“Tiểu Thích Tiểu Cố! Lại đây chơi chung không?” Một trong ba đàn chị dẫn theo một đám nữ vẫy tay với họ.
Chơi chung? Nhảy dây? Không —— thể —— nào!!! Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều liếc nhau, sắc mặt đồng thời tái mét.
“Ừm...... Không được rồi, tụi em phải canh cửa!” Thích Thiếu Thương nhanh chóng tìm cớ từ chối.
“Canh cửa gì chứ!” Đám con gái hùa nhau vây lại, bắt đầu ríu rít nói, “Ai chẳng biết khoa ngoại ngữ của chúng ta giờ chính là ‘Người ngoài cùng mèo không được vào’, sẽ còn ai đến chứ!”
“Lớp trưởng, bí thư chi bộ đoàn, làm cán bộ, mấy cậu hẳn phải ‘Thân dân’ mới đúng chứ! Cùng chúng tôi chơi chung nào, được không?”
—— Thân dân? Khoa ngoại ngữ là thiên hạ của nữ, thân dân thì bắt bọn họ hai nam 20 tuổi đi chơi trò của mấy cô bé?
“Cùng lắm thì thương lượng chút, tiếp theo, nữ chúng tôi cùng mấy cậu chơi bóng rổ, chịu không?”
—— Mấy người chơi bóng rổ? Đó thuần túy là thêm phiền!
“Nam mấy người không phải trời không sợ đất không sợ sao? Làm gì bảo mấy người nhảy dây thì bị dọa thành thế kia!”
—— Phép khích tướng đều xuất hết rồi, quần thể các cô, đúng thật là khó chơi.
(Nhớ lại năm đó, ngẫu nhiên cũng có nhóm như vậy chỉnh lớp trưởng của mình, xem nam nhảy dây, rất thú vị nha, hô hô hô Thật hoài niệm a!)
Thích Thiếu Thương nhấc tay nhu nhu huyệt thái dương, đau đầu!
Cố Tích Triều lại đứng lên vỗ vỗ vai anh, cười nói, “Chơi thì chơi, vận động chút có thể sẽ tốt hơn.” Cậu chỉ chính là bệnh đau đầu của anh.
Nhìn thấy Cố Tích Triều cười, Thích Thiếu Thương bỗng cảm thấy bầu trời sáng sủa thế, ánh nắng rạng rỡ thế, gió thổi êm dịu thế...... Tóm lại, thế giới thật sự quá tuyệt vời a!
Nhảy dây thì đã sao! Nam tử hán đại trượng phu còn sợ nó à! Hôm nay lão tử cũng hồi xuân một phen!
Vì thế, Cố Tích Triều cùng Thích Thiếu Thương dưới sự dẫn dắt của đàn chị, chơi trò chơi từ nhỏ tới lớn chưa từng thử qua —— Nhảy “Gia giảm thừa trừ”. (Mọi người còn nhớ nhảy thế nào không? Ha ha)
Mỗi lần đàn chị nhảy một cái, hai người liền nhảy theo rập khuôn một cái, đúng là nhảy suông sẻ, cũng chính là vị trí dây thun tới cẳng chân.
Kỳ thật sức bật cùng mức độ phản ứng nhanh nhẹn của nam đa số so với nữ tốt hơn, bởi vậy rất nhiều nam nhảy dây, đá cầu giỏi hơn so với nữ.
Chân phải của Thích Thiếu Thương không cẩn thận giẫm lên dây thun, các cô lập tức ré lên, “A! Cậu phạm luật cậu phạm luật, phải nhảy lò cò!”
“Hả?” Thích Thiếu Thương không rõ lí do.
“Chân phải cậu giẫm lên mức, nên bây giờ cậu chỉ có thể dùng mỗi chân trái để nhảy thôi.” Sư tỷ giải thích.
“A!” Thích Thiếu Thương buồn bực lên tiếng, chỉ dùng chân trái đứng sao vững?
“Không sao, tôi đỡ cậu!” Cố Tích Triều đưa tay qua.
Thích Thiếu Thương lập tức nắm lấy, trùng chấn tinh thần nhập cuộc “Chiến đấu”.
Kết quả vẫn là một lần bất cẩn nhảy sai.
