[Nghịch Thủy Hàn Đồng Nhân] Phi Thường Ái Tình

Chương 19

Thích Thiếu Thương đón taxi chạy thẳng ra biển, nếu anh đoán không nhầm, giờ này Cố Tích Triều nhất định lại trốn đến đó.

Bãi biển đó khá xa, vào tảng sáng, biển xanh trời trong, tiếng sóng biển dào dạt, lại rất yên lặng.

Ngoại trừ ngư dân cùng mấy con thuyền phía xa xa chuẩn bị rời bến, trên bờ cát chỉ có một bóng người lẳng lặng ôm gối ngồi, ánh mắt chuyên chú mà hoang mang nhìn đường chân trời.

Gió biển lướt qua những sợi tóc rối tung trên trán cậu, gương mặt tái nhợt dưới ánh bình minh như mạ một lớp ánh sáng vàng nhạt, sườn mặt xinh đẹp lặng im như bức tượng điêu khắc, thiêng liêng, đau thương, khiến người ta không thể dời mắt.

Thích Thiếu Thương khẽ thở phào, may mà tìm được cậu, anh quả thật rất sợ cậu sẽ vĩnh viễn biến mất trong tầm mắt của mình.

Anh cùng Tích Triều quen nhau từ nhỏ, chỉ sợ ngày trước không một ai ngờ rằng quan hệ của họ sẽ biến thành như giờ, lại làm ra chuyện thế kia nữa.

Tuy nói là khó cầm lòng, nhưng cảm giác gần gũi chân thật, mây mưa điên đảo, hồi tưởng lại, đến cả người thần kinh thô lỗ như Thích Thiếu Thương cũng cảm thấy hơi đỏ mặt, càng miễn bàn Cố Tích Triều ngày thường kiêu ngạo lại quật cường, cũng khó trách cậu vừa mới tinh mơ đã xấu hổ giận dỗi mà trốn mất tăm.

Huống hồ trước đó, cậu còn cùng anh đề cập việc chia tay, chỉ sợ lúc này trong lòng cậu vẫn đang mâu thuẫn như trước thôi.

Thích Thiếu Thương thấp thỏm bất an bước chầm chậm đến gần bóng dáng của cậu, tầm mắt đang chuyên chú về phía trước của Cố Tích Triều thoáng dao động, nhưng không có quay đầu lại.

Thích Thiếu Thương ngồi xuống cạnh cậu, Cố Tích Triều vẫn như trước nhìn không chớp mắt.

“Tích Triều......” Nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, Thích Thiếu Thương thấy rất xót xa, tuy rằng tối hôm qua mình đã hết sức cẩn thận, nhưng vẫn không nén nổi nóng vội cùng chút lúng túng, dù sao lên giường cùng một người con trai, trước đây chỉ biết lý thuyết suông không có thực tế, vào lúc kích tình dâng trào chỉ dựa vào cảm giác làm đại, kết quả —— từ bãi chiến trường trên giường thì biết, Tích Triều khẳng định bị anh giày vò không nhẹ.

Nhưng cái con người quật cường này lại khăng khăng không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng, sáng tinh mơ đã chơi trò mất tích, chạy tới đây hứng gió biển.

Thích Thiếu Thương đau lòng nắm tay cậu, “Tích Triều, đừng ngồi đây nữa, sẽ cảm lạnh, theo tôi về nhà, được không?”

Cố Tích Triều rút tay về, vẫn không nhìn anh, “Đó là nhà của cậu, không phải nhà của tôi!” Giọng nói trầm thấp, hiện hữu mệt mỏi nhàn nhạt.

Thích Thiếu Thương lập tức nhíu chặt mày, tim như ngâm trong nước đá, lạnh thấu xương cốt, mặt lại cố cười, “Tích Triều! Nói gì ngốc thế? Ba mẹ tôi vẫn xem cậu như người trong nhà mà! Nếu cậu giận tôi ngày hôm qua không đủ dịu dàng, tôi xin lỗi, tôi nhận tội, tôi......”

“Thích Thiếu Thương!” Cố Tích Triều dứt khoát cắt ngang lời anh, xoay đầu qua, đôi mắt sắc bén theo dõi anh, “Chuyện ngày hôm qua đừng nhắc lại! Càng không được để cô chú biết, tôi không muốn họ buồn, không muốn họ thất vọng, càng không muốn...... họ...... hận tôi......” Nói xong lời cuối cùng giọng nói đã trở nên nghẹn ngào.

