Stevie cũng cười đáp lại, và trong câu hỏi của nàng có cả niềm yêu mến và sự chăm sóc. ”Con nghe nói bệnh gút của cha lại tái phát, phải không ạ? Và thời gian vừa qua hẳn cái bệnh đó làm cha đau đớn lắm?"
Ông già Bruce gật đầu. ”Nhưng may là mới cách đây vài tuần lễ ông bác sĩ của cha đã thay bằng một thứ thuốc mới, và quả là như có phép lạ, bệnh biến đâu mất.”
Stevie chưa kịp hỏi đó là thuốc gì thì có tiếng cửa phòng đọc sách mở ra. Người quản gia bước vào, bưng khay nhỏ trên có hai ly rượu seri. Bác ta đưa một ly cho Stevie.
“Cảm ơn bác Alan," Stevie nhận ly rượu, đợi ông già Bruce nhấc ly của ông, nàng mới cụng ly với cha chồng. ”Chúc cha một kỳ nghỉ lễ Noel vui vẻ, cha yêu quý. Và ly này chúc cha khỏe mạnh.”
“Cha cũng chúc con như vậy, Stevie. Và chúc con một kỳ nghỉ lễ Noel vui vẻ, con dâu của cha.”
“Cảm ơn cha.” Nhấp thêm một ngụm nhỏ nữa, Stevie liếc nhìn ông già qua bờ của chiếc ly, thầm nghĩ hôm nay trông ông khá rắn rỏi. Lần đầu tiên đến tòa nhà ở phố wilton Crescent, chỉ sau vài phút Stevie đã ngạc nhiên một cách thích thú. Sau cuộc trao đổi với bác Gilbert Drexel trước đây vài ngày, nàng đã tưởng về đây sẽ thấy ông già Bruce ốm yếu, không còn chút sinh khí nào nữa. Nhưng trái ngược với điều Stevie chờ đợi, cha chồng nàng dáng điệu khỏe khoắn lạ thường, hầu như không có vẻ già nua lẫm cẫm chút nào. Ông già Bruce không có vẻ gì của một người đã ngoài tám mươi tuổi. Điều này làm Stevie ngạc nhiên, vì nàng luôn cho rằng tuổi tác đã làm ông uể oải, chán chường. Thì ra nàng đã đoán lầm mọi thứ.
Cha chồng nàng lúc này là một người đàn ông cao, gầy, có những nét nghiêm nghị và khổ hạnh, với mái tóc bạc trắng, hệt như một nhà quý tộc Anh kiêm thành viên của doanh nghiệp.
Sáng hôm nay ông già Bruce ăn mặc rất lịch sự, bộ âu phục màu xanh lam hàng hải, cà vạt lụa xanh lam thẫm có những đốm trắng. Trong lúc ngắm nghía cha chồng, Stevie cảm thấy cụ đã lấy lại được toàn bộ sức sống xưa kia. Lần gần đây nhất gặp cụ, cách đây chỉ vài tuần lễ, trông cụ vẫn còn mệt mỏi và đau ốm.
Như thể đọc được ý nghĩ của con dâu, ông già Bruce nói, “Cha đã chữa một ông bác sĩ mới, con ạ. Ông này rất tài. Ông ấy tự pha chế thuốc cho cha, kết hợp rất tài tình để chữa mọi chứng bệnh của cha. Ông ta còn dẫn cha đến gặp một nữ chuyên gia về dinh dưỡng người Mỹ, và bà này đã thêm vào chế độ ăn của cha một loạt sinh tố và những chất bổ dưỡng khác.” Rồi ông cười vang, nói tiếp, “Con có thấy phương pháp của bà ấy đem lại kết quả tuyệt vời không?"
“Vâng, có ạ. Con rất mừng thấy cha mạnh khỏe hơn trước rất nhiều. Cha như trẻ hẳn lại và nhanh nhẹn hẳn lên.”
Điện thoại bất ngờ reo. Ông già Bruce đứng lên, nhấc ống nghe, "Tôi đây. Alan đấy à?" ông nghe người quản gia một lát rồi nói, "Được, được, bác nối để tôi nói chuyện với chị ấy” Sau đó ông trò chuyện với người ở đầu máy bên kia. Stevie liếc nhìn cha chồng một lát rồi quay mặt đi, nhìn ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi, thầm nghĩ đến tất cả những năm tháng nàng đã sống bên ông già Bruce này. Vậy là ba mươi mốt năm, từ lúc Stevie mới mười sáu tuổi. Nàng đã lớn lên và trưởng thành dần bên cạnh ông Bruce và bà Alfreda, cha mẹ chồng nàng.
