Editor: Phác Hồng
Trời hơi sáng, Liễu Diên đã tỉnh lại. Đêm qua gây sức ép ra không ít mồ hôi, có Y Mặc che kín nên không bị cảm lạnh. Vì thế khi tỉnh lại, Liễu Diên không cảm thấy nặng đầu, ngoại trừ eo hơi đau nhức, ngược lại hiếm khi tâm tình được thư sướng. Cơn sốt dai dẳng kia không chữa mà tự khỏi.
Liễu Diên sờ trán, ngẫm lại ba kiếp, ngoại trừ kiếp thứ nhất thể nhược thường xuyên phát bệnh, hai kiếp còn lại đều khỏe mạnh, ngay cả có bệnh cũng là tâm bệnh.
Như Quý Cửu kiếp trước, sau lần đầu gặp Y Mặc thì bệnh nặng một hồi, nếu không phải tiểu nữ ngồi trên người dùng giọng trẻ con bi bô lay tỉnh thần trí thì không biết bệnh đến bao lâu.
Liễu Diên nghĩ đến nữ nhi kiếp trước, nay không biết đã là phụ nhân nhà ai, hoặc có lẽ đã sớm qua đời. Ấn tượng trong đầu chỉ còn là thân hình bé con non mềm, móng tay nhuộm đỏ nghịch ngợm, bộ dáng ngây thơ giương cái miệng nhỏ nhắn chờ nãi nương bón cơm. Rồi tự nhiên y lại nghĩ đến Quý Nhạc Bình.
Phụ tử bất hòa không phải không phiền muộn, dẫu sao vẫn là cốt nhục huyết thống, lúc gặp gỡ đáy lòng tự nhiên mềm một góc, bởi vì chút mềm mại này mà lúc bị đâm càng đau đớn hơn.
Liễu Diên chớp chớp mắt, Y Mặc đã tỉnh đang lẳng lặng nhìn y. Đôi mắt hắn thấu tỏ, hiểu được tất cả mọi điều trong lòng y.
Y Mặc vỗ về lưng y như thể an ủi, lại mơ hồ như thể mang theo đôi phần áy náy. Không thể nói rõ là áy náy do đâu, có lẽ chỉ cảm động lây rồi lại không thể giúp được gì, thế nên áy náy. Thế gian này chỉ có người thương yêu y nhất mới có thể hận không thể lấy thân mình thay y sầu cùng đau như thế.
Liễu Diên nhắm mắt lại, gò má tiến đến cọ lên mặt Y Mặc. Hơi thở hai người hòa lẫn vào nhau, tâm tư lẫn nhau cũng đều thấu tỏ, mỗi người yên lặng gạt bỏ những rối bời hỗn tạp mà dựa sát vào nhau, hưởng thụ một thoảng an yên vô lo.
Mãi đến khi trời sáng lảnh.
Trong viện truyền đền tiếng động, là Trầm Giác thức dậy nấu nước rồi quét sân. Sân quét sạch sẽ, Trầm Giác mới bưng nước ấm, đứng ngoài cửa gọi bọn họ thức dậy. Những chuyện vụn vặt này vốn nên do hạ nhân làm nhưng hắn lại mây trôi nước chảy làm hết mọi việc. Dẫu sao đã sống hơn hai trăm năm, trong người có chút pháp lực, những việc vặt vãnh này không làm khó được hắn, ngược lại từ trong đó tìm được rất nhiều lạc thú, tỷ như nấu cơm, lúc nhàn rỗi hắn sẽ chui vào bếp ngâm cứu cách nấu cơm ngon hơn. Trước kia Liễu Diên không muốn hắn vất vả, muốn mượn người đến làm những chuyện vặt này nhưng Trầm Giác khăng khăng cự tuyệt. Có lẽ vì biết ngày chẳng còn nhiều, chỉ có tự thân tự lực như vậy mới khiến hắn an lòng.
