Editor: Phác Hồng
Người nọ biến mất, không khí dường như loãng ra, khí lưu chập chờn.
Quý Cửu biết hắn đi khỏi nhưng trong lòng không thoải mái, ngược lại càng khẩn trương cùng bất đắc dĩ. Đó là một loại bất đắc dĩ không cách nào nắm trong tay thế cục, ngồi trên chức vị cao đã lâu khiến y có thói quen nắm giữ quyền thế, điều kiêng kị nhất là không thể nắm rõ nguyên do tình hình. Tai vạ này bất ngờ xảy ra, lòng y thân y đều là một loại hành hạ.
Quý Cửu cứng ngắc đợi thật lâu, chắc chắn người nọ hoàn toàn rời đi mới từ từ đứng lên, lúc đứng dậy y còn quơ loạn tựa hồ cảm thấy không yên. Y đứng thẳng, nét mặt không chút thay đổi, chỉ cúi đầu nhìn vũng máu trên đất, vết máu đỏ tươi chính là màu sắc sỉ nhục nhất. Ánh mắt y sắc bén, tàn bạo như lưỡi đao. Không phải quân thần không phải thành thân, thế nhưng y phải khuất nhục quỳ, cúi người dập đầu chỉ vì cầu xin. Đối với Quý Cửu mà nói đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, lúc sinh thời càng không nghĩ có một ngày y phải hèn mọn như thế.
Hận thù trong lòng giống như hồng thủy ngập trời, nhưng thủy chung xen lẫn một loại bất lực. Trừ bỏ như vậy y còn có thể thế nào? Đối nghịch với một yêu quái không phải nhân loại, y không thể tự chọn đường sống cho mình, nếu có biện pháp thì dứt khoát lựa chọn phương thức giải quyết dễ dàng nhất đi.
Hiện giờ người nọ đi rồi, mặc dù đi nhưng cũng không đáp ứng y. Quý Cửu xoay người, gương mặt đầy máu nhìn vầng dương chói lọi ngoài hiên, không biết cuối cùng chuyện này có thể kết thúc không. Y nghĩ, tốt nhất là kết thúc đi.
Nếu không kết thúc thì sẽ như thế nào? Quý Cửu khó tránh nghĩ đến điều này, thế nhưng y không nghĩ ra đối sách. Bầu trời cao rộng ngập nắng, thế mà thân thể y chỉ toàn lạnh lẽo.
Liên tiếp bị vũ nhục cùng tranh đấu tự tôn, cuối cùng đêm đó Quý Cửu ngã bệnh. Quý Cửu nằm trên giường, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn, tràn ra mọi lỗ chân lông, y bọc chăn, cả người ướt đẫm, khớp hàm run rẩy kịch liệt, từng đợt rét lạnh.
Thầy lang đại phu tới hết mấy bận nhưng đều không xem được bệnh trạng, chỉ kê vài toa thuốc an thần, chén thuốc uống hết lại không mấy hiệu quả. Quý Cửu thật sự tỉnh táo, thuốc an thần chẳng có tác dụng với y, con ngươi đen láy vẫn mở to chòng chọc nhìn nóc nhà. Người trong nhà gấp đến độ xoay xung quanh y, không biết bệnh này vì sao mà đến, hỏi y, y giống như chẳng nghe thấy gì, hồn phách đã bay đến đâu rồi. Tăng nhân được mời đến thấy vải trắng đắp trên trán y ngược lại đoán được vài phần, nhưng đã hứa với y nên cùng không tiết lộ tin tức gì. Mặc kệ người nhà Quý Cửu bức bách thế nào, lão không thể làm gì khác hơn chỉ đành ngậm miệng, chắp tay niệm Phật. Cuối cùng phu nhân ôm ấu nữ hai tuổi đến, đặt bé con trăng trắng mềm mềm lên người Quý Cửu, nàng nhìn bé con bò tới bò lui trên người phu quân cũng không hề ngăn cản.
Bé con cong cong khóe môi chảy nước dãi, hết ngơ ngác nhìn mẫu thân một tý lại ngó qua nhìn phụ thân một tẹo, nó ngây ngô đưa cánh tay mũm mĩm lên mặt Quý Cửu, miệng bi bô nói mấy chữ chưa tròn, hết bắt chiếc khăn trên trán Quý Cửu lại bắt đến cái mũi y, ngọ nguậy đôi ba cái. Quý Cửu ướt đẫm mồ hôi, hồi thần nhìn chăm chăm bé con trước ngực, bé con nhìn y rồi đột nhiên toét miệng cười, nước dãi tích đầy trên mặt Quý Cửu. Cuối cùng Quý Cửu cũng nở một nụ cười.
Trận bệnh này đột nhiên ập tới, lại cứ vậy mà đột nhiên kéo đi.
Phu nhân thở phào nhẹ nhõm, không đề cập điều gì mà ở một bên bưng trà rót nước, nàng không hề gặng hỏi phu quân nguyên nhân của trận bệnh này, tuy là phận nữ tắc nhưng lại tiến lui có độ, rất là khí phái.
Chẳng qua sau năm ba ngày bị bệnh Quý Cửu liền gầy một vòng cùng có chút cổ quái, điều đầu tiên là y không vào cư phòng kia nữa. Kia từng là phòng tân hôn nghênh thú giá nương, chính ở nơi đây phu nhân từ một thiếu nữ trở thành thiếu phụ, thấm thoát mấy năm, phòng ốc được cẩn thận bố trí, khí cụ đồ dùng vô cùng quen thuộc, ngay cả khi nhắm mắt cũng có thể lưu loát đi khắp phòng. Ngay cả nhất tử nhất nữ cũng là trên giường này sinh hạ. Mà giờ Quý Cửu lại sai người khóa căn phòng kia.
Phu nhân kinh ngạc không thôi nhưng cũng không nói gì, kỳ thật nàng biết trong lòng phu quân tất có chuyện nhưng không thể nói ra, nếu không thể nói vậy cứ khóa lại đi thôi.
Cánh cửa kia bị chiếc khóa đồng hoàn toàn đóng chặt, cả cửa sổ cũng bị mộc điều phong kín. Động tĩnh vốn không nhỏ, nhưng vì Quý Cửu là gia chủ nên chẳng ai dám tiến đến hỏi một câu. Huống hồ đây là chốn quan gia, bọn hạ nhân đều đã được quản giáo, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, trong lòng sáng tỏ như gương. Già trẻ toàn gia mấy mươi cái mồm chỉ đành thành thật ngậm lại, ngay cả thầm nghị luận bọn họ cũng không dám.
Quý Cửu dưỡng thêm hai ngày thì khôi phục tinh thần, sắc mặt lại trở nên hồng nhuận. Hôm đó rỗi chuyện, Quý Cửu ôm bé con ngâm sách trong viện, y dựa trên băng đá, một tay cầm sách, một tay ôm bé con, đương đọc đến《gián trục khách thư》”Thái sơn bất nhượng thổ nhưỡng, cố năng thành kỳ đại; hà hải bất trạch tế lưu, cố năng tựu kỳ thâm; vương giả bất khước chúng thứ, cố năng minh kỳ đức…”[1] Bé con nằm trong lòng ngoan ngoãn lắng nghe, tuy nghe không hiểu nhưng lại cảm thấy phụ thân ngâm hay lắm. Giọng y êm dịu, thần thái ấm áp khiêm nhường, vừa như thấp giọng nỉ non nhưng lại rõ ràng từng chữ. Điệu ngâm ung dung nhàn tản tựa như một cơn gió miên man trong ngày nắng hạ, gió từ sông thổi đến mang theo chút hơi nước cùng mùi hương cỏ cây mát mẻ, thấm sâu vào lòng người.
Y say sưa ngâm, dung nhan ôn nhuận sóng mắt lay cười, nhưng nào biết rằng trong bóng tối dưới tàng cây kia luôn có một người say mê nhìn y. Thời gian tựa như quay về hơn một trăm năm mươi năm trước, Trầm Thanh Hiên của hồi ức sẽ ôm Tiểu Bảo vào lòng rồi dựa lương đình ngâm sách, mà khi đó, hắn ung dung tiêu phí thời gian trong tiếng ngâm này. Có lẽ vì mất đi mới biết từng có qua những tháng ngày tươi đẹp. Nếu nhân sinh chỉ như lần đầu gặp gỡ, ấy cũng chỉ tầm thường vậy thôi.[2]
Y Mặc khép mắt, ngồi xếp bằng dựa vào thân cây, trên khoảnh sân ấy, hắn dựa vào gốc hòe trăm năm lẳng lặng nghe từng tiếng ngâm vang, thân thuộc biết bao. Thế nhưng hắn không tiến lên gặp y, không thể nhìn càng không thể chạm đến.
Quý Cửu đọc một hồi, phát hiện trong ngực không có động tĩnh, y cúi đầu nhìn xuống đã thấy bé con nhắm mắt lim dim ngủ, cánh mũi hơi phập phồng, say sưa ngủ, ngón cái ngậm trong miệng thường hay nhấm nháp. Quý Cửu nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch như vậy liền bật cười, y buông sách, nhẹ nhàng bắt lấy ngón tay trong miệng, dường như trong mộng bé con thiếu cái gì đó, bất an khẽ nhíu mày, khóe miệng mêu mếu muốn khóc. Quý Cửu toan dỗ bé, thế nhưng bé con vẫn không chống nổi cám dỗ của mộng đẹp, tiếp tục ngủ.
Phụ tử đang lúc an tĩnh thì hạ nhân chạy tới bẩm báo, có Trương công công đến.
Quý Cửu nâng nha đầu lên rồi đưa cho hạ nhân, vội vàng đi đến nội viện. Lần này về nhà, ngoài báo cáo công tác thì là thăm người thân, bất quá sau một tháng thì sẽ hồi quân cùng các tướng sĩ ngày đêm tương thủ. Sau khi trở về y có tiến cung vài lần, đều là đi nhanh về nhanh. Gần hai năm nay biên cương không có đại sự, man tộc phương nam đã bị hàng phục từ năm năm trước, chỉ còn lại tộc Hung Nô ở bắc cương. Binh lính Hung Nô mãnh liệt quả cảm, thiện kỵ xạ[3], thủ đoạn vừa tàn ác vừa chuẩn xác, thật sự là mối họa lớn nhất của triều đình. Nhưng ba năm trước đây, du thương phương bắc truyền về tin tức rằng nội bộ Hung Nô nổi lên phân tranh, hai đại gia tộc lo ẩu đả lẫn nhau nên không để ý đến việc xâm phạm biên cương. Quý Cửu bí mật cho thám tử đi tìm hiểu, chứng minh tin tức là thật, vậy nên bắc cương mới được vài năm thái bình như hiện nay.
Thái bình chỉ là tạm thời, Quý Cửu biết, tướng sĩ trong quân biết, đại thần trong triều biết, thiên tử lại càng biết.
Quý Cửu đổi quan phục theo Trương công công vào cung. Trong ngự thư phòng chỉ có hai người, một người vận minh hoàng trường bào, tầm mắt hướng vào bản đồ bắc cương, người còn lại vận nho sam xanh lam, tay cầm chiết phiến, quay lưng với Quý Cửu. Lúc y đến, bọn họ đang thầm thì nghị luận.
Quý Cửu quỳ xuống, dập đầu: “Vi thần tham kiến Hoàng Thượng.”
Thiên tử mỉm cười gật đầu, đến trước mặt y nói: “Quý Cửu.” Giọng nói ôn thuần nhưng đầy uy nghiêm, Quý Cửu cúi đầu nói: “Có thần.”
Hoàng đế nâng y đứng dậy, hỏi: “Thân thể Quý lão tướng quân gần đây thế nào?”
Quý Cửu đáp: “Thân thể gia phụ khỏe mạnh, trước lúc vi thần trở về, người vẫn cùng bằng hữu uống rượu, khi ăn còn có thể ăn hai phần.”
Hoàng đế nở nụ cười, nói rất tốt.
Quý Cửu biết đây chẳng qua là trải chiếu trước chính sự, y đứng một bên chờ hoàng đế nói tiếp.
Không ngờ hoàng đế lại chậm chạp không nhắc đến chính sự, hắn chỉ cùng y hàn huyên, hỏi việc trong nhà, việc trong quân, việc mộ binh, việc luyện binh, lại đột nhiên vòng đề tài, một lần nữa hỏi chuyện trong nhà y, tỷ như trưởng tử của Quý Cửu giỏi lĩnh vực nào. Quý Cửu đáp lại từng cái, trong lòng vẫn không ngừng phỏng đoán.
Một hồi lâu, hoàng đế cầm lên một phần tấu chương trên án đưa cho Quý Cửu: “Đây là một trong số quân tình khẩn cấp, ngươi xem qua một chút.”
Quý Cửu hơi sửng sốt, hai tay tiếp nhận, mở ra cẩn thận xem, càng xem thì thần sắc lại càng ngưng trọng, không khí chung quanh giống như ngưng trệ theo lúc tấu chương mở ra. Hoàng đế quan sát ánh mắt y từ đầu đến cuối, người vận thanh sam cũng đứng một bên, bên ngoài thì bộ dạng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bên trong lại không hề bỏ sót từng chuyển biến trong phòng.
Cuối cùng Quý Cửu khép tấu chương, hít một hơi thật sâu, nói: “Ba đời Quý gia trung lương, tất cả tử tôn đều dốc sức trong quân đội, chưa bao giờ phát sinh chuyện cắt xén quân lương, xin Thánh Thượng minh xét.”
Hoàng đế cười bí hiểm, cầm tấu chương trong tay y đặt sang một bên giống như tiện tay vứt bỏ, nói: “Sao ta lại hoài nghi ngươi?” Lời này thật sự vượt qua thân phận hiện giờ của bọn họ.
Quý Cửu giật mình, theo bản năng nhìn về người vận thanh sam đứng bên kia, thấy người nọ bình tĩnh như chưa hề nghe gì, trong lòng hơi căng thẳng, Quý Cửu im lặng không lên tiếng.
Hoàng đế nhìn thư đồng bên y từ thuở nhỏ, trên mặt vẫn một vẻ bí hiểm, dừng một lát thì nói: “Không muốn lưu lại trong kinh thì ngày mai hãy trở lại quân đội đi.”
Từ lúc Quý Cửu vào cửa thì đây là lần đầu y ngước mắt nhìn vào đế vương trước mặt. Hoàng đế đã trở nên thành thục, mặt mày cũng âm trầm đi rất nhiều, hắn đã không còn là hoàng tử lạc thế u phiền mà y có thể dễ dàng thân cận như trước, hắn giờ đã chân chính là quân vương thiên hạ. Quý Cửu biết từ lúc Quý gia hợp lực nâng đỡ vị hoàng tử tầm thường này đăng cơ, y đã từ một thư đồng trở thành thần tử của hắn.
Quý Cửu lại quỳ xuống, nói khẽ: “Vi thần cáo lui.”
Vừa nhấc mắt liền thấy trụy ngọc bên hông long bào thoáng lay động, một chiếc ngọc trụy phi hồng[4] hình cửu quy. Năm năm trước, lần đầu y làm tướng chỉ huy hai vạn binh xuôi nam, bình định nam man, sau khi khải hoàn hồi kinh, cũng tại ngự thư phòng này, hoàng đế thật lòng tươi cười rồi tùy tay cầm chặn giấy hình sư tử trên long án đưa cho y. Khi đó y tuổi trẻ khinh cuồng, tuy biết không ổn nhưng cũng lấy ngọc bội bên hông đưa qua. Đúng là phi ngọc khắc hình chín cái đầu rùa.
Quý Cửu không biết hôm nay là hắn cố ý đeo vào bên người hay còn vì điều gì khác nữa. Nhưng y tình nguyện tin rằng, đế vương uy nghiêm thâm trầm trước mặt chỉ vì tâm huyết dâng trào mới đeo vào ngọc bội kia.
Quý Cửu thối lui, hoàng đế ở phía sau vẫn nhìn bóng lưng y khuất dần trong tầm mắt, dừng một chút lại quay sang nhìn bản đồ quân sự. Lát sau, hắn đột nhiên nói: “Ngươi cảm thấy người này thế nào?”
Người vận thanh sam tươi cười, đáp: “Bẩm bệ hạ, quân tử như liên.” Chỉ có thể nhìn, không thể khinh nhờn.
Hoàng đế lại im lặng, “Nếu trẫm để y càn quét tộc Hung Nô thì thế nào?”
“Bẩm bệ hạ,” Người nọ chần chờ một chút, đoạn nói: “Quý tướng quân trời sinh là tướng tài.”
“Vậy sao?”
“Năm năm trước y cùng hai vạn binh sĩ viễn chinh đến vùng hoang dã, vượt núi băng đèo, băng sông vượt biển, đánh thẳng vào lòng địch, đánh một trận mà vang danh. Lại không ai ngẫm rằng, quân tốt phương bắc làm sao chịu được khí hậu phía nam, làm sao có thể trót lọt truy được tung tích của quân địch mà không bị tướng địch bố trị cạm bẫy dụ hoặc. Có đánh đến được sào huyệt quân địch hay không thì trận này hoàn toàn cậy vào quyết định của tướng lĩnh, đi con đường nào đều phải tính toán kỹ lưỡng mới có thể lập kỳ công, nếu đi nhầm một bước, hai vạn binh lính cùng các tướng lĩnh đều khốn đốn tuyệt vong. Lần đầu Quý tướng quân lãnh binh xuất chiến đã thể hiện được thiên phú võ tướng của y. Nếu phái y xuất binh đánh Hung Nô, nhất định sẽ không phụ phó thác.”
Hoàng đế vẫn nhìn tấm địa đồ, nghe vậy thì quay lại, “Nếu đã như thế thì vừa rồi sao ái khanh lại chần chừ?”
“Bệ hạ,” Người nọ đành cười khổ, nói: “Thần chỉ muốn biết, bệ hạ muốn y trở thành tướng quân vào sinh ra tử, công lao hiển hách… Hay là muốn… giữ y ở bên người.”
Một lời nói thẳng ra tâm tư hoàng đế, hắn không lộ hỉ giận mà chỉ nhìn người nọ một lát, thong dong hỏi: “Nếu trẫm muốn y vì trẫm bình định thiên hạ, vừa muốn y lưu lại bên trẫm?”
“Quân tử như liên.” Người nọ quỳ xuống, khẽ nói: “Hoặc bóp chết tương lai, hoặc triển lộ phong hoa.”
Hoàng đế lặng yên một lát, nói: “Lui ra đi.”
Quý Cửu cưỡi ngựa vội vàng rời cung, lúc trên phố chợ vô ý thoáng thấy một người tại khúc quanh, nhìn từ xa đến gần, người nọ vận trang phục đạo sĩ, bạch phát đồng nhan[5], có vài phần tiên phong đạo cốt. Trong lòng nhảy dựng, Quý Cửu siết chặt cương, con ngựa dưới thân khẽ tê một tiếng ngừng vó. Tiếng ngựa hí khiến đạo nhân chú ý, vốn lão đang mãi chọn hàng không chú ý đến người đi đường, lúc lão ngẩng đầu đối mặt cùng Quý Cửu, cả hai người đều kinh ngạc.
Đạo nhân hoảng sợ hô lên: “Trầm Thanh Hiên!”
Quý Cửu hoảng sợ khi thấy trong mắt lão đầy vẻ kinh ngạc cùng vui phát cuồng vì gặp cố nhân xa cách nhiều năm. Quý Cửu vô cùng chắc chắn y chưa hề gặp đạo nhân này, tuy đạo nhân hô lên một cái tên xa lạ nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm y, không hề có dáng vẻ nhận lầm người.
Suy nghĩ Quý Cửu nhanh chóng chuyển động, y cúi đầu nhìn cổ tay của mình, cái bớt rắn cắn nhiều hơn một vòng dấu răng, Quý Cửu giật mình, y không muốn nhớ lại sự kiện kia. Y ngẩng đầu toan cùng đạo nhân nói chuyện mới phát hiện trước mặt đã không người.
Quý Cửu ngồi trên cao đầu đại mã để thượng triều nhìn thấy bóng dáng đạo nhân điên cuồng chạy trong ngõ hẻm, làm sao còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt vừa rồi. Nhưng lão mới chạy vài bước, nhoáng một cái đã chạy rất xa, Quý Cửu biết, đạo nhân này thật sự có pháp thuật trong người. Đáng tiếc, người đã không thấy.
Quý Cửu thầm than một tiếng, giục ngựa hồi phủ.
Đạo nhân kia đúng là Hứa Minh Thế, lão dùng thuật pháp một đường chạy như điên, chạy nhanh đến một tiểu điếm, sau khi lên lầu liền đẩy mạnh cửa khách phòng, lão hét to với người thanh niên đang đợi bên cửa sổ: “Ta tìm được cha ngươi!”
Người thanh niên nhanh chóng đứng lên: “Thật sao?”
“Thật, mặt mày giống như đúc, quyết không nhận lầm. Đi mau đi mau, hắn cưỡi ngựa không nhanh bằng chúng ta, hiện tại đuổi theo vẫn còn kịp.” Hứa Minh Thế nói xong toan chạy đi, bước ra bậc cửa mới phát hiện người sau lưng chẳng hề di chuyển, hắn đứng tại chỗ kia tựa hồ đang suy nghĩ.
“Tại sao không đuổi theo?” Lão hoài nghi hỏi.
“Ngươi đi thăm hỏi, hiện giờ cha là người nào, tuổi tác bao nhiêu, đã có gia thất chức quan hay chưa, tìm hiểu rõ ràng thì đến báo ta.” Trầm Giác lẳng lặng nói: “Còn không mau đi!”
Hứa Minh Thế có hơi sửng sốt, lão lập tức tuân mệnh chạy mất dạng. Chẳng qua lão thầm than thở lúc tuổi trẻ bồng bột hại chết phụ mẫu người ta, hiện tại thì tốt rồi, sói con chết tiệt này giống như đúc Trầm Thanh Hiên, đầy bụng tính toán cũng không biết rốt cục là tính toán cái gì, ân oán này khi nào mới có thể chấm dứt đây? Hiện tại hắn cứ xem lão như người hầu mà sai sử.
Lão nhịn không được oán trách Y Mặc sao lại đem sói con chết tiệt bỏ cho lão rồi cứ vậy đi tìm Trầm Thanh Hiên, kết quả là hại lão chịu khổ.
Hứa Minh Thế oán thầm thì oán thầm, nhưng một chút biện pháp cũng không có, lão đành đàng hoàng vì người bôn ba.
