Ngọc Toái Cung Khuynh

Chương 10

Tại Minh Dương cung, trên long sàng Huyền Vũ đế, Tâm Nguyệt thống khổ cực lực giãy dụa, trên cơ thể trần trụi mồ hôi lấm tấm chảy ra không ngừng đã thấm ướt loang lổ khắp nệm gấm dưới thân. Hai tay bị vải sợi trói ngược ở đầu giường, bắp đùi non mịn bị buộc dạng mở thật lớn. Loại tư thế sỉ nhục như thế làm cho Tâm Nguyệt hổ thẹn và cực kì khó chịu, nhưng cái làm cho hắn cảm thấy khó chịu nhất chính là một tên thái giám trẻ tuổi ghé vào giữa hai chân hắn, đem cánh tay tráng kiện cường ngạnh tống vào trong hậu huyệt hắn.

Tuy rằng Tâm Nguyệt đã kinh qua bao lần chà đạp nhưng hậu đình hắn vẫn như trước tắc nghẽn dị thường chặt chẽ, khiến tên thái giám đó mất khá nhiều sức lực mới đem cả cánh tay tống vào hơn một nửa. Tâm Nguyệt cũng đã đau đến cơ hồ tê liệt hấp hối. Huyền Vũ đế vẫn ung dung ngồi một bên lại đối với màn trình diễn tàn nhẫn này xem đến thích mắt, còn liên tục ra lệnh thúc giục tên thái giám đó: “Dùng sức nữa! Nửa ngày trời mà chỉ vào mới được đến ngần ấy! Ngươi làm việc cái kiểu gì vậy! Còn không mau mau dùng sức trẫm sẽ giết ngươi!”

Tên thái giám đó vừa thấy long nhan nổi giận sợ tới mức ngay cả khí lực cuối cùng cũng dốc hết, liều chết đưa cánh tay mình mạnh mẽ tống thẳng vào trong. Chỗ nếp gấp nơi hậu huyệt Tâm Nguyệt ra sức chống đỡ lại dị vật xâm phạm, cánh tay khẽ xoay ngang cố dụng lực xâm nhập, rốt cục đem huyệt khẩu hoàn toàn xé rách, từng dòng máu tươi bắn ra. Huyền Vũ đế say máu càng thêm hưng phấn, gã thái giám đó hét lớn một tiếng nương theo máu trơn dùng sức tống mạnh lần nữa vào tận sâu bên trong, toàn bộ cẳng tay tráng kiện dọc đến khuỷu tay hoàn toàn nhập động chôn tĩnh bên trong bí huyệt Tâm Nguyệt.

Tâm Nguyệt gào thét thê lương, cảm giác hạ thân lại trương ra đau đớn cơ hồ như muốn nổ tung vỡ nát, hắn tưởng cứ như vậy là đủ để ngất đi, nhưng lại vì dược lực định thần thanh tỉnh, cố như thế nào cũng không thể hôn mê ngất xỉu, chỉ là cả người càng run rẩy kịch liệt hơn nữa. Huyền Vũ đế chậm rãi đi tới trước mặt nâng cằm hắn ngửa lên, cười lạnh hỏi: “Thế nào, tư vị như thế này là dễ chịu hay là khó chịu hả?!” Hai mắt Tâm Nguyệt đẫm lệ mơ hồ nhìn Huyền Vũ đế, môi run bần bật, lại đau đến cả nói cũng không nói ra lời.


Huyền Vũ đế hắc hắc cười lạnh nói tiếp: “Tiểu Tâm Nguyệt của ta, thế này mới chỉ là mấy màn khỏi động bắt đầu thôi, còn rất nhiều trò chơi thú vị vẫn còn đang chờ ngươi ở phía sau đó!” Nói xong nới lỏng tay ra khom người ngồi trở lại trên ghế, hướng một thái giám khác phía sau phân phó:” Món đồ đó đã nung xong chưa?” Gã thái giám kia lại cung kính đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, chắc là đã đủ lửa rồi.” Huyền Vũ đế cười đến khoái trá, thấp giọng nói tiếp: “Vậy đem thử nó lên đây, cũng đừng nung nóng quá, nếu nóng quá hỏng hết da thịt sẽ không còn gì vui nữa! Biết chưa!?” Gã thái giám lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Chỉ chốc lát sau, gã thái giám đó bưng theo một cái khay tiến vào, trong khay đựng một mô hình phân thân được làm bằng sắt, phân thân vừa thô vừa to lại trong sần sùi rất thật. Khối phân thân sắt đó ẩn tàn gợi lên màu đỏ nung rợn người, rõ ràng là vừa từ bếp nung bắt xuống. Huyền Vũ đế dùng một cây kẹp sắt gắp nó đi đến bên giường, rồi hung hăng chạm nhẹ vào bắp đùi trong của Tâm Nguyệt, khiến hắn cắn răng kêu đau, thân mình nảy lên.