Thấy biểu tình của Cố Tích Triều dần trở nên đau khổ, Thích Thiếu Thương vừa đau vừa xót vươn tay ôm lấy cậu, “Sao lại thế chứ? Họ sao có thể hận cậu? Cho dù ba mẹ có giận, cũng giận tôi trách tôi làm càn...... Tích Triều, đều do tôi không tốt......”

“Quên đi,” Cố Tích Triều mệt mỏi lắc đầu, “Chuyện ngày hôm qua, quên đi.”


Quên? Thích Thiếu Thương khó mà tin nhìn Cố Tích Triều, tim lần nữa lạnh đến đóng băng.

“Mặc kệ tôi và cậu đã làm gì,” Cố Tích Triều biểu tình đau buồn mà thờ ơ, “Cứ đúng như lời tôi đã nói lúc trước —— Chúng ta chia tay đi!”

“Cậu ——” Thích Thiếu Thương rất muốn hét lớn, tại sao, tại sao, đến lúc này rồi, cậu vẫn muốn chia tay tôi?! Tiếng nói lại ngoan cố nghẹn nơi cổ họng, anh biết Cố Tích Triều đang băn khoăn điều gì, trước mặt họ có nhiều chướng ngại, cửa ba mẹ không dễ qua, Vãn Tình thì cậu không bỏ được, Thích Thiếu Thương biết Cố Tích Triều là người rất quật cường, lại không ngờ tới cậu cố chấp đến mức này, chuyện cậu đã quyết định, bất luận là ai cũng khó mà làm cậu thay đổi được.

“Tích Triều ——” Cuối cùng Thích Thiếu Thương đem ngàn vạn cảm xúc của mình hóa thành một tiếng thở dài, “Phía ba mẹ, cậu chưa thử, sao biết họ nhất định sẽ không chấp nhận? Còn có Vãn Tình, tôi biết cậu không bỏ cô ấy được, chỉ là cậu từng nghĩ tới, tình cảm của cậu với Vãn Tình không phải là tình yêu mà là đồng tình, Vãn Tình cũng là một cô gái kiêu ngạo, cô chịu nhận sự thương hại đồng tình của cậu sao?”

“Ai nói tôi đồng tình với cô ấy?” Cố Tích Triều quật cường ngoảnh mặt đi, “Tôi...... cũng...... yêu cô ấy......”

“Cậu nói dối!” Thích Thiếu Thương quay đầu cậu qua để mặt đối mặt với mình, “Tối hôm qua là ai luôn miệng nói yêu tôi? Nếu người cậu yêu là người khác sao cậu có thể cùng tôi......”

“Thích Thiếu Thương! Đủ lắm rồi!” Cố Tích Triều gạt tay anh ra, tức giận hét, “Tôi bảo không được nhắc lại chuyện ngày hôm qua! Tôi tưởng cậu sẽ không làm tôi khó xử, nhưng, tại sao cậu cứ muốn ép tôi?”

“Tôi không ép cậu, tôi chỉ không muốn cậu tiếp tục trốn tránh!” Thích Thiếu Thương chưa bao giờ muốn làm cậu khó xử, nhưng giờ đây, anh bất kể thế nào cũng không thể buông tay cậu lần nữa.

“Cậu cứ xem như tôi đang trốn tránh cũng được,” Cố Tích Triều đứng lên lùi về phía sau từng bước, “Tôi lặp lại lần nữa, chúng ta chia tay đi, đừng tiếp tục theo tôi nữa!” Nói xong thì xoay người nhanh chóng cất bước bỏ đi.

Nhìn theo hàng dấu chân lúc sâu lúc cạn ngày càng xa dần trên bờ cát, Thích Thiếu Thương bỗng xoay người chạy về phía ngược lại đến nơi cách sóng biển gần nhất, sóng biển từng đợt từng đợt vỗ vào làm ướt ống quần của anh.

“Tích Triều! Tích Triều!” Thích Thiếu Thương hướng về phía bóng lưng đang ngày càng xa lớn tiếng gọi, người nọ phớt lờ tiếp tục bước đi, cước bộ hơi lảo đảo và nặng nề.

