Nghề Vương Phi

Chương 57: Hủy dung

Vương Đàn hét lên một tiếng, đưa tay tát vào mặt Lam Tranh: “Chết đến nơi rồi còn không thành thật à!”


Cái tát này như đánh lên mặt Vũ Lâu vậy, Lam Tranh còn chưa kêu đau, nàng đã không chịu nổi: “Đừng đánh hắn! Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào, nói đi.” Vương Đàn nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Tần Vũ Lâu, cười nói: “Nương nương là nữ trung hào kiệt, dù có làm nhục ngươi, thì tám phần là ngươi cũng sẽ không khóc sướt mướt, cả đời sống trong bóng ma. Chậc chậc, hơn nữa, ta cũng không dám hơn thua với võ nghệ của nương nương. Dù có trói ngươi lại, đến lúc huynh đệ chúng ta hưởng lạc, cởi dây thừng ra, ngươi lại thừa cơ bẻ gẫy cổ ta mất. Không ổn, không ổn, để ta cân nhắc, suy nghĩ cho kỹ đã… Ah? Hay là thế này vậy, nương nương dùng dao, cứa vào mặt một nhát, ta sẽ thả Vương gia ra.”


Không ai phát hiện ra có người trốn trên mái nhà, hắn lẳng lặng, chăm chú quan sát diễn biến trong phòng. Đến khi thấy Vũ Lâu bị ép rạch mặt, hắn mới đứng dậy, nhảy xuống dưới, rời đi. Rất nhanh tiến đến một cỗ xe ngựa bên ngoài khu nhà hoang đó, thấp giọng báo: “Điện hạ, Vương Đàn tự tiện đổi kế hoạch, bắt Tần Vũ Lâu tự hủy dung mạo.”


Màn xe bị cuộn lên, Độc Cô Diệp Thành ló mặt ra, vội hét lên: “Sao ngươi không cản lại, còn quay về làm gì!”
“Ha ha…” Bên trong xe ngựa vang ra một tiếng cười khẽ: “Lần đầu tiên ta thấy Cửu đệ hoảng hốt như vậy, vì nữ nhân đó, có đáng không?”


Độc Cô Diệp Thành nghiêng đầu, liếc người trong xe: “Đó là tâm can của đệ.”
“Được rồi.” Thanh âm nhẹ như cánh chim cười: “Vậy Hoàng huynh sẽ ban cho đệ ân tình này… Vẫn còn nhiều thời gian.” Nói xong, ho nhỏ một cái: “Lạnh thế này, ta cũng phải hồi phủ thôi, thân thể không chịu nổi.”


Độc Cô Diệp Thành bất chấp người trong xe nói gì, vội xuống xe lấy cung tên, chạy đi cứu người.
Trong căn nhà hoang, Vương Đàn lấy một cây chủy thủ, ném tới trước mặt Tần Vũ Lâu, nói: “Ý nương nương thế nào?”


Vũ Lâu nhìn cây chủy thủ sắc bén, một cước đá văng ra: “Nếu ta làm theo lời ngươi, ngươi lại không thả người thì sao.”


“Đã vậy…” Vương Đàn liếc mắt một cái, hai tên nam nhân liền ấn mạnh đao vào cổ Lam Tranh thêm một chút, máu chảy càng nhiều hơn. Vương Đàn nói: “Vậy thì dùng lực thêm một chút, có khi cắt đứt cả yết hầu, đến lúc đó, muốn xoay chuyển cũng không còn cách nào nữa rồi.”


“Dừng tay lại!” Vũ Lâu hét lên, cúi người nhặt chủy thủ, đưa lên mặt mình: “Ta làm theo lời ngươi là được.” Nàng cắn răng, thầm nghĩ, không còn cách nào khác, chỉ có thể làm theo, hắn mà chết, cả nhà nàng sẽ phải chôn cùng hắn. Nghĩ thế nhưng nàng cũng không thể nào xuống tay được.


Trên đời này làm gì có nữ nhân nào có thể tự hủy dung mạo mình chứ.
Nàng không làm được.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lam Tranh, chỉ thấy hắn kinh ngạc nhìn nàng, trợn trừng mắt, chắc là rất sợ hãi.


“Chưa thấy quan tài không rơi lệ, cắt một bên tai của Vương gia cho ta, để nương nương thêm tinh thần!”


“Ta làm ngay! Đừng thương tổn hắn! Không phải mục đích của ngươi là ta sao, ta sẽ hủy dung mạo, từ nay về sau, né tránh người đời, làm một người quái dị, Vương thị vệ đã vừa lòng chưa!” Vũ Lâu hô to, lưỡi dao chạm vào má phải, một vệt máu chậm rãi chảy xuống.


“Ha ha—” Vương Đàn đắc ý cười to.
Một đao cắt xuống, lại như cắt từng khúc ruột, như đã giết nàng vài lần vậy, nàng nhịn đau, nói với Vương Đàn: “Hãy giữ lời đi, thả hắn ra.”


Vương Đàn ra lệnh cho hai gã kia thả Lam Tranh ra: “Gia của ta, Vương phi tốt của ngươi dùng khuôn mặt xinh đẹp để đổi lấy mạng sống của ngài, ngài đi nhanh một chút đi.”
Buông đao xuống, hai gã kia đẩy Lam Tranh: “Đi đi.”


Lam Tranh vẫn ngẩn ngơ nhìn Vũ Lâu, lúc này nàng mới phát hiện hai mắt hắn thất thần, môi trắng bệch, trong miệng đang lẩm bẩm gì đó, bước chậm từng bước, rồi đột nhiên hai đầu gối mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
“Lam Tranh—”