Tài lái Xe của Dũng Cương không tệ, chiếc Xe dừng phắt cách chỗ Trịnh Thiết Quân đang đứng chừng một thước
“Huynh đệ, Xuống Xe!" Dừng XE lại, Dũng Cương vỗ vỗ vai Lý Dật, sau đó nhanh nhẹn nhảy Xuống XE, la lớn: “ Ba!”
Nghe đươc chữ “ba”. trên gương mặt bình tĩnh của Trịnh Thiết Quân lộ ra một tia mỉm cười, thế nhưng thấy vết máu dính trên khóe miệng của Trịnh Dũng Cương, vẻ mặt của hắn bỗng nhiên biến đổi, nổi trận lôi đình mắng: “Đem người đánh thương con mang đến, ngay trước mặt ta đập gãy chân hắn!"
“Ừm” Dũng Cương rất hưởng thụ loại cảm giác được bảo hộ này, gật đầu đáp ứng đồng thời chỉ chỉ Lý Dật đang Xuống Xe, nói: “Cha, chính là Lý huynh đệ vừa rồi đã cứu Con và Huỳnh Huỳnh! Tiêu Cường hắn muốn đưa Lý huynh đệ cho mấy tên hỗn đãn bồi tội, cha cần phải ngăn cản hành vi vong ân phụ nghĩa của Tiêu Cường!"
Trịnh Thiết Quân không lập tức tỏ thái độ, mà là nheo mắt lại, có vẻ hứng thú đánh giá Lý Dật.
Lý Dật không kiêu không ti đón nhận ánh mắt của Trịnh Thiết Quân, vài bước đi tới bên người Trịnh Thiết Quân, cũng không nói gi, chỉ là lẳng lặng đối diện Trịnh Thiết Quân.
Đang lúc Dũng Cương bị hành vi liều lĩnh của Lý Dật mà lo lắng, đồng thời Trịnh Thiết Quân cũng ha hả cười nói: “Tiểu tử, không Sai. có được phong phạm tuổi trẻ của ta. bất quá thoạt nhìn còn trầm ổn hơn ta ngày Xưa một ít!”
Dứt lời, Trịnh Thiết Quân tỏ thái độ nói: “Dũng Cương tiểu tử tuy rằng đầu óc không linh hoạt. thế nhưng bản lĩnh nhìn người không kém nếu hắn đã lần đầu tiên cầu ta. ta sẽ bảo mạng của cậu! Chỉ cần có ta tại đây. Tiêu Cường đừng hòng nghĩ đánh chủ ý với cậu.”
“Cảm tạ." Dáng tươi cười thô tục trên mắt Trịnh Thiết Quân làm Lý Dật nhiều Ít đối với hắn có chút hảo cảm hắn nhìn ra được Trịnh Thiết Quân là người có cá tính, cũng giống như Dũng Cương.
Lời nói của Lý Dật vừa hạ xuống. xe của Tiêu Cường đã ngừng lại ngay trước cửa. Sắc mặt Tiêu Cường có chút Xấu Xí đi Xuống XE, vài bước đi tới trước người Trịnh Thiết Quân, nói: “Thúc thúc."
"Ta nói tiểu tử ngươi càng ngày càng có phong phạm của lão tử ngươi a? Quả thực là Trường Giang Sóng sau đè Sóng trước, một tầng Sóng cao hơn một tầng Sóng!” Trịnh Thiết Quân nói chuyện tuy rằng có chút một tia vị đạo trêu chọc. thế nhưng giọng nói lại âm trầm: “Ta nói cho ngươi, Tiểu Cường. hắc đạo kiêu hùng phải có thủ đoạn thì không sai, thế nhưng trong hắc đạo chung quy chữ nghĩa đi đầu, nếu như không có nghĩa khí, ngươi vĩnh viễn không trở thành đại ca chân chính! Lão tử ngươi có hắc đến thế nào. cũng sẽ không làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa!"
