Khi đưa mắt nhìn xung quanh, Stevie nhận ra sự có mặt của rất nhiều người nàng quen biết tại New York, trong đó một số là khách hàng của nàng. Stevie còn nhận ra rất nhiều nhà kim hoàn nổi tiếng đến từ London, Paris, Rome, Geneve cũng như New York.
Tất cả những người đến đây đều ăn mặc sang trọng, đàn ông mặc những bộ complê may áo đắt tiền, phụ nữ đa số mặc đồ đen, là màu phụ nữ New York thường mặc vào các buổi gặp gỡ buổi tối. Đến nay Stevie đã sống ở New York đủ lâu để nàng hiểu ra rằng màu đen làm nổi và tăng thêm vẻ quý giá của những trang sức bằng kim cương và đá quý. Và những bộ đồ màu đen ấy đều đồng bộ, nghĩa là cả váy lẫn áo. Số lượng lớn những bộ y phục bằng nhung, lụa, len màu đen cất trong tủ áo của nàng nói lên chính điều nhận xét trên.
“Ta chẳng nên mất thời gian uổng phí ngoài này," Stevie vừa nói vừa nhìn ông André và người trợ lý của ông là Matt, rồi đi về phía gian phòng nơi cuộc bán đấu giá sẽ diễn ra.
Vào đến cửa, họ được người ta đưa cho những cuốn catalô và những tấm biển để sử dụng trong lúc đấu giá. Rồi họ đi vào bên trong gian phòng. Matt tìm được ba chỗ ngồi thuận tiện ở khu vực giữa. Ngồi vào ghế xong, Stevie đưa mắt nhìn xung quanh và những người đã ngồi trong phòng từ trước cũng nhìn nàng.
“Quelle scène! Quang cảnh mới đặc biệt làm sao.” Ông André vừa đưa mắt quan sát khắp gian phòng vừa nói. “Mon Dieu! Lạy Chúa! Đủ mặt cả!” Rồi ông reo lên, “Ông bạn cũ của tôi kia rồi, ông Gilberto Guantamo, người Brazil. Đã lâu lắm rồi hôm nay tôi mới nhìn thấy ông ấy. Tôi phải đến bắt tay mới được. Xin lỗi cô Stevie và cậu Matt.” Nói xong, ông đứng lên, lách ra khỏi chỗ ngồi rồi đi nhanh đến khu vực bên rìa, chào và nói chuyện với bạn.
Lát sau, Matt đứng lên, đưa mắt nhìn xung quanh, xem có ai anh ta quen không. Nhìn thấy một nhà kim hoàn nổi tiếng ở Paris, anh ta bèn giơ tay chào, rồi vẫn đứng tại chỗ bên cạnh Stevie, anh ta tiếp tục đưa mắt tìm người quen. “Ông André nói đúng, ở đây không khí đặc biệt thật.” Matt nói rồi nhìn xuống Stevie, anh ta nói tiếp. ”Các chủ hiệu kim hoàn đều có mặt, nếu họ không đến được đều cử đại diện đi thay... Tôi nhìn thấy người của các hiệu Harry Winston, Cartier, Boucheron... Tôi vừa nhìn thấy một trong những giám đốc của hãng Van Cleef, của Tập đoàn Garrard, và cả ông David Morris cùng với bà vợ cũng vừa đi ngang qua. Số nhà kinh doanh kim hoàn ở London kéo sang đây đông quá. Đúng, tôi biết. Tôi nhìn thấy cả mấy khuôn mặt quen đến từ Geneve.”
Cuối cùng Matt ngồi xuống ghế và tiếp tục nói. “Nhưng chưa biết số người thật sự tham gia trả giá có nhiều không?"
“Tôi cũng không đoán được," Stevie đáp. “Nhưng tôi có cảm giác tôi sẽ phải chi hết sạch số tiền tôi hiện có.”
“Thì bà dùng cả số tiền tôi có nữa.” Matt nói và nhe răng cười.
Stevie lắc đầu, “Tôi chưa biết có nên làm như thế không, Matt. Thôi được, chuyện ấy ta sẽ tính sau.”
“Bà có hồi hộp không?"
"Rất hồi hộp ấy chứ", Stevie đáp và ngượng ngùng nhìn Matt.
”Bà đừng lo lắng ", Matt khuyên. “Rồi bà sẽ thấy, sẽ trôi chảy thôi.”
