Theo trí nhớ của Chloe thì mỗi người làm việc trong tòa nhà này lại gây cho cô một ấn tượng khác nhau, từ bác gác cổng mặc chế phục, mỗi khi nhìn thấy cô bao giờ cũng tươi cười, đưa bàn tay lên chiếc mũ lưỡi trai chào, đến những tiếp viên bán hàng, bao giờ cũng nói một câu gì đó làm vui lòng Chloe.
Chloe cho rằng phần bên trong của tòa nhà mới là nơi gây ấn tượng mạnh nhất trong tất cả những gì cô đã nhìn thấy xưa nay. Rất nhiều gian bầy hàng có trần rất cao, đèn chùm bằng pha lê, bậc thang bằng đá hoa cương trắng, thảm trải dầy, màu xanh lam thẫm.
Đối với Chloe, tòa nhà này lớn và uy nghi, có lẽ cô thích nó chính vì điều đó. Hãng Jardine và Công ty xưa nay vẫn đóng ở đây và tòa nhà này biểu tượng cho uy tín, sự độc lập, tính lâu đời và liên tục của hãng kim hoàn này.
Chloe lớn lên và được nuôi dạy trong khung cảnh gia đình. Cô biết rằng hãng kim hoàn Jardine được phong là hãng Kim hoàn Hoàng gia từ năm 1843, và chính Nữ Hoàng Victoria đã quyết định phong danh hiệu ấy cho hãng. Cách đây nhiều năm ông Bruce đã giảng cho Chloe hiểu rằng hãng Jardine chuyên phục vụ hoàng gia nước Anh, mọi thành viên trong hãng đều có chung một mục tiêu là làm hết sức mình để phục vụ tốt nhất tại bất cứ nơi nào trên thế giới.
Chính mẹ Chloe đã kể về rất nhiều giấy cho phép hành nghề chế tác đối với các trang sức và đồ kim hoàn của hoàng gia Anh. Stevie giải thích rằng những giấy phép đó được cấp cho cá nhân chứ không phải công ty. Gideon là người được cấp loại giấy phép đó và được phong danh hiệu "Nhà kim hoàn của Hoàng gia nước Anh". Vinh dự này có nghĩa Gideon phải chịu trách nhiệm về toàn bộ trang sức và đồ kim hoàn đang được trưng bầy tại Hoàng Cung Tòa Tháp London, trong gian phòng Kim hoàn mới vừa được xây cách đây chưa lâu.
Là “Nhà Kim hoàn của Hoàng gia Anh", Gideon là người duy nhất có quyền đụng vào các trang sức và đồ kim hoàn ấy, và cũng là người chịu trách nhiệm cá nhân về những viên kim cương và ngọc gắn trên vương miện, quả cầu có hình Thánh giá và cây Vương trượng mà Nữ hoàng Elisabeth II sử dụng trong những nghi lễ chính thức. Như lời mẹ cô nói, Gideon chịu trách nhiệm về những biểu tượng của Nhà nước Anh.”
Tầm vóc của hãng Jardine lớn lao đến mức làm Chloe kinh ngạc. Nó lớn hơn là mọi người tưởng rất nhiều, và có khá nhiều phòng chế tác trên các tầng gác nằm bên trên các phòng trưng bầy và mua bán. Chính trong những phòng chế tác ấy đã và đang làm việc nhiều nhà thiết kế và chế tác kim hoàn cỡ lớn của thế giới. Họ thiết kế những thứ tuyệt đẹp bằng bạc, vàng, kim cương, bạch kim và đá quý. Có những thợ tinh xảo chuyên cắt, gọt và mài nhẵn kim cương, các kim loại quý như vàng, bạc, bạch kim, các loại đá quý đủ màu sắc như thanh ngọc, hồng ngọc. Các nhà thiết kế sáng tác ra những mẫu trang sức và những thợ cắt gọt thực hiện chúng.
Tuần lễ trước, khi Chloe bắt đầu đến làm việc tại cửa hiệu, Gideon đã dẫn em gái đi tham quan khắp các phòng và các bộ phận. Anh bảo cô em, "Để cô làm quen với nơi này, và cảm nhận nó bằng trái tim.”
Hôm nay Chloe lại tiếp nhận lần nữa những ấn tượng mạnh mẽ khi cô đi một mình qua những phòng thiết kế và chế tác, chất đầy những đồ trang sức bằng đá và kim loại quý hiếm, những đồng hồ treo tường và đồng hồ quả quýt cổ xưa hoặc hiện đại cùng các vật trang hoàng và trang sức đủ hình dạng; tất cả đều hết sức hiếm hoi và quý giá.
Cửa hiệu Jardine là một cửa hiệu lớn, vô cùng sang trọng, có những mặt hàng tinh xảo nhất. Mẹ Stevie rất tự hào về tất cả những thứ đem bầy bán, và ông Bruce của cô cũng vậy.