“A! Cậu chết cậu chết!”
“Đứng tại chỗ cũ không được nhúc nhích!”
“Ý, chân phải không được thả xuống!”
Thích Thiếu Thương dở khóc dở cười đứng tại chỗ lung lay lảo đảo “Kim kê độc lập”, nhìn qua kế bên đàn chị cùng Cố Tích Triều nhảy qua nhảy lại.
Vì tóc của Tích Triều xoăn nên mỗi lần nhảy lên hơi hơi rung động, dưới ánh mắt trời khuôn mặt vì vận động mà hồng hào càng tỏa ra sinh khí bừng bừng, khóe miệng trước sau vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, Thích Thiếu Thương nhìn ra, Tích Triều là đang thật sự vui vẻ —— Là vì cậu cảm thấy kiểu vận động mới lạ này rất thú vị, hay là vì —— Những lời mới nãy của mình?
Thích Thiếu Thương với lòng tự tin vừa sụp đổ tự động quy về đáp án thứ hai.
Đàn chị cùng Cố Tích Triều thuận lợi nhảy xong mức hai, nhưng phải “cứu sống” Thích Thiếu Thương trước đã mới có thể nhảy tiếp mức ba.
“Cậu cứu hay tôi cứu?” Đàn chị hỏi Cố Tích Triều.
“Để em!” Cố Tích Triều không chút do dự nói.
“Cậu đã nhớ kỹ nhảy thế nào chưa?” Đàn chị hỏi, Cố Tích Triều gật đầu.
“Cậu thật thông minh!” Đàn chị không khỏi tán thưởng, “Nhưng Tiểu Thích lúc ‘chết’ là một chân, nên lúc cậu cứu cậu ấy cũng phải một chân, hơn nữa là chân trái nha!”
Cố Tích Triều lại gật đầu, nhìn qua Thích Thiếu Thương, người sau lập tức đi lại, vươn tay, “Tôi đỡ cậu.”
Cố Tích Triều cười cười, hai tay vịn lên tay anh, Thích Thiếu Thương nắm chặt, trong lòng dâng lên một dòng xúc cảm, hít hít mũi nói, “Tích Triều, cậu nhất định phải cứu tôi đó!”
“Nhất định!” Cố Tích Triều cười gật đầu với anh, bắt đầu nhảy.
Bốn tay nắm nhau, Thích Thiếu Thương có thể cảm nhận được sức nặng mỗi lần cậu nhảy đè lên bàn tay mình, mà anh cũng vừng vàng đỡ lấy cậu, lúc cần thiết còn có thể nhờ anh giúp một tay —— Cảm giác nương tựa lẫn nhau, thật tuyệt quá!
Đột nhiên, thời gian ngược dòng, Thích Thiếu Thương giống như nhìn thấy hai đứa nhỏ thấp tí nắm tay nhau đi qua các con phố, sau đó đứa nhỏ dần dần trưởng thành, từ thơ ấu đến thiếu niên, từ thiếu niên trở thành thanh niên...... Mỗi một bước, dấu chân song song đối đối.
Nếu có thể cứ vậy nắm tay nhau cả đời, thì tốt biết bao!
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão —— Rốt cục là giấc mộng xa vời bao nhiêu?
(Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: kiếp này nắm tay nhau vĩnh kết mỹ hảo, cùng người mãi không xa rời bạc đầu giai lão. Trăm ngàn năm sau vẫn lưu truyền hậu thế, tình yêu sinh tử bất hứa)
Lúc Cố Tích Triều thuận buồm xuôi gió nhảy nốt động tác cuối cùng, các cô gái reo hò, “Thật cừ! Tiểu Cố lợi hại quá!”
Thích Thiếu Thương tay thoáng dùng sức, khiến cho Cố Tích Triều chân đang ê ẩm thở hổn hển ngã vào lòng mình, Thích Thiếu Thương tiện thể ôm lấy cậu xoay một vòng, hoan hô nói, “Cám ơn cậu, Tích Triều! Tôi sống tôi sống!”
Đồ ngốc, tôi sao có thể để anh chết chứ!