“Ông André cũng bảo tôi như thế. Mà ông ấy đã nói thì bao giờ cũng đúng.”
“Quả có thế. Hai thầy trò chúng tôi đều linh cảm thấy là bà sẽ mua được Nữ Hoàng Trắng.”
“Nhìn ánh mắt những người đến tham gia, tôi thấy tôi sẽ phải trả một cái giá rất cao đấy.”
“Bà có dự kiến tối đa là bao nhiêu không?"
“Tôi không thể trả trên mười triệu được.” Rồi Stevie hạ giọng, hy vọng không ai nghe thấy. ”Nhưng nếu cần, tôi có thể trả tới mười hai triệu.”
Matt chỉ gật đầu, không bình luận gì. Nhưng anh ta lại đứng lên, nhìn khắp gian phòng, xem có những ai đang có vẻ suy tính vì họ sẽ là những đối thủ của Stevie.
Stevie chuyển tư thế ngồi trên ghế, định thư giãn nhưng không được. Thần kinh nàng căng thẳng như dây đàn và bỗng đột nhiên nàng thấy hoảng sợ. Nàng mong cho cuộc bán đấu giá bắt đầu ngay bây giờ để chóng đến chỗ kết thúc, cho nàng đỡ phải hồi hộp lâu. Tiếng ồn ào huyên náo mỗi lúc một tăng, người kéo vào mỗi lúc một nhiều. Stevie cảm thấy người nóng bừng và mùi các loại nước hoa trộn lẫn vào nhau lan ra khắp phòng.
Viên kim cương Nữ Hoàng Trắng. Một trong những viên kim cương được đồn đại nhiều nhất trên thế giới. Chốc chốc Stevie lại hình dung thấy viên kim cương đó. Nàng muốn có nó. Nàng quyết định sẽ mua nó bằng được, nhưng xem tình hình này thì chắc nàng sẽ không mua nổi. Một số người có thể sẽ mua tranh của nàng. Stevie đã quen với tình thế chủ động trong kinh doanh, với khả năng kiểm soát được con người cũng như cuộc sống của bản thân, và nàng rất khó chịu khi bị mất quyền chủ động đó. Mà trong một cuộc bán đấu giá công khai như thế này, nàng không thể có được tư thế chủ động. Chỉ người bán đấu giá mới có được sự chủ động ấy, bởi đó là người quyết định mọi thứ, ít ra cũng quyết định ở một mức độ nhất định.
Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Stevie khiến nàng khẽ mỉm cười. Nàng cũng có thể có quyền quyết định cuộc bán đấu giá này chứ, bởi nàng đã chuẩn bị tinh thần sẽ trả bằng bất cứ giá nào cho viên Nữ Hoàng Trắng, nghĩa là trả với giá cao nhất. Nàng thầm tự nhủ, mình sẽ thắng tất cả những người đến tham dự. Cái ý nghĩ ấy làm Stevie thấy nhẹ người và nỗi căng thẳng được giải tỏa. Nếu đã quyết định trả giá cao nhất, bất kể nó là bao nhiêu, thì nàng vẫn ở thế chủ động, và không chỉ có thế, nàng còn cảm thấy viên kim cương dường như đã nằm trong tay mình. Nghĩ đến khả năng ấy, Stevie phấn chấn hẳn lên. Nàng vội bậm miệng, đưa mắt nhìn vào cuốn catalô. Nàng chỉ sợ không ghìm được mà thốt ra miệng cái ý nghĩ kia khiến Matt nghe thấy mất. Một cái miệng im lặng và một cái đầu tỉnh tá, câu của chồng nàng thường nói xưa kia nay văng vẳng bên tai Stevie.
Lại nghĩ về viên Nữ Hoàng Trắng, Stevie tự hỏi, liệu muốn mua được nó phải bỏ ra chừng bao nhiêu, nếu như nàng quyết định mua cho bằng được? Mười hai, mười ba, thậm chí mười bốn triệu đô la? Có thể lắm. Mà có thể còn nhiều hơn thế nữa. Stevie chưa dám quả quyết. Cuộc bán đấu giá sẽ diễn ra theo kiểu nào, nàng đã quá rõ. Giá khởi điểm là sáu triệu. Không nhiều lắm, xét về một mặt nào đó. Như Matt đã chỉ ra cho nàng thấy, tham gia cuộc bán đấu giá tối nay có rất nhiều nhà kim hoàn nổi tiếng từ nhiều quốc gia trên thế giới, chưa kể một số rất lớn triệu phú, tỷ phú cũng muốn mua viên kim cương lừng danh này và nàng đã nhìn thấy họ có mặt trong gian phòng bán đấu giá tối nay. Nếu tất cả những người đó đều trả giá, họ sẽ đẩy giá lên đến mức khó tưởng tượng nổi.
