Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

Chương 27: 🍋

Liên Hiên cũng nhận ra điều gì đó, nhíu mày: "Cô ấy có thể quay lại căn phòng trước kia không?" Nói xong câu này, thì Liên Hiên biết mình nói nhảm. Nghĩ đến trước đó, Thẩm Hoài Cảnh muốn anh tra những chuyện kia, cảm thấy Ôn Đinh này không đơn giản.


Thẩm Hoài Cảnh không nói một lời quay người ra cửa, ngồi vào tay lái phụ, trầm giọng nói: "Đi chổ Vi Từ Minh."
Liên Hiên không dám nói lời nào, trầm mặc lái xe đến biệt thự Vi Từ Minh ở sườn núi.


Khi nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh, Vi Từ Minh đặc biệt cao hứng: "Tiểu Cửu a, sao cậu lại tới đây, cũng không lên tiếng kêu gọi."
Thẩm Hoài Cảnh gương mặt lạnh lùng: "Vi Thiến đâu?"
"Cậu tìm Thiến Thiến?" Vi Từ Minh nhìn ra sắc mặt cậu ta không tốt: "Cậu tìm Thiến Thiến làm gì?"


Thẩm Hoài Cảnh nhíu mày, đẩy ông ta ra, đi vào trong nhà. Vi Thiến vừa vặn từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh kêu một tiếng: "Cửu ca."
Thẩm Hoài Cảnh tiến lên một bước, ngăn cô ở đầu bậc thang, hai mắt sắc bén, mang theo lửa giận: "Hôm nay cô nói cái gì với Ôn Đinh?"


"Nói cái gì là nói cái gì?" Vi Thiến theo bản năng lui lại một bước. Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Thẩm Hoài Cảnh như vậy, không tự chủ có chút sợ hãi.
Sắc mặt của Thẩm Hoài Cảnh tái xanh, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Không nói gì, vì sao cô ấy lại bỏ đi?"


Vi Thiến không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, hơi ngơ ngẩn: "Bỏ đi? Cái gì bỏ đi?"


Hai tay Thẩm Hoài Cảnh chống hông, quanh thân tản ra một chút hơi thở âm trầm cố gắng đè nén. Trực giác Liên Hiên thấy không ổn lắm, tiến lên một bước ngăn ở giữa hai người, đem Vi Thiến ra sau lưng bảo vệ: "Cửu ca, anh bình tĩnh một chút ha."


Thẩm Hoài Cảnh đã ở thời điểm cực hạn của bạo lực, đẩy Liên Hiên ra, bóp lấy cổ Vi Thiến, con mắt đỏ lên: "Nói, đến cùng cô nói cái gì với cô ấy?"


Nhìn thấy dáng vẻ phát điên này của Thẩm Hoài Cảnh, Vi Thiến ngược lại trấn định lại, ngước cổ nhìn anh, quật cường nhếch môi không nói lời nào.
Vi Từ Minh bước lên phía trước, trầm giọng quát lớn: "Thẩm Hoài Cảnh, thả con gái tôi ra."


Thẩm Hoài Cảnh một tay hất tay Vi Từ Minh ra, con mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Vi Thiến: "Nói, đến cùng nói cái gì với cô ấy?"
Vi Thiến cắn thật chặt môi dưới, thở hổn hển, trong mắt mang theo một chút nước mắt, chính là không mở miệng.


Liên Hiên nhíu mày, tiến lên bắt lấy tay Thẩm Hoài Cảnh, dùng sức nắm lấy: "Cửu ca, anh bóp cổ cô ấy, cô ấy làm sao nói, buông cô ấy ra trước."
Thẩm Hoài Cảnh liếc cậu ta một cái, tay Liên Hiên dùng sức đem anh đẩy ra, đem Vi Thiến kéo đến một bên. Vi Thiến che lấy cổ, không chịu được ho khan.


Liên Hiên cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Lúc trưa cô ăn cơm với Ôn Đinh, có cùng nhau nói qua chuyện gì hay không? Có phải đã nói lời gì không nên nói với Ôn Đinh hay không?"


