Điều kiện của Đường Mộ Bạch rất tốt, không những có ngoại hình ưa nhìn, lại còn có khí chất vô cùng nổi bật giữa đám đông, cho nên anh căn bản không cần cố ý ăn mặc chải chuốt cũng đã đủ để thu hút ánh nhìn của rất nhiều cô gái.
Mà cũng bởi vì lần này anh rất chú ý đến vấn đề này, ngay cả góc độ của mỗi một sợi tóc cũng tựa như đã được trải qua tính toán kỹ càng, khiến cho số người chú ý đến anh lại càng không cần phải nói tới.
Đường Mộ Bạch cũng đã quen thuộc với những ánh mắt như vậy từ lâu, đi đường đều có thể mặt không biểu tình, lòng không gợn sóng, thế nhưng không hiểu hôm nay bị làm sao mà trong lòng anh lại có một loại cảm giác hưng phấn khó tả.
Thế nhưng cảm giác hưng phấn này kéo dài không lâu, chính vào ngay khoảnh khắc anh mở cửa ra liền lập tức biến mất không một dấu vết.
Đường Mộ Bạch nhìn hai người nhiều thêm trong phòng bao là Tạ Khôn và Khương Nại, ngay cả khóe miệng đang giương lên cũng đều trĩu xuống.
Chuyện này được Lục Dĩ Ngưng tiến hành trong bí mật vậy nên không ai trong ba người của hai bên được biết trước tình hình.
Cửa vừa mở ra, ngay cả Tạ Khôn và Khương Nại cũng đều kinh ngạc, Tạ Khôn là người phản ứng lại đầu tiên, anh vốn đang lấy một miếng bánh ngọt chuẩn bị đưa vào miệng, khi nhìn thấy người đi vào miệng liền há to ra, miếng bánh kia liền như vậy lăn xuống từ trong miệng, "Bộp" một tiếng rơi xuống bàn.
Anh dùng lực nuốt một ngụm nước bọt rồi mới kinh ngạc hỏi: "Tiểu Bạch, sao cậu cũng đến đây?"
Nói rồi nhìn sang Khương Nại, anh giơ tay chỉ Đường Mộ Bạch rồi lại chỉ vào chính mình: "Em như này là gom hai đối tượng xem mắt lại gặp một thể đấy à?"
Dù sao Khương Nại cũng là bác sĩ, Tạ Khôn biết bình thường lượng thời gian cô có thể dành ra để đi xem mắt vô cùng ít, hơn nữa mấy năm nay Đường Mộ Bạch quả thật cũng thường xuyên bị sắp xếp đi xem mắt, vậy nên anh mới tự nhiên mà nghĩ theo hướng này.
Suy cho cùng cũng là để tiết kiệm thời gian, một lần đến bốn năm người Tạ Khôn cũng có thể chấp nhận được, huống hồ chỉ là đến một người như vậy.
Nhưng nếu người đến là một người quen thì lại là chuyện khác.
Lần xem mắt này còn chưa bắt đầu Tạ Khôn cũng đã đoán trước được kết quả.
Anh và Khương Nại đã quen biết từ trước, quen nhau lâu như vậy nhưng cũng chưa từng có một chút cảm giác điện giật nào, vốn cũng chỉ vì nể mặt trưởng bối nên mới đến gặp nhau một lần, có thể thành công hay không trong lòng anh cũng tự biết, Đường Mộ Bạch vừa đến, anh ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Vậy là có lí do để trả lời bác gái đã giới thiệu đối tượng cho anh rồi, Tạ Khôn nghĩ thầm.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, anh còn chưa kịp cười ra tiếng thì đã nghe thấy Khương Nại trả lời cùng giọng điệu ngạc nhiên: "Đâu có đâu, em chỉ có một đối tượng xem mắt là anh thôi."
Ba người không hiểu chuyện gì liếc nhìn nhau một cái rồi đồng thời nhìn về phía Lục Dĩ Ngưng.
Lục Dĩ Ngưng đang ngồi trong góc cạnh tường, vốn dĩ cô đã tính toán rất tốt, nhưng khoảnh khắc khi thật sự nhìn thấy Đường Mộ Bạch mở cửa bước vào, cô trái lại cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.
Không phải là lương tâm cắn rứt, cũng không có sợ hãi khẩn trương, chỉ là có một chút khó chịu mà không hiểu tại sao.
Lục Dĩ Ngưng tự rót cho mình một chén trà rồi chậm rãi uống cạn, đợi đến khi cổ họng đã nhuận hơn chút, cô mới ngước mắt: "Ngạc nhiên không?"
"......"
Ba người đều im lặng, không một ai đáp lại.
Thực ra hai nhân vật chính xem mắt cũng không cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì vốn dĩ cũng đã biết lần xem mắt này đã định trước là sẽ thất bại, cho nên ban đầu cũng không ôm một chút hi vọng nào, nhiều thêm một người hay ít đi một người cũng chẳng quan trọng.
Có thêm hai người ngoài cuộc, ngược lại hai người bọn họ cũng sẽ không cảm thấy bầu không khí gượng gạo nữa.
Nhưng Đường Mộ Bạch thì khác, anh hoàn toàn không nghĩ đến Lục Dĩ Ngưng sẽ làm ra chuyện như vậy, từ khi bước vào vẫn luôn bày ra vẻ mặt vô cảm, chỉ những lúc nhìn Lục Dĩ Ngưng, trong mắt mới có thêm nửa phần cảm xúc tựa như ai oán.
Lần đầu tiên Lục Dĩ Ngưng đụng phải ánh mắt của anh còn cho rằng mình đã nhìn nhầm.
Mãi lúc sau có lần thứ hai rồi lần thứ ba, Lục Dĩ Ngưng mới có thể xác định được, cô có lẽ đã biết Đường Mộ Bạch đang u oán cái gì rồi, nhưng lúc này giả ngu thì có vẻ thoải mái hơn, vậy nên cô liền cố gắng hết sức tránh né ánh mắt người kia, cầm thực đơn lên rồi giúp mọi người gọi món.
Đi xem mắt với người quen dù ít dù nhiều cũng sẽ có chút lúng túng, Tạ Khôn cũng nói ít hơn bình thường rất nhiều, là một đương sự thế nhưng anh lại nói chuyện với Lục Dĩ Ngưng nhiều nhất, mở miệng ra là lại một tiếng "Tiểu học muội".
Lục Dĩ Ngưng cũng khách khí đáp lại, chỉ có điều sau mỗi lần trả lời một câu liền có thể nhìn thấy nỗi u oán trong ánh mắt người đàn ông nào đó ở đối diện nhiều thêm một phần.
Có lẽ anh không biết rằng cảm xúc của mình thể hiện ra bên ngoài rất rõ ràng, cho nên hoàn toàn coi Tạ Khôn như không khí, đưa mắt nhìn qua tựa như bên cạnh không có một ai.
Tuy Tạ Khôn thần kinh thô nhưng cũng không thể chịu đựng được ánh mắt giết người của anh, anh ta kéo dịch ghế lại gần Đường Mộ Bạch: "Tiểu Bạch, có ai mượn tiền cậu chưa trả à?"
Đường Mộ Bạch không nhìn anh: "Không có."
"Vậy thì... Hôm nay lại có người nhà bệnh nhân sờ vào tay cậu à?"
Giọng nói của anh không lớn không nhỏ, cũng không cố ý đè nén âm thanh của mình, Lục Dĩ Ngưng vốn dĩ đang uống nước, vừa nghe thấy câu này của anh hô hấp liền ngừng lại, nước nghẹn ở trong cổ họng, sau đó đương nhiên là —— bị sặc.
