Trong phòng khách, tiểu Mễ nhà Lưu Minh Triết cứ dán chặt lên người Mục Lăng Thành không chịu buông, Tưởng Nam Khanh rất bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy ra chơi với Cam nhỏ.
Vốn dĩ Cam nhỏ không được ai để ý đến, đang cảm thấy rất nhàm chán, thấy Tưởng Nam Khanh chạy qua, nó liền sung sướng vẫy đuôi.
Mục Lăng Thành ôm tiểu Mễ, nhìn chằm chằm lóng lưng của Tưởng Nam Khanh, nhớ đến lúc nãy cô ra khỏi bếp, cả người nặng nề tâm sự, anh suy nghĩ một lát, cầm điện thoại lên gọi điện: “Alo, làm gì đấy… cuồi tuần rồi còn làm thí nghiệm cái gì, bọn mình đều đến rồi, cậu nhẫn tâm để Cookie nhà cậu làm bóng đèn à? … Nhanh tới đi, cho cậu hai mươi phút.”
Chờ anh cúp điện thoại, Tưởng Nam Khanh kinh ngạc quay đầu sang: “Anh gọi cho Trần Thiếu Ngang à?”
“Ừm.”
Tưởng Nam Khanh nhướng mày: “Từ lúc nào anh biết suy nghĩ cho Cookie nhà em thế?”
Mục Lăng Thành nhìn Tưởng Nam Khanh, ánh mắt dịu dàng: “Để cậu ta tới trông trẻ, sau đó anh đưa em đi dạo.”
Tưởng Nam Khanh: “…”
Tiểu Mễ không hiểu được ý của Mục Lăng Thành, cứ nhìn anh cười ngây ngô, cái miệng nhỏ ngọt ngào gọi: “Chú ơi, chú ơi…”
Mục Lăng Thành cười: “Lát nữa chú Trần của con sẽ đến, có muốn chơi với chú Trần không?”
Tiểu Mễ ôm lấy cổ Mục Lăng Thành, hôn “chụt” lên mặt anh, vẻ mặt hớn hở.
Tưởng Nam Khanh cười, chạy tới vỗ vỗ tay tiểu Mễ: “Nhóc xinh đẹp, đừng có dán vào ngực chú Mục nữa, nhóc cũng hai tuổi rồi, sao không xuống đất chạy nhảy đi, nào, chị gái dẫn nhóc đi.”
Tiểu Mễ vẫn ôm lấy cổ Mục Lăng Thành, nhìn Tưởng Nam Khanh: “Không chịu đâu!”
Tưởng Nam Khanh: “…”
——
(EbookTruyen.Net)
Hai mươi phút sau, Trần Thiếu Ngang thật sự đến.
Cookie đang ở trong bếp, nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy ra, vô cùng vui vẻ cầm lấy tay anh: “Sao anh cũng tới đây?”
Thấy trên mặt cô dính bột mì, Trần Thiếu Ngang đưa tay lên lau giúp cô, giọng nói ấm áp: “Đang nấu món gì ngon thế?”
Cookie cười, tỏ vẻ thần bí: “Rất nhiều món, nhưng chưa thể nói cho anh biết được.”
Mục Lăng Thành đứng lên, nhét tiểu Mễ vào ngực anh: “Cơm vẫn chưa nấu xong, để Mễ nhi tiếp cậu một lát vậy.”
Sau đó nắm tay Tưởng Nam Khanh định đi.
Trần Thiếu Ngang nhíu mày nhìn anh, có chút buồn cười: “Đây mới là nguyên nhân cậu gọi cho mình đúng không?”
Mục Lăng Thành liếc anh ta một cái: “Gọi cậu đến ăn chùa uống chùa mà còn không vui à?”
Lại quay ra hỏi Lưu Minh Triết: “Có thiếu đồ gì không, bọn mình ra ngoài mua luôn?”
Lưu Minh Triết ra khỏi phòng bếp: “Nhà mình hết bột mì và đường trắng rồi, lát nữa cần dùng tới.”
Mục Lăng Thành “ừ” một tiếng, ôm lấy Tưởng Nam Khanh mở cửa rời đi.
Ra khỏi tiểu khu, Mục Lăng Thành hỏi cô: “Em có đói bụng không, anh đoán mấy người họ phải nấu thêm một tiếng nữa mới xong.
Hay là chúng ta đi ăn gì trước?”
