Người đầu tiên đưa ra lời đề nghị thám hiểm không phải Từ Phàm, mà là người bạn mà Hứa Đồng dẫn theo.
Vu Lệ không thích vị nữ sinh đó, cô ngay cả tên người đó cũng không biết.
Năm người tụ họp ở nhà Từ Phàm, mở một party nhỏ, chơi đùa cả ngày, lúc đến chạng vạng lại thấy hơi nhàm chán, vậy nên thương lượng coi nên đi đâu giết thời gian.
Vu Lệ đầu tiên muốn về nhà, nhưng Tùng Võ và Hứa Đồng đều đề nghị tới quán bar, Từ Phàm thì vẫn do dự.
Cuối cùng vị nữ sinh không biết tên lên tiếng, “Chúng ta đến nhà họ Hoàng thám hiểm đi!”
“Nhà họ Hoàng?” Tùng Võ phản ứng thật lâu, mới giật mình nói, “Là nhà của Hoàng An Na sao?”
Họ đều cùng trường, cho nên chuyện về hoa khôi An Na cũng biết ít nhiều.
Thời gian thảm án một nhà họ Hoàng khi đó, đã cách mấy năm, hung thủ đến giờ vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật. Nghe đâu biệt thự nhà họ Hoàng vốn ở vị trí rất tốt, từng có người đánh chủ ý sửa chữa lại. Công nhân phụ trách thăm dò thường hay tiến vào hoa viên xem xét, sau đó vì các loại ngoài ý muốn không thể tưởng tượng mà bị tống vào viện nằm.
Dần dà, căn biệt thự trở thành ngôi nhà ma nổi danh ở đây.
Vu Lệ vừa nghe đã không thích, “Đi tới nơi đó làm gì, nghe nói ở đấy quỷ nháo hung lắm.”
Lòng Từ Phàm khẽ động, hắn nhìn sang Hứa Đồng, thấy cô không phản ứng gì mới nói, “Cửa nhà họ Hoàng bị khóa chặt rồi, chẳng lẽ leo cửa sổ vào à?”
Vị nữ sinh liền nói, “Tôi có chìa khóa nha.”
Vu Lệ không muốn đi, “Bỏ hoang thì cũng là nhà người khác, sao lại trái phép tiến vào chứ?”
Tùng Võ đứng cạnh cợt nhả, “Dù sao Hoàng An Na cũng là bạn cũ của Từ công tử đây, tham quan nhà bạn bè thì có gì sai.”
Hứa Đồng vẫn không nói gì, thế nhưng sắc mặt trầm hẳn.
“Cẩn thận cái miệng chó của cậu.” Vu Lệ giơ tay đánh Tùng Võ cho hả giận, “Thứ không nên nói thì đừng nói.”
Tùng Võ bị đánh riết quen, chỉ cười ha hả.
Từ Phàm phục hồi tinh thần, nhàn nhạt đáp, “Đừng nói bừa, tôi và An Na không có quan hệ gì cả.”
Lời nói giấu đầu lòi đuôi khỏi nói ai cũng biết.
Vu Lệ liếc nhìn Hứa Đồng một cái, lo sợ cô nổi bão. Hứa Đồng và Hoàng An Na cùng lớp, bởi vì Từ Phàm, chuyện hai người bất hòa mọi người đều rõ.
“Muốn đi thì đi.” Hứa Đồng ý vị không rõ, “Dù sao họ đã chết cả rồi.”
Từ Phàm cãi với Hứa Đồng một trận, đến khi vào nhà họ Hoàng vẫn còn chiến tranh lạnh.
Cách chạng vạng vẫn còn một lúc, trong nhà không tính tối, chỉ hơi mông lung, giống như bị bọc một tấm màn.
Tùng Võ cố ý chỉnh camera ghi hình ban đêm, Từ Phàm đi theo hắn, lúc dừng lúc tiến, rất giống bộ dáng thần du tiên ngoại*.
(*) kiểu đang đi trên trời chứ không phải dưới đất.
Hứa Đồng thấy hắn thì giận, Vu Lệ đành phải trúc trắc an ủi cô, vừa vặn vị nữ sinh không biết tên bảo mình đau bụng muốn đi WC, vậy nên ba người cứ thế họp thành một nhóm tìm phòng WC.
◾◾◾◾
“… Từ từ.” Tùng Võ đang đứng nghe không nhịn được chen vô, “Vị nữ sinh cậu kể là ai thế, tôi chưa thấy bao giờ cả!”