Vi Thiến nhìn dáng vẻ của Thẩm Hoài Cảnh, đại loại đã đoán được xảy ra chuyện gì, lạnh lùng nhìn anh: "Anh cảm thấy coi như em nói cái gì với cô ấy, với tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ nghe em?"


Liên Hiên suy nghĩ một chút, quay người đối diện Thẩm Hoài Cảnh nói: "Cửu ca, Vi Thiến không phải người như vậy. Ôn Đinh cũng không phải loại người một hai câu thì có thể bị dao động."
Thẩm Hoài Cảnh bực bội nới lỏng cà vạt, quay người đi ra ngoài.


Liên Hiên nhìn thoáng qua Vi Thiến, thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi thật tốt ha." Quay người đuổi theo.
Vi Thiến sờ lấy cổ thỉnh thoảng truyền đến cảm giác đau, nhìn về phía Vi Từ Minh, trào phúng cười: "Đây chính là người ba muốn con gả?"


Vi Từ Minh im lặng nửa ngày, đôi mắt nhìn qua: "Có thể không phải Thẩm Hoài Cảnh, ai cũng có thể, cũng không thể là Liên Hiên."
Vi Thiến nhìn Vi Từ Minh, cười lạnh liên tục, quay người lên lầu.
*
Ra khỏi biệt thự, Thẩm Hoài Cảnh lạnh lùng nói: "Đi tìm Từ Kính."
Liên Hiên gật đầu, khởi động xe xuống núi.


Từ Kính đang ở bên trong một câu lạc bộ giải trí, trái ôm phải ấp. Thẩm Hoài Cảnh trực tiếp một cước đạp cửa ra, khuôn mặt bình tĩnh đi vào. Từ Kính bị người cắt ngang việc tốt, sắc mặt tự nhiên không vui: "Thẩm Cửu, cậu làm quái cái gì vậy?"


Người bên cạnh Từ Kính đứng lên ngăn trước mặt Thẩm Hoài Cảnh. Liên Hiên bắt đầu từ lúc nãy thì tức sôi ruột không có chỗ giải tỏa, vừa vặn có luyện tập, tiến lên một cước đem người đạp ngã lăn. Thẩm Hoài Cảnh đi lên trước mấy bước đứng ở trước mặt Từ Kính, nắm vạt áo của anh ta cầm lên, trong mắt là lửa giận muốn giết người: "Người đâu?"


"Người nào? Thẩm Cửu cậu nổi điên cái gì?" Từ Kính một quyền đánh tới mặt anh, Thẩm Hoài Cảnh quay đầu đi, một tay bắt lấy cổ tay của anh ta một cái, dùng sức đặt cánh tay của Từ Kính ra sau lưng của anh ta. Từ Kính nhe răng nhếch miệng quát to một tiếng: "Đau!"


Thuận tay cầm chai bia lên, đập vào góc bàn một cái, Thẩm Hoài Cảnh dùng chai vỡ kề vào cổ Từ Kính, mắt đỏ hồng, mỗi câu mỗi chữ: "Người đâu?"


Xúc cảm chai bia lạnh buốt kề trên cái cổ yếu ớt, Từ Kính xuất mồ hôi lạnh cả người. Giống như trở lại lúc trong lao, anh ta mang theo đám người đi bắt nạt anh, chàng trai mới đến, chàng trai mang theo ánh mắt lạnh lẽo, quật cường bây giờ giống nhau như vậy.


Tuy nhiên, chàng trai vừa mới trưởng thành năm mười tám tuổi chỉ đem bàn chải đánh răng bẻ gãy, không lưu tình chút nào cắm vào bả vai anh ta. Tính hung ác đó khiến anh ta bây giờ nhớ lại, tim đập nhanh không thôi, hai chân không khỏi hơi phát run, giọng nói run run: "Tiểu... Tiểu Cửu... Tôi... Tôi không biết cậu đang nói cái gì?"


Thẩm Hoài Cảnh hít sâu một hơi thật sâu, tay dùng sức nhấn xuống, một dòng nước nóng theo từ cổ chảy xuống.
Khoé mắt của Từ Kính nhìn xuống, lúc nhìn thấy trên áo sơ mi trắng có máu đỏ tươi, con mắt đảo một vòng, xém ngất đi.


