Lãnh Diệc Hiên buổi chiều liền xuống núi mua nguyên liệu. Hắn biết Bạch Cửu Châu rất thích ăn bánh hoa đào, muốn tự tay làm vài cái cho y. Đến khi mặt trời sắp lặn mới trở về, bắt tay nhào bột.
Loay hoay hai canh giờ, thành quả cuối cùng cũng ra lò. Hắn háo hức nhìn mấy cái bánh hồng hồng, thơm phức mà không khỏi hồi hộp. Không biết y có thích không? Có hợp khẩu vị không? Mang tâm trạng lo lắng mà trên đường đến Thiền Trúc.
Đẩy cửa bước vào, tưởng tượng ra bạch y chăm chú uống trà thưởng trăng. Hắn lại không thể ngờ cảnh mình nhìn thấy lại khiến tim gan quặn thắt. Lồng bánh trên tay rơi loảng xoảng xuống đất, ánh mắt đỏ ngầu.
"Hai người có quan hệ gì?" Lãnh Diệc Hiên đè nén xúc động muốn đánh người, gằn từng chữ.
"Tiểu Hiên, ngươi nghe ta nói."_Hoa Yên Vũ giãy ra khỏi lồng ngực nam nhân, lại bị hắn cố ý kéo lại. Triệu Huyền cười lạnh.
"Không nhìn thấy sao? Ta chính là phu quân của Cửu Châu."_Vừa nói còn tiện thể nắm cằm Hoa Yên Vũ mà hôn lên môi y.
"Súc sinh, ngươi im miệng cho ta!"_Hoa Yên Vũ tức đến bốc khói. Tên này đang muốn hại chết y mà.
"Sư tôn, người......."_Lãnh Diệc Hiên vành mắt đỏ ửng, nhìn y đầy đáng thương. Hắn chỉ vừa mới nhận ra tình cảm của bản thân, muốn bù đắp cho y xong sẽ thổ lộ nỗi lòng mình. Vậy mà...y chỉ quen tên đáng ghét kia một tháng đã trao trái tim cho hắn. Lãnh Diệc Hiên làm sao cam tâm cho nổi.
"Nam nhân động tí khóc lóc. Ngươi không phải mạnh mẽ lắm sao?"_Hoa Yên Vũ đá Triệu Huyền mấy cái, hắn mới tạm thời thả cho y đi. Hoa Yên Vũ đến bên Lãnh Diệc Hiên, lau đi giọt lệ vừa tích tụ nơi khóe mắt hắn.
"Cho ngươi một cơ hội, có gì thì nói đi."
"Sư tôn, con....con thích người."
"Chỉ là thích thôi?"_Hoa Yên Vũ nhướn mày, nhận ly trà Triệu Huyền đưa tới.
"Không, con yêu người."_Lãnh Diệc Hiên cúi thấp đầu, vành tai đỏ lên.
Ngượng ngùng sao? Cũng dễ thương thật.
"Mạnh Quân thì sao?"
"Không yêu."
Không để Lãnh Diệc Hiên lên tiếng, Triệu Huyền đã cướp lời trước. Cho dù hắn hiện tại không phải thiếu niên kia, nhưng chính mình đã từng trải qua. Triệu Huyền dám khẳng định bản thân không hề có hứng thú với Mạnh Quân. Ngược lại, cậu chính là người hắn muốn giết nhất.
Lãnh Diệc Hiên không nói gì, gật đầu như đồng ý.
"Tiểu Hiên, ngươi bỏ lớp dịch dung đi."
"Hả?"_Thiếu niên ngơ ngác. Hắn đâu có dùng dịch thuật. Nhưng ngay sau đó liền nghẹn họng. Triệu Huyền theo lời Hoa Yên Vũ, bỏ đi lớp ngụy trang bên ngoài. Lãnh Diệc Hiên không khỏi sửng sốt. Khuôn mặt hắn như cùng một khuôn đúc ra với bản thân, chỉ là mang nét trưởng thành từng trải hơn.