“Cha, đã dậy chưa?” Gọi một tiếng không có phản ứng, Trầm Giác bám riết không tha, tiếp tục gọi. Hắn cũng chỉ có thể gọi, không dám mạo muội đẩy cửa, ai mà biết được bên trong sẽ là cảnh tượng gì —— tuy rằng cha hắn da mặt mỏng, nhưng da Y Mặc dày bao nhiêu thì Trầm Giác rất rõ ràng. Huống hồ tính nết lão xà yêu luôn thích trêu chọc người nhà không chút nào suy chuyển.
Cửa gỗ không tiếng động mở ra, trong phòng hai người đang thu dọn y phục bừa bãi, Trầm Giác đặt chậu gỗ và khăn lên bàn, tiến đến thử trán Liễu Diên, vui sướng nói: “Cha, hết bệnh rồi.”
“Rất khỏe.” Liễu Diên đã khoác xong áo choàng, đang thấm thanh muối súc miệng, lúc nói chuyện suýt cắn vào lưỡi nên không nói nữa, đến khi rửa mặt xong xuôi mới nói: “Cha muốn trở về núi trong hôm nay.”
“Không chơi nữa?” Trầm Giác hỏi.
“Thôi, du ngoạn tuy náo nhiệt nhưng cha không quen, còn không bằng trên núi an tĩnh.”
Trầm Giác nói: “Con cũng muốn trở về.”
Y Mặc lấy thanh muối bên cạnh đang chuẩn bị súc miệng, nghe vậy chợt chen vào: “Nhớ tiểu tùng tinh của ngươi sao?”
“Tiểu tùng tinh?” Liễu Diên sửng sốt, buông khăn ướt trong tay, ánh mắt quét trên người hai phụ tử một lượt, cuối cùng dừng trên mặt Trầm Giác.
Vốn trong núi nhiều tinh mị, vì Y Mặc là yêu quái bán tiên nên tinh mị tầm thường trong núi đều trốn rất xa, sợ bị hắn bắt thì đạo hạnh vất vả trăm bề tu luyện sẽ hủy trong chốc lát. Thế nên, Liễu Diên tuy làm bạn với yêu quái hơn hai trăm năm nhưng ngoại trừ Y Mặc và Trầm Giác thì chưa từng gặp bất kỳ yêu quái khác. Chớ nói yêu quái, ngay cả tinh quỷ cũng chưa thấy. Nhưng những tiểu yêu tinh không chạy thoát được, tỷ như tùng tinh trên núi kia, rễ cắm sâu vào lòng đất, chưa đắc đạo thành tiên cũng không thoát ly được bản thể. Cho nên, trốn cũng trốn không xong, rõ ràng sợ muốn chết nhưng chỉ có thể đợi trong núi.
Trầm Giác vô tình phát hiện gốc tùng nhỏ không biết đường trốn ấy.
Đúng là tinh, ngay cả hình người cũng chỉ lờ mờ hệt du hồn. Trong núi ngày tháng chậm rãi trôi, Trầm Giác quen biết với nó, thỉnh thoảng sẽ nói ít chuyện nhưng chưa từng có suy nghĩ không an phận. Đáng tiếc từ mồm miệng Y Mặc, nó rõ ràng thay đổi.
Trầm Giác nhìn về phía Liễu Diên giải thích, ánh mắt Liễu Diên đầy chính trực, nghe vậy nói: “Thế càng tốt, chúng ta trở về núi, ngươi cũng gặp lại bằng hữu.”
Y Mặc súc miệng xong, nói: “Ngươi muốn cưới nó cũng được, tương lai có người bầu bạn.”
Trầm Giác câm lặng, hồi lâu mới phản bác: “Người muốn cưới thì cưới, cha đồng ý, con cũng không ngại có thêm cha nhỏ.”
Liễu Diên nghe vậy thở than: “Ta đây làm cha không tốt, nhi tử ghét bỏ cũng đúng thôi.” Giọng điệu bình tĩnh, tia ranh mãnh chợt lóe rồi biến mất nơi đáy mắt, rõ ràng bắt nạt con mà lại cảm thấy rất vui sướng. Quả thật gần mực thì đen.
Trầm Giác vội vàng nói: “Nào có chuyện đó!”
Y Mặc đứng cạnh sung sướng dặm mắm thêm muối: “Ta thấy nó có ý với ngươi, ngươi không muốn thì thôi, bỗng dưng ghét bỏ cha ngươi làm chi?”
