Editor: Phác Hồng
Mưa tạnh hẳn, giọt nước đọng trên cây rơi xuống phát ra âm thanh tịch liêu mà cô độc. Đêm hè này chẳng khác gì dĩ vãng, mưa chóng đến chóng đi, chỉ còn lại núi rừng đẫm nước và tiếng tịch mịch mãi vang vọng.
Trong phòng ánh nến mờ tối, ngọn lửa như hạt đậu khẽ lay động trong không khí khó lòng nắm giữ —— trên đời này có rất nhiều thứ sức người không thể nắm giữ, tỷ như không khí, tỷ như tình yêu.
Rắn đen mất đi linh trí vẫn như trước cắn Liễu Diên, răng độc găm vào huyết nhục, phóng ra nọc độc. Nếu có trí nhớ, hắn sẽ nhớ ngày đó ôm tiểu Liễu Diên ngây ngốc trở về, hắn đã đút cho y một viên dược màu vàng, nó có thể giúp Liễu Diên tránh khỏi độc của hắn cả đời. Thế nhưng hắn chẳng thể nhớ.
Giờ đây hắn chỉ là một con rắn không có pháp lực, không có hình dáng và trí nhớ. Tất cả mọi chuyện đều dựa vào bản năng, không cần suy xét đạo lí đối nhân xử thế, không cần lo lắng đối tượng bị hắn cắn có ác ý hay không.
Liễu Diên vẫn vuốt ve lưng hắn, động tác bình tĩnh, dáng vẻ khoan thai. Đã lường trước sự việc, lòng y không chịu nổi sóng lớn, thản nhiên đối mặt hết thảy chuyện này không chỉ bởi vì tâm tính thong dong, có lẽ còn bởi vì phía trước chỉ có mỗi con đường này, không còn lựa chọn nào khác.
Trên tay vẫn là lớp vảy lạnh lẽo, từng chiếc vảy nhỏ dán chặt với nhau sáng bóng cứng cỏi, tuy gầy hơn trước nhiều nhưng rắn đen vẫn có lực uy hiếp. Liễu Diên vuốt ngược chiều từ dưới lên, lòng bàn tay nhoi nhói giống như bị cắt bởi lưỡi dao sắc bén. Chuyện trên đời, một khi đi ngược chiều đều gánh phải đau đớn.
Giống như nhân yêu vốn dĩ thù đồ. Khoảng thời gian ba trăm năm cứ vậy trôi qua mà nỗi đau đớn lại không hề suy giảm.
Ngoài cửa sổ bóng cây lắc lư, Liễu Diên không biết tên rắn trong lòng muốn cắn bao lâu nữa, cũng không biết Trầm Giác khi nào mới trở về. Y ngồi trong góc nhà u ám, ngọn đèn trên bàn đã lịm tắt bởi cơn gió lùa qua ô cửa. Trong căn phòng yên tĩnh, y ôm rắn đen trong lòng mà con rắn ấy lại dùng cách thức hỗn loạn cắn chặt y. Không ai buông tay, không ai chịu thả. Giằng co như vậy hồi lâu khiến thời gian rơi vào cực hạn, dường như nó không trôi về trước nữa, Liễu Diên cảm thấy bản thân trở thành một pho tượng đọng trong khoảng thời gian ấy rồi chậm rãi bị ăn mòn thành tro.
Nhưng con rắn trong lòng y đã dần dần rút răng độc ra khỏi da thịt, dường như nhận ra điều gì, lưỡi rắn không ngừng tìm kiếm trên thân thể ấm áp, tìm một loại khí tức lẫn mùi vị trên thân thể này.
Hắn bắt đầu chạy khắp người Liễu Diên, thân rắn chui vào trong vạt áo, dán lên da thịt mà ngọ nguậy, từ ngực đến sau lưng, toàn bộ thân rắn cũng theo hành động này mà lẻn vào bên trong áo.
Thân rắn lạnh lẽo cọ lên da thịt tựa như dây thừng. Liễu Diên nghi hoặc nhìn vạt áo phồng lên rồi chẳng biết hắn muốn gì. Mãi đến khi tên rắn bị thắt lưng ngăn trở, không thể tiếp tục dò tìm nữa, Liễu Diên mới thoáng do dự rồi nhấc tay cởi bỏ thắt lưng. Trong bóng đêm vạt áo mở rộng, thế mà y lại chẳng ngượng ngùng.
