Mấy gáo nước ào ào đổ xuống, xua đi mồ hôi dính nhớp do thời tiết nóng nực.
Sau khi làm ướt người xong, A Viên lấy xà phòng chà xát cánh tay, xà phòng quá trơn nên trượt khỏi lòng bàn tay rồi rớt xuống đất, tiếp đó lướt thẳng một đường ra bên ngoài tấm màn che.
A Viên cau mày, cúi thấp người, giơ tay muốn nhặt xà phòng.
Trong lúc vô tình, cậu khẽ nâng mắt, bắt gặp một đôi mắt đỏ tươi như máu!
A Viên hốt hoảng té dập mông, giờ phút này, xi măng lành lạnh như một khối băng lớn, vũng nước bên dưới đen mịt ẩn ẩn xuất hiện vô số gương mặt tái nhợt như người chết.
May mà A Viên không cúi đầu, cậu chỉ cứng ngắc ngồi yên đó, ngay cả động đậy cũng không dám, một hồi lâu mới bình phục nhịp tim đập nhanh, cậu chần chờ một hồi, nhịn không được nằm sấp nhìn thêm một cái.
Sau rèm trống rỗng, cái gì cũng không có.
A Viên nhớ Thường An Tại vẫn còn ngồi bên ngoài, “Thường An Tại!” Giọng cậu run rẩy cao vút, nhưng không một ai lên tiếng đáp trả.
Xung quanh im ắng, phảng phất như bị bỏ hoang.
Rõ ràng đang vào hè, thế nhưng khí lạnh vẫn vù vù thổi quét khắp cơ thể trần truồng.
Cậu nhịn không được ngó ngó chung quanh, phát hiện có vô số con mắt từ bốn phía khe hở đằng sau tấm màn, đang nhìn cậu chằm chằm.
Nó đang nhìn cậu, chúng nó đều đang nhìn cậu!
Cố nuốt tiếng hét thảm sắp bay khỏi miệng, A Viên bất chấp lau khô cơ thể, tùy tiện mặc quần đùi, lê dép lê ướt sũng xông thẳng ra ngoài!
Dưới ánh đèn mờ, Thường An Tại đứng cạnh giường đang cầm chiếc đồng hồ điện tử lấp lóe con số.
Nước trên tóc A Viên chảy tí tách, trên người chỉ mặc một cái quần nặng trĩu nước. Cậu không để ý mình thất thố ra sao, không coi ai ra gì nhìn Thường An Tại, lên tiếng tố cáo, “Sao khi nãy anh không trả lời tôi?”
Thường An Tại ngẩng đầu nhìn cậu, “Em có gọi anh sao?”
A Viên cũng hiểu mình chuyện bé xé to, cậu hậm hực vào trong tẩy rửa xà phòng trên đầu, lấy miếng vải lau khô người, rồi vội vàng quay trở về.
A Viên nhìn chiếc áo sơ mi bó chặt và quần tây mà Thường An Tại đang mặc, cảm thấy khó chịu thay anh, “Chỗ tôi không có đồ ngủ, đưa anh cái quần đùi mặc được không?”
Thường An Tại sao cũng được đáp, “Cứ vậy đi.”
A Viên lục tủ, ngàn tuyển vạn tuyển chọn được một cái quần đùi màu trắng cho anh.
Thường An Tại không chê, nhận rồi mặc ngay.
Lúc anh mặc quần áo trông rất gầy, cởi ra rồi mới thấy cơ thịt. Ngực và bụng khối nào khối nấy rõ ràng, thuộc kiểu người thường xuyên rèn luyện thân thể.
A Viên tự đánh giá bản thân, mỗi ngày cậu đều đẩy xe, dáng người cũng thon chắc hữu lực, thế nhưng vẫn kém hơn đối phương nhiều lắm. Nghĩ đến đây, A Viên lại thấy bản thân thật đáng buồn, giống như ngoài điều đó ra, cậu chả có gì để so với người ta.
Đêm khuya tĩnh lặng, không TV không máy tính, cả một thứ giải trí cũng không có.
A Viên đề nghị tắt đèn ngủ, Thường An Tại không ý kiến gì, vì vậy cả hai đều lên giường nằm.
Hai người đàn ông chen chúc trên một chiếc giường gỗ nhỏ, tấm ván cứ kêu kẽo kẹt, thế nhưng vững vàng không sụp.
