*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Buổi sáng thứ bảy trời còn chưa sáng, Nhan Tiêu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức như đòi mạng.
Trong mơ, Nhan Tiêu trở về lại lúc thi vào trường cao đẳng, còn mười lăm phút nữa là hết giờ, luận văn còn chưa có chữ nào, Nhan Tiêu đang gấp đến nổi điên, tiếng chuông hết giờ thi đã reo lên...
Ác mộng tới hồi cao trào thì Nhan Tiêu tỉnh dậy.
Tiếng chuông điện thoại biến thành chuông hết giờ trong giấc mơ, Nhan Tiêu bừng tỉnh, từ trong chăn mỏng lò ra cái tay nắm lấy điện thoại di động, mơ mơ màng màng để điện thoại lên tai, âm thanh không kiên nhẫn: "A lô, ai vậy?"
Nghe rõ đầu dây bên kia, Nhan Tiêu dừng mấy giây, chợt từ trên giường ngồi dậy, tỉnh táo hoàn toàn: "Dì?"
Là mẹ Hoắc!
"A Tiêu còn đang ngủ à? Dì không quấy rầy con chứ?" Giọng nói khách khí
Nhan Tiêu nhìn trời tờ mờ sáng, nhanh chóng trả lời: "Không quấy rầy ạ, con cũng định rời giường."
Lời nói dối ngay cả bản nháp cũng không cần.
"Hôm nay tới nhà dì đi, dì làm đồ ăn ngon cho con nhé?"
Nhan Tiêu xoa tóc rối bời, do dự dạ một tiếng, mẹ Hoắc còn nói: "Nhưng mà Hoắc Trạch Tích không ở nhà."
"Dì à, con không phải bởi vì..." Nhan Tiêu vừa nói đã dừng lại, mẹ Hoắc hiểu ý cô, cười: "Dì biết, tóm tại con cứ tới đây là được rồi."
Ăn điểm tâm, Nhan Tiêu nói chuyện buổi sáng mẹ Hoắc gọi điện cho cô, mẹ Nhan phản ứng không lớn: "Muốn đi thì đi đi."
Nhưng mà ba Nhan: "Con gái à, có chút khí phách có được không?"
Nhan Tiêu ăn một miếng Sandwich, trợn tròn mắt: "Ba, ba có thể không suy nghĩ cổ hủ như vậy nữa có được không?"
Tại sao cô tới nhà Hoắc Trạch Tích thì không có khí phách?
Ba Nhan hừ lạnh một tiếng: "Không thèm quản con nữa."
Thấy Nhan Tiêu không phản ứng gì, ông lại bổ sung: "Con ở trong nhà người khác đầu óc đơn giản, chuyện có hại thì đừng làm."
Biết ba mình là miệng ngặm đao nhưng trong lòng chứa hậu hủ, Nhan Tiêu không cãi ông nữa, nghe lời gật đầu.
Đến Hoắc gia, Nhan Tiêu phát hiện trong nhà chỉ có mẹ Hoắc và Hoắc Bình Quả, đang ở trong bếp nghiên cứu món ăn.
Từ sau khi Hoắc Bình Quả có con thì lột xác thành bà chủ gia đình, sinh con xong thì chạy đến thẩm mỹ viện, thường xuyên ra nước ngoài chơi, bây giờ ở trên mạng làm bà chủ, cuối tuần sẽ về nhà chơi với ba mẹ.
"Chồng em đâu?" Nhan Tiêu giúp cô rửa rau cải, mở miệng bắt chuyện.
Hoắc Bình Quả đang gọt vỏ khoai tây: "Bận bịu lắm, trong công ty nhiều việc, bình thường buổi tối năm, sáu giờ mới về, có khi còn trễ hơn."
"Con không quan tâm nó coi chừng nó ở bên ngoài tìm tiểu tam về nhà đấy!" Mẹ Hoắc lớn giọng nói
Hoắc Bình Quả kích động mém chút nữa là ném luôn củ khoai tây, nhướng mi: "Ảnh dám! Con sẽ cắt luôn đồ chơi của ảnh!"
Nhan Tiêu không nhịn cười được, cười xong giáo dục cô: "Ở trước mặt chị và mẹ thì còn nói được, nhưng đừng nói ở trước mặt chồng em!"
Hoắc Bình Quả cười hai tiếng, lại nghĩ đến: "Mẹ em phải cho chị tố cáo, lần trước em ghé chung cư của anh hai, anh ấy mua mấy hộp thức ăn không để ý là đã hết hạn rồi, tự mang đi chiên lên rồi ăn đó."
Nhan Tiêu nghe được tin tức của Hoắc Trạch Tích, trong bụng nhảy một cái, mẹ Hoắc thở dài: "Con còn để cho nó ăn nữa, làm gì có em gái nào như con?"
"Ăn những loại này lâu dài gây hại cho sức khỏe đó! Vậy mà ảnh còn là bác sĩ nữa!" Hoắc Bình Quả vừa nói vừa nhìn Nhan Tiêu vẫn còn đang rửa rau, chẳng qua là mặt có hơi cứng đơ, chả biết đang nghĩ gì nữa.
Hoắc Bình Quả kéo kéo áo của mẹ Hoắc: "Tối hôm nay con cùng A Tiêu mua thức ăn nấu cơm cho anh ấy nhé?"
Nhan Tiêu chợt quay đầu, kinh ngạc nhìn Hoắc Bình Quả, người kia đang nháy mắt nhìn cô.
Do dự một lúc, mẹ Hoắc gật gật đầu: "Cũng tốt, con gọi điện nói cho nó một tiếng trước."
"Được rồi!"Hoắc Bình Quả ném củ khoai xuống, rửa tay lao ra ngoài gọi điện.
Liếc nhìn bóng lưng của Hoắc Bình Quả, mẹ Hoắc lắc đầu cười: "Đã làm mẹ rồi mà tính tình vẫn còn con nít."
Cơm nước xong, Hoắc Bình Quả cùng Nhan Tiêu đi ra khỏi nhà mua nguyên liệu nấu ăn.
Nhan Tiêu sắp tới nhà Hoắc Trạch Tích nên tâm trạng kích động mông lung, ngồi xe đi cửa hàng tổng hợp mà trí óc đã bay tới đâu rồi.
Đẩy xe đồ, HoắcBình Quả nhìn Nhan Tiêu một cái, cười hỏi cô: "Thế nào? Có phải công lực của em rất mạnh không?"
"Ừ", Nhan Tiêu gật đầu, lại không nhịn được cúi đầu cười, nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi, Gia Gia đâu? Sao hôm nay không thấy nó?"
"Đi nhà trẻ rồi, thứ bảy cũng phải đi học, nhưng mà cũng tốt, đỡ phải trông chừng nó." Hoắc Bình Quả vừa nói vừa cầm một hộp mỡ bò, "Cái này làm bánh táo hoa hồng đi*, anh em có khẩu vị như mẹ, ăn ngọt không ăn cay."
Hoắc Bình Quả bổ sung: "Ở trong mắt chị có phải anh em lúc nào cũng tốt không?"
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, Nhan Tiêu lắc đầu: "Mỗi người đều có một khuyết điểm, nhưng mà anh ấy không tốt thì chị vẫn thích."
Nghe xong, Hoắc Bình Quả chậc chậc cười: "Mẹ em mà nghe được lời này nhất định sẽ khen chị!"
Ở khu mua rau cá tôm dưa, lại mua thùng sữa bò và trái bắp, đẩy xe đồ ra khỏi cửa hàng đã là năm giờ chiều, đem đồ để ở cốp xe, lái xe chuẩn bị đi tới chung cư của Hoắc Trạch Tích.
Dọc đường đi, Hoắc Bình Quả kể cho Nhan Tiêu nhiều chuyện lý thú khiến cô cười to, hai người hi hi ha ha xuống xe, cầm đồ lên lầu.
Hoắc Bình Quả có nói sẽ đến cùng Nhan Tiêu nên lúc thấy cô Hoắc Trạch Tích cũng không kinh ngạc, cầm đồ trong tay cô, để cho cô đi vào.
Hoắc Bình Quả sau khi đi vào nhà trực tiếp ngã lên ghế Salon, lại quan sát một vòng nhà: "Quét dọn sạch sẽ như vậy, có phải trong nhà anh có người giúp việc không?"
Hoắc Trạch Tích không đùa giỡn theo cô, nhàn nhạt trả lời: "làm theo giờ."
Nhan Tiêu có cảm giác không an toàn, đi theo ngồi cạnh Hoắc Bình Quả, cũng bắt đầu yên lặng quan sát nhà --- rất hiện đại, có phong cách, sạch sẽ nhưng thoải mái.
Lơ đãng, Nhan Tiêu đột nhiên thấy cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ có thể thấy cảnh trung tâm thành phố.
Chính là hình ảnh trên WeiBo của anh!
Cảm xúc dần đi lên, Nhan Tiêu tâm tình kích động không lời nào nói nổi, nhìn thấy Hoắc Trạch Tích còn đang ở dưới bếp xếp đồ, chạy nhanh lại lấy di động chụp một tấm.
Không tính đăng lên, chỉ là chụp một tấm cho đỡ ghiền.
"Một người chụp hình có ý gì! Chúng ta hai người tự chụp!" Hoắc Bình Quả thấy Nhan Tiêu đứng ở cửa sổ chụp hình, đi tới khoát vai cô, lấy di động ra tự chụp một tấm.