“Con…” Con đâu có!
Cả nhà đang náo nhiệt đấu võ mồm thì cửa viện chợt bị gõ vang, khóa đồng nện “bang bang” trên cánh cửa.
Tiếng cãi cọ lập tức dừng lại, Trầm Giác bưng chậu nước ra ngoài, đổ hêt nước rồi thả chậu gỗ đi mở cửa. Cửa viện mở ra, khách đến là Quý Nhạc Bình.
Vài ngày không gặp, người này gần như gầy đi một vòng, tròng mắt phủ đầy tơ máu, vẻ mặt uể oải tựa đưa đám, dường như trải qua rất nhiều đau khổ. Quả thật có mấy phần đáng thương, Trầm Giác do dự một lát rồi để hắn vào sân.
“Ngươi đợi ở đó.” Trầm Giác nói xong đi tìm Liễu Diên.
Tuy Liễu Diên chưa ra khỏi phòng nhưng từ Y Mặc đã biết được khách đến là ai, đang nghĩ nên gặp hay không thì cửa phòng chợt bị đẩy ra, Trầm Giác ló đầu vào nói: “Cha, là Quý Nhạc Bình.” Ngày đông nắng không đủ ấm nhưng lại vô cùng rực rỡ, những tia nắng rọi lên gương mặt người thanh niên đứng bên cửa, mi mục tuấn lãng, nụ cười sáng chói tựa hồ vô ưu vô lự. Nhưng không biết rằng người cha trong phòng từ nét vô tư lự trên mặt hắn nhìn ra đôi phần bất an.
Liễu Diên vừa nhìn đã biết tâm tình của Trầm Giác, bảy phần bàng hoàng bất an, ba phần mờ mịt luống cuống. Mấy tháng nay, người giấu đi tâm tư còn có Trầm Giác —— kỳ hạn của Y Mặc chỉ còn nửa năm, sau nửa năm e rằng cái nhà này cũng tan thành mây khói. Sợ rằng tâm tư của Trầm Giác còn bất an hơn họ nhiều lắm. Liễu Diên biết, hắn lưu luyến gia đình, nếu không cũng sẽ không theo Y Mặc tìm y, một lần tìm mất cả trăm năm.
Trong giây lát đã có quyết định, Liễu Diên nhoẻn cười, thản nhiên nói: “Con nói với hắn rằng, hài cốt của Quý Cửu đã chôn dưới mồ, bảo hắn về đi, nơi này không có người hắn muốn tìm.”
Trầm Giác nghe vậy chợt ngạc nhiên. “Nếu hắn không chịu đi?”
Liễu Diên trừng mắt, nói: “Đuổi người cũng không biết sao?”
Trầm Giác chạy đi đuổi người.
Trầm Giác vừa đi, Liễu Diên ngồi trên ghế cúi đầu nghịch chén trà trên bàn, sắc mặt điềm tĩnh, chỉ có cánh mi thỉnh thoảng run nhẹ che khuất tầm mắt.
Còn sống vốn là vậy, đau khổ quá nhiều, giữa vô số ngã rẽ phía trước phải chọn một con đường, bắt đầu từ đâu, rồi đi về đâu và trên đoạn đường đó sẽ bầu bạn với ai.
Tam sinh tam thế, y phải lựa chọn rất nhiều thứ, có tốt cũng có không tốt, có đúng, và dĩ nhiên cũng có sai lầm. Nhưng bất luận tốt hay không, đứng hay sai, bầu bạn bên cạnh y suốt đoạn đường cũng chỉ có hai người này. Bất luận lúc y lựa chọn gây cho bọn họ bao nhiêu đau đớn, họ vẫn không bao giờ thôi bầu bạn với y. Chút tâm tư như vậy đủ thắng mọi thứ rồi.
Những người rộn rả náo nhiệt bên ngoài, hai trăm năm trước là người qua đường, hai trăm năm sau vẫn là người qua đường. Cũng vậy, y cũng là người qua đường giữa sinh mạng bọn họ.
Cuối cùng, bầu bạn trong quãng đời, nương tựa lẫn nhau, dắt díu lẫn nhau chỉ có ba người họ.