“Hả? Chính là người Hứa Đồng mang tới đấy!” Vu Lệ không thể hiểu nổi, “Không phải chính cô ta đã đề nghị tới đây sao?”
“Cậu có nhớ lộn không.” Sắc mặt Tùng Võ dần dần trắng bệch, hắn nhỏ giọng hô hấp, suy yếu vô lực nói, “Rõ ràng là nam mà, vẫn luôn đi theo Từ Phàm. Tên… là gì đó, tôi cũng không nhớ rõ nữa.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều bắt gặp sợ hãi vô tận trong mắt đối phương.
A Viên đứng bên cạnh nghe cũng thấy sợ, trong mắt họ đều thấy nhiều thêm một người, rốt cuộc là một người… hay là hai người khác nhau?
“Cậu cứ nói tiếp đi.” Giọng Tùng Võ run run, “Tiếp đó các cậu xảy ra chuyện gì?”
◽◽◽◽
Tùng Võ thì đi hành lang bên trái đại sảnh, còn Vu Lệ thì vào hành lang bên phải.
Giống như hành lang bên trái, cứ cách vài bước lại có một căn phòng, bố cục bên phải rõ ràng đơn giản hơn rất nhiều.
Sau hai phiến gỗ khép chặt dính đầy tro bụi, là một khu nhà ăn rộng lớn.
Chạng vạng vào mùa hè luôn tới muộn hơn, ánh chiều tà hiện sau tấm kính cửa sổ, lờ mờ chiếu vào nhà ăn.
Nhìn cách trang hoàng có thể thấy thời hoàng kim khi xưa. Chỉ là bây giờ ghế dựa ngã khắp sàn, mặt tường lẫn sàn nhà phủ kín bụi bẩn. Mà chiếc bàn cẩm thạch chiếm nửa căn phòng cũng lộn xộn chén dĩa, bị tro bụi bám lên, cơm canh còn sót lại đã biến thành một thứ đen thui cứng ngắc, mùi vị sầu thảm quanh quẩn mãi không tan.
“Chắc WC không ở đây đâu.” Vu Lệ mới tiến vào bỗng thấy lòng hốt hoảng, tay chân lạnh ngắt, cô che mũi cố gắng trấn định, nhìn đến gian phòng duy nhất liên thông đến nhà ăn, “Bên đó là phòng bếp.”
“Chỗ này thật không thoải mái.” Hứa Đồng nói, “Chúng ta sang kia tìm thử.”
“Ở đó.” Nữ sinh đang trầm mặc đột nhiên lên tiếng chỉ về một hướng, “WC bên kia.”
Hai người quay đầu nhìn, thấy nơi cô ta chỉ sang, không biết từ khi nào bỗng xuất hiện một căn phòng nhỏ.
Sau cánh cửa có ánh sáng mờ, ảm đạm vẩn đục, chiếu vào căn phòng WC thoạt nhìn dơ bẩn thối hoắc.
Nữ sinh cứ thế tiến vào.
Vu Lệ vội vàng kéo tay Hứa Đồng, “A Đồng, cậu ở đây với tôi đi.” Cô rốt cuộc tìm được thời gian ở riêng với Hứa Đồng, trốn sang một bên, khe khẽ hỏi, “A Đồng, vị nữ sinh đó là bạn cậu ư? Sao tôi chưa thấy bao giờ?”
“Là Chu Linh Linh đấy, sao cậu không quen chứ?” Hứa Đồng dừng một lát, “Kỳ thật cũng không thân mấy, trên đường vừa lúc gặp mặt, nghe nói muốn sang nhà Từ Phàm… Lúc trước cô ấy chơi khá thân với cậu ấy, tôi còn tưởng Từ Phàm cũng mời cổ.”
Chu Linh Linh? Nghe tên quả thật quen tai, nhưng Vu Lệ vắt hết óc cũng không nhớ nổi là ai, cô nhíu mày bảo, “Tôi thấy cô ta cứ quái quái.”
“Chứ gì nữa, tôi cũng thấy vậy.” Hứa Đồng nói, “Trước kia cô ấy không âm u như thế đâu, từ…”
Cô đột ngột dừng lại, nhìn về phía WC, Chu Linh Linh không biết từ khi nào đã đứng trước cửa nhìn hai người.
“Mau tiến vào đi.” Chu Linh Linh nhìn các cô, nhẹ giọng nói, “Hứa Đồng, sao cậu còn chưa tiến vào?”
