Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

Chương 7: 🍎

Ba giờ sáng, Thẩm Hoài Cảnh đi vào phòng bếp lấy nước. Từ lầu hai bước xuống liền thấy một người bọc lấy chăn thật dày nằm trên sô pha đằng kia, TV im lặng lập loè nhấp nháy, trong phòng máy lạnh mở giống như muốn đông chết người ta.


Trên bậc thang chỉ là tiếng động rất nhỏ, nhưng Ôn Đinh đã phát giác mở mắt, vừa vặn đối diện một đôi mắt, con ngươi đen như mực.
Ánh sáng trong tối, đôi mắt của cô mang theo cảnh giác, mang theo sơ tỉnh hoảng sợ chưa rút lui.


Nhìn nhau mấy giây, Thẩm Hoài Cảnh cũng không nói gì, đi qua ghế sô pha vào phòng bếp, sau đó lấy một ly nước ra, định về phòng ngủ.
Lúc đi qua ghế sô pha một lần nữa, bước chân Thẩm Hoài Cảnh hơi ngừng lại, giống như muốn mở miệng nói cái gì.


“Thẩm tiên sinh định mời tôi về phòng cùng ngủ sao?” Ôn Đinh đã trước anh một bước mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn.
Không cần nhìn, Thẩm Hoài Cảnh liền có thể tưởng tượng ra mặt cô đang mỉm cười.


Cái gì cũng không nói, Thẩm Hoài Cảnh thu bước chân lên lầu hai, sau đó truyền đến tiếng đóng cửa "Pang". Ôn Đinh nhún nhún vai, ngáp một cái, âm thanh đóng cửa này có chút lớn nha!
*
Buổi sáng, Ôn Đinh bưng cháo gạo lứt từ phòng bếp ra ngoài, Thẩm Hoài Cảnh từ lầu hai xuống tới.


Quần tây dài màu đen, áo trong màu đen, không có đeo caravat, cổ áo có chút lỏng lẻo, mái tóc đen dày rất nhẹ nhàng khoan khoái, trên trán mấy sợi tóc tùy ý rơi ra, cặp mắt đào hoa nửa híp, mang theo độ cong đẹp mắt.


Ôn Đinh không tự chủ lộ ra một vòng nụ cười: “Chào! Thẩm tiên sinh.” Giọng nói trong trẻo, nghe tràn đầy sức sống.
Thẩm Hoài Cảnh giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, thản nhiên nói: “Không còn sớm, giờ làm việc là tám giờ, cô có khả năng sẽ đến trễ.”


Ôn Đinh sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới cô có công việc, cô phải đi làm nha.
Cuống quít cởi tạp dề xuống, Ôn Đinh hướng lầu hai, vừa chạy vừa kêu lên: “Thẩm tiên sinh cũng không để ý chở tôi đoạn chứ?”


Chờ Ôn Đinh vội vã rửa mặt xong, thay quần áo xong, lúc xuống lầu vừa hay nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh vừa mới ăn xong điểm tâm cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Ôn Đinh vội vàng theo sau, lại chỉ tới kịp cùng đuôi khói xe ô tô của anh tiếp xúc thân mật: “Thẩm tiên sinh!”


Xe Thẩm Hoài Cảnh đã biến mất ở cuối con đường nhỏ, chỉ để lại vài miếng lá rụng bị gió thổi lên.
Ôn Đinh sờ mũi một cái, bất đắc dĩ đến cửa tiểu khu ngồi xe buýt.


Cái tiểu khu này cách nội thành có chút xa, xe buýt cũng không nhiều. Cho nên chờ lúc Ôn Đinh trằn trọc hơn một giờ, trạm xe buýt cách phòng làm việc một con đường, đã là sắp chín giờ.


Ôn Đinh đeo túi xách một đường chạy đến trước cửa phòng làm việc, lại phát hiện cửa lớn phòng làm việc khóa chặt, không có một người.
Chẳng lẽ Thẩm Hoài Cảnh phá sản? Đây là ý nghĩ đầu tiên của Ôn Đinh.
Một ông cụ canh cổng ló đầu ra: “Cô gái, có việc gì sao?”


