A Viên khom lưng nhặt một tiểu binh sĩ, mấy tiểu binh sĩ mặc áo lục nằm dưới mặt đất giãy giụa đứng lên, sau đó theo nhịp bước đều, nhanh chóng tiến vào khe tủ gần nhất, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
“Đây là một binh đoàn?” A Viên nhìn tiểu binh sĩ giơ súng chọc chọc ngón tay cậu, cảm thấy kinh ngạc, đều là quỷ như nhau, sao lại khác biệt đến thế, “… Chắc không phải mỗi con đều chứa một linh hồn chứ.”
“Không phải.” Thường An Tại cầm lấy tiểu binh sĩ, tiểu binh sĩ kẹp giữa hai ngón tay vặn vẹo cố sức trốn thoát, thế nhưng lực lượng nhỏ bé như con kiến, chẳng ăn thua gì, “Cậu xem, đây là tiểu binh đoàn trưởng.”
A Viên ngó lại nhìn, chỉ thấy trên cái túi áo lục đính rất nhiều ngôi sao, “Hở? Chẳng lẽ còn có chỉ huy binh đoàn.”
Thường An Tại cười bảo: “Tất nhiên không phải, trẻ con rất đơn thuần, khi chấp niệm một thứ quá sâu, nhiều đồ vật sẽ sinh linh tính. Huống chi là người như Hoàng An Kỳ, sau khi cậu bé chết sẽ hóa quỷ, nhưng không phải lệ quỷ, muốn dùng ý niệm thao túng mấy thứ đồ chơi này, lại rất dễ dàng.”
Nếu đã tóm được tiểu binh đoàn trưởng, vậy những tiểu binh sĩ còn lại không cần tìm nữa.
A Viên cất tiểu binh sĩ xong, mới thả lực chú ý vào căn phòng.
Căn phòng thứ ba sơn màu hồng tràn đầy sức sống, rõ ràng là phòng ngủ của Hoàng An Na.
Nhìn cách bài trí là đủ biết.
Tủ quần áo hình Hello Kitty màu hồng chiếm gần nửa gian phòng, ở góc bên kia là giường đơn, chăn gối ngăn nắp, gấu bông chất đầy cả giường.
Cạnh cửa sổ có một giá để sách, trên đó toàn là sách báo dành cho thiếu nữ mới lớn.
Đối với cô gái đã chết trước mặt mình, trong lòng A Viên trừ bỏ khổ sở nói không nên lời, còn có cảm giác quen thuộc kỳ diệu.
Loại cảm giác quen thuộc đó khiến cậu dễ dàng rút một quyển sổ hoa văn màu bạc hà giữa cả đống sách báo.
A Viên lật lật vài tờ, “Là nhật ký của Anna.”
Thường An Tại bước hai bước đến bên cạnh cậu, “Trên đó viết gì?”
Trộm coi nhật ký một cô gái chả phải hành động tốt lành gì, nhưng ở mấy nơi quỷ quái này, nhật ký quả là thứ chứa lượng thông tin tốt nhất.
Bất kể bề ngoài hay bên trong, Hoàng An Na quả là một cô gái vô cùng văn nhã. Nhật ký của cô cũng xinh đẹp thú vị như bề ngoài cô vậy, dùng các loại chì màu, cô vẽ nên các loại động thực vật tinh xảo, mỗi một trang đều hình dung rõ nét nội tâm năm sắc thái của người con gái.
Tương ứng với những bức tranh minh họa, chữ viết trên giấy giản lược rất nhiều, chứa đựng vài năm dài đằng đẵng.
A Viên lật thêm vài tờ, tìm kiếm đầu mối.
Ngày 7 tháng 6 năm 2009: Trời nhiều mây.
Mẹ tôi tái giá với một người, dượng ấy rất giàu, còn có một đứa con trai, mẹ dặn tôi phải kêu hắn là anh trai.
Tôi không thể gọi ra miệng, hắn nhìn rất âm u, một nụ cười cũng không cho, hơn nữa thường trừng An Kỳ hoài.
An Kỳ rất sợ, cứ núp đằng sau tôi.
An Kỳ nói em ấy không thích cái nhà này, bên trông đông người quá. Còn có một đứa trẻ đen thui hay trừng mắt nhìn em.
Lời An Kỳ khiến tôi sợ hãi, tôi cũng thấy nơi đây quá âm u.
Nhưng mẹ bảo rằng, An Kỳ vốn không được bình thường, chớ nên tin lời em ấy làm gì.
Dượng rất tốt với tôi.
Dượng tặng tôi một căn phòng xinh xắn, thế nhưng bạn bè tôi không ở chỗ này.
Ai, nghĩ tới đây lại thấy buồn.
Ngày mai phải đến trường mới rồi, tỉnh táo lên!
Ngày 20 tháng 6 năm 2009: Trời nắng.
Trường mới thật không tồi, thầy cô hiền từ, bạn học cũng rất tốt.
Quen được rất nhiều bạn mới, đặc biệt là Chu Linh Linh, cô ấy nói lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã biết chúng tôi sẽ trở thành bạn tốt.
Tôi cũng thấy như thế!
Ngày 7 tháng 4 năm 2010: Mưa dầm.
Chu Linh Linh thích một người, đó là hot boy của lớp bên cạnh – Từ Phàm.
Cô nói đây là người đẹp trai nhất mà cô từng thấy, cảnh cáo tôi không được thích hắn.