Đã từng rất khó đi, cả chặng đường máu tươi đầm đìa, thương tổn trách móc lẫn nhau, cuối cùng sẽ thứ tha cho nhau. Vẫn như trước sống cùng một chỗ.
Cùng một chỗ. Dẫu còn một ngày đối với họ cũng vô vàn trân quý. Không cho phép nghi ngờ hay trách móc.
Y Mặc bước đến vuốt mái đầu của y: “Đau lòng sao?”
“Có một chút.” Liễu Diên trả lời: “Cũng chỉ một chút. Bởi vì, phụ thân của Quý Nhạc Bình quả thật đã chết.”
Quý Cửu, đã chết rồi.
Hài cốt nằm sâu dưới đất rất nhiều năm, sống lại nhập luân hồi đã là Liễu Diên. Bởi vì hi sinh của Y Mặc mới có được ký ức ba kiếp, nếu Y Mặc không làm vậy thì Liễu Diên hiện nay vẫn chỉ là kẻ qua đường trong cuộc đời của Quý Nhạc Bình, có lẽ ngay cả người qua đường cũng chẳng phải.
Kiếp trước Quý Cửu gặp Đế vương anh minh nên có thể thực hiện hoài bão.
Cũng bởi vì Đế vương đa nghi nên Quý Cửu dùng cái chết để đền ân tri ngộ, bảo vệ Quý gia thái bình. Kiếp trước y không nợ ai, cũng không ai nợ y.
Đối với nhi nữ, y phiền muộn nhớ thương nhưng không quá đau khổ. Có lẽ là bởi vì thật lâu trước đó, y biết bản thân y phải chết.
“Quý Cửu thật sự đã chết?” Y Mặc ngồi xổm xuống, tay khoát lên đầu gối Liễu Diên, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt y, nhẹ hỏi: “Đã chết rồi sao?”
Liễu Diên tránh đi tầm mắt của hắn, sau đó quay lại nghênh đón, nói: “Ngươi cũng đã chui vào quan tài, bên trong chẳng phải là một người chết sao?”
“Ừ.” Y Mặc đáp.
Liễu Diên mím môi, đột nhiên nói: “Ngươi cất bức họa kia ở đâu, đưa cho ta xem.”
Chính là bức tranh lấy ra từ chậu than năm ấy. Y Mặc lấy ra, hai người triển khai bức họa, đã gần bảy mươi năm, giấy nhòe vàng nhưng cảnh vật trong tranh vẫn tươi đẹp như cũ, đào hoa bay múa, tứ chi quấn riết. Tâm tình năm ấy phút chốc tràn về, Liễu Diên chăm chú nhìn, khóe mắt đỏ hoen.
“Chuẩn bị ít bút mực.” Liễu Diên nói.
Nào phẩm nào mực, bút lớn bút nhỏ trải khắp bàn.
Liễu Diên đến trước bàn, trải phẳng bức họa rồi tự mình mài mực, chuẩn bị xong hết mới chấp bút, cười: “Ta vẽ thêm chút.”
Y Mặc đến cạnh y, lẳng lặng nhìn bức họa.
Trong viện, tiếng người lặn dần, Trầm Giác tiễn xong khách thì đóng kín cửa, vào trù phòng chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Vóc một ít gạo trắng thả vào nồi, đổ thêm nước, lửa nhỏ chầm chậm đun hương. Rồi rửa ít cải xanh, cắt thành sợi rồi rắc vào nồi cháo đã chín, rưới thêm ít dầu vừng, sau cùng chuẩn bị hai khay nhỏ. Trầm Giác bưng khay gỗ gọi hai người ăn cơm.
Nhưng trong phòng không chút động tĩnh, bỗng dưng chẳng ai để ý đến hắn.
Trầm Giác buồn bực một hồi, tự mình đẩy cửa đi vào. Liễu Diên đang nằm sấp trên bàn, không biết đang viết hay đang vẽ. Hắn hết gọi thì bước vào nhưng y cũng chẳng hề ngẩng đầu. Y Mặc đang khoanh tay đứng cạnh, cúi đầu nhìn. Hai người rõ ràng đều tập trung chuyên chú, hoàn toàn không nhìn thấy sự hiện hữu của hắn.