Ôn Đinh bước lên phía trước: “Ông ơi, ở đây sao không mở cửa a?”
“Hôm nay là chủ nhật, tất cả mọi người đều nghỉ, có việc gì, ngày mai lại đến đi.”
Lúc này Ôn Đinh mới hoảng hốt nhớ tới hôm nay hình như là chủ nhật.


Cho nên, Thẩm Hoài Cảnh biết rất rõ ràng hôm nay là chủ nhật, còn để cô đi làm?
Cho nên, cô đây là bị Thẩm Hoài Cảnh đùa giỡn?
Ôn Đinh nhìn lên mặt trời đỏ rực, cảm thấy tâm lực lao lực quá độ, thật sự là ‘thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ’(*) nha.


(*) Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ: Thời thế thay đổi, con người không như trước.
Cô vốn ‘Lòng ta vốn hướng về trăng sáng, vậy mà trăng sáng lại chiếu kênh nào" (*).
(*) Lòng ta vốn hướng về trăng sáng, vậy mà trăng sáng lại chiếu kênh nào: Ý nói đối phương không hiểu tâm ý của mình.


Ôn Đinh nhìn thoáng qua hướng tầng ba căn nhà gỗ, nhún nhún vai, quay người đi bộ đến trạm xe buýt.
Đường phố của khu phố cổ vốn ít người, cũng không phải là khu vực sầm uất, càng không phải là khu dân cư, cho nên chín giờ sáng, trên con đường này ngoại trừ Ôn Đinh không có một bóng người.


Ôn Đinh dọc theo đường nhựa chậm rãi bước đi, mặt trời làm cái bóng cô kéo dài, lộ ra dáng vẻ vừa gầy lại dài, trong không khí truyền đến hương hoa như có như không.


Ôn Đinh dường như vô tình nhìn lại, sau đó lại tăng tốc, lúc chuyển qua góc đường, Ôn Đinh nhanh chóng đi đến sau vách tường đem mình trốn đi.
Sau lưng rất nhanh truyền đến tiếng bước chân, một người đàn ông gầy gò xuất hiện ở góc rẽ, cùng Ôn Đinh bốn mắt nhìn nhau.


Lưng Ôn Đinh dựa trên tường, nhìn người đàn ông trước mắt, hô hấp có chút gấp gáp: “Anh là ai? Đi theo tôi làm cái gì?”
Người đàn ông nhíu nhíu mày: “Cô là Ôn Đinh?”


Ôn Đinh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không phải những người kia, nếu là những người kia, bọn họ sẽ không gọi cô là Ôn Đinh.
“Anh muốn làm gì?” Sắc mặt Ôn Đinh rõ ràng chậm lại.


“Có thể làm tiểu tam, còn không biết tôi muốn làm gì?” Người đàn ông cười hắc hắc, lộ ra một ngụm răng vàng.
Tiểu tam? Ôn Đinh có thể nghĩ đến chính là chuyện Nghiêm Bân kia mà.


“Cho nên, lần này chính là giáo huấn cô một chút, làm người đừng phách lối như vậy.” Người đàn ông lấy côn nhị khúc từ trong người ra, lắc lắc, ào ào rung động.
*
“Cửu ca, tôi đi giúp đỡ.” Trong xe cách đó không xa, Liên Hiên mở cửa xe muốn xuống xe.


Thẩm Hoài Cảnh lắc đầu, ngăn cản động tác của anh ta: “Trước không vội, xem một chút.”


Thẩm Hoài Cảnh lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy Ôn Đinh một cước đá vào hông dưới người đàn ông đó. Người đàn ông đó hiển nhiên không nghĩ tới Ôn Đinh sẽ đánh đòn phủ đầu, vừa vặn bị cô đá. Không đợi hắn bình tĩnh trở lại, Ôn Đinh dùng bình xịt cay trong tay đối diện mắt của hắn xịt lên. Người đàn ông lảo đảo che mắt lui lại, một tay khác của Ôn Đinh cầm một cái dùi cui điện màu đen chích vào bụng hắn. Người đàn ông bị đánh ba lần, té ngã xuống đất, che mắt không ngừng kêu to.


Ôn Đinh cố gắng duy trì trấn định, nhìn quanh bốn phía, đem đồ vật bỏ vào túi, sau đó nhanh chóng rời đi.