Thật ra cũng làm khó hắn, Y Mặc đi tìm Trầm Thanh Hiên, Trầm Giác không nên theo cùng. Y Mặc luôn quen làm theo ý mình, dẫn hắn theo bên người trăm năm đã là cực hạn, nói cho cùng không phải huyết thống, cứ đi theo hắn như thế thì thành ra dạng gì? Trầm Thanh Hiên hi vọng Tiểu Bảo có thể độc lập, nên một tối nọ Y Mặc bỏ hắn lại rồi tiếp tục đi. Trầm Giác một thân một mình, cuối cùng gây họa, đấu đá cùng một lão quỷ trên cô sơn. Lão quỷ tu hành ngàn năm, sói con chẳng qua chỉ mới trăm năm, cao thấp lộ rõ, sói con bị trọng thương gần như mất mạng. Y Mặc nghe tin tìm đến cứu hắn một mạng, mặc dù sống nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Y Mặc mất hai mươi năm đi Nam Hải linh sơn trông coi một gốc tiên nhị, lúc hoa nở liền hái xuống đút cho hắn. Trông coi mấy ngày đến khi sói con tỉnh lại, Y Mặc cũng biết hắn đã chậm trễ canh giờ chuyển thế của Trầm Thanh Hiên. Y Mặc gọi Hứa Minh Thế đến chăm sóc Tiểu Bảo, còn hắn rời núi tiếp tục đi tìm Trầm Thanh Hiên.
Phụ tử hai người cứ vậy phân tán, sau khi Trầm Giác tỉnh lại biết bản thân phạm sai lầm, không có mặt mũi đi tìm Y Mặc, hắn chỉ có thể túm Hứa Minh Thế đòi lão đi tìm chuyển thế của cha.
Hiện tại tìm được cha rồi, nhất định phụ thân cũng ở gần đây, Trầm Giác tràn đầy xấu hổ thầm nghĩ, nếu vì giúp hắn chữa thương mà chậm trễ hai mươi năm, khiến hai người lỡ mất cơ duyên kiếp này thì hắn phải làm gì mới có thể bù đắp đây?
Nếu bù không được, hắn còn mặt mũi nào gặp phụ thân?
Trầm Giác chỉ có thể yên lặng khẩn cầu phần cơ duyên này không mất đi, nhưng hắn cũng hiểu được đã hai mươi năm, người bình thường nào không phải đều đã cưới vợ sinh con rồi? Huống hồ cha hắn kiếp này là người đại quý, chỉ sợ… không còn kịp. Ngước mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xán lạn, vài cơn gió bất chợt phất qua, lo lắng trong lòng cũng bay biến một phần, mặc kệ thế nào, hắn đã tìm được cha rồi.
Vừa nghĩ như vậy, gương mặt Trầm Giác nhoẻn một nụ cười. Nụ cười trong vắt, ngây thơ hồn nhiên, giống như nhóc con nũng nịu dựa vào lòng cha những khi còn bé vậy.[1] Trích từ bài Tào tín phu: (tuy khác mấy chỗ nhưng mình nghĩ ý vẫn vậy)
Hà hải bất cự tế lưu cố năng thành kỳ đại. Học giả bất hạn thư quyển cố năng thành kỳ bác. Đạt giả bất vong thi trợ cố năng đắc kỳ lạc…
Dịch nghĩa:
Thái sơn chẳng quản gom từng hạt đất nhờ vậy mà cao. Sông biển không kén dòng to nhỏ nên càng lớn. Người học chẳng quản lượng sách nên biết rộng…
[2] Ý của Y Mặc là: Nếu cuộc đời cứ vui vẻ tốt đẹp như lần đầu gặp gỡ thì chỉ là tầm thường. Câu này làm ta nhớ lại 2 câu thơ,
“Nhân sinh nhược chích như nhất kiến
Hà sự thu phong bi họa phiến…”
Nếu nhân sinh chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng…:(((
[3] thiện kỵ xạ: giỏi cưỡi ngựa bắn cung
[4] phi hồng: đỏ rực
[5] bạch phát đồng nhan: tóc trắng, mặt mày hồng hào như trẻ con.