“A Lệ! A Lệ!” Tùng Võ gào từng tiếng đau đớn, giơ chân muốn đá cửa, nhưng lý trí còn sót lại đã ngăn cản hắn, Tùng Võ đứng tại chỗ, hơi cong người, hai tay ôm chặt lấy đầu, năm ngón vò vò tóc, dường như phải chịu thống khổ cực điểm.
A Viên muốn an ủi hắn, há mồm lại chẳng biết nói gì. Đến nỗi đứng bên cạnh Thường An Tại, nhưng cứ nhìn cánh cửa chằm chằm như có điều suy nghĩ.
Ma xui quỷ khiến, A Viên chợt nhớ đến căn phòng họ từng trốn vào, và cả ly trà bốc hơi nóng ngây ngút, còn có tờ báo đặt trên bàn, toàn bộ căn phòng tràn ngập thứ hương vị không thuộc về người sống, cũng chính vì nguyên nhân như thế nên mới càng thêm quỷ dị đáng sợ.
Trong đầu vô thức nhớ lại lúc đó, khi cậu dưới lầu nhìn thoáng qua tấm bảng gỗ treo trên cửa, không biết cái tên khắc trên đấy có thực là tên anh hay chỉ do quỷ cố tình tạo ảo giác…
Cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thường An Tại, đối phương cũng vừa vặn rũ mắt nhìn, hàm chứa sự quan tâm vô cùng rõ ràng, A Viên nhớ đến lời Thường An Tại từng dặn, “– Đừng quá tin vào những gì cậu thấy.”
Trong khoảnh khắc đó, bao nhiêu sự hiềm nghi đều bị câu nói ấy tiêu diệt sạch sẽ, biến mất không thấy đâu.
Sao là Thường An Tại được chứ, quả nhiên mình lại nghi thần nghi quỷ, A Viên thầm trách, nếu Thường An Tại có vấn đề thật, chẳng phải bản thân đã chết không biết bao nhiêu lần rồi sao.
Suy nghĩ trăm chuyển, bất quá chỉ trong cái chớp mắt.
A Viên nhỏ giọng bảo, “Chúng ta lên lầu ba tìm thử.”
Thường An Tại gật đầu.
Tùng Võ bên cạnh kêu gào đủ rồi, hắn quay đầu nhìn bóng tối ngày càng tiến gần hơn, lau nước mắt cắn răng tàn nhẫn nói một câu, “Chúng ta đi thôi!”
Hắn đã nói vậy, hai người còn lại tất nhiên sẽ không đứng đây. Ba người vòng qua chỗ ngoặt, sau đó tiến vào một gian phòng khách nho nhỏ. Trên giường treo TV hiệu LCD, TV vẫn đang mở, nhưng trên màn hình chỉ toàn bông tuyết lập lòe, đây cũng chính là nguồn sáng duy nhất, bên góc còn lại là bàn pha lê tinh xảo và ghế gỗ mun.
Trên chiếc ghế có để một con búp bê, ánh sáng nhàn nhạt chiếu trên mặt nó, mũi miệng thụt cả vào bên trong như muốn che đậy nanh vuốt sắc nhọn.
Vội vàng đi nhanh qua, Thường An Tại ở phía trước đột ngột dừng chân. A Viên đang tăng tốc nên đụng phải lưng anh, anh xoay người, tiếp đó cậu tiến vào cái ôm đầy cõi lòng.
Hương vị quen thuộc quanh quẩn khắp gian mũi, A Viên hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Thường An Tại, có chút kinh nghi bất định, “Sao vậy?”
Thường An Tại cúi đầu, không biết hỉ hay nộ, ánh mắt nặng nề nhìn cậu chằm chằm cậu — không, là nhìn chằm chằm bả vai cậu.
A Viên nhất thời khẩn trương, muốn sờ sờ bả vai mình, lại sợ đụng phải thứ không nên chạm, cậu đè thấp giọng nặng nề hỏi, “Trên vai tôi có thứ gì sao?”