Nhìn thấy Cố Tích Triều sau khi vận động mặt hồng hào môi đỏ ửng, Thích Thiếu Thương đột nhiên miệng lưỡi khô khốc, nhiệt khí dâng trào ——
Tại sao nơi này ban ngày ban mặt, tại sao nơi này đông người theo dõi!
Tại sao tại sao tại sao!!! (Hứ, muốn ăn đậu hủ nữa à, nằm mơ đi anh)
“Tiểu Cố, thư của cậu!” Tiểu Nguyễn từ trong tòa nhà chạy đến, cầm trong tay một xấp thư, lấy ra một lá đưa cho Cố Tích Triều, “Toàn là tiếng Anh, hình như từ nước ngoài gởi tới.”
Cố Tích Triều nhìn thoáng qua phong thư, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Thích Thiếu Thương lặng lẽ áp sát, nhanh mắt liếc qua địa chỉ người gởi, State University of New York!
Là Vãn Tình!
Nhìn thấy vẻ mặt âm tình bất định của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương bỗng cảm thấy bầu trời u ám.
Thích Thiếu Thương nằm ngửa cổ trên giường, hai mắt thẳng ngoắc nhìn chằm chằm trần nhà, than ngắn thở dài —— Đời người không như ý hết tám chín phần, lúc này anh có thể xem như đã lĩnh hội được.
“Đại đương gia, có điện thoại!”
“Ừ, chuyển máy giúp tôi!”
“Alo, Thiết Thủ? Ha ha a......” Thích Thiếu Thương vui vẻ, “Mùi vị bị giam không tệ chứ?”
“Tôi nói cậu có thể đừng vui sướng khi người gặp họa vậy được không, cẩn thận gặp báo ứng!...... Nè, có việc tìm cậu giúp đỡ!”
“Ừ, nói đi!”
“Cậu có thể chuyển cho tôi chút ít đồ qua đây không, chúng tôi mỗi ngày từ bốn đến năm giờ chiều là thời gian ‘thông khí’, chúng tôi có thể trong phạm vi giới hạn ra ngoài vận động trong chốc lát, tôi thấy có không ít người đều thừa dịp này nhờ bạn học mua hộ đồ đạc đến cho mình, cậu có thể......”
“Không được! Khu vực xung quanh tòa nhà mấy cậu toàn là bệnh khuẩn, tôi không thể đi!”
“Ai da, không có gì đâu, đã nhiều ngày rồi, cũng không thấy có ai phát bệnh nữa không phải sao? Vả lại bao nhiêu người lui tới!”
“Ta sao phải quan tâm cậu! Có chỗ nào tốt chứ?”
“Tôi đem ‘phiếu ăn’ của tôi cho cậu!”
“Cậu mà cũng có ‘phiếu ăn’? Cơm của mấy cậu không phải nhà trường phát miễn phí sao?”
“Nhưng sau khi hết phong tỏa chúng tôi dù sao cũng phải đi căn tin mà!”
“Bên cậu là căn tin mấy?”
“Căn tin 2!”
“Được! Tôi đi!”
Đùa à! Căn tin 2 chính là căn tin ngon nhất cả trường!
“Cậu muốn tôi mua hộ cái gì?”
“Cậu cũng từng bị cách ly, cậu hẳn phải biết chúng tôi cần gì! Còn có xà bông cùng kem đánh răng của tôi không đủ, phiền cậu mua giúp mua thêm!”
Vì thế Thích Thiếu Thương đeo khẩu trang, mang theo hai bịch lớn trái cây, đồ ăn vặt, tạp chí còn có xà bông, kem đánh răng đến khu 10.
Có người quen nhìn thấy hỏi, “Tiểu Thích, đi đâu đấy?”
“Đi thăm tù!”
Lúc Thích Thiếu Thương tới gần khu 10, mới phát hiện chỗ gọi là khu vực thông khí giới hạn chính là bãi đất trống nho nhỏ kế bên tòa nhà, còn dùng vải nhựa chiều cao khoảng một người che chắn xung quanh giống như kiến trúc công trường, bên trong học sinh đánh cầu lông hay đá cầu, chỉ có thể làm mấy vận động đơn giản, quả thực rất giống không khí trong tù.