“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương vội vàng hét lên lần nữa, “Nếu cậu không chịu quay đầu lại, tôi sẽ đi ra!”

Bóng người khựng lại, nhưng không xoay người.

Thích Thiếu Thương lại xoay người không chút do dự sải bước đi xuống biển, phát ra tiếng vang ào ào.

Thích Thiếu Thương mang biểu tình thấy chết không sờn đi nhanh xuống biển, lại vểnh tai nghe ngóng động tĩnh phía sau, lúc nước biển ngập qua đầu gối, anh nghe thấy tiếng lội nước phía sau, chỉ chốc lát cánh tay đã bị níu lại.

“Thích Thiếu Thương, cậu nổi điên gì đấy!” Cố Tích Triều tức giận quát, trên mặt không giấu được nét lo lắng.

Thích Thiếu Thương xoay tay ôm eo Cố Tích Triều, cười rất tươi nói, “Thấy chưa, vẫn là không nỡ để tôi chết, có phải không?”

Cố Tích Triều bực mình đẩy anh, “Ai tiếc cậu hả! Tôi sợ cậu chết dưới biển sẽ làm ô nhiễm môi trường thiên nhiên thôi!”

“Cậu đó, mở miệng vẫn bướng bỉnh vậy!” Phương pháp tốt nhất để trừng trị mạnh miệng đương nhiên là......

Thích Thiếu Thương không một lời hôn lên, Cố Tích Triều tránh cũng không thể tránh bị anh giam vào trong lòng, cùng anh môi răng va chạm.

Cẳng chân ngâm trong nước biển, rất lạnh, nhưng toàn thân lại giống như bị hỏa thiêu nóng ran, Cố Tích Triều rất giận mình sao có thể dễ dàng bị một người kiềm giữ vậy chứ, chuyện cậu đã quyết định, trước nay dù là ai hay chuyện gì cũng không thể khiến cậu thay đổi, nhưng mà gặp phải Thích Thiếu Thương, hết thẩy phòng tuyến của cậu như sụp đổ.

Nụ hôn triền miên, vuốt ve dịu dàng, khoái cảm vừa đau đớn vừa ngọt ngào khiến người ta khó mà mở miệng đêm hôm qua lại dâng lên, Cố Tích Triều xấu hổ và tức giận không chịu nổi, mọi cảnh đêm qua lần lượt hiển hiện trước mắt, nghĩ tới ai kia ở trên người mình không kiêng nể, chiến đấu hăng hái, lòng tham không đáy, còn mình thì bị dày vò tới thảm hại thế này, Cố Tích Triều bỗng giận không chỗ trút, vì thế dùng sức đẩy, nhấc tay, hung hăng vung mạnh.


“Bốp!” Thích Thiếu Thương bưng mặt che dấu năm ngón tay hằn trên đó, nước mắt lưng tròng mặt đầy không tin nhìn Cố Tích Triều.

“Cậu, đi chết đi!” Cố Tích Triều mặt đỏ bừng vứt lại một câu rồi xoay lưng bỏ về.

“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương nhanh chóng đuổi theo, muốn túm lấy cánh tay cậu, chân lại không cẩn thận thoáng lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống nước rồi, lúc lấy được trọng tâm đứng vững thì Cố Tích Triều đã thoát khỏi phạm vi khống chế của tay anh.

Thích Thiếu Thương hít sâu một hơi chuẩn bị kiên trì nỗ lực đuổi theo sau, sóng biển dâng rồi lại rút, chớp mắt dưới chân Thích Thiếu Thương đã lộ ra bờ cát ướt sũng, mắt anh lơ đãng đảo quanh, lại nhìn thấy có thứ gì đó trăng trắng nằm ngay chân mình.

Sóng biển lại vỗ vào bờ, Thích Thiếu Thương tay mắt lanh lẹ moi thứ bên chân mình lên, cẩn thận nhìn nhìn, bỗng vui mừng quá đỗi bật cười thành tiếng.

Cố Tích Triều đi đằng trước nghe thấy tiếng cười của anh, khó hiểu quay đầu lại liếc nhìn.

“Tích Triều! Tích Triều!” Thích Thiếu Thương bên gọi bên đạp sóng vừa nhảy vừa chạy phóng tới chỗ cậu, xem vật đựng trong tay như báu vật đưa đến trước mặt câu, “Cậu xem, tôi tìm được một con ốc biển thất tinh khác nè!”