Ông André quay về chỗ, nắm tay Stevie. “Ông Gilberto cho rằng rất nhiều người đến đây chỉ để xem thôi cho nên cô đừng lo.”
“Tôi có lo đâu, thưa ông André thân mến," Stevie nói và làm bộ thản nhiên, thậm chí uể oải. Thấy vậy cả ông André lẫn trợ lý Matt đều lo lắng nhìn nàng, rồi đưa mắt nhìn nhau.
Người bán đấu giá bước lên bục.
Mọi người đột nhiên im phăng phắc.
Vậy là cuộc bán đấu giá bắt đầu. Bán đấu giá viên Nữ Hoàng Trắng.
Ánh sáng trong phòng mờ đi, những ánh long lanh của viên kim cương lừng danh treo trên sợi dây chuyền đeo cổ của nhà chế tác Harry Winston tỏa ra được chiếu lên một màn ảnh lớn bên trái bục. Người bán đấu giá tuyên bố khai mạc buổi bán đấu giá và miêu tả chi tiết về vẻ đẹp kỳ diệu của viên kim cương cũng như nguồn gốc của nó. Màn ảnh tắt và người bán đấu giá bắt đầu rao giá.
Nhìn xuống gian phòng đông chặt, ông ta nói với giọng cố gắng giấu đi vẻ vui mừng. ”Tôi xin mở đầu bằng giá khởi điểm. Hai triệu đô la.” Mắt ông ta đưa về phía bên kia gian phòng. ”Vị khách phía bên trái gần giữa phòng trả hai triệu hai trăm năm mươi ngàn. Vị khách ở cuối phòng trả hai triệu năm trăm ngàn.”
Sau khi giá khởi đầu hai triệu vừa được nêu lên, giá đã tăng thêm hai trăm năm mươi ngàn đô la. Đã dự nhiều cuộc bán đấu giá diễn ra hầu như trên khắp thế giới, Stevie biết rằng giá mặt hàng đưa ra bán có thể tăng lên theo dụng ý của người rao bán. Chính ông ta là người quyết định.
Cuối cùng Stevie giơ tấm biển. Người bán tưởng mình nhìn lầm. ”Vị khách ngồi ở giữa trả ba triệu. Vị khách bên trái tôi trả ba triệu hai trăm năm mươi ngàn. Vị khách bên trái trên hàng đầu trả ba triệu năm trăm ngàn. Vị khách phía sau trả ba triệu bảy trăm năm mươi ngàn. Hình như có ai trả bốn triệu phải không ạ?"
Lại một lần nữa Stevie giơ tấm biển, nâng giá lên bốn triệu. Tiếp đó các tấm biển liên tiếp được giơ lên và giá tăng vùn vụt. Không khí trong phòng sôi động hẳn lên.
Ông André và Matt dướn người về phía trước, chỉ ngồi vào mép ghế theo dõi. Stevie cũng vậy. Tim nàng dập thình thình và nàng đã trả giá lên đến năm triệu. Nhưng giá chưa dừng ở đó, lại có người trả cao hơn, rồi lại người nữa, và người nữa.
Lúc này cuộc bán đấu giá diễn ra với tốc độ lớn, các giá liên tiếp được đưa ra, mỗi lúc một cao thêm. Cả gian phòng bao trùm một không khí căng thẳng. Mọi người nín thở theo dõi cuộc tranh đua.
Một người nâng giá, lại một người nữa, một người nữa và một người nữa, giá cứ leo thang và đã vượt con số dự kiến là sáu triệu đô la.
Stevie tự thư giãn, ngồi thẳng lưng, tay cầm chiếc biển buông xuống đùi. Nàng ngồi bất động. Nàng quyết định, hãy ngồi yên đợi. Nàng muốn người bán không biết thái độ nàng ra sao, cho rằng nàng đã bỏ cuộc. Stevie đời người bán đấu giá thay đổi mức thang, thì quả nhiên liền sau đấy ông ta làm đúng như thế. Ông ta hạ thấp khoảng cách giữa các giá đưa ra chỉ còn cách nhau một trăm ngàn đô la.