Trầm Giác đặt thức ăn xuống, nhón chân đi tới sau lưng hai người, ánh mắt chăm chăm nhìn vào —— rốt cuộc là thứ gì khiến hai người không chịu để ý con.
Đập vào ánh mắt chính là sắc đỏ, sắc đỏ vây phủ đôi con ngươi.
Lạc anh rực rỡ thắm đỏ dãy núi trùng trùng. Mười dặm hoa đào mạnh mẽ tách đôi thiên địa. Giữa biển hoa có hai người quấn vào một chỗ, phóng đãng mà an yên.
Trầm Giác chỉ nhìn thoáng qua, hiểu được bức họa có những gì liền tự giác thu hồi tầm mắt, không nhìn vào hai người trong tranh nữa mà đặt chú ý vào ngòi bút của Liễu Diên.
Cách hai người một khoảng không xa có một phiến đá xanh rêu, dưới sự chuyển động của ngòi bút, trên tảng đá dần hiện lên một bộ y phục.
Y phục kia Y Mặc nhận ra, Trầm Giác cũng nhận ra. Thiết phiến ô huyền đặt vào một chỗ tạo thành khôi giáp trên người vị tướng quân năm ấy. Huyền giáp đen nhánh đặt trên phiến đá xanh rêu phát ra vạn tia sáng rực rỡ, sát khí bức người. Ngòi bút của Liễu Diên dừng một chút, đổi sang một chiếc bút khác, sau đó, cạnh tảng đá có thêm một thanh trường kiếm, mũi kiếm còn trong vỏ, nằm giữa vô vàn cánh hoa trên đất.
Liễu Diên thu bút, không biết nghĩ điều gì, cầm bức tranh đến trước hai người, giơ cao để bọn họ nhìn.
Tướng quân tháo khôi giáp đặt lên tảng đá, cách phiến đá xanh rêu không xa là một đôi nhân tình đang phóng đãng. Vết mực dần khô, Y Mặc vươn tay vuốt ve khôi giáp, ngàn cánh hoa rực rỡ lập tức sống động. Tựa hồ từ đâu đó thổi đến một làn gió, bức hoạ chao đảo, ngàn vạn cánh đào tung bay như một trận mưa hoa. Thiên thượng nhân gian.
Gió lịm, vài cánh đào rơi trên huyền giáp, tĩnh lặng. Dường như khôi giáp vẫn luôn ở đó, cánh hoa cũng vẫn luôn ở đó, mà không phải vừa mới vẽ thêm.
Vẫn luôn là —— quê nhà.
Mặc thời gian trằn trọc, dẫu năm tháng không về, thư sinh – tướng quân – hay kẻ ngốc, từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, vẫn luôn là quê nhà của hắn.
Quê nhà, kẻ tha phương mỏi mòn kiếm tìm, bước ngã nghiêng trên chặng đường quanh co, cuối cùng đã tìm được đích đến cuối cùng.
Là quê nhà của hắn. Liễu Diên bình thản nhìn bộ khôi giáp, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chuyện Quý Cửu nên làm đã làm xong, chỉ còn ngươi.”
—— Chỉ còn ngươi.
Thiếu nợ ngươi, trả cho ngươi. Tổn thương ngươi, đền bù cho ngươi.
Hai kiếp trắc trở, tổn thương giăng khắp nơi, muốn dùng kiếp này để lau sạch.
Quãng đời này dẫu ngắn ngủi nhưng phải thật tốt, hãy nghiêm túc cùng nhau vượt qua.
Y Mặc dắt tay y, khóa vào lòng bàn tay hắn. Mười ngón nhẹ chuyển, dán chặt vào nhau.
Rất nhiều lời bọn họ không cần phải nói, ánh mắt chạm nhau đủ để thấu tỏ, suy nghĩ của đối phương là suy nghĩ của chính mình, khát cầu của đối phương cũng là khát cầu của chính mình.
Bọn họ là người một nhà. Cái gọi người nhà không chỉ là ở cùng một chỗ, mà là bầu bạn lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, tương thân tương ái.
Cuối cùng, đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu.