Lục Dĩ Ngưng thật sự nghi ngờ Đường Mộ Bạch bị ai đó hack tài khoản.
Thế nhưng nói theo cách này hình như cũng không đúng lắm, dù sao thì hẳn là cũng chẳng có tên trộm nào sau khi trộm tài khoản xong không đi lừa tiền mà lại chạy đến quấy rối cô như thế này, Lục Dĩ Ngưng chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời không trả lời anh.
Sau vài phút chờ đợi, đầu bên kia không có động tĩnh gì hết.
Ngay khi Lục Dĩ Ngưng cho rằng anh thật sự bị hack tài khoản và tên khốn nạn ở đầu bên kia lúc này có lẽ đã đi quấy rối người khác rồi thì trên màn hình bất chợt nhảy ra một tin nhắn: 【Sao không nói gì?】
Lục Dĩ Ngưng: 【Anh là ai?】
Đường Mộ Bạch: 【?】
Vài giây sau, anh lại gửi đến mấy chữ: 【Bạn trai em.】
Càng nghe càng thấy có vẻ giống như đã bị hack mất tài khoản bởi vì ngay cả chủ nhân của tài khoản bị mất trộm này là ai mà còn không biết, vậy nên mới không dám nói ra tên đầy đủ.
Trong khi đợi máy tính khởi động lại, Lục Dĩ Ngưng có chút nhàm chán nên tâm tư trêu đùa chợt nổi lên, cô liền dứt khoát nói tiếp theo chủ đề này: 【Chính chủ à?】
【Ừ.】
【Thế anh gửi một tin nhắn thoại cho em nghe thử xem nào.】
【Gửi cái gì?】
Anh trả lời rất sảng khoái cứ như thể là chính chủ thật vậy.
Lục Dĩ Ngưng: 【Anh gọi một tiếng "bảo bối" thử xem nào.】
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, đầu bên kia trầm mặc một hồi lâu, hoàn toàn không có động tĩnh gì cứ như là bị mất điện mất mạng rồi vậy.
Lục Dĩ Ngưng nhướng mày, vô vị.
Đúng lúc này máy tính khởi động thành công, cô cũng liền không nhìn chằm chằm vào điện thoại nữa, kéo ghế lại gần hơn một chút rồi mở phần mềm chỉnh sửa ảnh ra và bắt đầu làm việc.
Ở đầu bên kia điện thoại, Đường Mộ Bạch cũng cảm thấy Lục Dĩ Ngưng hôm nay hơi khác thường.
Mấy ngày nay, cô tựa như tức giận vì khi ở Tây An bị anh lừa vào bẫy nên mỗi lần anh gửi tin nhắn đến, cô đều phớt lờ hoặc là hoàn toàn không trả lời lại.
Hôm nay lại bất thường đến lạ.
Kêu anh gọi "bảo bối" không phải chuyện khó gì, mặc dù Đường Mộ Bạch chưa từng gọi người khác như vậy nhưng cũng không đến mức không thể làm được, thế nhưng đây là dưới tình huống không có ai ở xung quanh.
Sáng hôm nay không có ca phẫu thuật nào, thậm chí lúc này các bác sĩ cũng đều đã kiểm tra xong phòng bệnh, cho nên mặc dù trong phòng làm việc rất yên tĩnh nhưng lại có khá nhiều người, lớn tuổi hơn một chút có, trẻ tuổi cũng có hai người.
Có lẽ cũng chẳng mấy khi nhìn thấy anh làm việc riêng trong giờ làm việc nên mỗi lần gặp đều cảm thấy rất mới lạ, hai nữ bác sĩ trẻ tuổi kia đã nhìn anh vài phút rồi, Đường Mộ Bạch nhấc mi mắt liếc qua hai người họ một cái, hai người đó liền thu hồi ánh mắt ngay lập tức.
Ban đầu vốn dĩ còn không sao nhưng sau việc này, Đường Mộ Bạch liền hoàn toàn không thể gọi nổi.
Anh nhìn chằm chằm vào câu nói kia của Lục Dĩ Ngưng một hồi lâu, mãi đến khi màn hình tối đi, anh lại nhanh chóng ấn bật sáng, sau khi lặp đi lặp lại vài lần như thế, anh cũng chẳng quan tâm có ai đang nhìn mình nữa hay không, ấn giữ nút ghi âm rồi đưa điện thoại lại gần miệng, trầm thấp gọi một tiếng "bảo bối".
Nói xong chưa được vài giây, bác sĩ bàn kế bên liền ho khan kịch liệt như thể bị sặc.
Đường Mộ Bạch nhấc mi, biểu cảm vô cùng lãnh đạm liếc qua, bác sĩ kia ngay lập tức khoát tay: "Chưa nghe thấy gì, tôi chưa nghe thấy gì hết."
——
Lục Dĩ Ngưng vừa bắt đầu bận rộn liền ước chừng hai tiếng đồng hồ không động vào điện thoại.
Cô hết sức chăm chú nhìn vào màn hình máy tính đến mức không hề để ý điện thoại sáng lên, mãi đến khi chỉnh sửa xong một bức hình, cô mới vươn vai rồi lấy điện thoại qua xem.
Chỉ có một tin nhắn thoại đến từ Đường Mộ Bạch.
Hacker bây giờ đều kiêu ngạo mất não như vậy à, bảo gửi tin nhắn thoại liền gửi tin nhắn thoại luôn sao?
Lục Dĩ Ngưng tựa lưng vào ghế, mở khóa màn hình xong cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp mở ghi âm, chế độ nghe không biết bị cô chuyển thành loa ngoài từ lúc nào, vừa ấn vào liền có một giọng nam truyền ra: "Bảo bối."
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, nhưng hình như lại không giống với cách Đường Mộ Bạch nói chuyện thường ngày cho lắm.
Bởi vì cố ý hạ thấp giọng và thả nhẹ âm cuối giống như một tên trộm nên nghe có vẻ gợi cảm và mê hoặc hơn vài phần.
Cứ như là ghé vào bên tai cô rồi nói hai chữ này vậy, thậm chí Lục Dĩ Ngưng còn có thể thực sự cảm giác được có hơi nóng phả lên vành tai cô, vừa muốn sờ lên tai theo bản năng thì có một giọng nói chợt vang lên: "Bảo bối?"
Tổ trưởng không biết tiến vào từ bao giờ rồi ghé sát lại bên cạnh cô, "Ai gọi em thế?"
Nhân duyên của Lục Dĩ Ngưng trong văn phòng rất tốt, tổ trưởng cũng rất quý cô.
Cô gái nhỏ không tranh không giành, lúc làm việc thì nghiêm túc mà hiệu quả cũng rất cao, điều quan trọng nhất là dáng dấp xinh đẹp, lại còn thích cười, khiến ai nhìn vào cũng đều cảm thấy vui vẻ.
Tổ trưởng cũng không nhìn trộm màn hình điện thoại của cô mà nhanh chóng đứng thẳng lên: "Dĩ Ngưng, dạo này em hơi bị khác thường đấy nhé."
Âm thanh của tin nhắn thoại phát ra vừa rồi rõ ràng không hề nhỏ nên vài đồng nghiệp trong văn phòng cũng đều đang nhìn về phía bên này.
Tổ trưởng: "Có bạn trai rồi đúng không?"
Khóe miệng Lục Dĩ Ngưng giật giật, vài giây sau, cô mới đáp lại: "Không có ạ."
"Vậy người gọi em là bảo bối là ai thế?"
"......"
"Không trả lời được đúng không?"
Hôm nay là thứ hai, không có quá nhiều việc nên tổ trưởng liền dứt khoát kéo một chiếc ghế lại rồi ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện với cô: "Có một người bạn trai có giọng nói dễ nghe như vậy, cũng không cần thiết phải giấu giấu giếm giếm thế đâu, làm gì có ai tranh giành với em đâu chứ."
Mang tai Lục Dĩ Ngưng nóng lên, không trả lời.
Tổ trưởng vẫn đang gài bẫy cô: "Cho nên bạn trai của em là ai thế?"
Dừng lại khoảng chừng vài giây, chị lại tựa như chợt nhớ ra điều gì, "Không phải là người lần trước bị lọt vào ống kính đấy chứ?"
Lục Dĩ Ngưng vuốt tóc, cảm thấy mình có trả lời thế nào cũng đều không ổn.
Cô cũng không chắc mình và Đường Mộ Bạch như bây giờ có được tính là đã ở bên nhau rồi hay không, hai người chưa từng chính thức xác nhận, nhưng lại tựa như có một sự ngầm hiểu chung nào đó.
Lục Dĩ Ngưng dứt khoát bỏ điện thoại sang một bên rồi chuyển tầm nhìn về phía máy tính, "Tổ trưởng, chúng ta không nên tán gẫu trong giờ làm việc."
Tổ trưởng: "......"
Sao làm cứ như Lục Dĩ Ngưng mới là tổ trưởng vậy, lá gan của cô nhóc này bây giờ càng ngày càng lớn hơn rồi, nhưng tính tình chị rất tốt, hơn nữa khi đối diện với một khuôn mặt mềm mại khiến người khác yêu thích như thế này chị cũng không hề tức giận chút nào, "Được, vậy thì tan làm rồi lại nói."
Sau khi nói xong, tổ trưởng lại đi một vòng quanh văn phòng rồi cuối cùng mới đóng cửa đi ra ngoài.
Lục Dĩ Ngưng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ mới lại nhìn điện thoại, cô hoàn toàn không dám mở tin nhắn thoại kia lên nữa, trực tiếp gõ một dòng chữ rồi gửi đi: 【Thực sự là chính chủ à? 】
Đường Mộ Bạch trả lời rất nhanh, 【Muốn video call gọi lại một lần nữa không?】
【Không cần.】
Lục Dĩ Ngưng đã tin tưởng rồi, tiếng "bảo bối" vừa rồi, ngoại trừ Đường Mộ Bạch ra thì căn bản không còn ai có thể gọi được.
Đường Mộ Bạch lại hỏi: 【Size giày bao nhiêu, số đo ba vòng bao nhiêu?】
Lục Dĩ Ngưng: 【?】
Đường Mộ Bạch: 【Bao nhiêu?】
Có lẽ anh đã lười chẳng muốn lặp lại nữa, Lục Dĩ Ngưng bị câu nói có phần lộ liễu của anh làm cho toàn thân đều không ổn, da đầu cô tê dại, không trả lời anh.
Đường Mộ Bạch: 【Mua dép đi trong nhà và đồ ngủ.】
Lục Dĩ Ngưng nín thở: 【Để làm gì?】
Tốc độ đánh chữ của cô rất nhanh, gõ hai ba lần rồi nhanh chóng gửi đi một câu: 【Em có dép đi trong nhà và đồ ngủ rồi, không cần anh phải mua.】
【Mẹ anh muốn mua.】
【?】
Chuyện này sao lại liên quan đến mẹ anh?
Đường Mộ Bạch: 【Mẹ anh biết chúng ta đã ở bên nhau nên muốn chuẩn bị dép đi trong nhà và đồ ngủ để ở nhà cho em.】
Lục Dĩ Ngưng:
Cô đã đồng ý làm lành lúc nào rồi à?
Lục Dĩ Ngưng: 【Em đồng ý ở bên anh khi nào?】
【Em cũng đã bảo anh gọi em là bảo bối rồi đấy thôi.】
Đường Mộ Bạch: 【Anh chỉ gọi bạn gái mình là bảo bối thôi.】
【Vậy nên số đo ba vòng là bao nhiêu?】
----------------------------------------------------
Nhiềudeadline quá (╥﹏╥)