Bình thường Lục Dĩ Ngưng ăn cơm đều ăn chậm nhai kỹ, ở nhà lúc ăn cơm lại không có ai nói chuyện, cho nên rất ít khi gặp phải tình huống như vậy, lần này cô lại còn đột nhiên bị sặc, cho dù có dùng tốc độ nhanh nhất che miệng lại nghiêng đầu đi thì vẫn sẽ có vài giọt nước trà bắn đến cổ tay chiếc áo sơ mi trắng mà Đường Mộ Bạch đã mất công lựa chọn cả nửa ngày.
"......"
Lục Dĩ Ngưng cảm giác Đường Mộ Bạch sắp phát điên rồi.
Cô cong người cúi xuống ho dữ dội, cổ họng, lỗ mũi và phổi đều có chút khó chịu, Khương Nại ở bên cạnh sửng sốt, vội vàng nghiêng người tới nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô: "Ngưng Ngưng, cậu không sao chứ?"
Lục Dĩ Ngưng ho khan ước chừng khoảng hai ba phút, ho đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng lên, lúc này cô mới có thể hô hấp bình thường lại, cô thở ra một hơi rồi dựa vào lưng ghế, không còn đụng đến chén trà căn nguyên của mọi tội ác kia nữa.
Đường Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô phản ứng dữ dội như vậy, lúc này dường như đã ho đến không còn sức lực, toàn thân thoạt nhìn nhu thuận hơn rất nhiều, tâm trạng u ám cả nửa ngày của anh bỗng nhiên trở nên tươi sáng hơn, khóe môi khẽ cong, cười như không cười: "Em kích động cái gì?"
Lục Dĩ Ngưng ngước mi, nhẹ trừng anh một cái, không nói gì.
Khương Nại vẫn chưa yên tâm lắm, "Ổn hơn chút nào chưa?"
Lục Dĩ Ngưng gật đầu, rồi liền nghe thấy cô ấy hỏi tiếp một câu: "Thế rồi cậu đang kích động cái gì?"
"... Chỉ là đột nhiên nghĩ đến một truyện cười thôi."
Khương Nại "Ồ" một tiếng, cũng không nghĩ sâu hơn nữa, ấn chuông nhắc nhở nhân viên phục vụ mau chóng mang đồ ăn lên, Lục Dĩ Ngưng cứ nghĩ rằng chuyện này liền có thể cho qua như vậy, kết quả Khương Nại vừa nói dứt lời, Đường Mộ Bạch liền hỏi: "Truyện cười gì?"
Lục Dĩ Ngưng: "......"
Sao trước giờ cô không phát hiện ra lòng hiếu kỳ của anh lại lớn đến như vậy nhỉ?
Khóe miệng Lục Dĩ Ngưng giật giật, ánh mắt trừng anh cố tình trở nên hung dữ hơn rất nhiều.
Nhưng mà cũng chỉ có cô cho rằng là hung dữ, trong mắt Đường Mộ Bạch, nhìn thế nào cũng chỉ giống như đang làm nũng sau khi giận dỗi.
Cũng giống như Lục Dĩ Ngưng trước đây chưa từng nhìn thấy một Đường Mộ Bạch như vậy, Đường Mộ Bạch từ trước đến nay cũng chưa từng nhìn thấy một Lục Dĩ Ngưng như vậy bao giờ.
Lúc này anh mới muộn màng ý thức được rằng anh đã bỏ qua quá nhiều cảm xúc nhỏ nhặt khiến người khác rung động từ cô.
Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn không chú ý tới sự thay đổi trong cảm xúc của anh, cả ba người đều đang nhìn cô, cô chỉ có thể vào trình duyệt search ra một câu chuyện cười, trong lúc đợi đồ ăn lên liền bất chấp kể: "Một bà già không biết chữ nhưng rất thích nghe radio, hằng ngày đều nhất định phải nghe dự báo thời tiết. Một hôm trong bữa cơm bà hỏi mọi người: "Tôi có câu hỏi muốn hỏi mọi người, mọi người có biết khu vực cục bộ ở chỗ nào không? Ở nơi mà hầu như ngày nào cũng có mưa.""
So với nói cô đang kể chuyện cười, thà rằng nói cô đang đọc truyện cười thì đúng hơn.
Giọng nói Lục Dĩ Ngưng rất nghiêm túc giống như một học sinh tiểu học đang đọc bài khóa vậy, đọc xong còn phải hỏi thăm cảm nhận của người nghe: "Không buồn cười à?"
"......"
Đối với ba người trưởng thành mà nói, câu chuyện cười này hiển nhiên là rất nhạt nhẽo và vô vị.
Thế nhưng sau vài giây im lặng, mấy người vẫn rất phối hợp cười giả tạo vài tiếng, Khương Nại và Tạ Khôn thì vẫn ổn, diễn cái gì cũng giống y như thật, mấu chốt là Đường Mộ Bạch, anh cong môi nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô một lúc lâu, giọng nói không hề dao động: "Buồn cười."
Lục Dĩ Ngưng không nói gì nữa.
Suy cho cùng cũng là một nhà hàng lớn, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên rất nhanh.
Quá trình dùng bữa ngược lại cũng khá thoải mái và nhanh chóng, hơn tám giờ tối, một nhóm bốn người đều đã ăn uống no nê ra khỏi nhà hàng.
Dù sao Tạ Khôn và Khương Nại cũng là đối tượng xem mắt của nhau, bất kể có thành công hay không thì cũng vẫn phải làm ra vẻ một chút, vừa đi ra được vài bước, Tạ Khôn đã chủ động nói: "Anh đưa em về nhà nhé?"
Lời này là nói với Khương Nại.
Lục Dĩ Ngưng cũng không có ý định chen chân vào, đưa tay ra dấu ok với Khương Nại, "Hai người về trước đi, tớ gọi xe về là được."
Tạ Khôn liếc nhìn Đường Mộ Bạch, "Tiểu Bạch có đi xe không?"
"Có."
Tạ Khôn thở phào nhẹ nhõm, nhướng mày, ra dáng anh em tốt khoác tay lên vai Đường Mộ Bạch, "Vậy cậu đưa học muội về nhà nhé?"
Tuy rằng Tạ Khôn vẫn giữ quan điểm cũ, hai người theo đuổi Lục Dĩ Ngưng là Đường Mộ Bạch và Trần Kế đều là bạn của anh, có điều bạn bè thì cũng có sự khác biệt thân và sơ, xa và gần, huống hồ địa vị hai người này trong lòng nữ chính còn không giống nhau, một người là mới quen biết, còn một người là ánh trăng sáng học trưởng trước kia đã yêu thầm nhiều năm, có thể tưởng tượng được ai sẽ là người giành chiến thắng trong trận chiến này.
Tạ Khôn vô cùng hài lòng, thu lại cánh tay của mình: "Vậy bọn tôi đi trước đây."
Dứt lời căn bản không đợi Lục Dĩ Ngưng kịp nói gì, anh đã dùng tốc độ nhanh nhất kéo Khương Nại rời khỏi hiện trường.
Hai người họ đi cực nhanh, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở ven đường.
Đường Mộ Bạch nhướng mày, "Anh đưa em về."
Lục Dĩ Ngưng bẻ ngón tay, không từ chối, cô thành thành thật thật đi theo sau lưng Đường Mộ Bạch, trong đầu vẫn đang tái hiện lại vẻ mặt của ba người này khi cô đọc truyện cười lạnh lúc nãy, không hiểu sao cô lại thấy hơi buồn cười, hiếm khi chủ động hỏi anh: "Vừa rồi em ngu ngốc lắm đúng không?"
"Đâu có," bước chân Đường Mộ Bạch dừng lại, quay đầu sang rũ mi nhìn cô, ánh mắt rất dịu dàng, vẻ mặt nghiêm túc, "Rất dễ thương."
--------------------------------------------
Giãn cách xã hội phải ở nhà hoàiiiiii ? chòi oi tui sắp trầm cảm luôn rồi ?