Huyền Vũ đế nhìn phần trong bắp đùi Tâm Nguyệt, chỉ thấy chỗ da thịt mềm mại bị bỏng nhẹ hơi đỏ lên, phần da thịt đó cũng không đến nỗi bị phòng chín. Hắn lẩm bẩm: “Nhiệt độ vừa đủ!” Tâm Nguyệt vẫn còn chưa biết hắn đang có dụng ý gì, chỉ là trừng lớn đôi mắt đen láy sợ hãi đến cực điểm nhìn chăm chăm phụ hoàng, thân mình run rẩy không kiềm được càng kịch liệt hơn.

Huyền Vũ đế đối với tên thái giám dưới thân Tâm Nguyệt phân phó: “Rút tay ra đi!” gã thái giám không nói gì dùng một chút lực xoay chuyển cánh tay mang theo một ít tơ máu thô bạo rút ra, Tâm Nguyệt thống khổ hô lên một tiếng “ân”, thân thể căng thẳng trong thoáng chốc như được giải thoát mềm nhũn rã rời. Huyền Vũ đế nhìn hạ thân hắn hãy còn giương mở, nhất thời hậu huyệt còn chưa kịp khép lại, bỗng nhiên dùng một chút lực cầm trong tay cây cặp kẹp gắp lấy phân thân bằng sắt nóng bỏng tàn nhẫn đâm vào tiểu huyệt non mềm của hắn!


Trong phút chốc, Tâm Nguyệt liều mạng gào lớn thê thảm, thân mình tuyết trắng điên cuồng giãy dụa, hai tay bị trói chặt ở đầu giường liều mình vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc. Đôi chân trắng mướt thon dài cùng cặp đùi ngọc trơn mịn tỳ trên vải gấm quẫy đạp loạn xạ, giống như muốn đem dị vật cực nóng nơi hạ thể quẫy đạp văng ra.

Huyền Vũ đế lùi ra hai bước đứng cạnh bên giường tàn nhẫn nở nụ cười đắc ý. Dương cụ sắt nung đỏ kia mặc dù không đủ nóng đến phỏng chín da thịt, nhưng độ nóng cũng thật sự rất cao. Trong nội bích mềm mại nơi hậu đình Tâm Nguyệt đã rách nát muốn vỡ tung, lại vừa mới bị xé rách tươm máu làm thế nào chịu được sự tàn phá kinh khủng như thế! Chỉ đau đến trước mắt hốt nhiên tối sầm, trời đất như quay cuồng đảo lộn!

Qua một hồi giằng co khá lâu, Tâm Nguyệt đã cạn kiệt khí lực, rốt cục không động đậy nổi nữa, cả người chỉ là mềm nhũn tê liệt nằm trên giường, mồ hôi túa ra toàn thân đầm đìa ướt đẫm hệt như vừa được nhúng từ trong nước vớt lên. Ánh mắt nửa khép vô thần, không tiêu cự nhìn chằm chằm trần nhà, hô hấp đứt quãng tựa như càng ngày càng suy yếu.

Huyền Vũ đế cởi xuống thắt lưng, nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má tái nhợt như tờ, ôn nhu nói: “Thế nào Tâm Nguyệt? Bấy nhiêu vẫn còn chưa xong đâu!” Tâm Nguyệt thống khổ nhắm hai mắt lại, một hàng thanh lệ theo khóe mắt chậm rãi trượt xuống…

Huyền Vũ đế sờ lên phân thân sắt dĩ nhiên đã nguội lạnh, lập tức thô bạo đem nó rút ra. Thân mình Tâm Nguyệt cũng chì nảy lên một chút rồi về nguyên vị trí ban đầu, Huyền Vũ đế vừa thoát y vừa tấm tắc: ” Nào, giờ thì hãy cho trẫm cảm nhận nhiệt độ trong cơ thể ngươi đi!” Dứt lời cả người thủ phục chồm lên…..