Cố Tích Triều nhận lấy cẩn thận đánh giá, mày đang nhăn lại bỗng giãn ra, nhếch môi cười rạng rỡ, “Đúng rồi, đúng là một con ốc biển thất tinh khác!”

Nhìn thấy bộ dạng hào hứng của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương cũng không khỏi vui lây, tuy rằng chỉ là một truyền thuyết nhưng lúc này đây lại có thể mang đến hy vọng cho bọn họ.

“Giờ cậu đã tin chưa? Tôi là người yêu trong định mệnh của cậu.”

Ốc biển thất tinh trong tay dưới ánh nắng phản xạ quầng sáng dịu dàng, như ánh mắt người yêu.

Ốc biển thất tinh có đôi có cặp, phải chăng họ cũng không nhất thiết chia tay không?

Cố Tích Triều nhẹ nhàng lướt qua những đường vằn trên ốc biển, bỗng cười cay đắng, “Chỉ là truyền thuyết thôi......”

Muốn thuyết phục người quật cường quả không dễ, Thích Thiếu Thương gần như xuất ra hết thủ đoạn trên người, phải làm sao đây?

Nhìn thấy Cố Tích Triều chuyên chú nhìn con ốc biển thất tinh kia bộ dạng dường như hơi đăm chiêu, Thích Thiếu Thương bỗng thừa dịp cậu không đề phòng giật lại, “Cậu đã không tin thì giữ nó cũng không ý nghĩa gì!” Nói xong liền vung tay lên như muốn ném con ốc biển quay về biển rộng.

“Đừng!” Cố Tích Triều vội vàng hét lên, tay vội vã chộp lấy tay anh, sợ anh thật sự ném mất con ốc biển.

Cánh tay Thích Thiếu Thương trên không trung vạch một đường cong ngắn ngủi rồi dừng lại, quay đầu qua cười híp mắt nhìn nét mặt hoảng hốt của Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều vẫn nắm tay anh không buông, sắc mặt hơi ửng đỏ, cúi đầu nói, “Tôi tin......”

“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương như được đại xá hạnh phúc ôm chầm lấy Cố Tích Triều quay một vòng, sau đó kéo tay cậu, “Tích Triều, chúng ta về nhà!”

Tích Triều, chúng ta về nhà!

Thuở nhỏ, lúc cậu bị đám bạn đồng trang lứa chế nhạo khinh bỉ, một thân một mình trốn trong góc nhà đau lòng, Thích Thiếu Thương cũng như thế này kéo tay cậu nói, Tích Triều, chúng ta về nhà.

Cố Tích Triều không hề cự tuyệt, túy ý anh nắm tay mình dẫn hướng về phía con đường về nhà, ngoài miệng lại vẫn ấm ức, “Thích Thiếu Thương, tôi là nể mặt con ốc biển thất tinh mới cho cậu cơ hội đó......”

Thích Thiếu Thương chùn bước quay đầu lại, cười cười nhìn cậu, Cố Tích Triều thản nhiên cười nói, “Tôi cũng muốn thử xem, truyền thuyết có phải có thể trở thành sự thật không?”


Cho dù trước mặt khó khăn chồng chất, đắn đo ngổn ngang, nhưng giờ phút này, Cố Tích Triều không cách nào thoát khỏi không cách nào từ bỏ ấm áp và tình yêu anh mang lại, những chuyện khác, có khó mấy cũng nhất định có cách giải quyết, cậu không muốn tiếp tục trốn tránh.

Nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng lại quật cường của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương nhịn không được muốn muốn hôn cậu.

Thích Thiếu Thương thuộc phái hành động, nghĩ là làm, vì thế môi nhanh chóng áp sát, lại thấy mắt Cố Tích Triều đang lườm mình tóe lửa như muốn giết người.

Bỗng nhớ tới vừa nãy khi không bị ai kia táng cho một bạt tay, Thích Thiếu Thương vội vã rút về, nhếch môi cười gượng, vẫn hơi đau nha.

Thích Thiếu Thương nắm tay Cố Tích Triều, kéo lên dán trên mặt mình, bĩu môi trưng ra bộ dạng vô tội đáng thương, “Đau ”

Cố Tích Triều co tay ở trên mặt anh không nhẹ không mạnh nhéo một cái, “Đáng đời!”