Thường An Tại không nói một lời, chỉ vươn tay vân vê bả vai cậu, khi rút tay về, đầu ngón tay dính đầy bụi bẩn, cùng lúc đó, bên tai A Viên bỗng xuất hiện tiếng thét yếu ớt chói tai —
Tiếng thét rất ngắn, nhưng cứ ngừng rồi tiếp tục lặp lại, tầng tầng lớp lớp giống như vô số đứa trẻ sơ sinh khóc oa oa.
A Viên bị hàng loạt âm thanh tấn công khiến đầu muốn nổ tung, nhưng ở giây tiếp theo, một giọng ru mỏng manh nhẹ nhàng lửng lờ, “… Chim kêu chiêm chiếp, các loài hoa đóng mắt lại. Tiểu bảo bảo tiểu bảo bảo, mau mau ngủ ngoan, mẹ rất thương con…”
Một bàn tay nhỏ vịn lên bả vai trái của cậu, bên tai có người thấp giọng thủ thỉ, “Chú ơi, mau cứu tụi con với.”
Là tiểu lệ quỷ, chính là tiểu lệ quỷ –! Từ đầu đến cuối nó đều bám vào sau lưng A Viên, nghe bọn họ nói chuyện nhìn bọn họ chạy trốn, vẫn luôn vẫn luôn…
Sắc mặt A Viên trắng bệch, tiểu lệ quỷ muốn gì ở cậu, phá phong ấn giải thoát cho người mẹ lệ quỷ của nó? Lúc này cậu nghĩ mình tiêu đời chắc rồi, A Viên ngẩng đầu hai mắt ngơ ngác nhìn Thường An Tại, miệng khẽ nhếch nhưng chẳng nói nổi một câu.
Mặt Thường An Tại vẫn vô biểu tình, dường như thấy khó giải quyết, khi cậu nghĩ rằng anh cũng chẳng còn cách nào, Thường An Tại bỗng vươn tay nắm chặt bàn tay nhỏ của tiểu lệ quỷ —
Trong nháy mắt, tiểu lệ quỷ phát ra tiếng rít lớn, A Viên chỉ thấy một luồng khí đen lóe lên, nhảy khỏi lưng cậu sau đó nhập vào con búp bê nằm trên ghế.
Búp bê đột nhiên cười khanh khách, cười đến mức khóe mắt chảy ra hai dòng nước đen thui, con mắt không ngừng quay vòng vòng bên trong hốc, tròng mắt cứ quay liên tục, cư nhiên trật khỏi khớp bay thẳng ra bên ngoài, mạnh mẽ phóng tới đùi A Viên.
A Viên sợ đến mức suýt nữa leo lên người Thường An Tại, búp bê trừng trừng hai mắt trống rỗng, nó hét một tiếng chói tai, cái miệng thụt vào trong, thổi thổi những luồng hơi nhỏ, như đang điên cuồng nói gì đó.
A Viên kinh hãi vẫn chưa kịp bình ổn, nhưng cậu không thể khống chế tiến gần một bước, dựng lỗ tai nghe kỹ, rốt cuộc mơ hồ phân biệt được ba chữ.
Nó đang không ngừng kêu, “Kẻ chết thay… Kẻ chết thay!”
Giống y chang lời nữ quỷ cổ dài — kẻ chết thay? Chẳng lẽ nó cũng giống con người giấy trên người cậu?
A Viên nắm tay áo Thường An Tại, há mồm định nói gì, giờ phút này, hoa văn đỏ đậm trên trần nhà từ từ lan khắp bức tường, lặng yên không tiếng động như mãng xà săn mồi, nháy mắt đã vồ lấy búp bê nằm trên ghế.
Phù văn siết chặt, tiếng rít lập tức im bặt, mái tóc búp bê từ từ cháy đen, trên cơ thể không ngừng xuất hiện các vết nứt lách cách, chỉ một thoáng đã nát thành bột mịn, phất phơ bao phủ trên chiếc ghế dài.
Tùng Võ nhìn sang bên đây, mất khống chế hét to, “Đuổi tới rồi, đuổi tới rồi! Mau mau chạy đi!”
