Lam Tranh đưa tay lau khóe miệng, đau quá, e là mấy ngày này ăn uống cũng khó khăn rồi. Hắn nhìn Vũ Lâu, thấy nàng đang nhìn hắn chăm chăm. Nhất định nàng cũng rất hối hận, không ngờ lại xuống tay mạnh thế đây mà. Tần Vũ Lâu, giờ cô mau mau mà giải thích đi, mau mau làm ta vui vẻ, ta sẽ tha thứ cho cô.
“Đáng đời!” Nàng nghiến răng phun ra hai chữ.
Đáng đời? Đây là cảm nhận của cô à? Lam Tranh có chút bất ngờ: “Ngươi nói gì?”
“Ta nói là đáng đời! Còn dám chọc ta nữa, ta sẽ mạnh tay hơn đó!” Ngữ khí của nàng rất ác liệt, là tiếng nói từ trong đáy lòng nàng.
Lam Tranh không có tâm tình mà trêu chọc nữa, không vui gì cả: “Không có lần sau.” Nói xong, hắn bình tĩnh nhặt quần áo đêm qua cởi ra vứt trên đất, mặc vào, không thèm nhìn đến Vũ Lâu nữa.
Vũ Lâu thấy thái độ kỳ quái của hắn, cứ nghĩ hắn sẽ ầm ĩ bắt nàng nhận lỗi, không ngờ chỉ có một câu trầm thấp: “Không có lần sau”, rồi yên lặng như vậy.
Quên đi, kệ hắn, tốt nhất là như thế, nếu hắn lại làm ầm lên, thật không biết nên giải quyết thế nào. Hai người im lặng mặc y phục chỉnh tề, không nhìn đến đối phương nữa. Vũ Lâu đi trước vài bước, lại quay đầu xem Lam Tranh có đuổi kịp không, Lam Tranh thấy nàng quay lại nhìn mình, lạnh mặt hỏi: “Nhìn gì mà nhìn?”
Ai thèm nhìn ngươi! Vũ Lâu mặc kệ hắn, mở cửa đi ra ngoài. Lưu Hi và thị vệ đứng bên ngoài thấy Vương phi đi ra, lập tức tiến đến đón. Vũ Lâu đẩy bọn họ ra, vội vàng đi xuống lầu. Đến khi Lam Tranh đi ra sau, Lưu Hi không kìm được hỏi: “Vương phi làm sao…”
“Không cần để ý đến nàng.”
Nữ nhân đáng chết, dám đánh hắn, Độc Cô Lam Tranh hắn chẳng lẽ lại không rời được nàng hay sao.
Lam Tranh trực tiếp quay về Vương phủ, nghe tin Vũ Lâu còn chưa về. Chắc là nàng đã về Tần phủ rồi. Hắn chờ đến tối mịt cũng không thấy nàng về, trong lòng càng ấm ức, tốt nhất là đừng về nữa.
Ngày đầu tiên không có Vũ Lâu, hắn nhớ nàng.
Ngày thứ hai không có Vũ Lâu, hắn nhớ nàng, nhớ nàng.
Ngày thứ ba không có Vũ Lâu, hắn nhớ nàng, nhớ nàng, nhớ nàng.
………
Ngày thứ hai mươi tám không có Vũ Lâu…
Quen rồi‼!
Vài ngày đầu còn khó chịu, không quen việc không có ai bên cạnh ầm ĩ, nhưng vừa nghĩ tới thái độ xấu xa của nàng đối với hắn, lòng hắn cũng lạnh dần đi.
Ai thiếu ai thì không sống được chứ?
***************
“Vương phi đã về rồi —-”
Sáng sớm, thị vệ Huệ vương phủ còn đang ngái ngủ mở cửa ra, chợt thấy Vương phi bỏ đi hơn một tháng xuất hiện, nhất thời tỉnh táo, xoay người hô lớn.
Tiếng thông báo cực kỳ không trang trọng, chỉ như ngầm nói, mau đến mà xem này, Vương phi tự quay lại rồi, đến xem náo nhiệt đi.
Tần Vũ Lâu không để ý nhiều như vậy, lập tức nhập phủ, đi về phía tẩm điện. Trên danh nghĩa nàng vẫn là Vương phi, từ trên xuống dưới vương phủ đều biết Vương phi biết võ công, không ai dám ngăn lại. Vì thế, nàng đẩy cửa ra đi vào, nàng đã đoán trước giờ này Độc Cô Lam Tranh hẳn vẫn còn đang ngủ.
Quả không sai, hắn nghe tiếng động, vén màn lên hỏi: “Là ai?”
Thị nữ khϊế͙p͙ sợ nhìn Vũ Lâu, nhỏ giọng báo: “Là Vương phi ạ.”
Lúc này Vũ Lâu đã đi đến gần. Nàng quay về để giải thích, ngày đó ầm ĩ với hắn ở Ca Phỉ Lâu, hắn trực tiếp quay về Vương phủ, ngay cả cơ hội ân hận hắn cũng không cho nàng. Nàng cũng từng nghĩ muốn về, nhưng nghĩ đến hành vi hắn làm lúc đó lại không chịu được.