A Viên nghiêng người không dám động, cậu hơi chột dạ, dù Thường An Tại dựa ngay phía sau, thế nhưng cậu cứ có cảm giác nơi đó không có người.
Cũng may Thường An Tại bắt chuyện trước, giữa bóng tối anh lên tiếng hỏi, “A Viên, em còn nhớ những chuyện trước kia không?”
A Viên chần chờ thật lâu mới nhỏ giọng đáp, “Không nhớ.”
Thường An Tại không nói nữa, dường như đã ngủ.
A Viên mở mắt nhìn bóng tối dày đặc, đại não vận chuyển suy nghĩ, hô hấp bình ổn rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
A Viên nằm mơ.
Trong mơ, cậu duỗi cánh tay bước cẳng chân, đôi dép hình con vịt đạp trên đất kêu cạc cạc, cậu ngã nghiêng đi trên một bờ ruộng ở nông thôn.
Mặt trời chói chang nhô cao, ngũ cốc phơi dưới đất vàng rộm đẹp mắt.
Tiểu A Viên không dám đi xa, chỉ ngồi xổm chơi một hồi rồi chạy về, gần đó là căn nhà cũ của ông bà ngoại cậu.
Tường đỏ ngói xanh đơn điệu, có rất nhiều cây xanh mọc gần đây. Trước căn nhà là một cây mận thô to, trên cây mận mọc lẫn lộn các trái xanh đỏ.
Đó là thứ mà A Viên thèm nhỏ dãi đã lâu, nhưng người nhà không cho cậu ăn nhiều, tiểu A Viên lại không biết leo cây, vậy nên cậu chỉ có thể đứng dưới tàng cây trông mòn con mắt mỗi ngày.
Tiếng ve reo hò, âm thanh rôm rả.
A Viên theo thường lệ đứng dưới tàng cây ngửa đầu nhìn, chờ mong một quả mận chín rơi xuống, cậu thậm chí còn suy tính, chờ người nhà ngủ say hết rồi sẽ tìm một cây trúc thật dài đến thọc.
Nhưng khi cái đầu nho nhỏ nghiêng lên, cậu bỗng phát giác trên cây xuất hiện nhiều thêm một người.
Đó là một cậu nhóc mặc áo trắng, cậu ta đang dựa lên thân cây, tay cầm một quả mận đỏ cắn rộp rộp.
Tiểu A Viên ngơ ngác nhìn cậu nhóc trên cây.
Cậu nhóc vừa vặn cúi đầu nhìn, thấy vẻ mặt cậu thì không khỏi mỉm cười, “Muốn ăn mận sao?”
Tiểu A Viên nhìn chằm chằm trái mận đỏ tươi, nhịn không được nuốt nước miếng mấy lần, cậu dùng sức gật đầu.
Cậu nhóc hỏi, “Vậy em lấy gì đổi với anh đây?”
Cái tay béo đô đô vói vào túi nhỏ, tiểu A Viên lục rồi lại lục, chỉ móc được vài viên kẹo hoa quả, đầu ngón tay dính đầy nước kẹo, giống như một khúc bánh quy sữa bò.
Cậu nhóc lắc đầu, “Anh không cần kẹo của em.”
Tiểu A Viên khó khăn, cậu vẫn chưa biết nói nhiều, chỉ có thể chớp chớp mắt nhìn đối phương, con ngươi tròn xoe như quả nhỏ đen.
Cậu nhóc lại hỏi, “Anh tên Thường An Tại, còn em thì sao?”
Tiểu A Viên nghĩ nghĩ, nhỏ giọng đáp, “Em tên A Viên.”
“Thì ra em chính là A Viên.” Cậu nhóc cười cười, “Bằng không em gọi anh một tiếng ‘Ca’, anh sẽ cho em ăn mận nhé?”
Ánh mắt A Viên sáng ngời trong suốt, gân cổ lên hô một tiếng vô cùng to, “Ca –”
Cậu nhóc trên cây cười rộ, “Thật ngoan.” Sau đó Thường An Tại hái một quả mận xuống, trong họng còn cười nói gì gì đó, tiểu A Viên loáng thoáng nghe thấy nửa câu sau, “… Cây mận là chỗ chôn người chết…”
Ngón tay cậu nhóc khẽ buông, thả quả mận rơi xuống dưới —