Trong ngần ấy năm trời, có lúc vui lúc buồn, nhưng lúc vui nhất cũng chưa bằng lúc này. Đã bao nhiêu năm, mối quan hệ giữa Stevie và cha mẹ chồng thường xuyên căng thẳng, hai bên gần như kẻ thù của nhau. Nhưng rồi dần dần hai cha con tìm được tiếng nói chung, trở nên thân thiết với nhau và Stevie đã bỏ qua hết những thái độ ác độc của ông trước kia. Tuy trong đáy lòng nàng chưa quên một vụ nào, nhất là một số vụ đã để lại ấn tượng nàng không thể quên được.
Những năm chống đối nhau giữa cha chồng và con dâu nay đã lùi hẳn vào dĩ vãng, và Stevie rất mừng thấy thế. Cuối cùng ông già Bruce đã thành người bạn tốt của con dâu và Stevie dần dần tin cậy ông, bởi ông đã thay đổi. Thời gian gần đây ông luôn đứng về phía con dâu. Về phần mình, Stevie luôn tỏ ra là một thành viên thực thụ của gia đình Jardine, và điều này làm ông Bruce rất mừng. Từ đó, ông tin cậy Stevie, dựa hẳn vào nàng.
Đưa mắt quan sát xung quanh, Stevie nhận thấy việc bầy biện, trang hoàng lại phòng đọc sách này đã làm cho nó đẹp thêm rất nhiều. Nàng đã nhận thức thấy điều đó ngay vào cái mùa hè cách đây khá nhiều năm, khi nàng vừa mới tiếp nhận công việc kinh doanh do cha chồng giao phó. Tuy vẫn giữ nguyên lớp gỗ ốp dưới chân các bức tường và những giá đựng sách, nhưng Stevie đã cho đánh lại lớp gỗ đó để màu nhạt hơn, khiến gian phòng như rộng thêm. Stevie cũng đã xoay lại tấm thảm phương Đông trải bên dưới và thay những tấm rèm nhung màu xanh lam nặng nề bằng những rèm lụa kẻ sọc hai màu xanh vàng. Nàng còn cho bọc lại xô pha và các ghế nệm bằng vải sợi bông màu hồng trông rất mát mắt. Cuối cùng dáng vẻ phòng đọc sách này đã làm nàng ưng ý. Nó không còn cái vẻ nặng nề theo kiểu thời đế chế Victoria, hợp với thẩm mỹ của bà mẹ chồng, Alfreda, thích những màu sẫm và tối, cũng như những tấm rèm bằng thứ vải cổ lỗ.
Trong lúc Stevie ngắm nghía gian phòng một cách ưng ý, nàng nhận thấy giò phong lan trong giỏ đặt trên giá đỡ nở hai bông hoa không được tươi. Nàng thầm nghĩ sẽ tìm chỗ nào có nhiều ánh nắng để đem giò phong lan ra đấy.
Ông già Bruce đã nói chuyện điện thoại xong, đặt máy xuống và quay lại chỗ gần lò sưởi. Ngồi đối diện với con dâu, ông nói, “Cha sơ suất chưa khen ngợi con, Stevie ạ, về việc con mua được viên kim cương Nữ Hoàng Trắng. Con đã làm một việc tuyệt vời và cha tự hào về con, rất tự hào nữa kia, vì tất cả chúng ta đều là người của gia đình Jardine. Cha cho rằng viên kim cương đó là một thứ đề cao doanh nghiệp gia đình ta và nâng uy thế của nó lên rất cao Nhờ viên kim cương quý giá bậc nhất ấy, sẽ có thêm nhiều khách hàng đến với chúng ta. Nhân tiện, phải nói con đã xử sự rất giỏi với giới báo chí. Cha cho rằng những hình ảnh in trên bìa các tạp chí và những lời ca ngợi của họ sẽ rất có lợi cho chúng ta.”
