A Viên chú ý lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, đồng thời chuyên tâm nhìn chằm chằm cánh cửa vòm.
Cánh cửa dường như đã mở lớn hơn nhiều, nhưng nhìn vào vẫn đen như cũ, nặng trĩu, thấp thoáng xuất hiện lực hấp dẫn vô hình, hút lấy ánh sáng căn phòng khiến cho nó trở nên ảm đạm.
Trực giác A Viên bảo rằng nơi đó có một con quỷ ghê rợn hơn bất cứ gì cậu từng thấy, mà bây giờ nó sắp thoát khỏi phong ấn rồi.
Đáy lòng cậu tuyệt vọng, nhất thời Thường An Tại bên cạnh trở thành tia hy vọng cuối cùng. Hai loại cảm xúc xé rách trái tim, không khỏi khiến cho thần kinh căng chặt.
Bấy giờ Tùng Võ không dám nói lời nào, hắn một tay che kín miệng Vu Lệ, đề phòng cô quá sợ hãi mà hét toáng lên.
Mà tiếng soàn soạt ngoài hành lang đã dừng ngay trước cửa.
— Soàn soạt, soàn soạt.
Một bàn tay thò vào trong dò xét.
Cánh tay rất trắng, là màu trắng xám lạnh lẽo, trên đó lốm đốm nổi thi ban. Chỉ khi toàn bộ cánh tay lọt vào tầm mắt, mới phát hiện cổ tay hắn bẻ ra bên ngoài.
Động tác hắn cứng đờ, dường như chỉ đẩy cửa tiến vào thôi cũng phí hơn nửa sức lực rồi. Ngay lúc đó, trước cánh cửa vòm cũng lấp ló một bóng người trong suốt.
Cánh cửa mở toang, bóng ma dần dần ngưng tụ, cuối cùng xuất hiện người đang mỉm cười.
Rất khó xác định là nam hay nữ, nó mỏng như một tờ giấy, nửa quỳ nửa dựa ngay cửa. Cái đầu ngã sang bên trái, khóe miệng nhếch lên nụ cười cổ quái, như đang muốn nghe gì đó. Còn đôi mắt đen kịt thâm sâu xuyên qua khe cửa nhìn chằm chằm A Viên.
A Viên mạc danh thấy nó rất quen mắt, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, cả người bỗng dưng lạnh lẽo, bóng trắng nháy mắt bắn ra vô số băng châm, lặng yên không tiếng động chui vào mạch máu, thoáng chốc căng cứng cả người.
A Viên trừng to mắt, thần hồn như muốn tách khỏi thân xác, điều duy nhất có thể cảm nhận chính là bàn tay Thường An Tại đặt sau lưng, nhẹ nhàng dịu dàng an ủi cậu, như cách vỗ về một đứa bé.
A Viên ngoan cường chịu đựng âm lãnh, cắn răng không hé một lời.
Cánh cửa bị đẩy ra, một cái đầu ngó vào dò xét.
Từ Phàm gian nan chui vô. Khuôn mặt đẹp trai bị bầm tím khắp nơi, xương khớp cả người giống như gãy rời, lúc bò phát ra tiếng lạch cạch, giống như con rối không hoàn chỉnh, trước bụng hắn có mấy cái xương sườn gãy, thọc thẳng ra ngoài, bén nhọn xuyên qua lớp da, nhiễu máu tí tách.
Nhìn hắn chết thê thảm như thế, Tùng Võ vốn còn trấn định giờ đã run rẩy cả người.
“Tùng Võ, tôi biết cậu ở đây.” Từ Phàm há miệng, máu tươi lập tức chảy xuống, máu tươi thấm ướt hàm dưới tách rời, nhìn dữ tợn đáng sợ vô cùng. Dù như thế, hắn đọc nhấn âm từng chữ vẫn rõ ràng, nhưng vẫn lộ ra hư âm xa xôi, càng khiến người ta âm trầm sợ hãi, “Sao cậu lại chạy nhanh như thế, còn không đợi tôi… Ở dưới lạnh lắm, tôi nằm đó thật lâu thật lâu.”
Hắn chậm chạp quay cổ, tròng mắt lướt khắp căn phòng, cuối cùng chuẩn xác dừng ngay tại tủ áo, “Tôi tìm thấy cậu rồi, Tùng Võ à.” Hắn cười ha hả, “Tôi nghe thấy tiếng tim đập chết tiệt, ngửi được mùi thối tha của cậu… Cậu như con chó Nhật gâu gâu bám sau tôi lâu như thế, sao bây giờ lại không chịu theo tôi. Tôi tìm thấy cậu rồi, Tùng Võ à…”
Bàn chân gãy rời kéo lê đằng sau, hắn lung lay bước từng bước về phía tủ áo, “Tùng Võ, tôi tìm thấy cậu rồi.”
Bị tiếng kêu gọi hồn liên tục, mắt thấy người bạn đã chết ngày càng đến gần, tim mật Tùng Võ như sắp vỡ nát, hắn hoảng sợ gào thảm một tiếng, đẩy mạnh Vu Lệ đang dựa mình ra, nhấc chân đá tủ quần áo.
Vu Lệ bị bại lộ trừng mắt nhìn Từ Phàm gần trong gang tấc, hét thảm một tiếng.
Bị âm lãnh vây khống, A Viên đang hoảng hốt cũng hoàn hồn, cậu còn chưa kịp chui khỏi tủ quần áo, đã bị Thường An Tại ôm trở về.
Thường An Tại cúi đầu nhìn cậu, khuôn mặt anh tuấn bị bóng tối che khuất lộ nửa gương mặt, môi mỏng khẽ nhúc nhích, giọng nói âm u thì thầm bên tai A Viên.
Anh nói, “Có tôi đây, đừng sợ.”
Anh thường hay nói những lời này, nhưng lần nào cũng rất hiệu quả.
A Viên dưới tình huống đáng sợ như thế, cư nhiên bình tĩnh dị thường.
Tùng Võ đứng trên đất, hai mắt hắn đỏ lè, lổ mũi thở hổn hển, nửa cong người, như bị kích thích muốn liều chết một lần cuối.
Vu Lệ thét chói tai một hồi, lại choáng váng cả đầu, chỉ có thể trốn ở một góc run bần bật, trong miệng không ngừng lải nhải, “Xin lỗi, thật xin lỗi… Không phải tại tôi, không phải tôi đâu!” Cô dường như trở nên điên điên khùng khùng.
Từ Phàm há miệng, khặc khặc cười quái dị, hắn lại tiến lên một bước.
Khi Tùng Võ duỗi chân muốn tấn hắn, bỗng ngay lúc đó! Dị biến đột ngột phát sinh!
Bóng trắng đứng trước cánh cửa hình vòm lập tức vươn tay đôi bàn tay trắng bệch qua.
Cánh tay nó không tính dài, cư nhiên giơ một cái liền túm được tóc Từ Phàm, sau đó kéo thẳng vào cửa.
Lạch cạch một tiếng, cánh cửa khép chặt.
Bên trong dần yên tĩnh, nhưng ngay sau đó phát ra tiếng kêu khóc đầy thảm thiết, cùng với tiếng gặm xương khiến chân người ta mềm nhũn.
Biến cố phát sinh quá bất ngờ.
Tùng Võ cho rằng mình sắp chết nhũn chân nằm rạp trên đất, còn Vu Lệ đã ngừng khóc. Cô nghiêng đầu nhìn sang Tùng Võ, hai người ngây người, sau đó lảo đảo chạy ra ngoài hành lang.