" Tiểu Cường vĩnh viễn nhớ sự giáo huấn của thúc thúc!" Tiêu Cường cúi đầu nhận Sai, thế nhưng trong con ngươi lại hiện lên một đạo ánh Sáng âm trầm
Nhìn biểu tình âm trầm của Tiêu Cường, biểu tình Lý Dật bình tĩnh. thế nhưng sát ý trong lòng lại trùng lên thẳng tắp.
Hiển nhiên Lý Dật sẽ không bỏ qua Tiêu Cường. chí ít sau đó sẽ không.
Mắt thấy Tiêu Cường nhận Sai, Trịnh Thiết Quân cũng lười dây dưa tại chuyện này, mặt khác. Dũng Cương cũng trực tiếp dẫn đoàn người của Ngô thiếu đi tới.
“Là ngươi đánh thương con ta?” Trịnh Thiết Quân có hứng thú nhìn chằm chằm tên trung niên bên người Ngô thiếu, trong con ngươi lóe ra hàn ý khiến người khác dựng đứng tóc gáy.
Lý Dật rõ ràng cảm thụ, trong nháy mắt trên người Trịnh Thiết Quân tuôn ra một cỗ khí thế đáng SỢ, cỗ khí thế kia làm Lý Dật cũng phải kinh hãi, trực giác nói cho hắn, với thực lực hiện tại của hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Trịnh Thiết Quân.
Đương nhiên. nếu như khội phục đến tiêu chuẩn của trước, hắn tự tin chỉ dùng một tay có thể bóp Chết Trịnh Thiết Quân!
Trước mặt cỗ khí thế đáng Sợ của Trịnh Thiết Quân, không chỉ Ngô thiếu, dù là thân thể của tên trung niên cũng đều nhịn không được mà run rẩy lên. Mà Tiêu Cường vốn định ngăn cản, thế nhưng Cảm thụ được sự tức giận trên người Trịnh Thiết Quân. rất thức thời ngậm miệng lại.
Bỗng nhiên...
Trịnh Thiết Quân động, đùi phải của hắn nhanh như thiễm điện đá ra, ở không trung lướt qua một đạo ảnh chân. mang theo từng trận gió rít. hung hăng đá tới ngay ngực tên trung niên!
Bất động như núi. động như sấm!
Đối mặt với một cước mạnh sơn trầm như nước của Trịnh Thiết Quân, tên trung niên không kịp làm ra bất luận phản ứng gì, chỉ có thể theo bản năng dùng hai tay gác ngay trước ngực.
“Răng rắc!"
Tiếng Xương cốt vỡ vang lên thanh thúy, thân thể tên trung niên gồng như bóng cao su bị đá bay, bay thẳng ngược về phía Sau, đập lên thành Xe nảy sinh một tiếng trầm muộn!
“Ta mặc kệ các ngươi có bối cảnh gì. đụng đến con trai ta là chạm vào nghịch lân của Trịnh Thiết Quân, Các ngươi có thể vận dụng lưc lượng gia tộc đến giết chết ta."
Trịnh Thiết Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Ngô thiếu, gằn từng chữ: “Thế nhưng, các ngươi nhớ kỹ, không giải quyết được ta. ta giết toàn gia các ngươi!"
Thổ phỉ.
Nghe được Trịnh Thiết Quân nói, trong đầu Lý Dật vô ý thức lóe ra hai chữ. Lời đầy tràn đầy sát ý của Trịnh Thiết Quân giống như búa tạ hung hăng đánh vào trái tim yếu đuối của đám người Ngô thiếu, để cho bọn họ cảm giác được lồng ngực phảng phất bị một tòa núi lớn đè ép, không dám thở mạnh.
Mà trên thực tế. dù là Dũng Cương đối mặt khí thế bạo phát của Trịnh Thiết Quân cũng thấy kinh hãi, duy nhất chỉ có một mình Lý Dật biểu hiện bình thường mà thôi.