Stevie ngạc nhiên thốt lên, "Nhưng cha đã cho rằng con trả giá viên kim cương ấy quá đắt kia mà?”
“Làm gì chuyện đó. Cha không bao giờ nghĩ thế và nói thế, " Ông già Bruce nói rồi cười vang, nhìn con dâu bằng cặp mắt rất lạ. ”Thật ra, cha tưởng viên kim cương ấy con sẽ phải trả bằng giá cao hơn nhiều so với cái giá con đã trả. Nhưng cuộc bán đấu giá hôm đó đã dừng lại vào đúng cái lúc con trả giá, một cái giá rất hời. Thật là điều bất ngờ thú vị, bởi giá không bị đẩy cao thêm nữa... thế là con mua được. Cha đọc bài tường thuật về cuộc bán đấu giá hôm đó trên tờ Times mà rất mừng.” Ngừng lại một chút, ông già
Bruce chăm chú nhìn con dâu, kết luận, “Cho dù con có trả tới mười hai triệu thì cha vẫn thấy không phải là đắt và vẫn tán thành việc con mua.”
“Con hiểu," Stevie nói, giọng nghẹn lại.
“Con làm sao thế, Stevie, " Ông già Bruce dướn người về phía trước chăm chú và lo lắng nhìn con dâu. Ông đã nhận thấy nàng như co rúm người lại. Và không phải ông không nhận thấy cả giọng nàng nghẹn lại. “Sao mặt con trông đờ đẫn thế kia? Con đang băn khoăn chuyện gì à?"
“Nigel bảo con rằng cha cho là con đã mua với giá quá đắt. Nó còn nói...”
“Nhảm nhí!" ông già kêu lên, ngắt lời con dâu.”Nó kiếm đâu ra cái ý nghĩ ấy nhỉ?"
“Nigel bảo chính cha nói với nó.”
“Hoàn toàn không có chuyện ấy!" Mắt ông già Bruce nheo lại, và khi ông nói tiếp, giọng ông buồn bã hẳn đi. ”Thằng nhóc ấy chuyên dối trá, chuyên đặt điều. Cha sẽ phải nọc nó ra đánh cho một trận mới được.”
“Nigel còn bảo với con rằng cha than phiền con luôn bị đắt cả khi mua những đồ kim hoàn khác nữa.”
Ông già Bruce ngồi thẳng người lên trong ghế nệm, và một đường viền trắng hiện lên xung quanh miệng ông, như thể da chỗ đó tái nhợt đi. Stevie biết mỗi khi như thế là ông giận lắm.
Một lúc sau, khi đã tự kiềm chế được, ông nói. “Quả tình cha không hiểu nổi. Nó nói với con như thế để làm gì nhỉ? Toàn chuyện nó bịa đặt, chứ cha không hề nói và cũng không nghĩ như thế. Ngược lại thì có. Thằng ấy thật là quá quắt.” Ông già Bruce nhíu cặp lông mày rồi lắc đầu. ”Cha thật sự rất mừng khi nghe tin con mua được viên kim cương hiếm hoi bậc nhất ấy. Cha bảo Nigel rằng mẹ cháu đã làm một việc rất tốt, và cha khen con hết lời ngay trước mặt nó.”
“Có thể chính vì thế mà Nigel khó chịu và bịa ra những điều cha không nói?"
Ông già Bruce hơi ngả người ra phía sau, chăm chú nhìn con dâu, nói, nếu vậy thì thằng Nigel không khôn ngoan như trước đây cha tưởng. Hẳn nó nghĩ bịa ra như thế là sẽ nâng giá trị nó lên. Thật dại dột biết chừng nào!"
Stevie thấy điều ông Bruce nói là chân thật, nhưng nàng không nói gì, chỉ nhún vai, lắc đầu, tỏ vẻ cũng không hiểu con trai cả nàng làm như thế để làm gì. Rồi nàng ngả người lên những chiếc gối. Nàng đành cam chịu trước sự thật là con trai cả nàng đã dối trá, đúng như nàng đã nghi ngờ anh ta trước đây.
Ông già Bruce thay đổi tư thế ngồi trong ghế nệm, rồi vừa nhấm nháp ly rượu seri vừa suy nghĩ.
Trong phòng đọc sách bỗng im ắng lạ thường. Nghe rõ tiếng đồng hồ cổ kính trên bệ lò sưởi kêu tích tắc, cả tiếng củi nổ lách tách trong lò sưởi.