Thích Thiếu Thương hít sâu một hơi lạnh, bỗng hiểu lý do Cố Tích Triều tức giận, vì thế vươn tay ôm eo cậu, tay đặt sau lưng nhẹ nhàng vỗ về xuống dưới, “Tôi biết, chút đau đớn này sao sánh bằng một phần đau tối qua của cậu......”

Cố Tích Triều xoẹt một tiếng mặt đỏ bừng, lườm anh giống như đang cảnh cáo anh không được nói tiếp vế sau.

Thích Thiếu Thương vẫn không sợ chết tiếp tục cợt nhả, “Cơ mà, người ta cũng là lần đầu tiên chưa có kinh nghiệm! Thầy môn triết ai cũng nói, phải học tập từ thực tế, rèn luyện trong thực tế, tiến bộ trong thực tế, không bằng...... Chúng ta thực hành thêm mấy lần, được không?”

“Thực hành?” Ánh mắt Cố Tích Triều ngày càng tăm tối, “Nằm mơ!!!”

“Bốp!” Thích Thiếu Thương bưng bên mặt bị sưng, ai thán bản thân đúng là xấu số, lại bị đánh.....

“Tích Triều, từ từ đợi tôi!” Thấy Cố Tích Triều đi xa, Thích Thiếu Thương vội vàng đuổi theo.

Cố Tích Triều bỗng cảm thấy bản thân nhẹ hững, lúc nhìn lại thì đã bị Thích Thiếu Thương ôm ngang người.

“Cậu làm trò gì vậy!”

Thích Thiếu Thương cười cười, “Bà xã, thấy cậu bước đi không vững, để tôi ôm cậu về vẫn hơn!”

“Đồ điên! Thả tôi xuống!”

......

Lấy chìa khóa mở cửa nhà, Thích Thiếu Thương kéo tay Cố Tích Triều dắt vào nhà, bỗng nhìn thấy ba mẹ đều đang ngồi trên sofa, sắc mặt rất khó coi.

Lại nhìn qua cửa phòng ngủ của mình mở rộng, thấp thoáng thấy được cái giường thảm hại không chịu thấu kia, Thích Thiếu Thương ở trong lòng hét ầm không ổn, Cố Tích Triều cũng nhìn ra, vội vã rút tay lại giấu ra sau.

“Ba, mẹ ——” Thích Thiếu Thương đi qua, cực lực làm ra dáng vẻ điềm nhiên như không cười cười, “Mới xuống ca đêm, sao không đi nghỉ ngơi?”

Ba mẹ đồng thời ngước mắt lên nhìn chằm chằm Thích Thiếu Thương, mệt mỏi, buồn bực, nghi ngờ...... Đủ loại cảm xúc đọng nơi đáy mắt, Thích Thiếu Thương lập tức căng thẳng và chột dạ, thở không dám thở.

“Thiếu Thương ——” Thật lâu sau, ba mới mở lời, “Ba biết các con tuổi trẻ huyết khí phương cương, nhất thời kiềm lòng không được...... Có thể hiểu, nhưng, chuyện này không thể đem ra đùa giỡn, con làm thì con phải có trách nhiệm với con gái nhà người ta, biết không?”

Con gái? Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều liếc nhìn nhau, đồng thời biết rõ họ đang hiểu lầm.


Thích Thiếu Thương vội vàng giải thích, “Ba, mẹ, không phải vậy đâu, con không có...... Không có cùng con gái lên giường! Con......”

“Không có?” Bà không tin chỉa chỉa vào phòng anh, “Vậy...... Đó là chuyện gì?”

“Đó là...... là......” Thích Thiếu Thương ấp úng, anh không phải hạng người dám làm không dám nhận, nhưng anh không biết nếu nói ra ba mẹ sẽ đối xử với Tích Triều thế nào, không khỏi hơi do dự.

“Là cháu!” Cố Tích Triều bình tĩnh quả quyết nói, thoáng chốc tầm mắt của ba người đồng loạt hướng về phía cậu.

“Cháu?” Thích Thiệu Lương vẻ mặt nghi ngờ, “Tích Triều cháu...... Cháu có bạn gái sao? Có phải là cô bé kia......”