Vu Lệ không muốn, lùi về sau hai bước. Nhưng không biết Hứa Đồng bị gì, cư nhiên nhanh chóng qua đó, Vu Lệ muốn kéo lại cũng không được, chỉ đành trơ mắt nhìn cô tiến vào căn phòng WC.
Cánh cửa dần dần khép lại, Chu Linh Linh với gương mặt tái nhợt đứng sau khe cửa nhìn chằm chằm Vu Lệ, mà thời khắc cánh cửa gần như đóng lại, trên gương mặt chất phác của cô ta bỗng hiện lên tia cười quỷ dị.
Vu Lệ đứng bên ngoài đợi một hồi, thì nghe tiếng Tùng Võ đứng ở đại sảnh kêu to, “A Lệ, A Lệ! Các cậu đâu rồi?”
Vu Lệ nhìn cánh cửa WC còn khép kín, “Chúng tôi ở bên phía nhà ăn này.”
Giọng nói Tùng Võ hơi thay đổi, “A Lệ, cậu mau ra đây!”
Vu Lệ giật nảy, nhìn cánh cửa bên kia, trong nháy mắt nhiều thêm một bảng gỗ màu đỏ, trên đó khắc tên của Hứa Đồng.
Cô hét một tiếng thất thanh, không dám quay đầu xông ra khỏi phòng ăn, “Tùng Võ! Tùng Võ!”
Tùng Võ đang quay hình, thấy Vu Lệ vọt tới chỗ mình, vội vàng thu máy về vươn tay đón cô, “A Lệ, A Lệ, sao thế?”
Vu Lệ ôm chặt Tùng Võ, cả người run rẩy không thôi, “Hứa Đồng! Hứa Đồng, cô ấy….”
“Sao chỉ còn một người thế?” Tùng Võ hậu tri hậu giác hỏi, “Hứa Đồng đâu?”
Từ Phàm đang xem di động cũng nhìn sang, dù mới cãi nhau một trận, nhưng hắn vẫn rất quan tâm cô bạn gái này, “Không phải các cậu đi WC sao, Đồng Đồng đâu?”
“Hứa Đồng, Hứa Đồng cô ấy…” Miệng lưỡi Vu Lệ như quắn vào nhau, “Cô ấy ở trong WC, trên cửa treo…”
“A Lệ.” Một tiếng kêu vang đánh gãy lời cô.
Vu Lệ vội vàng nhìn sang, thấy phòng ăn bước ra một người, không thấy Chu Linh Linh đâu, chỉ còn mỗi Hứa Đồng, cô có vẻ cổ quái, trên gương mặt tái nhợt không mang chút biểu tình, chỉ nhẹ hẫng nói, “A Lệ, sao cậu không đợi tôi.”
“Trời, Hứa Đồng, cậu không sao chứ, tôi còn tưởng cậu gặp chuyện.” Tùng Võ buông Vu Lệ ra, chớp chớp mắt nhìn Từ Phàm, “Coi Đồng Đồng nhà cậu bị dọa kìa, còn không qua đó an ủi người ta.”
Từ Phàm liếc hắn một cái, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Vu Lệ không dám tới gần Hứa Đồng, núp đằng sau Tùng Võ chả dám nói gì. Nhưng Hứa Đồng lại chủ động đi tới chỗ họ, cô bỗng thay đổi tính tình, còn đến bên cạnh Từ Phàm chủ động nắm tay hắn, ngẩng đầu nhìn.
Thấy cô như thế, Từ Phàm không giận nữa, chỉ duỗi tay sờ đầu cô.
“Làm hòa là ổn rồi, vất vả lắm mới ở bên nhau, cãi làm chi cho mệt.” Tùng Võ cầm điện thoại ghi hình, kéo Vu Lệ đến cạnh hai người, “Lại đây, hiếm lắm mới được một lần. Chụp một tấm nào.”
Vu Lệ muốn từ chối, nhưng lúc bị kéo tới gần, Hứa Đồng đột nhiên nắm lấy cô.
Tay Hứa Đồng rất lạnh, Vu Lệ bị đông đến run rẩy, giống như bị rớt vào phòng băng.
“A Lệ.” Cô nghe thấy giọng Hứa Đồng ngay sát bên tai, vù vù như cơn gió phóng thẳng vào màng nhĩ, “Sao cậu lại không đợi tôi.”
Tùng Võ chỉnh camera điện thoại, bốn người chen chúc một chỗ, theo giọng hắn đếm – “Một, hai, ba!” – Đèn flash lóe lên, bắt lấy khoảnh khắc lần chụp chung cuối cùng.