trên bốn bức tường cư nhiên khảm đầy những tấm gương hẹp dài, nhìn giống như những cánh cửa vòng quanh.
Giữa căn phòng có một cây nến trắng, sáp chảy đầy đất, hiển nhiên đã cháy từ lâu rồi, bóng người trong gương mơ màng trông như ma quỷ, bọn họ làm theo những động tác giống y như đúc.
A Viên ngẩng đầu, phát hiện trên trần nhà cũng khảm đầy gương lớn, xuất hiện vô số ảo ảnh bản thân, phảng phất như bị những đôi mắt không thuộc về mình nhìn chằm chằm, “Sao lại có… nhiều gương như vậy?”
Tùng Võ đáp, “Khi mới ngã xuống tôi sợ muốn chết luôn, may mà rớt vào đây, khi nãy nghe tiếng ai đó đi tới đi lui bên ngoài, nên tôi không dám ra… Kết quả thì sao, giờ cả cái cửa cũng không biết ở đâu. Bất quá nghe đâu gương có thể trừ tà. Tôi định dứt khoát trốn ở đây cho rồi.”
A Viên không muốn nhìn bản thân trên gương, cho nên hết sức chăm chú nhìn cây nến chằm chằm, nghe vậy không khỏi hỏi, “Gương trừ tà? Sao tôi nhớ là chiêu quỷ mà.”
“Anh đừng nói bậy.” Tùng Võ trừng to hai mắt mình, một bên xoay đầu đánh giá chung quanh, “Anh là người thành phố nên chắc không biết. Ở quê của tôi có nói về cách bắt quỷ nếu bị quấn thân, khi đó phải tìm một cái gương. Như vậy khi con quỷ nhìn thấy, sẽ phân biệt không rõ, cứ tưởng anh ở trong đó, đợi nó tiến vào rồi thì sẽ không thể ra nữa. Tôi nghĩ người nhà Hoàng An Na cũng biết chuyện này.”
Cậu quả thực chưa từng nghe bao giờ, cứ nghĩ hắn đọc trong sách mà thôi, thuận miệng bảo, “Nói như vậy, chả phải cả căn phòng này đều chứa quỷ sao?”
“Anh nói bậy riết nghiện hả!” Tùng Võ ngồi xuống, dùng đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn A Viên, hắn nhỏ giọng bảo, “Bất quá nói anh nghe, khi nãy tôi nghe thấy có ai đó gọi tên anh bên ngoài.”
A Viên sửng sốt, “Ai?”
“Là giọng một người đàn ông.” Tùng Võ xoa xoa tay, trông hắn hơi lạnh, “Kỳ thực thời điểm trông thấy anh tôi đã muốn hỏi… khi đó anh đang nói chuyện với ai?”
A Viên cơ hồ trăm phần trăm khẳng định người gọi cậu chính là Thường An Tại, chẳng lẽ Thường An Tại vẫn chưa chết? Cậu vui sướng nghĩ, tiếp đó lại trở nên bình tĩnh — chẳng lẽ anh cũng giống như Từ Phàm… trở thành ác quỷ tìm thế thân?
Chưa chắc — cậu nhớ lại thời thơ ấu, dám khẳng định ngôi nhà quỷ quái đây chính là căn biệt thự năm ấy anh dẫn cậu vào, vô luận là phòng ở hay hình dáng bên ngoài — nhưng một ngôi nhà vốn nằm sâu trong khu rừng sao lại có chân chạy tới nơi thành thị chứ? Rốt cuộc tụi nó có quan hệ gì với Thường An Tại?
Trong đầu cậu thực sự rất loạn, hậu tri hậu giác mới phản ứng trước lời Tùng Võ, “Cậu nói gì vậy, tôi vẫn cùng Thường An…” Nói được một nửa, cậu nhìn biểu tình khẩn trương của Tùng Võ, nhẹ nhàng nói, “Cậu không thấy người đi cùng với tôi?”
Tùng Võ trừng mắt như mới gặp quỷ, “Không hề, từ lúc bắt đầu chúng tôi chỉ thấy mỗi anh.”