Lại là con gái! Ba mẹ thật đúng là bảo thủ! Thích Thiếu Thương bực mình cắt ngang lời ông, lớn tiếng nói, “Là con cùng Tích Triều!”

Trong nhà nháy mắt yên tĩnh đến đáng sợ, từ biểu tình ngây người của ba mẹ có thể nhìn ra họ khiếp sợ biết bao.

Không khí tựa như ngưng tụ, áp lực đến người thở không thông.

“Bốp!” Tiếng cái tát vang dội mang theo tiếng quát mắng của Thích Thiệu Lương “Thằng khốn!”, phá vỡ sự yên tĩnh.

Thích Thiếu Thương khóe miệng chảy ra máu, anh lần nữa ai thán, bản thân nhất định là gặp báo ứng, sáng sớm đã bị đánh một lần rồi lại một lần.

“Thiếu Thương!” Cố Tích Triều hoảng sợ, nhiều năm qua chưa từng thấy chú nóng nảy tới vậy, cậu vội vàng chắn trước mặt Thích Thiếu Thương, ngăn cản Thích Thiệu Lương đang nổi giận đùng đùng, “Chú, đừng làm vậy! Đừng trách Thiếu Thương......”

Thích Thiệu Lương lửa giận không nguôi nhìn chằm chằm Cố Tích Triều, chỉ vào mặt Thích Thiếu Thương, “Thằng khốn này đối xử với cháu như vậy, cháu còn bênh nó!”

“Hả?” Cố Tích Triều thoáng sửng sốt.

Thích Thiệu Lương nói tiếp, “Chú biết, xảy ra chuyện này, nhất định là thằng con khốn nạn nhà chú làm bậy! Tích Triều, chú biết cháu cùng Thiếu Thương thân nhau từ nhỏ, nhưng, chuyện như vậy, cháu sao có thể mặc nó làm bậy hả?”

Cố Tích Triều bỗng hiểu ra, chú tát Thích Thiếu Thương, từ đầu tới cuối là vì trút giận thay mình, đổi lại là nhà người khác, chỉ sợ bị tát sẽ là mình, còn phải bị mắng thêm một câu “Vô liêm sỉ”.

Cố Tích Triều rất cảm động, đồng thời cũng càng cảm thấy áy náy, cô chú quả thực đối xử với mình tốt như con ruột, nhưng mình lại khiến họ thất vọng rồi.

Nhưng Cố Tích Triều không muốn lừa họ, “Chú, tụi cháu không phải làm bậy, cháu...... Cháu thật sự thích Thiếu Thương, mới lên giường với cậu ấy, tụi cháu, không phải đùa giỡn.” Nói ra rồi, có cảm giác như cuối cùng cũng trút được gánh nặng.

“Tích Triều!” Không ngờ tới Cố Tích Triều lại thẳng thắng như vậy, Thích Thiếu Thương có cảm giác vui sướng thụ sủng nhược kinh, nhưng sắc mặt ba mẹ lại càng khó coi hơn.

Thích Thiếu Thương biết trong lòng ba mẹ đang nghĩ gì, họ nhất định nghĩ là hai đứa con trai này chỉ là nhất thời bị mới mẻ kích thích, chỉ là đùa giỡn, nhưng trời xui đất khiến sao chúng là nghiêm túc, chuyện này phải giải quyết thế nào tiếp thu thế nào?

Chuyện tới nước này đã không còn đường lui nữa rồi, huống hồ Thích Thiếu Thương từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới phải lui bước, anh đi đến bên cạnh Cố Tích Triều, kiên định nắm tay cậu, nhìn thẳng ba mẹ, “Ba, mẹ, Tích Triều nói không sai, chúng con là nghiêm túc, con biết hai người nhất thời khó mà chấp nhận, nhưng, con thật sự yêu Tích Triều, ở trong lòng con cậu ấy tốt hơn bất kỳ cô gái nào, hai người chẳng phải cũng rất thích Tích Triều sao, rất muốn để cậu ấy cùng chúng ta làm người một nhà sao?”

