Bố ngồi trên ghế trước thùng xe cùng với mẹ và bé Carrie ngồi sát bên cạnh. Laura và Mary phủ khăn choàng qua người nhau ngồi khít lại trên tấm chăn trải trên đáy thùng xe. Jack ngồi trên bực cửa ra vào nhìn theo mọi người. Nó biết mọi người sẽ trở về nhà sớm.
Ngay cả Sam và David hình như cũng biết rằng mọi chuyện đã ổn định vì biết rằng lúc này bố đã lại có mặt ở nhà. Chúng xoải vó một cách vui vẻ cho tới lúc bố kêu « Oa!» và cột chúng vào những cột buộc ngựa trước cửa hàng của ông Fitch.
Trước hết, bố thanh toán món nợ mua gỗ của ông Fitch để làm nhà. Rồi bố thanh toán số tiền mà ông Nelson đã mua bột và đường cho mẹ trong thời gian bố đi vắng. Sau đó, bố đếm số tiền còn lại rồi bố và mẹ chọn mua giầy cho Mary.
Đôi giày mới rạng rỡ trên bàn chân của Mary đến nỗi Laura cảm thấy việc Mary lớn nhất là điều không công bằng chút nào. Giầy của Mary sẽ luôn luôn vừa khít với bàn chân của Laura và Laura sẽ không bao giờ có giầy mới. Lúc đó, mẹ nói:
- Bây giờ kiếm một chiếc áo mới cho Laura.
Laura vội theo mẹ tới quầy hàng. Ông Fitch đang lấy xuống những súc vải len rất đẹp.
Mùa đông trước, mẹ đã tháo những nếp gấp và mở hết các đường chỉ may chiếc áo lạnh của Laura. Mùa đông này, chiếc áo ngắn cũn cỡn và còn có nhiều lỗ trên hai ống tay, chỗ mà Laura thọc cùi chỏ qua vì nó quá chật. Mẹ đã và lại gọn gàng và những chỗ và rất kín nhưng khi mặc chiếc áo này Laura vẫn cảm thấy chật chội và cũ rách. Dù vậy, cô vẫn không mơ sẽ có một chiếc áo hoàn toàn mới.
Mẹ hỏi:
- Con thấy chiếc áo flanen màu nâu vàng kia thế nào, Laura! Laura không thể lên tiếng nổi, ông Fitch nói:
- Tôi cam đoan đây là chiếc áo rất tốt.
Mẹ đặt một dải nền đỏ ngang qua chiếc áo màu nâu vàng và nói:
- Tôi nghĩ cần ba dải viền màu này quanh vòng cổ, vòng eo và gấu áo. Con nghĩ sao, Laura? Có đẹp không?
Laura nói:
- Dạ, thưa mẹ!
Cô nhìn lên và mắt cô cùng với cặp mắt xanh lơ sáng rỡ của bố như cùng nhảy múa.
Bố nói:
- Lấy cái đó đi, Caroline!
Ông Fitch đo miếng vải flanen màu nâu vàng và dải viền áo màu đỏ.
Sau đó Mary được chọn một cái áo mới nhưng cô không thích thứ nào ở đó. Thế là cả nhà đi qua phố sang cửa hàng của ông Oleson. Tại đây, họ tìm được mẫu flanen màu nâu sẫm và dải viền màu mạ vàng là những thứ mà Mary thích.
Mary và Laura đứng ngắm say sưa trong lúc ông Oleson đo vải khi Nellie bước vào. Cô mặc chiếc áo choàng không tay bằng da thú.
- Xin chào!
Cô nói và nhăn mũi nhìn những tấm vải flanen màu xanh. Cô nói những thứ đó rất hợp với những cô gái quê mùa. Rồi cô xoay người khoe chiếc áo da thú và nói:
- Nhìn coi tớ mặc thứ gì.
Cả hai đều nhìn, Nellie hỏi:
- Bồ có muốn một cái áo choàng da thú không, Laura? Nhưng bố bồ không thể mua nổi cho bồ một cái đâu. Bố bồ đâu phải chủ cửa hàng.
Laura không dám tát Nellie. Nhưng cô giận tới mức không lên tiếng được. Cô xoay người lại và Nellie cười khẩy bỏ đi.
Mary đang chọn loại vải dày may áo khoác cho Carrie. Bố đang lo mau bột, bột bắp, muối, đường và trà. Rồi bố phải lo đổ đầy bình dầu lửa và dừng tại bưu điện. Đã qua bữa trưa và trời lạnh hơn trước khi họ rời thị trấn nên bố nói Sam và David phóng thật nhanh trên đường về nhà.
Sau khi chén đĩa trong bữa ăn trưa đã được rửa sạch và cất đi, mẹ mở các gói ra và tất cả cùng ngắm những món đồ tuyệt đẹp. Mẹ nói:
- Mẹ sẽ may hết sức nhanh cho các con. Vì rằng lúc này bố có mặt ở nhà nên mình sẽ lại cùng tới dự các buổi học ngày chủ nhật.
Bố hỏi mẹ:
- Miếng vải hoa xám mà em chọn cho em đâu rồi, Caroline?
Mẹ đỏ mặt lên và hơi cúi đầu xuống trong lúc bố nhìn mẹ. Bố nói:
- Em muốn nói là em không mua miếng vải đó hả?
Mẹ nhìn bố:
- Anh thấy chiếc áo khoác mới của anh thế nào, Charles?
Bố có vẻ không thoải mái. Bố nói:
- Anh biết mà, Caroline. Nhưng vụ mùa tới sẽ chưa có cho tới khi trứng châu chấu nở hết và thời gian còn dài cho tới khi anh được bắt tay vào việc. Chiếc áo cũ của anh còn đủ tốt.
Mẹ mỉm cười nói với bố:
- Đó chính là điều em nghĩ.
Sau bữa cơm tối, khi bóng đêm và ánh đèn tới, bố lấy cây đàn ra khỏi hộp và lên dây một cách trìu mến.
Bố nhìn mọi người xung quanh nói:
- Nhớ nó quá!
Rồi bố bắt đầu đàn. Bố đàn bản « Khi Johnnie quay về » rồi đàn bản « Cô gái dịu dàng mà tôi bỏ lại sau lưng». Bố đàn và hát bản « Ngôi nhà cũ » và bản « Sông Swanee ». Lúc đó bố đàn và tất cả cùng hát theo bố:
Những niềm vui và điện đài tráng lệ
Khắp bốn phương đất gần xa
Lộng lẫy huy hoàng vẫn thành vô nghĩa
So với căn nhà nhỏ của ta.