Nghề Vương Phi

Chương 63: Ân ân ái ái

Phương Lâm có đôi mắt hồ ly nhỏ dài giống ca ca hắn, kể cả có đang dự tang lễ thì nhìn cũng vẫn như đang cười. Lúc này cũng thế, nếu không phải Tần Vũ Lâu đã biết hắn, thì đến tám phần là sẽ đá bay hắn đi vì nghĩ là hắn đang cười nhạo nàng.


Vóc dáng Phương Lâm cao gầy, cái eo thon nhỏ khiến Vũ Lâu còn phải ghen tị. Hắn híp mắt nhìn Vũ Lâu một lúc rồi nói: “Vết thương đó, có thể chữa được.”
Vũ Lâu mừng rỡ: “Thật à?”
Phương Lâm gật gật đầu: “Nhưng mà dược thì rất khó tìm.”


“Phương đại phu, ngài cần gì thì cứ nói.” Tấn vương lên tiếng, bất kể là cái gì, chỉ cần trên đời này có, nhất định phải tìm được cho nàng.


“Máu rồng.” Phương Lâm vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng. Lam Tranh cười hì hì nói: “Ngớ ngẩn thật, trên đời này làm gì có rồng, ta nghe còn biết là ngươi nói bừa.” Mặt Độc Cô Diệp Thành nghiêm lại, hắn biết thứ mà Phương Lâm ám chỉ là cái gì: “Ngươi nói là Hoàng thượng…?”


“Của Thái tử cũng được.”
Độc Cô Diệp Thành gượng gạo cười nói: “Bệnh tình của Thái tử, Phương đại phu chắc cũng đã nghe rồi.” Lấy máu của hắn à? Chỉ sợ chưa cần động tay, hắn đã chết mất rồi.


Hồ ly Phương Lâm quét đôi mắt hẹp lên người Lam Tranh, gật đầu cười nói: “Vậy ta lui thêm một bước nữa, Hoàng tử con của chính thê cũng coi như được đi.”


Trong lòng Lam Tranh hoảng hốt, không biết Phương Lâm đang mưu tính gì, không thể ngoại trừ trường hợp hắn ta nhân cơ hội bày ra quỷ kế hại hắn: “… Thuốc dẫn không phải là máu rồng thực sự cũng có hiệu quả sao?”


Độc Cô Diệp Thành thấy Thập đệ lộ ra vẻ mặt khó xử, vội tranh lấy cơ hội có thể thể hiện mình này: “Dù bản Vương không phải là con của Hoàng hậu, nhưng mẫu phi của bản Vương lại là muội muội ruột thịt của Hoàng hậu, không biết có được không?”


Đây là lần đầu tiên Vũ Lâu biết đến mối quan hệ giữa Tấn vương và Lam Tranh, thì ra là gần gũi đến như thế.


Phương Lâm cốt là muốn làm khó Huệ vương, kẻ đã mang họa đến cho Vũ Lâu, nên lắc đầu liên tục: “Tuy Tấn vương có ý tốt, nhưng cái này không thể làm thay được.” Lại liếc về phía Lam Tranh dò hỏi: “Ý của điện hạ thế nào? Ngài có thể hiến chút máu để làm thuốc dẫn, cứu nương nương được không?”


Lam Tranh biết rõ đây là âm mưu của hắn, nhưng lại chỉ có thể nhắm mắt bước vào, nói: “Để cứu Vũ Lâu, muốn ta làm gì cũng được.” Đúng vậy, ta được, còn Độc Cô Diệp Thành ngươi thì không được. Hắn vỗ vỗ ngực: “Phải lấy bao nhiêu? Cứ lấy đi.”
“Một chậu…”


Nụ cười trên mặt Lam Tranh cứng lại.
“Một chậu… mà…” Phương Lâm nói tiếp.
Mặt Lam Tranh hơi giãn ra một chút.
“Phải lấy mười lần…” Phương Lâm nói nốt.
Mặt Lam Tranh lại đông cứng.
“Nhưng mà, nếu lấy lần đầu đã chữa khỏi, thì không cần phải lấy chín lần sau nữa.


Trong lòng Lam Tranh giận dữ mà không dám thể hiện ra, tên tiểu tử nhà ngươi dám đùa giỡn ta à‼!
Vũ Lâu không nhịn được, túm Phương Lâm sang một bên: “Ngươi có thể nói liền mạch được không hả? Không được bắt nạt hắn‼!”
Phương Lâm hừ giọng: “Ta giúp cô thử lòng hắn còn gì.”


“Không cần ngươi nhiều chuyện như thế.”
Phương Lâm chán nản lắc đầu: “Vâng, vâng, vậy thì mời Vương gia và nương nương ngày mai tới y quán của ta, lấy máu để ta chế thuốc.”
“Lấy máu, có thể chữa khỏi thật sao? Sao ta không biết có phương thuốc nào như thế?”


“Ta có bí quyết riêng, nương nương cũng không cần phải tìm hiểu kỹ làm gì, nếu tin ta, thì chữa trị, còn không tin, thì mời đi tìm người khác vậy.”


Tổ tiên Phương gia nhiều thế hệ hành nghề y, đều là những người lương thiện thật thà, lấy việc chế dược cứu người làm tôn chỉ, đâu ngờ đến đời con cháu lại sinh ra cái tên nghịch tử Phương Lâm này, bị đoạn tụ, nhìn thấy nam tử là mặt đơ ra, mười bốn tuổi đã học hết y thuật của tổ tiên, rời kinh thành đi phiêu bạt giang hồ mười năm, học về một đống bàng môn tà đạo. Tháng trước còn nghe thấy có người nhìn thấy hắn đào thi thể ở bãi tha ma nữa.