Một tháng nàng ở lại Tần phủ cũng không bình yên, mỗi ngày mẫu thân đều lải nhải bắt nàng quay về giải thích, nhưng Vũ Lâu bỏ ngoài tai, đến khi đầu hạ hoa nở rộ, nàng không cứng đầu được nữa mới quay về.
Lam Tranh nghe thấy báo là Vũ Lâu về, lập tức tỉnh ngủ: “Sao ngươi quay về?”
Vũ Lâu cố gắng nặn ra nụ cười dịu dàng tự nhiên nhất, nàng vén màn giúp hắn: “…… Ta quay về để……” Nhìn thấy tình cảnh trong màn, nàng không cười nổi nữa.
Trên giường còn có thêm một nữ tử đang ngủ, đang lười biếng đưa tay che ánh nắng hắt từ ngoài màn vào: “Vương gia… là ai vậy……”
Tim Vũ Lâu đau nhói như bị ai đâm một dao, mắt cay xè, nàng nhìn Lam Tranh: “Đây……”
“Ngươi không có ở đây, thì có người khác làm ấm giường thôi.” Hắn nhếch miệng, ra vẻ không sao cả nói.
Thì ra nàng chỉ là vật làm ấm giường, mà giờ còn là người đã bị thay thế nữa.
Lam Tranh cố tình làm ra vẻ còn buồn ngủ, chầm chậm nói: “Ngươi quay về làm gì?”
“Ta…… ta……” Vũ Lâu thở hắt ra một tiếng, rồi trưng ra một nụ cười tươi động lòng người: “Ta về lấy bình tuyết hứng trên sen trắng Thiên Sơn.”
“Tuyết hứng trên sen trắng Thiên Sơn?”
“Ừ, là một trong của hồi môn của ta, vẫn chôn giữa vườn mai trong phủ, ta muốn tặng cho Tấn vương điện hạ, đa tạ hắn lần trước nhường ta, để ta thắng, giảm thời hạn sung quân cho ca ca ta.”
Lam Tranh hừ nhẹ: “Sao ta không biết ngươi có hồi môn này.”
“Vậy giờ ngài biết rồi đấy.” Vũ Lâu cười buông màn xuống: “Không quấy rầy ngài nữa.” Nói rồi xoay người đi.
“Tần Vũ Lâu —-”
“Vương gia có chuyện gì?”
Nàng gọi hắn là Vương gia, muốn giữ khoảng cách với hắn sao?
“Ta………”
“Muốn cùng đến gặp Tấn vương điện hạ à?” Xưa nay hắn đều quấn quít lấy nàng, dù thế nào cũng phải đòi đi cùng bằng được.
“Thay ta vấn an Cửu ca.”
“Nhất định rồi.” Vũ Lâu hạ thấp người hành lễ rồi quay người đi ra ngoài.
“Vũ Lâu………”
“Có chuyện gì nữa không?”
Hắn phải thừa nhận, hắn tình nguyện nghe nàng hò hét, thậm chí tát hắn một cái, còn hơn nàng cười tươi như hoa thế này.
“Ngươi đưa đồ cho Cửu ca xong, rồi về đâu?” Nhà mẹ đẻ hay vương phủ?
“Vương gia mong ta về đâu?” Nàng không dám nhìn hắn.
Lam Tranh cứng đầu không chịu thua: “Tự ngươi suy nghĩ đi, tùy ngươi muốn làm thế nào thì làm.”
“Vâng.”
Chờ Vũ Lâu đi ra ngoài, Lam Tranh đẩy nữ tử bên cạnh ra, lạnh nhạt nói: “Ngươi đi được rồi đấy.”
Nàng kia đang nửa tỉnh nửa mê, không rõ chuyện gì: “Sao vậy Vương gia?”
“Cút.”
Nàng ta thấy Vương gia nổi giận, lập tức ngồi dậy, mặc quần áo xuống giường chạy ra ngoài. Lam Tranh ấm ức, hét ầm lên: “Lưu Hi — ngươi lăn ra đây cho bản Vương.”
Lưu Hi hầu ngoài cửa vừa thấy nữ nhân thị tẩm đêm qua chạy ra, lại nghe tiếng Vương gia giận dữ gọi mình, chạy vội ba bước thành hai, quỳ xuống dập đầu: “Vương gia, người gọi nô tài……”
“Vũ Lâu muốn vào, sao ngươi không ngăn lại?”
“Nô tài không dám mà.” Hắn ăn ngay nói thật.
Lam Tranh cũng hiều được điều này, nhưng vẫn không kìm được giận: “Ngươi canh ở cửa phủ cho ta, khi nào Vũ Lâu quay lại, thì tiến vào thông báo, nếu không, ngươi canh cửa phủ cả đời đi! Còn ngẩn ra đấy à, đi mau‼!”
“Dạ dạ, vâng.”
Lưu Hi hoang mang bối rối, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Hắn đứng ngoài cửa phủ ngóng ngóng trông trông, tìm hình bóng Vương phi đến mòn con mắt. Nhưng mệnh của hắn cũng thật không tốt, buổi chiều bắt đầu có mưa nhỏ, đến nửa đêm cũng chưa tạnh.
Mà Vương Phi… cả đêm cũng không về.