Mặt A Viên lập tức tái nhợt, Tùng Võ đột nhiên giơ tay ý bảo im lặng, hắn nói bằng khẩu hình miệng, “Nghe kìa.”
Lại là tiếng bước chân quen thuộc, cộp, cộp, cộp — nó trên lầu ba lúc tiến lúc dừng, giống như những lần trước cứ vòng tới vòng lui, theo đó là tiếng đồ vật đổ vỡ, kèm với tiếng kéo kèn kẹt, người nọ giống như đang tìm thứ gì đó.
A Viên khẩn trương nghe âm thanh, nhưng suy nghĩ vẫn dây dưa với lời Tùng Võ.
Bọn họ không nhìn thấy Thường An Tại? Vậy Thường An Tại vẫn luôn bên cạnh mình rốt cuộc là người hay quỷ? Không không không… cũng chưa chắc bọn Tùng Võ không phải quỷ!
A Viên mãnh liệt nhớ lại lời Thường An Tại: Đừng quá tin vào những gì mình thấy.
Là chỉ ai? Bọn Tùng Võ ở trước mặt hay chính là người vẫn luôn đồng hành với cậu…
A Viên nhìn Tùng Võ, nhất thời cảm thấy đối phương thật khả nghi. Chẳng lẽ giống như Hứa Đồng giả bộ bình thường lừa Vu Lệ sao?
Nhưng… nếu Tùng Võ thật sự như thế, đáng lý phải ra tay lúc cậu hôn mê chứ?
A Viên nổ lực không nhớ đến tấm biển gỗ treo trên căn phòng ở lầu một… thứ xác minh rằng anh đã sớm chết.
Ngay khi cậu rơi vào vòng xoáy hỗn độn, cậu bỗng nghe tiếng ai đang gọi.
” — A Viên.”
“A Viên, em ở đâu?”
Là giọng Thường An Tại!
Tùng Võ đầy vẻ hoảng sợ nhìn cậu, A Viên trừng mắt nhìn hình ảnh mình trong gương, cậu đang run rẩy.
Anh liên tục lặp lại, từng tiếng từng tiếng kêu gọi, trong lòng A Viên cư nhiên trở nên chua xót!
Cơn buồn ngủ giống như một tấm màn che khuất trời, ngay cả sợ hãi cũng không đánh lại, thoáng chốc đã bao phủ toàn bộ suy nghĩ hỗn loạn của cậu.
〰〰〰〰〰〰
Mấy tờ báo dán trên cửa phát ra tia sáng mỏng manh.
A Viên ngửi thấy hương vị bánh bao, lúc ngồi dậy thì phát hiện Thường An Tại đã mua bữa sáng, đặt đầy trên chiếc bàn què chân.
A Viên cảm thấy mơ hồ, cậu thò tay nhéo bản thân một cái, hơi đau — thế đây chỉ là mơ hay là hiện thực?
Thường An Tại ngồi cạnh giường cúi đầu nhìn di động, nghe thấy tiếng động thì quay đầu sang nhìn, thấy A Viên thì nói, “Rửa mặt sạch sẽ rồi ngồi xuống ăn sáng.”
Đầu óc A Viên mơ màng, rời khỏi giường, sau đó tới chỗ bồn nước rửa mặt.
Hai người không ai nói lấy một câu, thẳng đến khi A Viên ngồi xuống bàn mới bỗng dưng nói, “Em nhớ lại chuyện lúc trước.”
Thường An Tại bỏ ống hút vào ly sữa đậu nành đưa cho cậu, “Thế à.”
A Viên nhận lấy, miệng vẫn hỏi, “Tốt nghiệp đại học xong anh đi đâu?”
Thường An Tại trầm mặc hồi lâu, “Anh chỉ trở về nơi mình nên về.”
“Dưới quê sao? Anh gạt người, em về đó rồi, biệt thự đã bị phá hủy.” A Viên trừng anh, “Thế bây giờ anh đến đây làm gì?”
Thường An Tại cười cười, “Anh đến nhìn em, xem đệ đệ của anh trưởng thành như thế nào.”