Trịnh Thiết Quận cũng chú ý tới biểu hiện của Lý Dật, trong con ngươi không khỏi hiện lện một đạo ánh mắt như thưởng thức.
“Tiểu Cường, dẫn bọn hắn đi vào Xử lý vết thương, sự tình phía Sau giao cho lão tử ngươi làm, chuyện phí tế bào não này, tên quê mùa như ta làm không nổi." Trịnh Thịết Quân nói, lại quay đầu nhìn Lý Dật nói: “Tiểu tử, cậu lưu lại, ta có lời muốn nói với Cậu."
Tiểu Cường không chút do dự gật đầu, đồng thời có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn Lý Dật, hiển nhiên, hắn hiếu kỳ vì Sao Trịnh Thiết Quân phải lưu Lý Dật lại nói gì. Có thể vì Trịnh Thiết Quân đã làm một hồi mặt đen, Tiêu Cường không thể làm gì khác hơn là lại một lần làm mặt đỏ, cho người dìu tên trung niên từ dưới mặt đất giúp đỡ đứng lên. Song chưởng của tên trung niên vô lực Xuôi Xuống, ngươi Sáng suốt vừa nhìn liền biết, cánh tay tên trung niên đã bị phế đi.
Mắt thấy Tiêu Cường mang theo đám người Dũng Cương đi vào bệnh viện. Trịnh Thịết Quân từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc lá Hồng Hà đưa cho Lý Dật. Lý Dật lắc đầu.
“Thế nào? Coi thường loại thuốc lá này?" Thiết Quân thấy Lý Dật không cần, cũng không ép buộc, mà là trực tiếp đưa lên miệng, đốt, hút một ngụm, cảm thán nói: “Ngày Xưa ta theo lão Tiêu tranh đấu giành thiên hạ, thường hút thuốc này, nhiều năm như vậy, tuy rằng ta cũng đươc coi như thổ hào chân chính, thế nhưng vẫn cứ thích cảm giác hút thuốc lá Hồng Hà.”
Trịnh Thiết Quân đang lúc nói chuyện, khóe miệng lộ ra dáng tươi cười như có như không, dáng tươi cười rất nhạt. cũng phát ra từ nội tâm.
“Bỏ đi, nói những chuyện này với cậu, Cậu nghe cũng không hiểu.” Trịnh Thiết Quân tự giễu cười cười, Sau đó nói: “Tiểu tử, tuy rằng cậu cũng giống như ta. thuộc về loại người một lời không hợp liền dùng võ lực đi giải quyết, thế nhưng. ta còn tưởng nhắc nhỡ cậu, nếu muốn lăn lộn trong xã hội này cho tốt, tính cách của những người như chúng ta nên sữa đổi, nắm tay lớn cũng không nhất định giải quyết được tất cả "
Nói ra câu này. Trịnh Thiết Quân cũng có chút mờ mịt, hắn cũng không biết tại sao lại kỳ diệu nói những lời này với Lý Dật, có thể là bởi vì hắn nhìn thấy được trên người Lý Dật có cái bóng hồi còn trẻ của mình.
Trịnh Thiết Quân nói Chuyện làm Lý Dật có cảm Xúc thâm hậu. ngày hôm nay những chuyện đã phát Sinh tất cả cho hắn biết bản chất của thế giới hắc đạo và thế giới Sát thủ khác nhau, ở thế giới Sát thủ chém ra dao mổ, giết chết mục tiêu, căn bản không cần lo lắng sẽ có hậu quả gì. Dù Sao, Sát thủ thường Sinh hoạt trong đêm tối, tung tích phiêu hốt bất định. Mà hắc đạo thì khác, hắc đạo cắm rễ ở một địa phương, làm chuyện gì cũng phải lo lắng đủ mọi phương diện, ngoại trừ tranh Sát ra, đại khái thời gian đầu là vận dụng mạng lưới quan hệ trong tay Xử lý sự tình.
“Đa tạ ngài nhắc nhở." Lý Dật phun ra một ngụm trọc khí, cảm kích liếc mắt nhìn Trịnh Thiệt Quân.