Nhan Tiêu còn chưa kịp phản ứng, nhìn thấy mặt mình mờ mờ ảo ảo trên tấm hình của Hoắc Bình Quả, cười đẩy vai cô ấy: "Em thật có ý đồ phải không?"
Hai người ở một bên cười mắng, Hoắc Trạch Tích đi ra nhìn thấy, hơi thắc mắc, hai người này thân nhau từ bao giờ vậy?
Kéo Nhan Tiêu ngồi chung ghế Salon, Hoắc Bình Quả mở miệng cười: "Anh, hai tụi em từ ngàn dặm xa xôi đến làm cho anh một bữa cơm, cảm động không?"
Hoắc Trạch Tích rót một ly nước, không có biểu tình: "Không có việc gì làm còn kéo người khác dày vò."
Thái độ thật là lạnh lùng...
Nhan Tiêu yên lặng kinh ngạc, Hoắc Bình Quả cười lạnh một tiếng: "Không phải nhìn thấy anh lẻ loi hiu quạnh thì em cũng không thèm đến đâu!"
Hai anh em này đúng là đang châm chọc lẫn nhau.
Nhan Tiêu trong lòng cười.
Hoắc Trạch Tích cầm ly nước lên uống, ánh mắt sâu kín nhìn Hoắc Bình Quả, buông ly nước lại thong thả nói: "Không phải em nói nấu cơm sao? Ngồi đó làm gì?"
"Anh không biết thông cảm chút sao? Hai chúng em vừa mua đồ xong liền chạy tới, cũng phải để em nghỉ ngơi một chút chứ?" Hoắc Bình Quả không thể tin nhìn anh chằm chằm
Nhan Tiêu không tham dự chiến tranh giữa bọn họ, yên lặng lấy điện thoại ra bắt đầu mày mò.
Không ngờ đề tài đột ngột chuyển đến cô, Hoắc Trạch Tích nói: "Nếu là em đề nghị, vậy mình em đi làm cơm là được rồi, để Nhan Tiêu nghỉ ngơi."
A? Nhan Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nah, một bên Hoắc Bình Quả phút chốc đứng lên: "Anh trọng sắc khinh em gái!"
Trọng sắc khinh em gái...
Nay thành ngữ cũng có thể bẻ cong, Nhan Tiêu cảm thấy chính mình cũng không có gì nói, đứng lên đi theo.
Nhưng mà đứng lên rồi lại cảm thấy lúng túng, vì vậy dưới ánh mắt của hai anh em, Nhan Tiêu chần chừ hồi lâu, mắt chợt lóe sáng: "Tôi sợ em ấy hạ độc, vẫn là nên cùng nhau làm."
Hoắc Bình Quả:...
Chị rốt cuộc là giúp ai vậy?
Nói là cùng nấu cơm nhưng Hoắc Bình Quả lại giao cho Nhan Tiêu, cầm túi xách lên bước ra ngoài, nói là Gia Gia tan học cần đi đón.
Nhan Tiêu bị dọa, ôm cánh tay em ấy: "Em đừng đi! Em đi chị biết làm thế nào?"
"Vậy chị cứ hỏi..." Hoắc Bình Quả vừa nói vừa hô tiếng " anh", ở thư phòng Hoắc Trạch Tích đáp một tiếng, Hoắc Bình Quả lại tiếp tục: "Em đi đón Gia Gia, anh giúp chị Nhan Tiêu nấu cơm đi!"
Nhan Tiêu nhìn cô liên tục nháy mắt lắc đầu, Hoắc Bình Quả ở bên tai cô nói: "Tận dụng thời cơ!"
Vì vậy lúc Hoắc Trạch Tích vừa đi tới phòng bếp, đã nhìn thấy Nhan Tiêu đang ôm cánh tay Hoắc Bình Quả, cô không phát hiện anh đứng đó, đang một mực lắc đầu điên cuồng.
Nhìn cảnh này có chút vi diệu, Hoắc Trạch Tích chậm chạp lên tiếng: "Nếu không cả hai cùng đi đón Gia Gia?"
Hoắc Bình Quả đưa tay nhéo eo Nhan Tiêu, Nhan Tiêu bị đau trợn mắt nhìn cô ấy, lại kịp phản ứng, nói với Hoắc Trạch Tích: "Không sao, tôi... tôi đi xem cơm nấu xong chưa!"
Vừa nói đã xoay người trở lại.
Nghe được tiếng đóng cửa, Nhan Tiêu cũng cảm thấy lòng lộp bộp một tiếng, trong đầu thổi qua tám chữ to___ "Cô nam quả nữ, ở chung một phòng."