Chloe yêu cửa hiệu kim hoàn mẹ cô mở trên Đại lộ Số Năm tại New York, nhưng cửa hiệu kim hoàn Jardine ở London mới làm cô yêu thực sự. Chloe đã lớn lên cùng với cửa hiệu này từ khi ra đời cho đến năm cô lên mười tuổi. Khi quyết định xin mẹ cho được làm việc ở hãng Jardine, cô nghĩ đến cửa hiệu London trước tiên.
Cách đây một tuần lễ, khi Gideon hỏi em gái rằng cụ thể cô muốn làm công việc gì, cô đã thành thật nói với anh rằng chính cô cũng chưa biết. Nghe thấy thế, Gideon bèn dẫn em gái vào khu vực trưng bầy những thứ đẹp và quý nhất của cửa hiệu. ”Đầu tiên em hãy thử làm chân bán hàng, để xem em có thích công việc ấy và thích tiếp xúc với khách hàng không.”
Hôm nay là ngày thứ hai của Tuần lễ Phục Sinh. Thứ năm trước, cô và Gideon đã đi nghỉ khá dài ngày trên vùng Workshire cùng với hai vợ chổng Nigel và Tamara, ở trang ấp Aysgarth End. Trong ba tuần lễ tiếp theo, Chloe sẽ làm việc bên cạnh Gideon và cậu sẽ chỉ cho em gái tỷ mỹ hơn về công việc của cậu với tư cách thợ cắt gọt.
Lúc này Chloe đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh ghế của Gideon để chờ cậu. Cô mặc áo bơlu trắng giống như cậu. Ra ngoài một lúc, bây giờ quay lại, Gideon mang theo một túi nhỏ. Đặt túi lên chiếc bàn dài rồi mở giấy gói, cậu nói, “Đây là viên kim cương anh vừa cắt gọt và đánh bóng.” Gideon nhìn em gái, hỏi. “Muốn cắt kim cương phải dùng một vật khác cũng bằng kim cương.”
Chloe gật đầu.”Nhưng cái vật dùng để cắt ấy không phải kim cương thật, anh kể với em như thế từ lâu rồi mà. Anh bảo phải dùng bột kim cương.”
“Em giỏi lắm, vẫn còn nhớ. Đúng đấy, bọn anh dùng kim cương nhân tạo nghiền thành bột mịn.” Vừa nói, Gideon vừa với tay lấy một cái bình nhỏ bằng thủy tinh đưa Chloe xem.”Đây này. Bột màu ghi, nhưng chính là kim cương được nghiền ra. Anh sẽ trộn bột này với dầu lanh, thành một thứ chất nhão màu đen. Em hiểu không, bột kim cương cắt kim cương, nhưng dầu lanh làm công việc dính bột kim cương vào bánh xe.”
Gideon chăm chú nhìn vào chiếc bánh xe phẳng bằng sắt gắn trên bàn. “Bánh xe này mỗi lần khởi động, quay với tốc độ 3.200 vòng/phút cho nên nếu anh đặt bột kim cương lên, bột sẽ bay mất ngay. Vì thế phải trộn vào dầu lanh, để bột dính chặt vào bánh xe.”
“Em hiểu.”
“Anh sẽ cho thỏi kim cương vào cái kẹp này. Em thấy cái kẹp là một gọng kìm gắn chặt vào bàn làm việc, có hai đanh vít giữ thật chắc. Khi thỏi kim cương bị gắn chặt kiểu như thế, anh tha hổ xoay chuyển nó để cắt gọt.”
Sau khi gắn ống kính lúp mười độ lên một bên mắt, Gideon khéo léo, từ từ đưa cái kẹp chuyển động bên trên bánh xe, rồi bắt đầu cắt thỏi kim cương.
Chloe nhìn Gideon làm, như bị hút theo, không dám nói một lời sợ anh cô mất tập trung.
“Thưa ông, đúng thế đấy ạ. Nhưng mẹ cháu biết rồi.” Chloe vội nói.”Mẹ cháu đã cho phép cháu lên đó.”
Ông già Bruce khẽ mỉm cười. “Tất nhiên rồi. Không có lý do gì để cháu không lên vùng Yorkshire. Nigel vừa rồi xử sự rất tồi tệ và suýt nữa đã gây tác hại lớn cho việc kinh doanh của gia đình nhà ta. Nhưng Nigel vẫn là thành viên của gia đình... và vẫn là anh của cháu.”
Chloe gật đầu. Nét mặt cô bỗng long trọng hẳn lên. ”Mẹ cháu kể hết cho cháu nghe rồi. Lúc đầu mẹ cháu rất buồn và giận nữa, nhưng rồi mẹ cháu cũng nguôi dần. Anh Miles cháu bảo hành động của anh Nigel chẳng khác gì tự sát còn anh Gideon thì bảo anh Nigel có thói tự hủy hoại bản thân.”