“Thiết Thủ, Thiết Thủ!” Thích Thiếu Thương nhón chân hướng bên trong kêu.
Thiết Thủ đùng đùng chạy tới, nhận lấy đồ, “Cám ơn cám ơn!”
“Ý ý ý —— Hai người các cậu!” Một tên “ngục tốt” lập tức chạy về phía họ la lên, “Đứng xa chút! Bảo trì khoảng cách hai mét!” Lát sau lại quay đầu nhìn về phía một bạn học “thăm tù” khác cách đó không xa hét, “Tôi nói cậu, sao cả khẩu trang cũng không đeo hả, không sợ lây bệnh à!”
Thích Thiếu Thương cùng Thiết Thủ nhanh chóng mỗi người lui về sau một mét.
“Ý, Tiểu Thích, nhìn dáng vẻ của cậu,” Thiết Thủ nói, “Sao giống như so với chúng tôi bị nhốt còn buồn rầu hơn?”
“Hả?” Thích Thiếu Thương ngạc nhiên, “Tôi chỉ lộ mỗi hai con mắt, cậu cũng có thể nhận ra tâm tình tôi không tốt?”
“Tôi hỏa nhãn kim tinh thôi!” Thiết Thủ dõng dạc, “Để tôi đoán thử, tám phần là cậu lại chọc giận Cố Tích Triều, cậu ấy không đếm xỉa tới cậu, ha ha ha......”
“Cậu còn cười thì đem hết đồ trả lại cho tôi!...... Phải...... Là Vãn Tình gởi thư.”
“A? Trong thư nói gì?”
“Tôi sao biết được!”
“Vậy Cố Tích Triều nói thế nào?”
“Cậu ấy chưa nói gì cả!”
“À! Vậy cậu phiền rồi!”
“Sao nào? Ngay cả cậu cũng cho rằng Cố Tích Triều nhất định sẽ không chọn tôi?”
“Cố Tích Triều là kiểu người nào cậu còn chưa rõ sao? Cậu cho là ai cũng vô tâm vô phế giống cậu, bạn gái tốt nhiều năm như vậy muốn nói chia tay thì chia tay, Cố Tích Triều sẽ không đối xử với Vãn Tình vậy đâu, tôi cam đoan!”
“Haiz, ngay cả cậu cũng nghĩ vậy......” Hai con mắt lộ ra ngoài của Thích Thiếu Thương đã ảm đạm đến không thể ảm đạm hơn nữa, “Vậy tôi nên làm sao bây giờ......”
“Cậu tự mà lo liệu chứ!” Thiết Thủ bâng quơ nói, “Hoặc là từ bỏ hoặc là kiên trì, còn có lựa chọn nào khác sao?” Nói xong Thiết Thủ quăng “phiếu ăn” của mình qua, “Cậu cẩn thận nghiền ngẫm đi, cám ơn đồ của cậu, tôi đi chơi bóng, bye bye!”
Nhìn tấm phiếu nền xanh chữ hồng có con số “2” to tướng, tâm tình ảm đạm của Thích Thiếu Thương mới thoáng tốt hơn chút đỉnh.
Hoặc là từ bỏ hoặc là kiên trì, nói thì...... rất đơn giản.
Buổi tối, Thích Thiếu Thương đi tới phòng hành chính dưới lầu, không bất ngờ khi thấy cửa sổ phòng hội học sinh sáng đèn. Từ lần đầu tiên Cố Tích Triều dẫn anh đến đây tự học tới nay, phòng hội học sinh đã từ phòng tự học cá nhân của Cố Tích Triều biến thành phòng tự học chuyên dụng của cậu và Thích Thiếu Thương.
Khoảng thời gian gần đây, tuy rằng Cố Tích Triều vẫn như cũ không đếm xỉa tới anh, nhưng vẫn ngầm đồng ý cho anh lui tới đây tự học, tiện thể sẽ ngẫu nhiên chỉ cho anh một vài bài.
Vốn hôm nay anh đã...... Nhưng thư của Vãn Tính tới, Tích Triều không nói gì cả, đã quẳng anh lại đi mất.
Nhìn thấy ánh đèn cửa sổ, Thích Thiếu Thương cảm giác ngực rất đau, thoáng do dự, vẫn đi tới.