Cuối cùng Stevie lên tiếng trước. Nàng nói, "Con không rõ cha có biết không, đầu tháng vừa rồi Nigel bay sang New York. Nó đến cửa hiệu Jardine gặp con vào thứ hai, ngay sau hôm bán đấu giá của hãng Sotheby. Hôm nó đến, chính xác là mồng chín tháng Mười Hai. Nó không ở lại đó lâu, mà có vẻ cũng không có công việc gì với cửa hiệu. Theo con biết thì nó không định gặp ai. Nó lên thẳng phòng làm việc của con, nói chuyện với con vài phút, chê bai việc con mua viên kim cương Nữ Hoàng Trắng, rồi đi. Nigel bảo sang New York để gặp Vua A Rập Kandrea, và theo nó nói với con sáng hôm đó thì bây giờ ông ta thích làm việc với nó hơn với con.”
Ông già Bruce lộ vẻ lo lắng. Ông đứng bật dậy, đến đứng cạnh lò sưởi, một tay đặt lên bệ lò sưởi. Ông lặng đi một lúc lâu, cặp mắt đầy băn khoăn. Rồi ông chậm rãi nói, “Cha không ngờ nó có thể ngu xuẩn đến thế.” Ông đau xót nhìn con dâu, rồi nói rất chậm chạp và điềm tĩnh. “Nó thừa biết nó sẽ là người kế tục con và một ngày nào đó nó sẽ toàn quyền lãnh đạo cái doanh nghiệp này. Nó là người thừa kế chính thức, và nó đã biết điều đó từ rất lâu rồi. Việc gì nó phải âm mưu này nọ kia chứ?"
Stevie gật đầu tán thành suy nghĩ của cha chồng và nàng chăm chú nhìn ông. Đột nhiên nàng buông một tiếng thở dài, và trong chốc lát, nàng có cảm giác dường như ông già Bruce hồ nghi những lời nàng kể. Thế rồi Stevie bỗng thấy ông thay đổi thái độ. Nỗi giận dữ lúc nãy đã chuyển thành một sự nhẫn nhục, cam chịu. Điều này hiện rõ trên khuôn mặt ông. Theo dõi cặp mắt ông già, Stevie nhận thấy ở ông một mối thông cảm với đứa cháu nội.
Sự chuyển biến thái độ đó làm Stevie lo lắng. Nàng gật đầu, như thể tự khẳng định một ý nghĩ nào đó hiện lên trong đầu. Rồi nàng chậm rãi và điềm tĩnh nói. ”Vậy là chính cha cũng đã nghi ngờ nó, nhưng cha chưa muốn kể ra với con, cho đến khi con đưa vấn đề này ra nói. Con đoán chính vì nguyên nhân đó nên gần đây cha năng đến cửa hiệu hơn trước. Bây giờ con mới hiểu cha làm thế cốt để canh chừng Nigel... và ngấm ngầm theo dõi nó.”
Thấy ông già không trả lời, Stevie nói thêm, "Con tin là con đoán đúng, thưa cha.”
Cuối cùng ông già Bruce công nhận. “Đúng thế.” Rồi ông thở dài, "Cha nghi ngờ thằng Nigel từ lâu rồi, nhưng chưa nói với con vì cha sợ cha nghi ngờ oan.”
Stevie nhìn cha chồng trong lúc ông rời khỏi chỗ bên cạnh lò sưởi, quay vào ngồi xuống bên cạnh con dâu trên chiếc xô pha rộng. Cầm tay Stevie và nhìn thẳng vào mắt nàng, ông nói tiếp. “Gần đây cha nhận thấy thằng Nigel làm mọi cách để lấy lòng một loạt khách hàng của con. Cha có hỏi bác Gilbert Drexel về chuyện đó thì bác ta công nhận và nói rằng Nigel đang thu phục và nắm quyền chỉ huy họ, nhưng cha biết họ vẫn muốn chờ ý kiến con. Bác Gilbert cho rằng Nigel làm như thế chẳng có gì sai, vì phần lớn thời gian con ở tận bên New York. Cha ngẫm nghĩ và thấy bác ta nói có phần đúng, vì vậy cha không nói gì với Nigel, ít ra thì cũng không gợi ra với nó về chuyện ấy.”