“Tiểu tử. nhìn ra được, cậu dã tâm không nhỏ." Trịnh Thiết Quân hung hăng hút một ngụm thuốc lá, thản nhiên nói: “Có hứng thú theo ta lăn lộn không?"
Lý Dật không có trả lời, chỉ là gật đầu, biểu tình bình tĩnh, nhìn không ra chút nào hưng phấn. Mà trên thực tế, trong ngực hắn giống như vừa nhẩy Xuống biển, ngày hôm nay đã phát sinh tất cả phải dùng chữ biến đổi bất ngờ để hình dung mới thập phần chuẩn Xác, nguyên bản cho rằng mình không chịu suy nghĩ kỹ đã Xuất thủ khiến cho ăn trộm gà không được mà còn bị mất nắm thóc, hôm nay đi một vòng, cuối cùng cũng đạt được mục đích ban đầu của chính mình.
“Thực sự là kỳ quái. ta ở trên người cậu lại thấy được cái bóng hồi trẻ của ta. Cũng thấy được cái bóng của lão Tiêu hồi trẻ, lẽ nào tiểu tử ngươi ngày Sau sẽ nhất phi trùng thiên?” (một lần bay sẽ vọt thẳng trời).
Trịnh Thiết Quân lại nhịn không được cười nói: “Cậu đã đáp ứng đi theo ta lăn lộn, như vậy mạng cậu ta bảo định rồi! Nguyên tắc của ta luôn luôn là, cậu theo ta lăn lộn, ta làm đại ca sẽ bảo hộ cậu! Cho nên mặc dù là lão Tiêu muốn bắt cậu làm Sơn dương thế tội, ta cũng trở mặt với hắn"
Trịnh Thiết Quân kỳ thực còn có một lời còn chưa nói ra miệng, đÓ chính là, nếu Lý Dật không đáp ứng theo hắn lăn lộn, hắn cũng không có nắm chắc bảo trụ được mạng của Lý Dật. Tuy rằng tính tình của Trịnh Thiết Quân táo bạo, thế nhưng cái nhìn về đại cục không thiếu, hắn biết phiền phức ngày hôm nay lớn đến bao nhiêu.
Nhưng mà thế giới này ai cũng biết đạo lý lớn. thế nhưng khi chân chính gặp phải. cử động làm ra cũng là một chuyện khác. Trịnh Thiệt Quân cũng không ngoại lệ.
Cùng lúc khi Trịnh Thiết Quân nói ra những lời này, một chiếc NJ có biển số Xe của bộ tư lệnh quân khu chậm rãi chạy tới ngay cửa bệnh viện, lúc đi ngang qua bên người Trịnh Thiết Quân thì chủ nhân trong Xe thoáng giật mình, nhưng cũng chỉ là nhìn lướt qua Trịnh Thiết Quân.
“Thân gia của Ngô gia tiểu tử phái người tới " Trịnh Thiệt Quân cười lạnh một tiếng nói: “Bất quá, lần này khiến người của Ngô gia thất vọng rồi, người Trần gia căn bản chướng mắt bọn họ!"
Nói Xong, Trịnh Thiệt Quân suy nghĩ một chút lại nói: “Ðược rồi, tiểu tử, tuy rằng Trần gia chưa chắc vì Ngô gia mà xuất đầu, nhưng hiện tại nên tránh gió lớn. cậu nên tránh một chút mới tốt. Buổi sáng ngày mai tám giờ đến Vĩnh Hòa hội sở tìm ta.“
Lý Dật cũng không có cự tuyệt sự dặn dò của Trịnh Thiết Quân, mà là gật đầu, Sau đó Xoay người rời đi.
“Là một mầm non tốt.”
Nhìn bóng lưng Lý Dật rời đi. Trịnh Thiết Quân thì thào tự nói một câu, Sau đó Xoay người vào trong bệnh viện Phúc Ái