Liên Hiên chân đạp lên sườn người dưới chân: "Nói, hôm nay các ngươi có làm cái gì không?"
Người đó hoảng sợ nhìn thoáng qua Từ Kính, run run rẩy rẩy: "Liên... Liên ca... Không có, chúng tôi chẳng hề làm gì, cả ngày ở đây bồi tiếp Tứ ca vui chơi, không có rời đi đâu."


Mắt thấy Thẩm Hoài Cảnh đã mất lý trí, Liên Hiên đi qua, ngăn tay Thẩm Hoài Cảnh, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Cửu ca, Ôn Đinh là trở về thu dọn đồ đạc rồi mới đi, thoạt nhìn vẫn là khá thong thả, hẳn không phải là Từ lão Tứ."


Ánh mắt Thẩm Hoài Cảnh sắc bén nhìn chằm chằm Từ Kính nửa ngày, đến nổi toàn bộ phần lưng Từ Kính bị mồ hôi lạnh đỗ ướt đẫm, mới ném chai bia trên tay đi. Cúi người xuống đối mặt với Từ Kính, giọng nói lạnh lẽo: "Từ Kính, tôi cho anh biết, đừng có trêu chọc tôi nữa, tôi sẽ không để cho anh yên."


Không lưu tình chút nào buông tay, Thẩm Hoài Cảnh tiện tay đem chai vỡ trong tay đập lên vách tường, phát ra tiếng vang lanh lảnh, làm cho Từ Kính nhịn không được run lên một cái.


Thẩm Hoài Cảnh nhận lấy khăn tay trong tay Liên Hiên, lau tay một chút, gương mặt lạnh lùng đi ra cửa, Liên Hiên ở trên thân người kia đạp một cước, đi theo ra ngoài.


Thẩm Hoài Cảnh đứng bên ngoài câu lạc bộ, quanh người không che giấu được cơn nóng giận. Liên Hiên đi qua, nhìn về phía anh, nhàn nhạt trần thuật một sự thật: "Cửu ca, anh mất lý trí rồi." Liên Hiên thở dài ở trong lòng. Khi nào thì Thẩm Hoài Cảnh cũng biết rối loạn tấc lòng, còn bởi vì một người phụ nữ.


Thẩm Hoài Cảnh đứng ở đó trầm mặc, không nói gì.


Liên Hiên do dự một hồi, vẫn là mở miệng: "Cửu ca. Ôn Đinh người này, cũng không đơn giản, nhưng chỉ là một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ cùng anh tâm không đồng nhất, không cần thiết..." Câu sau Liên Hiên cũng không nói ra miệng, nhưng ý tứ không cần nói cũng biết.


Thẩm Hoài Cảnh liếc cậu ta một cái, cái nhìn này không mang theo bất kì cảm xúc nào, Liên Hiên nhìn xem, trong lòng chấn động.


Thẩm Hoài Cảnh đưa tay móc bao thuốc lá từ trong túi của Liên Hiên, đốt một điếu, hít một hơi thật sâu, giọng nói lạnh lùng: "Thẩm Hoài Cảnh tôi nhận định người, chính là chạy đến chân trời góc biển, đào sâu ba thước, tôi cũng tìm ra cô ấy."


Liên Hiên sửng sốt một chút, tròng mắt có chút thả xuống. Một người đàn ông lạnh lùng không đụng tình cảm, khi đã đụng thì là tình cảm sâu nhất đậm a. Ngược lại, Ôn Đinh đối với anh, tình cảm cũng không có khắc sâu như vậy, bằng không cũng không sẽ dứt khoát bỏ đi. Liên Hiên nghĩ được như vậy, thâm sâu lại không khỏi thở dài.


Ngón tay thon dài của Thẩm Hoài Cảnh cầm điếu thuốc, bực bội hít một hơi lại một hơi, trong mắt tản ra ánh sáng thâm trầm, lạnh lẽo. Ôn Đinh, được lắm, tốt nhất trốn thật xa, đừng để anh tìm thấy.
"Tôi, kêu ba tôi hỗ trợ điều tra một chút, chỉ cần ở thành phố A, sớm muộn cũng tìm được."