“Nhưng cha vẫn thấy ở nó có điều không bình thường?"
“Đúng thế," ông già nói. “Bởi nói cho cùng thì nếu một khách hàng nào đó định chi năm, mười, thậm chí mười lăm triệu bảng Anh cho chúng ta, nhiều khi số tiền còn lớn hơn thế, con đều lên chuyến Concorde bay sang đây. Xưa nay vẫn thế. Sau vài ngày suy nghĩ, cha thấy rất lo lắng và quyết định nói chuyện với Nigel. Nó thanh minh là nó chỉ định giúp con, đỡ cho con một phần công việc vì con quá bận. Nó còn bảo con rất biết ơn nó về chuyện ấy. Nghe nó nói thế, cha còn nói gì được nữa?" Ông già Bruce lại thở dài. “Cha không có chứng cứ gì để nghi ngờ nó. Vừa rồi, nghe con kể ra những biểu hiện cụ thể thì cha ân hận đã xử sự không đúng. Cha đã quá tin đứa cháu đích tôn, cho rằng nó làm thế cũng có lý phần nào. Lẽ ra cha phải nói ngay với con mới phải.”
“Vâng, có lẽ cha nên cho con biết ngay những suy nghĩ của cha.” Stevie quay mặt đi, nhớ lại mười năm trước đây, thậm chí mới chỉ năm năm trước, cha chồng nàng vẫn thường xuyên gọi điện thoại trao đổi với nàng. Thì ra tuổi tác có ảnh hưởng thật. Ông đã giảm hẳn tính năng nổ xưa kia.
”Lại thêm thế này nữa," ông già Bruce tiếp tục thanh minh. ”Bác Gilbert không hề nghi ngại tí gì về Nigel! Tuy nhiên mấy tuần lễ gần đây cha bắt đầu nhận thấy có sự thay đổi trong con người nó khiến cha càng lo.”
“Biểu hiện gì ạ, thưa cha?"
“Nó trở nên bẳn tính, hay cáu gắt. Luôn nóng nẩy. Cha rất ngạc nhiên thấy khi tiếp xúc với ai nó cũng dùng giọng giận hờn, cay độc. Đấy không phải là cách để giao tiếp với nhân viên cửa hiệu, nếu muốn thu phục họ. Hoặc muốn chỉ đạo kinh doanh.”
“Con tán thành. Nhưng từ nhỏ Nigel đã có cái thói ấy rồi. Nó tự cho là nó biết mọi thứ, và nó...” Stevie định nói điều gì đó nhưng lại thôi. Rồi ho cho thông họng, nàng nói rất nhanh. “Và nó được quyền gây gổ với mọi người.”
“Con nói có lý. Gần đây nó nhiều lần gây gổ với Gideon, cả những lúc Gideon hoàn toàn không làm gì sai.”
“Về chuyện gì chẳng hạn, thưa cha?"
"Toàn chuyện vặt vãnh, chẳng có hại cho ai hết, nhưng thằng Nigel thổi phồng tầm quan trọng lên rồi làm ầm ĩ chẳng ra làm sao cả.” Ông già Bruce nhích ra xa, nhìn con dâu chờ câu trả lời. Ông đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Stevie để thành một phụ nữ giỏi giang như ngày hôm nay: chính trực, công bằng, chăm chỉ và lễ phép. Nếu Nigel định lật đổ Stevie thì quả là cháu đích tôn của ông đã phạm một sai lầm hết sức lớn. Mà ông biết Nigel có tính đã định làm gì thì làm cho kỳ được.
Một không khí lặng lẽ bao trùm lên hai cha con.
Ông già Bruce liếc nhìn Stevie, thấy con dâu có dáng mỏi mệt, cặp mắt ánh lên vẻ buồn bã. Ông bèn nghiêng người về phía nàng. Thấy cha chồng nhìn mình như dò xét, Stevie vội ngồi thẳng dậy, mỉm cười nhìn ông. ”Nghĩa là cha cũng đã có ý nghi ngờ nó...”
Ông già Bruce gật đầu. ”Nhưng nghi ngờ điều gì thì chính cha cũng chưa rõ lắm.” Ông ho cho thông họng rồi chậm rãi và lo lắng nói, "Không một giây phút nào cha nghĩ rằng nó muốn...” Ông ngừng lại, nhìn con dâu rồi nói tiếp, muốn lật đổ con để chiếm vị trí của con hiện giờ.”