“Đúng thế.” ông già Bruce nói khẽ, rồi nhấc cốc nước uống một ngụm. “Phải nói hai anh sinh đôi của cháu có cách đánh giá hành động của Nigel rất chính xác đấy.”
Hơi dướn mình về phía trước, Chloe hạ giọng, nói nhỏ với ông già Bruce, “Ông ạ, chị Tamara rất đau đớn về chuyện ấy. Chị ấy rất yêu quý mẹ chồng và chị ấy bảo cháu rằng chị ấy rất xấu hổ về anh Nigel và về hành động của anh ấy. Chị Tamara cho rằng anh Nigel phải xỉn mẹ cháu tha thứ và cho phép được tiếp tục làm việc. Cháu bảo nếu anh Nigel làm như thế, chắc chắn mẹ cháu sẽ lại cho anh ấy về làm. Ông có nghĩ như thế không ạ?"
Ông nghĩ có thể lắm.” ông già Bruce chỉ đáp dè dặt vì ông chưa biết liệu Stevie có chịu để con trai cả tiếp tục làm việc cho hãng Jardine hay không. Ông thầm tự hỏi, nếu như mình vẫn còn lãnh đạo công ty, liệu mình có cho Nigel tiếp tục làm việc không? Chính bản thân ông cũng không dám chắc. Hành động của Nigel quá liều lĩnh. Mà trong kinh doanh, hành động thiếu suy nghĩ là thứ không thể chấp nhận. Chợt nhớ Chloe đang nhìn mình, ông già Bruce khẽ ho rồi nói thêm, “Ngoài giỏi giang trong công việc, mẹ cháu còn rất thương người, Chloe ạ. Hơn nữa, mẹ cháu vẫn yêu Nigel, bất chấp anh ấy đối xử rất xấu với mẹ cháu. Cho nên ông nghĩ, rất có thể mẹ cháu sẽ tha thứ và lại cho anh Nigel về làm việc. Nhưng ông cho rằng chưa thể ngay bây giờ. Phải đến một ngày nào đó, sau này kia. Thôi tạm gác chuyện ấy lại, cháu hãy nói ông nghe về cháu định tương lai cháu sẽ làm gì ở hãng Jardine đây? Cháu có thích công việc ở đây không đã.”
“Cháu thích lắm, ông ạ.” Chloe rất phấn khởi đáp. “Nhìn vào công việc nào cháu cũng thấy mê.”
“Nhưng cháu đã thấy thích phần việc nào cụ thể chưa?”
Chloe nghiêng đầu về một phía, lấy tay đỡ và mỉm cười nhìn ông. “Cháu biết cháu không có tài thiết kế đồ kim hoàn và cháu cũng không muốn làm nghề cắt gọt như anh Gideon. Nhưng cháu rất yêu các loại đá quý, ông ạ. Nhất là kim cương. Cháu thích việc mua kim cương và các loại đá quý nữa. Công việc ấy rất hấp dẫn cháu.”
Ông già Bruce cười rất tươi, nhìn đứa cháu gái, đấy chính là phần việc ngày trước ông đảm nhiệm, bây giờ là mẹ cháu. Vậy là cháu muốn tiếp tục nghề chuyên môn của ông và của mẹ cháu. Sau khi cháu nhận bằng tốt nghiệp trường Brearley ông sẽ nói với bác Gilber Drexel cho cháu theo học bác ấy. Hè năm nay cháu có thể làm việc ở bộ phận của bác ấy. Cháu sẽ học được ở đấy rất nhiều điều lý thú.”
“Ôi, cháu cảm ơn ông quá? Tuyệt vời? Kìa, ông xơi đi, cháu cũng ăn đây.” Chloe ngồi vào ghế, nhấp một ngụm nước trong cốc. Người phục vụ đặt món đầu tiên lên bàn, trước mặt hai ông cháu. Hai ông cháu cùng yêu cầu những món giống nhau: tôm tẩm bột theo kiểu Morecombe Bay, rồi đến gà hầm, món đặc biệt của khách sạn Claridge.
Trong lúc hai ông cháu chậm rãi ăn món tôm tẩm bột với những lát bánh mì phết bơ, Chloe không nói gì nhiều, và ông già Bruce cũng vậy. Ăn xong, Chloe dướn người qua bàn về phía ông già Bruce, nói khẽ, "Anh Nigel không muốn mẹ cháu làm việc trong hãng Jardine. Anh ấy không chỉ là loại người coi thường phụ nữ, mà còn lạc hậu nữa, ông nhỉ?"