Từ lúc đó, cuộc trả giá lại tiếp tục, nhưng không dữ dội như lúc trước, mà giá tăng lên chậm hơn. Sau mười lần trả giá, giá viên Nữ Hoàng Trắng đã lên đến chín triệu tám trăm ngàn đô la. Đến giá ấy thì tốc độ leo thang chậm lại và bỗng nhiên ít ai ngờ: giá chững lại một lúc, không ai trả cao thêm nữa.”Chín triệu tám trăm ngàn đô la, " người bán nhắc lại, giọng nhỏ xuống. “Hình như có vị nào trả chín triệu chín trăm ngàn phải không ạ?"
Người giơ tấm biển chính là Stevie.
“Vị khách ngồi khu vực giữa trả chín triệu chín trăm ngàn! Tôi muốn nghe thấy ai trả mười triệu. Mười triệu đô la viên kim cương Nữ Hoàng Trắng.”
Tiếng trả giá của ai ngồi ở chỗ nào đó, Stevie không biết, và nàng chỉ nghe thấy người bán đấu giá rao: “Vị khách ngồi ở hàng ghế phía trên trả Mười triệu. Mười triệu! Mười triệu một trăm ngàn. Liệu tôi có phải trao viên kim cương lừng danh này cho vị khách vừa trả giá mười triệu một trăm ngàn hay không ạ?"
Stevie tưởng như gian phòng im ắng hẳn đi, như thể chỉ một cái trâm rơi xuống đất mọi người cũng nghe rõ. Mọi người xung quanh nàng đều chăm chú nhìn người bán đấu giá.
Stevie nín thở.
Người bán đấu giá nhắc lại, như tự nói với bản thân ông ta, "Tôi vừa nghe thấy, hình như có vị vừa trả với cái giá mười triệu một trăm ngàn phải không ạ?" ông ta ngừng lại một chút. Không một ai giơ biển. ”Mười triệu một trăm ngàn, có người trả giá đó phải không ạ.” Người bán đấu giá khẽ ho để thông cổ họng.” Nếu không ai trả giá mười triệu một trăm ngàn thì vị khách ngồi ở phía trên đã trả giá mười triệu đã thắng cuộc.”
Ông André sờ vào cánh tay Stevie.
Stevie bèn giơ cao tấm biển.
“Mười triệu một trăm ngàn đô la," Người bán đấu giá hét lên vẻ đắc thắng, nét mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Stevie thấy tim mình đập thình thình và miệng khô khốc. Nàng ngồi quay mặt về phía viên kim cương, nín thở, chờ một tiếng trả giá nữa, liệu có ai trả giá cao hơn nàng nữa không? Nhưng không có ai. Viên kim cương quý giá đã rơi vào tay nàng. Thoáng một lúc, Stevie tưởng như đấy là chuyện trong mơ.
”Vậy là mười triệu một trăm ngàn đô la, viên kim cương tuyệt vời này, quý bà ngồi ở khu vực giữa đã mua được.”
Tất cả mọi người trong phòng quay mặt cả về phía Stevie. Một người vỗ tay thế là tất cả vỗ tay theo. Tiếng vỗ tay mỗi lúc một to thêm. Một phụ nữ kêu lên, “Hoan hô, Hoan hô!”
Ông André ôm Stevie, hôn vào má nàng. Tiếp đến trợ lý Matt cũng làm như thế và anh ta reo lên, “Má bà lạnh như băng, sao vậy!"
Stevie lắc đầu, "Không, tôi không sao. Thật đấy, anh Matt ạ.”
“Tôi biết cô vẫn khỏe mạnh như mọi khi, Stevie", Ông André nói và cười toác miệng. ”Lúc nào cô đã sẵn sàng rời khỏi đây, tôi mời cô đi ăn tối ở Nhà hàng La Grenouille.”
Mọi người chen chúc nhau đến bên Stevie, quây lấy nàng, cả người nàng biết lẫn người nàng không biết, khách hàng và bè bạn, đồng nghiệp cua nàng trong nghề kinh doanh kim hoàn. Họ đều chúc mừng nàng.