"Bây giờ cô ấy đã rời thành phố A." Thẩm Hoài Cảnh chắc chắn nói.
"Rời đi? Tôi gọi điện thoại để bọn họ kiểm tra sân bay với nhà ga." Liên Hiên cầm điện thoại di động lên.


Thẩm Hoài Cảnh cảm thấy cổ áo khó chịu, giật mấy lần, cái loại cảm giác làm bực tức trong lòng kia vẫn chưa làm dịu được. Không nhịn được đem cà vạt kéo trực tiếp giật xuống, tiện tay ném xuống đất: "Vô dụng, cô ấy sẽ không đi máy bay hay xe lửa, lại nói cô dẫn theo Dĩ Nam, cũng không thể ngồi máy bay hay xe lửa được." Ôn phía Nam không có thẻ chứng minh thư, sổ hộ khẩu, đừng nói máy bay, xe lửa, bến xe có thể cô cũng sẽ không đi. Có lẽ chỉ là tùy tiện ngồi xe khách qua đường.


Thẩm Hoài Cảnh nôn nóng vò vò tóc, buộc mình trấn định lại: "Cô ấy nhất định là gặp chuyện gì đó, tôi cảm thấy cô ấy đang luôn trốn người. Cậu tìm người điều tra xem thêm, chúng ta tìm không thấy người, cũng không thể để những người kia đoạt người trước. Còn có, tìm người đem toàn bộ nội tình Đường gia đào ra."


"Đường gia?" Liên Hiên khó hiểu.
"Đường gia thành phố G, gọi điện thoại cho Thiệu Thành Hi giúp đỡ điều tra." Đôi mắt Thẩm Hoài Cảnh thâm trầm.
Liên Hiên nhíu mày. Đường gia, sao lại dính líu quan hệ với Đường gia đây.
*


Buổi tối về đến nhà, trong nhà rất quạnh quẽ, Khương Hoài Nhân ôm Khương Hoài Bắc ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy anh trở về, chạy tới: "Cậu, Dĩ Nam không thấy, chị Đinh Đinh cũng không thấy, bọn họ đi đâu?"


Thẩm Hoài Cảnh xoay người, đem Khương Hoài Bắc ôm vào trong ngực, sờ sờ tóc Khương Hoài Nhân trấn an, giọng nói cố gắng làm cho mình lộ ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì: "Bọn họ có việc gì đó, cần phải đi nhà bà con một chuyến, không bao lâu bọn họ sẽ trở về."


Khương Hoài Nhân sửng sốt một chút, trong mắt lóe sáng: "Không có khả năng, chị Đinh Đinh nói bọn họ không có bà con."


Trong lòng Thẩm Hoài Cảnh đã loạn thành một mớ hỗn độn. Vốn định lấy tinh thần mạnh mẽ an ủi Khương Hoài Nhân, bị cô hỏi một câu, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên mở miệng thế nào, nhịn không được nhéo nhéo mày.


Trong nháy mắt Khương Hoài Nhân hiểu rõ chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch, nghĩ đến những lời Ôn Đinh đã nói trước kia với cô, cắn môi dưới, im lặng lên lầu.
Khương Hoài Bắc còn nhỏ, không hiểu nhiều như vậy, ôm cổ Thẩm Hoài Cảnh, chớp mắt: "Cậu, khi nào chị Đinh Đinh và anh Dĩ Nam trở về?"


Thẩm Hoài Cảnh ôm chặt cậu, thấp giọng nói: "Rất nhanh."
Tay nhỏ mềm mềm của Khương Hoài Bắc sờ sờ mặt của anh, nội thanh nội khí: "Cậu, người không vui sao?"


Thẩm Hoài Cảnh hôn mặt cậu một cái: "Không có." Anh không có không vui, chỉ là lửa giận tồn lại rất lớn, chút lửa thiêu này anh đã bực bội không thôi. Nếu như bây giờ người phụ nữ đó ở bên cạnh, nhất định anh sẽ nhịn không được tự tay bóp chết cô.
__________
Editor:


Chủ nhật 2 chương nhé mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.