Ông già Bruce gật đầu nhìn cháu gái, “Đúng thế. Ông tán thành. Ngày nay phụ nữ tham gia vào mọi lĩnh vực hoạt động. Trên khắp thế giới, ở đâu cũng vậy.” Một nụ cười tươi tắn hiện trên miệng ông già, và ông nói tiếp, “Ngay đến ông cũng đã được giáo dục là phải chấp nhận phụ nữ tham gia vào hoạt động kinh doanh, vậy mà mẹ cháu còn luôn bảo ông là lạc hậu. Thế nhưng chính mẹ cháu lại không dạy con điều quan trọng đó. Cháu có công nhận không?"
“Anh Nigel đã đi quá đà," Chloe nói khẽ, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói, “Mà cũng có thể anh ấy còn mưu đồ điều gì nữa?”
“Cháu nói thế nghĩa là sao, Chloe?" Ông già Bruce cau mày hỏi, mắt nhìn cháu gái không chớp mắt.
“Xưa nay anh Nigel có tính thích khác người, thích không giống mọi người khác. Hồi chúng cháu còn nhỏ, anh ấy đã có cái thói ấy rồi. Và thái độ anh ấy mỗi lúc mỗi khác, thay đổi xoành xoạch. Riêng cháu, cháu cho rằng anh ấy ghét mẹ cháu thậm tệ.”
Ông già Bruce nhìn đứa cháu, suy nghĩ. Mắt ông nheo lại "Tại sao nó căm ghét mẹ nó nhỉ.” Ông đưa ra câu ấy để thăm dò xem cháu gái lý giải ra sao.
Chloe nhún vai, "Cháu không biết, ông ạ. Có lẽ do một chuyện gì xảy ra đã từ rất lâu rồi. Tính anh Nigel hay để bụng cho nên có thể một lần nào đó mẹ cháu làm anh ấy rất giận.”
Ông già Bruce chỉ gật đầu, thầm nghĩ cháu gái ông đã thành một thiếu nữ thông minh và sâu sắc. Ngay chính ông, ông cũng luôn cảm thấy dường như trong đáy lòng Nigel, cháu đích tôn của ông, vẫn âm ỉ một mối căm giận mẹ nó về chuyện gì đó. Còn đối với Chloe, ông thấy bùng lên trong lòng ông một niềm tự hào về đứa cháu gái ấy. Chloe xinh đẹp, với mái tóc dầy, cặp mắt đen lánh và màu da không thể chê vào đâu được. Nó là một nhân cách đáng yêu, nhiệt tình, không ai có thể không yêu mến. Ông thấy chỉ dùng vài chữ “rực rỡ" mới có thể nói lên chính xác con người Chloe. Đột nhiên ông cảm thấy mình già quá mất rồi. Đến ngày kỷ niệm sinh nhật sắp tới ông sẽ tròn tám mươi ba tuổi. Ông ao ước giá mình không già như thế này mà trẻ lại vài chục tuổi để tiếp tục sống và chứng kiến sự trưởng thành của đứa cháu gái ông hết sức yêu quý. Chloe chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim ông. Lúc này ông rất không muốn chết, bởi nếu chết đi ông sẽ không được thấy nhiều thứ diễn ra sau đó.
“Ông nghĩ gì thế ạ?" Chloe dướn người, đặt bàn tay lên tay ông già Bruce.
“Không, ông có nghĩ gì đâu. Sao cháu hỏi ông thế?”
“Cháu thấy ông có vẻ buồn," Chloe đáp, và giọng cô nói có chút lo lắng.
Ông già Bruce lại cười và nắm bàn tay đứa cháu gái. “Ông muốn ông trẻ lại vài tuổi để được nhìn thấy cháu lớn thêm chút nữa, thấy cháu lấy chồng, đẻ con, chưa nói đến việc cháu sẽ kế tục sự nghiệp kinh doanh của công ty Jardine.”
“Nhưng ông vẫn còn ở đây kia mà, ông?" Chloe kêu lên.
“Ông đã già lắm rồi, cháu ạ.”
“Với cháu, ông chưa già nhiều đâu.”
“Nhưng sau lưng ông, các cháu vẫn gọi ông là "Già Bruce!" ông Bruce trêu.
Chloe mở to mắt ngạc nhiên, rồi đỏ mặt và vội thanh minh, “Chúng cháu gọi thế là vì yêu ông chứ không phải định nói xấu ông đâu ông ạ.”
Ông già Bruce cười, gật đầu trìu mến nhìn khuôn mặt non trẻ. Sao ông yêu đứa cháu gái này đến thế, một đứa bé gái đến với cuộc đời ông quá muộn. Nó đi vào phần sâu thẳm nhất của tâm hồn ông và đem đến cho ông một tình cảm dịu dàng mà ông chưa bao giờ được hưởng. Tưởng như hiện tượng đó bắt đầu xảy ra ngay từ khi Chloe mới chào đời, còn là đứa bé nhỏ xíu trong vòng tay của mẹ nó.