“Ta tạm tin ngươi.”
Phương Lâm nhún nhún vai: “Nếu vậy, mời hai người ngày mai đến y quán của ta để tiến hành chữa thương. Giờ ta còn có việc, xin cáo từ.” Không cần biết đối phương là ai, nếu không tin hắn, thì không cần phải nói nhiều.


Phương Lâm đi rồi, Vũ Lâu nhìn Lam Tranh, rồi lại nhìn Diệp Thành. Hai người họ quả không hổ danh là họ hàng gần, thực sự rất giống nhau. Nhưng điều mà nàng còn chưa biết đó là, hai người họ không chỉ có vẻ ngoài giống nhau, mà tính cách cũng cực kỳ giống, đều lấy nụ cười để che giấu những tính toán bên trong.


Độc Cô Diệp Thành nói: “Nếu Phương đại phu đã nói có thể chữa trị được thương thế của đệ muội, thì bản Vương yên tâm rồi.”


Lam Tranh cười lạnh trong lòng, liên quan gì đến ngươi chứ, ngươi cũng rảnh rỗi quản nhiều việc quá đấy. Nghĩ một chút, hắn liền nảy ra ý hay: “Đúng rồi, Vũ Lâu, tối hôm qua không phải ngươi rủ ta sinh con hay sao, đúng lúc Cửu ca đang ở đây, chúng ta hỏi huynh ấy đi.” Hắn dường như sợ thiên hạ không loạn, liền quay sang nói với Tấn vương: “Cửu ca, huynh có biết cách không?”


Vũ Lâu lao đến bịt miệng Lam Tranh, cười với Độc Cô Diệp Thành: “Lam Tranh nói linh tinh, để điện hạ chê cười rồi.” Nói rồi giận dữ nhìn Lam Tranh, uy hϊế͙p͙: “Ngươi im miệng lại cho ta, cấm nói lung tung.”


Câu nói này của Lam Tranh khiến Độc Cô Diệp Thành bị kích thích không nhẹ, cười khan nói: “Bản vương cũng nên cáo từ rồi, không quấy rầy phu thê nhà đệ nữa.” Lam Tranh kéo tay Vũ Lâu ra, ấm ức nói: “Cửu ca cái gì cũng biết mà, sao lại không được hỏi? Không thì để ta đi hỏi Ngũ ca vậy.”


Vũ Lâu tức giận dẫm vào chân hắn một cái: “Ta bảo ngươi im thì ngươi im đi.”
Độc Cô Diệp Thành cười nói: “Huệ vương phi dữ dằn như vậy, Thập đệ chắc cũng chịu khổ nhiều rồi.”
Chịu khổ gì chứ, ta thích thế đấy. Ngươi muốn còn không được.


Vẻ mặt Lam Tranh đau khổ: “Đúng vậy, Cửu ca, huynh thấy rồi đấy, nàng suốt ngày bắt nạt ta, tối hôm qua đã đồng ý sinh con cho ta, mà giờ nuốt lời không chịu làm.”


Rốt cuộc Độc Cô Diệp Thành cũng không chịu nổi hai người liếc mắt đưa tình, ân ân ái ái thế này nữa: “Bản vương còn có việc, cáo từ. Không cần tiễn đâu.”


“Đệ muốn tiễn mà, đệ muốn tiễn huynh.” Lam Tranh đi theo sau Cửu ca, không cẩn thận lại vấp một cái ngã xuống đất. Vũ Lâu vừa thấy, liền mặc kệ Độc Cô Diệp Thành đang đứng đó, vội chạy tới đỡ Lam Tranh, trách móc: “Thật là, vừa rời mắt một cái ngươi đã không cẩn thận rồi, lại ngã thế này nữa.”


Lam Tranh cười hì hì: “Vậy từ nay về sau, ngươi phải luôn để ý, chăm sóc ta, không thì ta lại có chuyện mất.”
Vũ Lâu chán nản, chăm sóc ngươi à? Aiz, nếu nửa năm nữa mà không có hỉ mạch, thì ta phải rời xa ngươi rồi. Cảm xúc trong lòng nhất thời không biết diễn đạt thế nào nữa.


Lam Tranh đuổi được Tấn vương đi, cực kỳ khoái chí, định giành nữ nhân với ta sao. Năm năm trước khi ta chưa bị bệnh, đã bao giờ ngươi giành được cái gì của ta chưa? Giờ ông đây đã khỏe rồi, ngươi còn định tranh giành cái gì. Đang thích chí, thì nghe Vũ Lâu nói: “Lam Tranh, sau này ngươi đừng nói với Tấn vương chuyện của chúng ta như thế.”


Hắn gật gật đầu: “Ta nghe lời ngươi, từ nay về sau đều ngoan ngoãn nghe lời ngươi.”
Hắn hiểu chuyện như vậy cũng không còn đáng ghét nữa, Vũ Lâu nhìn thuận mắt hơn nhiều. Đầu nàng cứ vẩn vơ nghĩ vậy đến tận lúc đi ngủ.


Lam Tranh dán vào người nàng, dụi tới dụi lui: “Vũ Lâu, Vũ Lâu, vết thương trên mặt ngươi còn đau không? Để ta thổi thổi cho ngươi nhé.” Hiếm khi hắn quan tâm người khác như thế, Vũ Lâu liền gật đầu, nhắm mắt lại, khóe môi khẽ mỉm cười. Lam Tranh nhìn vẻ mặt Vũ Lâu dịu dàng như thế, trong lòng lại nóng lên, hôm qua vì thấy nàng chủ động đề xuất nên muốn trêu đùa nàng, giờ thì mặc kệ hết, hắn không nghĩ ngợi gì nữa, hành động càng trở nên không đứng đắn, nhẹ nhàng đặt xuống môi nàng một nụ hôn.