Biết y đang phối hợp, rắn đen ngừng ngang hông một lát, lưỡi rắn nhanh chóng dò quét, lướt trên bụng y, tiếp tục đi xuống đến vị trí bắp đùi, đầu rắn dừng giữa nơi đó. Như thể nghi hoặc, nó không tiếp tục trườn nữa mà dừng lại, yên lặng không nhúc nhích.
Liễu Diên chợt hiểu, nhấc tay bắt hắn ra ngoài, buộc lại y phục rồi ôm hắn đến mép giường.
Lúc này đã hơi khác, rắn đen không chống cự với bàn tay vươn ra mà cảnh giác để y mang nó đi. Chừng mười mấy bước, Liễu Diên đặt hắn lên giường rồi trải rộng chăn để hắn tìm kiếm kia mùi vị phía trên ấy —— mùi vị của chính hắn.
Khắp nơi đây đều là mùi vị của hắn, Liễu Diên nghĩ dẫu trên giường hay trên người y, không chỗ nào là không dính khí tức của Y Mặc. Cũng trong nháy mắt này, Liễu Diên hiểu được vì sao một đêm trước sau khi hoan hảo, Y Mặc không cho y thanh tẩy.
Y Mặc biết nếu lưu giữ những khí tức này thì dù hắn trở về rắn cũng sẽ không dễ dàng tổn thương y. Nhưng trận mưa vừa nãy vô tình tẩy đi khí tức lưu lại trên người, vậy nên khi y vươn tay liền bị cắn.
Y Mặc không lường được trận mưa này, hoặc giả biết trời mưa nhưng không nghĩ y sẽ đứng trong mưa chờ bọn hắn trở về. Rất nhiều chuyện ngoài dự liệu Y Mặc không ngờ đến, mà trong tầm dự liệu hắn sẽ luôn dốc hết khả năng, lặng lẽ xử lí một cách tốt nhất.
Đây là dịu dàng của Y Mặc.
Bản thân vốn là một xà yêu thật lười, chuyện dịu dàng cũng làm trong hờ hững lười biếng, thời điểm mãnh liệt nhất cũng chỉ thốt ra một câu — “Ta thích ngươi.” Không lời đường mật nhưng hắn từng li từng tí làm, đó là giải thích tốt nhất cho ba chữ này.
Chẳng qua là ba chữ đơn giản, ai cũng có thể nói được, hoặc khóc hoặc la. Nhưng nào bằng một câu bình thản thốt ra từ miệng Y Mặc này.
—— “Ta thích ngươi.” Y Mặc từng nói vậy, giọng điệu bình tĩnh, càng giống như trần thuật một sự thật nào đó.
Hắn đã dùng thời gian của rất nhiều năm để biểu đạt nó.
Cũng dùng thời gian của rất nhiều năm ngấm ngầm cất ủ những lời này, lúc nói ra còn phảng phất hương vị dịu dàng thuở xa xưa.
Dịu dàng của Y Mặc là độc nhất vô nhị.
Liễu Diên ngồi bên mép giường, tự khi nào hốc mắt bỗng ươn ướt. Ánh sáng lờ mờ, tên rắn mãi ngọ nguậy lùng sục trên giường, trườn khắp nơi trong góc phòng. Hắn men theo khí tức mà trườn thật lâu giống như được thần linh dẫn dắt trong mờ mịt, sau khi tìm kiếm mọi ngóc ngách lại trở về bên mép giường, leo lên bàn chân của Liễu Diên đang buông thõng.
Thân thể không ngừng tản ra hơi nóng trước khi hắn kịp trườn tới đã đón lấy, ôm hắn vào lòng.
Rắn đen bị kinh sợ cả ngày không chống cự nữa, chui vào vạt áo, đuôi rắn bắt đầu cuộn, quấn trên lưng, dán vào vị trí ấm áp nhất bên hông Liễu Diên.
Hắn lại trở về trong lòng y.