A Viên vốn đang khí thế bức người, nghe anh nói vậy, nhất thời không biết phản ứng thế nào, đành phải cúi đầu hút sữa đậu nành, mắt cậu chua xót, chỉ đành liều mạng nhìn sang chỗ chỗ khác khắc chế nước mắt không được rơi, cậu muốn đứng dậy ôm đối phương, hỏi anh sống có tốt hay không, thế nhưng suy nghĩ mãnh liệt ấy bị lý trí ép vào tận đáy lòng, cậu ra vẻ lãnh tĩnh nói, “Em vẫn tốt, còn anh — em đã tìm anh rất lâu, nhưng không thấy đâu.”
“Anh tốt lắm.” Thường An Tại giơ tay sờ tóc cậu, “Sắp tới nghỉ đông, nhàn rỗi không có việc gì. Em mỗi ngày đều phải bán hoành thánh, không bằng anh giúp em cho.”
A Viên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, “Anh giúp em?”
“Anh giúp em bao nhé?” Thường An Tại cười cười, “Tay nghề anh khá lắm, em muốn nhìn thử không?”
“Như vậy sao được?” A Viên ngượng ngùng, hoành thánh cậu bán mỗi ngày đều đẩy từ ngôi nhà đó ra, cậu chỉ nói, “Em quen tự làm rồi, không muốn phiền anh…” Cậu muốn kêu anh trở về đi, nhưng nhìn bữa sáng đầy ắp trên bàn, lời xua đuổi lại không thể thốt khỏi miệng.
Thường An Tại nói, “Anh đã mua xương và thịt rồi, em cứ coi như cho anh trải nghiệm cuộc sống. Quyết định thế đi.”
A Viên mơ mơ hồ hồ bị ép đồng ý.
Kết thúc bữa sáng, Thường An Tại tích cực băm thịt.
A Viên thấy anh như vậy, chỉ đành căng da đầu ra ngoài, đến chỗ khuôn viên kéo xe đẩy mình về.
Rõ ràng nắng hè chói chang, nhưng đường phố sương mù mênh mang, cả đường đi chẳng thấy một bóng người nào.
A Viên không hề thấy kỳ quái, đẩy xe trở về nhà xong thì khiêng nồi to lên lầu.
Động tác Thường An Tại rất nhanh, chắc hẳn có vài công phu, anh đã cán xong lớp da bên ngoài, đang bao một viên thịt tròn xoe.
Nồi cơm điện nấu nước canh hầm xương ùng ục sôi, hương vị nồng đậm lan tỏa ra tận cầu thang.
A Viên ngửi mùi hương cảm thấy quen thuộc, rất giống nồi hoành thánh hàng đêm cậu bán.
Cậu muốn đến giúp Thường An Tại, kết quả tay chân vụng về nên bị từ chối.
Cậu đành chuyển hướng ngồi xuống cái ghế nhỏ chống tay xem Thường An Tại làm việc, nhìn nhìn một hồi chẳng biết ngủ quên lúc nào.
Khi A Viên tỉnh lại, phòng đã trống rỗng, bầu trời tối đen.
A Viên đỡ đầu óc nặng trĩu, suy nghĩ thật lâu, mới nhớ trước khi mình ngủ cậu đang xem Thường An Tại bao hoành thánh.
Thế giờ Thường An Tại ở đâu?
Chẳng lẽ đã đi rồi?
A Viên không rõ cảm giác này là mất mát hay may mắn, cậu nhìn đồng hồ, sắp đến 10 giờ tối.
Lúc đi lên kiếm khắp phòng cũng không thấy nồi hoành thánh đâu, không lẽ Thường An Tại đã khiêng đi bán mất rồi?
A Viên vội vàng chạy xuống, phát hiện Thường An Tại đang đứng cạnh xe hoành thánh chờ cậu, “A Viên.”
A Viên hỏi, “Sao anh không gọi em dậy?”
Thường An Tại đáp, “Anh có, nhưng em không tỉnh.”
A Viên cúi đầu, “Ngại quá.”
Thường An Tại suy nghĩ muốn sờ đầu cậu, nhưng mới chạm vào tóc đã bị né tránh.
Thường An Tại thu hồi tay, nhẹ nhàng nói, “Không sao cả.”
Hai người không nói nữa, chỉ còn tiếng xe đẩy leng keng quanh quẩn khắp đường phố.