Tưởng Nam Khanh cười: “Ai lại làm vậy, anh không vào bếp giúp đỡ thì thôi, còn đi ăn mảnh nữa.”
Nói đến đây, Tưởng Nam Khanh ôm lấy cánh tay anh, giả vờ vô tình hỏi: “Em nghe nói bình thường anh không nấu ăn, sao lại nấu ngon như vậy?”
Mục Lăng Thành cười: “Bởi vì anh rất thông minh, vừa học đã biết.”
“Thông minh như vậy, vừa học đã biết, thế tại sao anh không chăm sóc cho bản thân thật tốt? Có phải lúc em ở nước ngoài, anh không chịu ăn cơm đúng giờ không?” Tưởng Nam Khanh đột nhiên dừng lại ở ven đường, ngước mắt nhìn anh.
Mục Lăng Thành ngây ra một lúc, nghi ngờ hỏi cô: “Làm sao vậy, sao bỗng nhiên lại nghiêm túc thế?”
Tưởng Nam Khanh có chút không vui: “Mỗi lần gọi điện cho em, anh đều dặn dò em phải ăn uống đầy đủ, không để bản thân bị đói, không ngược đãi bản thân.
Vậy còn anh thì sao, anh có ăn uống đầy đủ không, có chăm sóc bản thân mình thật tốt không?”
Mục Lăng Thành nhìn cô, không nói gì.
Tưởng Nam Khanh tiếp tục hỏi: “Vì sao lúc anh bị bệnh, Lưu Minh Triết qua thăm thì thấy tủ lạnh trống không.
Vì sao hôm em quay về, lúc anh nói muốn nấu cho em món ngon, nhưng tủ lạnh cũng không có gì? Có phải thời gian qua anh không chịu ăn uống đầy đủ không? Năm năm này em có quay về mấy lần, mỗi lần gặp anh, anh đều hỏi em sống thế nào, có tốt không, vậy còn anh, anh sống có tốt không?”
Tưởng Nam Khanh phát hiện ra bản thân quá vô tâm, năm năm qua cô quay về 6 lần, mỗi lần sẽ ở lại nhà Mục Lăng Thành hai ngày.
Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, nếu như cô thông báo trước với anh sẽ trở về thì nguyên liệu trong nhà rất đầy đủ, nhưng nếu cô không nói lời nào đã bay về, trong tủ lạnh nhất định sẽ trống không.
Chuyện này rõ ràng như vậy, thế mà cô lại không để ý.
Tưởng Nam Khanh cảm thấy vô cùng hổ thẹn, còn có day dứt và đau lòng nữa.
Cuối cùng Mục Lăng Thành cũng biết rõ tâm sự của cô, anh bất đắc dĩ cười: “Lúc em ở nước ngoài, anh thường xuyên ở lại công ty tăng ca, lúc về đến nhà đã rất muộn rồi, anh cảm thấy nấu ăn rất phiền phức.
Dù gì cũng chỉ có một mình, ăn tạm cái gì đó là được rồi.”
Tưởng Nam Khanh càng cảm thấy không vui: “Thì ra anh không chỉ không ăn uống đầy đủ, không nghỉ ngơi thật tốt, còn không chăm sóc bản thân đàng hoàng, đúng không?”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, viền mắt phiếm hồng.
Từ trước đến này Tưởng Nam Khanh chưa từng khóc, đây là lần đầu tiên Mục Lăng Thành thấy dang vẻ này của cô, anh nhất thời sững sờ, lại không biết dỗ dành cô thế nào, tay chân bắt đầu luống cuống.
“Em, sao em lại khóc? Em đừng khóc nữa, anh biết sai rồi.” Mục Lăng Thành đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
Tưởng Nam Khanh ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt vô cùng thức tạp, có hổ thẹn, có chán nản, có đau lòng, còn có hối hận: “Mục Lăng Thành, em xin lỗi…”
“Xin lỗi gì chứ?”
Tưởng Nam Khanh đột nhiên nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh, “Mục Lăng Thành, em không bao giờ đi nữa, không bao giờ rời xa anh nữa.
Cho dù sau này anh có đuổi em đi, em cũng sẽ không đi, em sẽ quấn lấy anh cả đời này!”
Mục Lăng Thành sững sờ một lát, anh ôm cô vào lòng, nở một nụ cười: “Không cần em nói, đời này anh sẽ không bao giờ thả em đi đâu, không bao giờ.”