Mẹ sắc mặt tái nhợt, cúi đầu không nói, ba nhíu mày, có chút đăm chiêu, thật lâu sau mới mở miệng nói, “Thiếu Thương, con —— con làm việc xưa nay luôn nông nỗi bốc đồng như vậy! Lúc trước khi con học trung học cùng Tức Hồng Lệ yêu đương sớm, ba mẹ phản đối, con liền cãi nhau với chúng ta, nói gì mà các con là thật lòng yêu nhau phải bên nhau cả đời, nhưng giờ thì sao? Con cùng Tức Hồng Lệ, trước đây từng thề non hẹn biển như vậy, cuối cùng không phải cũng mỗi người một ngã như thường đấy sao! Giờ con lại nói con yêu Tích Triều, lần này con có thể yêu bao lâu? Đợi cảm giác mới mẻ của con qua đi, tình cảm mãnh liệt của con qua đi, con còn có bao nhiêu chắc chắn có thể yêu nó cả đời? Hiểu con không ai bằng cha, tính cách con ra sao ba là người rõ nhất! Con người sẽ thay đổi, tình cảm cũng thế, giữa các con có tình cảm, ba tin, nhưng không nhất định phải phát triển thành quan hệ này, làm bạn bè không phải tốt lắm sao? Ít nhất mai này nếu có một ngày tình cảm thay đổi thì cũng không tổn thương lẫn nhau!”

Quả nhiên gừng càng già càng cay, mới nói mấy câu đã khiến ánh mắt Cố Tích Triều vốn kiên định bất đầu trở nên chần chừ, đối với tình cảm, không có mấy người có thể tự tin bền vững chắc chắn cả đời, lời nói của ông quả là đâm trúng chỗ hiểm của họ.


Thích Thiếu Thương gấp gáp, sải bước dài đến trước mặt ba, lớn tiếng phản bác, “Ba! Ở trong mắt ba, đứa con này chính là người không có trách nhiệm vậy sao?! Chuyện năm xưa, là do con còn nhỏ chưa hiểu rõ tình cảm, là con hồ đồ, là con không đúng, con thừa nhận! Nhưng ba cũng nói, con người sẽ thay đổi! Con sẽ không vĩnh viễn là cậu bé ngông cuồng lông bông, sẽ không vĩnh viễn không chín chắn! Con chia tay với Hồng Lệ là vì chúng con phát hiện mình không hợp nhau, không có mấy người lần đầu tiên yêu đương đã có thể thành công, không có mấy người lần đầu tiên đã có thể gặp phải người hợp với mình, ba dựa vào đâu mà chỉ vì con thất bại trong tình cảm một lần rồi phủ định con, vội kết luận con không chịu trách nhiệm, kết luận con đa tình không an phận! Con yêu Tích Triều, không phải do nhất thời nông nỗi, không phải nhất thời thích mới mẻ, con thích cậu ấy đã lâu lắm rồi, chỉ là trước đây không biết, trên đời này còn có một cuộc sống khác, hai người đàn ông cũng có thể bên nhau...... Nhưng giờ thì con đã biết, nên con tuyệt đối sẽ không từ bỏ Tích Triều, trong tim con chỉ có một mình cậu ấy, bất luận là ai cũng không thể thay thế! Con đối cậu ấy thế nào, con có đáng cho cậu ấy tin tưởng đáng cho cậu ấy yêu hay không, chỉ có Tích Triều mới có tư cách phán xét, ba không có quyền đưa ra kết luận!”

“Con ——” Ba đập bàn đứng dậy, nổi trận lôi đình, mẹ và Cố Tích Triều vừa thấy tình thế không ổn, vội vàng mỗi người một bên giữ chặt hai cha con, “Đừng cãi, có gì từ từ nói mà.”

Cha con hai người, bốn mắt trừng to nhìn nhau, điện quang hỏa thạch đấu đá nhau trong không khí.

Một tràng tiếng chuông điện thoại thật dài vang lên phá vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm, mẹ vội nhấc máy, “Alo, bác sĩ Tề, có chuyện gì vậy?...... Cái gì? Sao có thể...... Ừm, được rồi......”

Mẹ gác máy, sắc mặt càng tái nhợt hơn, “Tích Triều, mau đến bệnh viện gặp mẹ cháu, bà ấy......”

Cố Tích Triều mặt vốn tái nhợt nháy mắt mất hết huyết sắc, mẹ, mẹ...... Chẳng lẽ là...... Cố Tích Triều xoay người tông cửa chạy ra, cả nhà họ Thích cũng lập tức đuổi theo.