Từ Phàm rất hoa tâm, có rất nhiều cô gái đi theo hắn, bao gồm cả Hứa Đồng hay chán ghét tôi, Hứa Đồng là người theo đuổi hắn tích cực nhất, tôi không thích cô ấy.
Sao tôi lại thích cái loại người như hắn chứ, hơn nữa tôi còn một thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ, cậu ấy tên A Viên.
Tôi chưa thấy nam sinh nào đẹp bằng cậu cả.
Thế nhưng tôi không có số điện thoại A Viên, mẹ cũng không cho tôi trở về nơi đó nữa.
Chắc tôi không thể gặp lại cậu ấy rồi, một đời có mấy lần có thể gặp nhau.
….
Ngày 8 tháng 5 năm 2010: Trời nắng.
Tôi không ngờ mình sẽ gặp A Viên!
A Viên cư nhiên bỏ học lên đây bán hoành thánh.
Cậu ấy bảo bán hoành thánh ngược lại kiếm được nhiều tiền hơn, với lại ở đây gần trường học, sinh ý coi như tốt.
A Viên mời tôi ăn một chén hoành thánh, còn lôi tôi nói chuyện thật lâu, không chú ý đến các vị khách khác, khiến Chu Linh Linh cũng giận dỗi bỏ đi.
Thẳng đến cuối cùng, cậu ấy mới bảo, kỳ thật nghe tin tôi ở gần đây, cho nên mới đến, xem thử có thể gặp lại tôi hay không.
Mặt A Viên hơi đỏ.
Tôi muốn ngày nào cũng ăn hoành thánh A Viên nấu.
Thật vui vẻ, có thể nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày.
….
Vậy ra Hoàng Vinh Cường đối xử với cô quả thật không tồi, Hoàng An Na giống như tiểu thư nuôi ở khuê phòng, vô ưu vô lự.
Về sau, nhật ký đều viết về khoảng thời gian ở cùng A Viên bán hoành thánh.
Ban đầu Hoàng An Na hay ghé quán, về sau phát triển đến mỗi đêm A Viên bán hoành thánh xong, sẽ trộm trốn vào hoa viên Hoàng gia.
Nội dung ngọt ngào như mật, ngay cả lúc giận nhau, cũng chỉ tô điểm thêm màu lá xanh giữa không gian phồn hoa, nhìn là biết nhật ký về mối tình đầu.
Nhưng người đó đã chết rồi.
Nhớ đến đây, A Viên thấy lo lo, lại nghe Thường An Tại nói, “A Viên này thật diễm phúc.”
A Viên cứ thấy lời anh có ẩn ý, nhịn không được trả lời, “Cậu ta đối xử với Anna thật lòng.”
Thường An Tại không nói nữa, A Viên như được xá lệnh, vội vàng lật mấy tờ sau, Thường An Tại bỗng nhiên duỗi tay đè lấy một trang, “Coi chỗ này.”
Tờ này được viết bằng bút lông trông rất trầm trọng, không có bất kỳ hoa văn nào, thậm chí có vẻ qua loa, có thể đoán được tâm tình cô gái.
Ngày 4 tháng 5 năm 2015: Mưa dầm.
Mẹ và dượng cãi nhau, lần đầu tiên tôi thấy dượng dữ như thế.
Quăng bể rất nhiều thứ, mẹ thu thập hành lý muốn dẫn tôi và An Kỳ đi.
Tôi rất sợ hãi.
Tôi sợ phải trở về căn phòng bốn mươi mét vuông, với đống giường chăn ẩm ướt mốc meo, nghe tiếng chửi rủa cách vách, mỗi đêm ngủ cùng với đống gián chuột.
Giống như lời thầy cô từng nói, do xa nhập kiệm nan*.
(*) 由奢入俭难 Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn.
Mấy ngày liền không gặp A Viên, tôi sợ cậu ấy đến đây không tìm thấy tôi.
An Kỳ rất vui vẻ, bảo rằng rốt cuộc cuộc cũng rời khỏi nơi này.
Nói thật, đôi khi tôi cảm thấy An Kỳ rất kỳ lạ, em ấy không giống những đứa trẻ bình thường.
Cũng may anh trai ngăn mẹ lại, tuy lời hắn nói rất kỳ lạ, hắn nói, chúng tôi trốn không thoát.
Mẹ mắng hắn bị bệnh tâm thần, nhưng vẫn ở lại.
Tuy tôi biết mình không nên, nhưng nhịn không được thở phào, tôi không muốn rời khỏi đây.
PS: Tôi trộm hỏi vì sao mẹ cãi nhau với dượng.
Mẹ nói dượng làm mấy chuyện mê tín.
….
Nhật ký ngày càng ngắn gọn hơn, không còn đường viền hoa như trước, phần lớn chỉ qua loa kể lại một ngày.
Ngày 8 tháng 5 năm 2012.
Chu Linh Linh tới nhà tôi chơi một ngày.
Cô ấy cứ nghi thần nghi quỷ, bảo nghe tiếng phụ nữ khóc.
Đến tối càng thêm quá phận, bảo nhà tôi có quỷ nháo.
Chia tay trong không vui.
Ngày 12 tháng 5 năm 2012.
Chu Linh Linh mất tích.
……
Lật qua một tờ, chỉ còn một trang cuối cùng, trên đó chỉ viết hai câu.
Ngày 23 tháng 6 năm 2012.
Hoàng An Chính rốt cuộc đã chết.
Hắn vẫn luôn muốn giết An Kỳ.