Trước kia anh nghĩ rằng, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi, muốn làm gì thì làm.
Nhưng trải qua năm năm, anh phát hiện ra bản thân không hề vĩ đại như vậy.
Đối với anh lúc này, chả có chuyện gì quan trọng hơn là ở bên cô.
Anh sẽ không cho cô cơ hội rời xa mình nữa.
Năm năm yêu xa, một ngày đối với anh như thế một năm, anh chịu đủ rồi.
“Khanh Khanh!” Anh hôn lên trán cô, ôm cô chặt hơn, “Từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”
——
Siêu thị nằm ngay cạnh cửa tiểu khu, thế mà Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh lại đi mất gần một tiếng, sau khi trở về liền bị Lưu Minh Triết càm ràm: “Minh còn tưởng hai cậu bị bắt cóc đấy, đang định gọi điện thoại đây.
Có chuyện gì thế, cho rù là con rùa thì cũng đã bò về từ lâu rồi.”
Mục Lăng Thành đưa bột mì và đường trắng cho anh ta: “Sao cậu nói nhiều thế.”
Sau khi nhận lấy, Lưu Minh Triết chậc chậc vài tiếng, không nhịn được trêu chọc: “Nhìn hai người cứ dính lấy nhau này, kết hôn rồi mà vẫn cứ như thời kỳ cuồng nhiệt thế.”
Tưởng Nam Khanh kéo lấy cánh tay Mục Lăng Thành, nhướng mày: “Hai bọn mình thích cả đời này đều là thời kỳ cuồng nhiệt đấy, cậu có ý kiến à?”
Lưu Minh Triết: “… Không có ý kiến, đại ca Tưởng nói gì cũng đúng!”
Lúc này đã hai giờ chiều, cả đám đói nên nỗi bụng dán vào lưng luôn rồi.
Mãi đến khi các món ăn thơm phức được bày lên bàn, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Mễ vừa thấy Mục Lăng Thành liền dính lên người anh, không chịu theo ai cả.
Tề Duy Duy muốn bế con, ai ngờ tiểu Mễ lại không chịu, nắm chặt áo của Mục Lăng Thành không chịu buông.
Cuối cùng Mục Lăng Thành đành nói: “Các cậu cứu ăn trước đi, Mễ nhi vừa mới ăn canh trứng, có lẽ bây giờ cũng không đói bụng nữa, mình đưa con bé đi dạo.”
Mục Lăng Thành vừa đi, Tề Duy Duy liền chạy qua ngồi xuống bên cạnh Tưởng Nam Khanh, vỗ vỗ vai cô: “Mình thấy Mục Lăng Thành rất thích trẻ con, hai người các cậu cũng sinh một đứa đi?”
Tưởng Nam Khanh sửng sốt một chút, sau đó cười: “Bọn mình vừa mới kết hôn có mấy ngày, gấp gáp như vậy làm gì chứ? Hơn nữa, cho dù anh ấy thích trẻ con cũng chưa chắc đã muốn có con vào lúc này…”
“Vì sao?” Tề Duy Duy hỏi xong mới kịp phản ứng, “Cũng đúng, cậu vừa mới về nước, hai người xa nhau lâu như vậy, lúc này chính là thời điểm mặn nồng, có con lúc này cũng không tốt lắm.”
Dưới gầm bàn, Tưởng Nam Khanh đạp chân cô ấy một cái: “Chúng ta đang ăn cơm đấy, cậu bớt nói linh tinh đi.”
“Mình nói nhỏ như vậy, bọn họ đâu nghê thấy đâu.”
Lưu Minh Triết hắng giọng: “Vợ à, em chắc chắn mình nói nhỏ chứ? Bọn anh nghe thấy rất rõ.”
Tề Duy Duy vô thức ngẩng đầu, thấy Lưu Minh Triết, Trần Thiếu Ngang, và Cookie đều tỏ ra “chúng tôi cũng nghe thấy đấy”.
Tề Duy Duy có hơi xấu hổ, hai giây sau, mặt không đổi sắc nói: “Mọi người cũng đâu phải người ngoài, nghe thấy thì sao chứ? Hơn nữa, em nói đâu có sai.
Ai chả biết mấy năm nay Mục Lăng Thành cấm dục, bây giờ vừa mới ăn mặn…”
Sao lại nói to vậy chứ, hai tai Tưởng Nam Khanh đỏ bừng, nhét một cái đùi gà vào miệng cô ấy: “Chị gái à, cậu mau ngậm miệng lại đi!”