Mấy người xuyên qua phòng khách, mắt thấy sắp đến chỗ cầu thang.
Cộp, cộp, cộp —
Tiếng bước chân nặng nề dần dần đi xuống.
Có người đang xuống lầu, âm thanh ngày càng gần, ngày càng gần…
Mà nơi phù văn đi qua đều chìm trong bóng đêm mù mịt, ngay lúc này, một cánh cửa vòm lại xuất hiện, phát ra một tiếng vang, cánh cửa hơi hé ra một khoảng nhỏ.
Vẫn là tư thế quỳ dựa đó, bóng người trong suốt dường như đậm hơn trước, nó mỉm cười quỷ dị nhìn về phía ba người, không nhanh không vội đợi ở đó.
Nếu như lúc này A Viên quay đầu lại, sẽ phát hiện nó cực kỳ quen mắt, phi thường giống người nào đó bên cạnh cậu.
Nhưng bây giờ chẳng ai rãnh quay đầu nhìn, bởi vì người đang bước xuống đã xuất hiện trước mặt.
— Cơ thể gầy guộc như một miếng gỗ nứt nẻ, nụ cười giả tạo cực lớn cơ hồ muốn xé rách một nửa khuôn mặt.
Sài đao leng keng leng keng sượt qua tay vịn, lưu lại một vết trầy thật sâu.
Hắn dừng bước, nhìn ba người bọn họ chằm chằm, hoặc là nhìn bóng đêm phía sau bọn họ.
Đối với tên ác ma đâm chết Hoàng An Na, A Viên trước sau vừa hận vừa sợ hãi, nắm lấy cánh tay Thường An Tại, “Vì sao nó lên đây được?”
“Phong ấn đã giải, nó đương nhiên muốn lên lầu gặp mẹ.” Thường An Tại cư nhiên rất bình tĩnh, anh nhìn túi da A Viên vẫn cầm trên tay, “Quăng cái này qua bên đó.”
Lời vừa dứt miệng, A Viên không chút suy nghĩ, trực tiếp ném túi da về phía Hoàng An Chính.
Một bên không ngừng hỏi “Phải làm sao bây giờ?” Tùng Võ trợn to mắt, hắn lớn tiếng gào rống, “Anh điên rồi à? Sao lại quăng thứ đó qua! Nó sẽ chọc giận…”
Hắn còn chưa dứt lời, giây tiếp theo thì nghẹn họng nhìn trăng trối.
Ngay khi bao da đụng phải Hoàng An Chính, trong túi bỗng chui ra một cái đầu, cơ thể người phụ nữ dính đầy máu tươi bổ nhào về phía hắn, máu rơi tí tách trên gương mặt Hoàng An Chính.
Hoàng An Chính tựa hồ lắp bắp kinh hãi, hắn cầm sài đao bổ về phía người phụ nữ, từng nhát từng nhát như chẻ củi, nhưng người phụ nữ không hề buông tha, máu tươi như nước ồ ạt chảy ra, tí tách tí tách thấm xuống chân cầu thang.
“Trả con cho tôi… Mau trả con cho tôi!” Trong mắt người phụ nữ tràn đầy thù hận, bà bóp chặt cổ Hoàng An Chính, há mồm cắn xé đầu hắn, lớp da và tóc bị bà cắn nát rơi xuống từng miếng, xen lẫn với máu tươi, kinh tởm đến đáng sợ!
Hoàng An Chính buông sài đao, leng keng rơi xuống đất, hắn khàn giọng tru lên, duỗi tay khô khốc đâm thẳng vào ngực và bụng bà từ bên dưới.
Hai người dây dưa đấu đá nhau, sau một lát, bỗng bùm một tiếng hóa thành khói trắng rồi biến mất, chiếc túi da lơ lửng giữa không trung rồi rơi xuống cầu thang.
Hoàng An Chính biến mất, người phụ nữ cũng biến mất.
Chỉ có sài đao và chiếc túi da, lẳng lặng nằm giữa một vũng máu đỏ.