Liên Hiên trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Cửu ca, người phụ nữ này không đơn giản chút nào, loại chuyện này hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm, nhìn tay trói gà không chặt, hóa ra còn có mặt này.”
Thẩm Hoài Cảnh mắt sắc tĩnh mịch, thản nhiên nói: “Điều tra một chút đi.”


“Vâng, Cửu ca.”
“Đi qua hỏi một chút, xử lý một chút.” Thẩm Hoài Cảnh lại nói.
Liên Hiên xuống xe, rất mau trở lại: “Cửu ca, là việc của Nghiêm Bân lần trước, vợ hắn tức giận tìm người xả giận thôi. Tên lưu manh này là người lão tứ, đã dặn dò xong, sẽ không quấy rối Ôn Đinh nữa.”


Thẩm Hoài Cảnh gật đầu, bây giờ Ôn Đinh liên quan đến tiểu Nhân, tiểu Bắc, không thể một chút qua loa.
*


Lúc Ôn Đinh trở lại nơi ở của Thẩm Hoài Cảnh, phát hiện chiếc xe trước cửa mà buổi sáng Thẩm Hoài Cảnh lái đi, tinh thần không khỏi chấn động, chạy vào trong phòng, thì phát hiện Thẩm Hoài Cảnh đang bồi Khương Hoài Bắc ngồi trên ghế sô pha xem “Chú dê vui vẻ cùng lão sói xám.”


Ôn Đinh điều chỉnh hô hấp của mình, cố gắng bảo trì tâm bình khí hòa đi tới, ngữ khí ôn nhu: “Thẩm tiên sinh, không phải đi làm sao? Sao lại đang ở trong nhà?”
Con mắt Thẩm Hoài Cảnh nhìn tivi, thần sắc bình thản: “Tôi vừa ra khỏi nhà mới phát hiện hôm nay hình như là chủ nhật, cho nên quay về.”


Ôn Đinh: “......”
Đi đêm nhiều có ngày gặp ma nha! Vì đùa giỡn cô, anh cũng coi là tốn công tốn sức!
Ôn Đinh đi đến phía bên kia ghê sô pha bên cạnh Khương Hoài Bắc ngồi xuống, ôm vai của cậu: “Tiểu Bắc, hôm nay Chị Đinh Đinh dạy em một câu, em nhất định phải nhớ kỹ.”


“Câu gì?” Khương Hoài Bắc mở to đôi mắt nhìn cô.
Ôn Đinh liếc Thẩm Hoài Cảnh một cái, giọng nói kéo dài: “Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân.”
“Đây là ý gì?” Khương Hoài Bắc không hiểu cho lắm.


“Có ý gì em sau này sẽ rõ. Tiểu Bắc nhất định phải chắc chắn nhớ kỹ cho chị, tuyệt đối đừng để cho mình phải chịu thiệt.” Ôn Đinh liếc mắt nhìn Thẩm Hoài Cảnh, có ý riêng.


Thẩm Hoài Cảnh khó được lông mày giãn ra, mang trên mặt một vòng cảm xúc hờ hững, nhưng cũng hoàn toàn như trước đây không nói gì thêm, sờ sờ đầu Khương Hoài Bắc, thản nhiên đứng dậy lên lầu hai.


Ôn Đinh nhìn bóng lưng anh ta biến mất ở đầu bậc thang, nụ cười trên mặt cùng lúc biến mắt, toàn thân xụi lơ, ôm khương Hoài Bắc, thân thể có chút run rẩy rất nhỏ.
Khương Hoài Bắc sờ sờ tay của cô, nháy mắt: “Chị Đinh Đinh, trên người chị làm sao lạnh như vậy, chị lạnh không?”


Ôn Đinh ôm chặt thân thể mềm mại của Khương Hoài Bắc, giọng nói có chút mỏi mệt: “Không có chuyện gì, tiểu Bắc để chị ôm một chút thì tốt.”
Khương Hoài Bắc ngoan ngoãn để cô ôm, âm thanh TV trong phòng khách to như vậy che mất hơi thở có chút hổn hển của cô.


Chỗ góc rẽ cầu thang lầu hai, Thẩm Hoài Cảnh ngón tay thon dài gõ gõ tay vịn, dường như có điều suy nghĩ.
_______________
Editor:
Hôm nay đăng sớm một chút. Tối nay mình đăng thêm một chương nữa nha.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.