——
Từ nhà Lưu Minh Triết về, Tưởng Nam Khanh ngồi ở ghế phụ, hỏi anh: “Lúc nãy anh cứ bế Mễ nhi suốt, lúc quay về đồ ăn đều nguội rồi, anh cũng không ăn được gì, bây giờ có đói bụng không?”
“Vẫn ổn, không đói bụng lắm.”
“Như vậy đâu được, lúc này anh ăn có mấy miếng.” Tưởng Nam Khanh không tin, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng, “Chúng ta đi siêu thị mua đồ đi, về nhà em nấu mỳ Ý cho anh ăn, em nấu rất ngon đấy.”
“Em biết làm mỳ Ý à?” Mục Lăng Thành hơi ngạc nhiên.
Tưởng Nam Khanh bĩu môi: “Anh đừng có coi thường em, mỳ Ý em là so với mì gói của anh ngon hơn nhiều.”
Mục Lăng Thành cười, cưng chiều nói: “Vậy anh phải nếm thử mới được.”
Trên đường đến siêu thị, Tưởng Nam Khanh tán gẫu với anh: “Mễ nhi vẫn luôn dính anh như vậy hả? Có phải anh thường xuyên qua nhà Lưu Minh Triết không?”
Mục Lăng Thành nói: “Thật ra cũng không thường xuyên lắm, nhưng mà nha đầu kia không sợ người lạ, lần đầu tiên gặp anh đã cười hì hì, muốn được anh bế.
Có lẽ là có duyên với anh.”
“Lần đầu tiên gặp Mễ nhi, anh thấy con bé trắng trẻo, vô cùng đáng yêu.
Lúc đó anh nghĩ, nếu em không đến Ý, có khi chúng ta cũng đã có một đứa nhỏ giống như vậy.”
Ý cười trên mặt Tưởng Nam Khanh nhạt dần.
Mãi một lúc sau, cô mới quay đầu ra hỏi anh: “Mục Lăng Thành, anh rất thích trẻ con à?”
“Đúng vậy.” Anh nhìn cô một cái, lại tập trung lái xe, “Sao lại hỏi chuyện này?”
“Anh thích con trai hay con gái?”
“Anh…” Mục Lăng Thành còn chưa kịp lên tiếng, đã bị Tưởng Nam Khanh cướp lời, “Nhất định là anh thích con trai! Sẽ đẹp trai giống anh vậy!”
Thấy anh quay đầu nhìn mình, Tưởng Nam Khanh đẩy đầu anh ra: “Lo lái xe đi! Nhất định là anh thích con trai, đừng có cãi em!”
Mục Lăng Thành im lặng một lát, đột nhiên cười: “Sao em lại ăn dấm với tiểu Mễ thế? Sợ sau này có con gái rồi anh cũng đối xử với con như vậy hả?”
Tưởng Nam Khanh: “Mục Lăng Thành, kiếp trước anh là đồ trăng hoa!”
Mục Lăng Thành không hiểu: “Là sao?”
Tưởng Nam Khanh: “Mọi người đều nói, con gái là người tình kiếp trước của ba, anh thì hay lắm, con gái nhà khác cũng là người tình của anh.
Chắc chắn kiếp trước anh thường xuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Mục Lăng Thành: “… Vợ của anh nói rất đúng, anh thích trẻ con, chỉ đơn giản là thích trẻ con thôi.
Cho nên kiếp trước anh không có người tình nào cả!”
Tưởng Nam Khanh lại không vui: “Anh chỉ thích trẻ con chứ không thích con gái hả? Vậy lỡ như em sinh con gái thì sao, có khi nào anh sẽ không thèm quan tâm em nữa không? Thì ra anh là loại người trọng nam khinh nữ!”
Mục Lăng Thành: “…”
Bà cô của anh ơi, rốt cuộc anh phải trả lời thế nào mới vừa ý đây?
____
Có thể bạn sẽ cho rằng Nam Khanh quá ích kỷ, nói là đi 3 năm, vậy mà 5 năm sau mới trở về, nhưng tình yêu của anh Mục lại bao dung cho sự ích kỷ ấy của Nam Khanh.
Anh muốn Nam Khanh được làm những điều cô thích, được tỏa sáng trong lĩnh vực cô yêu thích, anh muốn cô mãi là Nam Khanh, mãi là chính mình.