Lúc đẩy cửa bước vào, anh nhìn thấy Cố Tích Triều đã đem bàn xếp thành kiểu hai người ngồi đưa lưng vào nhau, nói tóm lại, như vậy có lợi hơn để hai người an tâm học tập.
Cố Tích Triều vẫn trước sau như một nghe thấy tiếng mở cửa cứ tiếp tục đọc sách cũng không ngẩng đầu lên, Thích Thiếu Thương cũng không nói một lời đi vào ngồi xuống, nhưng sách đặt trước mắt anh liếc mắt cũng xem không vào.
Cả đầu đều là hình ảnh Tích Triều vui vẻ nhảy dây lúc ban ngày, khuôn mặt hồng hào, nụ cười nhàn nhạt, còn sức nặng cùng độ ấm tay cậu đặt trong lòng bàn tay anh.
Nhưng hiện tại, tựa như phù dung sớm nở tối tàn, đã không còn.
Tích Triều cậu đến cuối cùng sẽ lựa chọn thế nào? Thích Thiếu Thương không nắm chắc chút nào.
Thích Thiếu Thương nhu nhu huyệt thái dương, đầu lại đau.
Một bàn tay đột nhiên đưa qua dưới mũi anh, ngón tay cầm một bình nhỏ màu xanh biếc, Thích Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn, Cố Tích Triều mỉm cười, “Thoa chút dầu, sẽ tốt hơn.”
Thích Thiếu Thương không có nhận, chỉ hai mắt to bình tĩnh nhìn Cố Tích Triều, nháy cũng không nháy, tràn ngập cầu xin cùng chờ mong, đồng thời hơi cau mày, mím môi, mặt một dạng ủy khuất, nhìn chằm chằm cậu. (Tên bánh bao này đúng là mặt dày, dám làm nũng)
Cố Tích Triều nhận mệnh vặn mở nắp bình, nhỏ ra vài giọt dầu lên đầu ngón tay phải, vén mấy sợi tóc trên trán, ngón tay nhẹ nhàn nhu nhu huyệt thái dương của anh.
Huyệt thái dương mát lạnh, sức ngón tay không mạnh không nhẹ, rất thoải mái, Thích Thiếu Thương cảm thấy mỹ mãn lộ ra hai lúm đồng tiền.
“Thật hết cách với cậu!” Cố Tích Triều bên nhu bên nói, “Cậu một bộ vô lại, coi chừng tương lai không có cô nào chịu lấy cậu!”
“Sợ gì!” Thích Thiếu Thương một phen cầm tay cậu, để lòng bàn tay cậu áp lên mặt mình, “Dù sao đã có người bằng lòng gả cho tôi rồi......”
Cố Tích Triều rút tay về, nghiêng người dựa vào bàn, “Đó là......”
“Đó là trò chơi gia đình thời bé có phải không?” Thích Thiếu Thương đứng lên, đứng ngay trước mặt cậu, “Tôi biết chắc cậu sẽ nói vậy, thế nhưng, Tích Triều ——” Hai tay Thích Thiếu Thương xuyên qua hai bên sườn của Cố Tích Triều chống lên bàn, giam cả người cậu trong vòng tay mình, chậm rãi khom người xuống phía trước, dựa sát cậu, “Nhưng tôi vẫn luôn cho đó là thật......”
Cố Tích Triều không tự chủ ngửa người về sau, người trước mặt lại không chịu từ bỏ dựa sát hơn, “Ngược lại là cậu, hôm nay cậu đồng ý cho tôi cơ hội, không phải đang gạt tôi chứ? Cậu, đối với tôi, từng thật sự nghiêm túc chưa?”
Khoảng cách gần trong gang tấc, bốn mắt tương liên, Cố Tích Triều gắng gượng chống đỡ thân thể mình ngã về phía sau, hơi thở có chút bất ổn, ánh mắt nhiệt liệt ngay trước mặt thiêu cháy hai gò má cậu, hơi phiếm hồng.
Cố Tích Triều khẽ gật đầu, không ngoài sở liệu nhìn thấy người trước mặt nhếch môi, hai lúm đồng tiền cực kỳ chói mắt lại lộ ra.