"Ngươi hiểu vấn đề?"_Hoa Yên Vũ nhàn nhạt hỏi.
Lãnh Diệc Hiên lắc đầu.
"Đần độn."_Y tức giận dùng chiết phiến gõ lên đầu hắn.
"Chuyện này là sao?"_Thiếu niên xoa đầu, vẫn ngơ ngác.
"Hai ngươi là một. Hắn chính là ngươi, ngươi cũng là hắn. Hắn của tương lai, ngươi là hiện tại."
"Hắn là ta? Không thể nào!"_Lãnh Diệc Hiên chán ghét nhìn nam nhân đối diện. Cả khí chất và tính cách đều khác nhau mà, có chỗ nào giống đâu.
"Ta không phải tên đần này."_Triệu Huyền phản bác.
"Ta chỉ yêu người tên Lãnh Diệc Hiên. Nếu ngươi không phải thì cút khỏi đây."_Hoa Yên Vũ liếc hắn. Triệu Huyền xụ mặt, Lãnh Diệc Hiên lại đầy kinh ngạc nhìn y.
"Sư....sư tôn...."
"Ta không xứng để yêu ngươi hay sao mà bày ra cái vẻ mặt đó? Muốn ăn đòn?"
"Không phải như người nghĩ đâu. Ta...ta vui quá nên mới vậy."_Lãnh Diệc Hiên dùng tay áo lau mặt. Vừa nhăn nhó xong, hiện tại lại treo nụ cười dài đến mang tai.
Quả thật rất trẻ con.
...----------------...
Không xác định quan hệ thì thôi, lúc phân rõ lại đau đầu không chịu được. Lãnh Diệc Hiên cũng lớn mật ra hẳn, không kiêng dè như xưa mà làm mấy trò biến thái. Những lúc này Triệu Huyền lại đen mặt, hai tên kéo nhau vật lộn một trận.
"Dừng lại!"_Hoa Yên Vũ thấy Lãnh Diệc Hiên sắp bị Triệu Huyền đập cho không dậy nổi, liền tiến đến ngăn cản.
"Hắn bắt nạt ta."_Lãnh Diệc Hiên mắt cún long lanh, dù bị Triệu Huyền đè xuống dưới đất vẫn cố ngẩng đầu lên.
"Có tin ta đánh cho ngươi không dậy nổi?"
"Được rồi, Triệu Huyền tha cho hắn đi. Lại đây, ta có cái này cho hai ngươi."_Hoa Yên Vũ đi vào trong Trúc phong. Triệu Huyền cùng Lãnh Diệc Hiên cũng đồng loạt đi theo.
Hoa Yên Vũ lôi ra một chiếc hộp gỗ khắc tinh xảo. Cẩn thận mở ra, bên trong là 3 miếng ngọc bội hai đen một trắng, chính là đều cùng là một họa tiết khắc lên.
"Cái này......"_Cả hai kinh ngạc. Là miếng ngọc mà Lãnh Diệc Hiên khi còn 15 tặng cho Bạch Cửu Châu. Bọn hắn nghĩ y đã bỏ đi rồi.
"Ta mới làm lần đầu, hơi xấu một chút. Đừng chê đấy."_Hoa Yên Vũ giúp hai người đeo vào bên hông, chính mình cũng mang lên miếng ngọc bội trắng.
"Cửu Châu....."
"Cái gì?"_Hoa Yên Vũ cong mắt cười.
"Ta yêu ngươi."
"Ta biết."
"Trưởng Lão, Tôn chủ muốn gặp người."
Triệu Huyền muốn nói gì đó lại bị cắt ngang. Vị đệ tử kia hớt hải, mặt đỏ bừng bừng chạy vào. Hoa Yên Vũ bỗng có dự cảm không tốt chút nào. Có lẽ chuỗi ngày yên bình phải kết thúc rồi.
...----------------...