“Con lại tin rằng thời gian gần đây Nigel nẩy ra cái ý muốn đó thật," Stevie nói xong, bèn gượng cười, nói tiếp. ”Mang vương miện trên đầu đâu phải chuyện đơn giản"
”Đúng thế.”
“Thật buồn cười, cha ạ. Hôm nghỉ lễ Tạ ân, con đã định hôm này về London nghỉ lễ Noel sẽ thổ lộ với cha hết mọi điều con băn khoăn về nó. Ấy thế mà đến lúc ngồi trên máy bay sang đây, con lại thay đổi ý kiến. Con tự nhủ hãy đợi cho đến sau kỳ nghỉ lễ Noel. Con không muốn làm cha mất vui trong mấy ngày nghỉ này. Nhưng rồi hôm nay lúc gặp cha, con lại buột miệng nói ra hết.”
“Con nói ra là đúng, con dâu của cha ạ. Cha nghĩ hai cha con mình phải đưa chuyện này ra hỏi thẳng thằng Nigel. Con thấy có nên không?"
Stevie bậm môi lại. ”Nên, nhưng có lẽ để một mình con nói chuyện riêng với nó thì hơn. Cha không nên dính vào.”
“Cha tưởng cả hai cha con cùng nói thì tốt hơn?"
Stevie lắc đầu kiên quyết. ”Con không nghĩ thế. Con gặp riêng Nigel thì hơn. Cha hãy để con thu xếp việc này.”
“Thôi được," Ông già Bruce đáp vẻ miễn cưỡng, do đã có kinh nghiệm từ lâu là đừng nên tranh cãi với cô con dâu này.
“Và để sau kỳ nghỉ lễ chứ ạ?" Cặp lông mày Stevie dướn lên vẻ muốn hỏi. Ông già Bruce gật đầu.
Stevie hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp, “Không chỉ một mình Nigel làm con lo lắng.”
Ông già Bruce liếc nhanh nhìn con dâu, "Lại còn ai nữa?"
“Cháu Chloe ạ.”
"Cháu Chloe thì có gì để con phải lo lắng? Nó ngoan ngoãn đến thế còn gì?" Ông già nói khẽ và ngạc nhiên nhìn con dâu.
Stevie thấy rõ cha chồng mình hết sức yêu quý con gái riêng của nàng, vì vậy nàng trả lời rất thận trọng. “Hôm nghỉ lễ Tạ ân cháu Chloe bảo con rằng nó không muốn học Đại học.”
"Kể cả Đại học Oxford?" ông già ngạc nhiên hỏi.
"Vâng. Nó muốn bắt đầu làm việc.”
“Nhưng phải tốt nghiệp Đại học đã, " Ông già Bruce cau mày lo lắng nói. ”Nó không thể đi làm ngay bây giờ được.”
“Vâng, con cũng nghĩ thế, nhưng Chloe không nghĩ thế.”
“Vậy nó muốn thế nào.”
“Nó muốn vào làm ở cửa hiệu Jardine tại London này. Nó muốn được góp phần vào công việc kinh doanh của gia đình.”
Ông già Bruce không nhịn được cười. Tuy ông định giữ vẻ mặt nghiêm, nhưng nghĩ đến cái ý muốn của đứa cháu gái, ông không nén được.
Stevie nhìn cha chồng, nói, “Vậy là cha thích thú với cái ý nghĩ đó của nó.”
“Quả là cha có thích thú thật, Stevie ạ. Con đã biết cha quý Chloe và có phần mềm yếu với nó. Con bé thông minh năng động. Trong doanh nghiệp của gia đình Jardine lúc nào cũng có sẵn một chỗ cho nó chỉ cần nó muốn. Nhưng con là mẹ nó, và tất nhiên con còn là Giám đốc điều hành của doanh nghiệp, quyền lãnh đạo toàn bộ, kể cả quyền giao việc cho nó thuộc về con.”
Ông già Bruce vỗ bàn tay vào bàn tay con dâu, với thái độ yêu quý và tin tưởng. ”Chloe còn quá trẻ, mới mười tám tuổi Con đừng quá khắt khe với nó.”