Hiển nhiên, Thích Thiếu Thương nhận được đáp án như kỳ vọng không định cứ vậy buông tha cậu, dành ra một tay ôm lấy eo, giữ vững thân thể sắp té ngã của cậu, đầu chậm rãi kề sát lại, từng chút từng chút một tới gần hai bờ môi hồng nhạt mê người.
Không chỉ một mình Thích Thiếu Thương mới tim đập tăng tốc, Cố Tích Triều khó xử nhìn mặt đối phương ngày càng tới gần, hơi do dự rồi lại theo bản năng không muốn cự tuyệt, vì thế, dứt khoát nhắm mắt lại, chờ đợi.
Nhìn thấy cậu hai mắt nhắm lại, vui sướng của Thích Thiếu Thương chỉ kéo dài trong chốc lát, vì anh đồng thời nhìn thấy mày cậu hơi nhíu lại, lông mi khẽ run, môi mím chặt —— Anh biết cậu đang khẩn trương, thậm chí —— do dự!
Do dự?! Trong lòng cậu vẫn không buông người kia ra được.
Thích Thiếu Thương nản lòng buông cậu ra, lùi về sau hai bước, nhìn Cố Tích Triều mở to mắt, đứng thẳng người, nghi hoặc khó hiểu nhìn anh.
Thích Thiếu Thương khóe miệng kéo lên một nụ cười bất đắc dĩ, “Nhìn cậu cứ như đang chờ tra tấn, cậu bảo tôi làm sao...... Tích Triều, cậu vẫn không buông Vãn Tình ra được phải không? Cho dù...... Cho dù cậu không cự tuyệt tôi hôn cậu, cuối cùng thì cậu vẫn sẽ chọn Vãn Tình đúng không?”
Cố Tích Triều cụp mắt, lông mi dày rậm hạ xuống tạo thành bóng mờ nhợt nhạt, thật lâu sau, cậu mới ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẫm đơm đầy ánh đèn lập lòe, nhìn Thích Thiếu Thương, thì thào nói, “Xin lỗi, Thiếu Thương...... Thực xin lỗi......”
Thích Thiếu Thương thật mạnh thở dài một hơi, gục đầu xuống, nhắm mắt lại, một tay vỗ vỗ trán đã đau đến sung huyết, cười khổ, “Quả nhiên...... Quả nhiên là thế a......”
“Thiếu Thương...... Tôi không thể bỏ mặc Vãn Tình......” Cố Tích Triều sắc mặt ảm đạm, giọng nói trầm thấp, “Vốn chúng tôi ước định không đến lúc tốt nghiệp sẽ không liên lạc, nhưng cô ấy ở bên đó nghe tình hình ở trong nước, cô ấy rất lo lắng, liền thăm dò địa chỉ của tôi ở trường trung học lúc trước chúng ta cùng học...... Cô ấy chỉ là muốn biết tôi có an toàn hay không, cô ấy sợ vạn nhất tôi xảy ra chuyện gì sẽ không thể thức hiện ước định ngày trước của chúng tôi, Thiếu Thương, cậu hiểu chứ? —— Vãn Tình vẫn luôn chờ tôi thực hiện ước định của chúng tôi! Tôi sao có thể làm cô ấy thất vọng? Tôi sao có thể không chịu trách nhiệm bỏ rơi cô ấy không quan tâm?...... Tôi từ nhỏ đã nếm trải đủ tư vị bị người vứt bỏ, ta sao có thể để Vãn Tình cũng chịu nỗi khổ này?”
“Vậy thì cậu nhẫn tâm làm tôi đau khổ?”
“Thiếu Thương, cậu có thể kiên cường hơn Vãn Tình! Hơn nữa, tôi biết, cậu là người đối xử với tôi tốt nhất trên thế giới này, cậu nhất định sẽ không làm tôi khó xử đúng không?”
“Đúng vậy, tôi sẽ không để cậu khó xử!...... Tôi thấy hơi khó chịu, tôi nghĩ...... Tôi cần nghỉ ngơi một chút, về trước!”
Thiếu Thương thu dọn sách vở tông cửa xông ra ngoài.
Cố Tích Triều vô lực dựa vào bàn, ánh mắt mơ hồ.