“Con không khắt khe, con chỉ muốn điều tốt nhất cho nó.”
“Tất nhiên rồi, cha cũng vậy. Nhưng tại sao con không cho con bé được sang London thử làm việc ngay trong mấy tháng nghỉ hè năm tới? Nó có thể ở với cha trong tòa nhà phố Wilton Crescent, rồi hàng ngày đến cửa hiệu làm. Gideon có thể chăm lo cho nó. Sau một thời gian, Chloe sẽ biết nó có thích nghề kinh doanh kim hoàn của gia đình nhà ta hay không.”
“Con cũng đã nghĩ đến giải pháp đó. Thôi được, chuyện này hai cha con bàn thêm sau," Stevie buông một tiếng thở dài.
Ông già Bruce nhìn con dâu, “Còn chuyện gì nữa.”
“Cháu Chloe chưa đến hai mươi tuổi, đang ở tuổi thiếu niên, mà cái tuổi đó dễ thế này thế nọ lắm. Vui đấy nhưng lại buồn ngay được. Tâm trạng thất thường lắm, vì bị tác động của các tuyến nội tiết.” Stevie gượng cười, “Con e đến hè nó lại thay đổi ý kiến.”
Ông già Bruce cũng cười, "Cha hy vọng là không. Cha muốn sau này nó sẽ là một trong những thành viên trong Công ty của gia đình Jardine. Điều đó làm cha rất vui.”
Stevie im lặng một lúc rồi đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời. Lát sau nàng quay phắt lại, nói, "Nếu con bằng lòng cho nó sang đây vào mùa hè tới, nó sẽ ở với cha mẹ con, cha ạ. Con nghĩ cháu ở với bà ngoại nó có lợi cho nó hơn.”
Stevie thấy ánh thất vọng lóe lên trong cặp mắt cha chồng. “Cũng hiểu được thôi,” ông khẽ nói, giọng buồn bã, và đưa mắt nhìn ra xa.
Stevie điềm tĩnh nói, "Mẹ con mời cha sang đó ăn bữa trưa mai. Cha sang chứ ạ?"
“Tất nhiên rồi, cha rất vui được nhận lời.”
“Cháu Nigel cũng sẽ có mặt ở đó.”
”Nó bảo cha rằng năm nay lễ Noel nó không đưa vợ con sang Paris, cho nên cha tin rằng nó sẽ ăn Noel cùng với chúng ta.”
“Tại sao cha nghĩ là Nigel muốn hất con ra khỏi công ty ạ? Cha căn cứ vào những việc nó đang làm phải không ạ?" Stevie đột nhiên hỏi.
Ông già Bruce có vẻ suy nghĩ về câu hỏi con dâu đưa ra. ”Vì cha tin vào nhận xét của con. Nếu con bảo nó muốn gạt con ra khỏi doanh nghiệp, tức là quả nó muốn thế. Còn để trả lời câu con vừa hỏi thì cha thú thật, chính cha cũng chưa lý giải được tại sao. Thật ra những chuyện đó nghe vô lý thế nào ấy.”
“Vâng, con cũng thấy đúng như thế.”.
Có tiếng gõ cửa, bác quản gia bước vào. ”Thưa cụ chủ. mời cụ ra xơi cơm. Chị nấu bếp mong cụ ra ngay, chị ấy sợ mấy thỏi pho mat bầy trên món thịt hầm sẽ chảy ra mất.”
“Tôi ra ngay bây giờ.” ông già Bruce đáp rồi đứng lên.
Stevie nói, con cũng đói rồi. Và cũng rất thích món thịt hầm trên bầy phó mat ấy.” ông già Bruce gật đầu rồi cùng con dâu ra khỏi phòng đọc sách.
Lúc hai cha con đi qua gian tiền sảnh lớn để đến phòng ăn, Stevie sực nhớ cái buổi tối cách đây mấy chục năm, từ ngày Ralph chưa cưới nàng. Hôm ấy nàng ngồi trong gian sảnh thênh thang này, nghe thấy giọng nói giận dữ của ông Bruce lọt ra qua khe của. Ông bảo Ralph ráng hãy cho “con bé ấy” đi nạo thai. Nếu nàng nạo thai lần đó thì làm gì có Nigel bây giờ.