“Thơ đọc xuôi ngược là gì?” Lam Tranh tò mò hỏi.
Chà, thật là ham học hỏi, nàng đáp: “Thơ đọc xuôi ngược, nghĩa là đọc xuôi, hay đọc ngược cũng đều thuận tai, ý thơ vẫn đủ.”
“Ta đọc thử xem, ‘thanh trướng chỉ hoành mai ảnh viêm’.”
“Từ đó đọc là ‘đạm’.” Tức chết mất thôi.
“Ông đây thích đọc là ‘viêm’ đấy, ai cần ngươi xen vào? viêm viêm viêm viêm—-”
Vũ Lâu mặc kệ Lam Tranh kêu la om sòm, quay sang nói với Độc Cô Diệp Thành: “Ta vụng về đối lại, hy vọng có thể giúp điện hạ.” Nàng đi đến bàn viết, cầm lấy bút lông chấm chấm mực, suy nghĩ một chút, rồi viết xuống một đoạn thơ xuôi ngược khác, Độc Cô Diệp Thành đứng bên cạnh nàng đọc, nói: “Phương thụ thổ hoa hồng quá vũ, nhập liêm phi nhứ bạch kinh phong. Hoàng thiêm hiểu sắc thanh như liễu, phấn lạc tình hương tuyết phúc tùng.” (*) Liền tán thưởng: “Ý thơ thật đẹp, Huệ vương phi đúng là tài nữ.”
(*) Vì mấy đoạn này toàn là thơ các bạn í tự biên, nên mình chỉ dịch nghĩa thôi, không đủ trình độ để dịch thơ xuôi ngược theo đâu ạ
Đại ý là: hoa hồng tỏa hương sắc trong mưa, gió thổi rèm bay bay. Liễu xanh điểm sắc vàng, tuyết phủ tán tùng hương thoảng bay. (e hèm, đa phần là chém, chém gió chém bão… chém tơi bời. Xin cả nhà nương tay, đừng chém em
)
“Để điện hạ chê cười rồi.” Được khích lệ, nàng cũng rất vui vẻ, liền mỉm cười. Lam Tranh liền xen vào: “Hay thế nào, sao ta không thấy?”
“May là ngươi không thấy nó hay, nếu không ta sẽ xé ngay.”
Thấy Vũ Lâu tỏ vẻ coi thường mình, Lam Tranh không vui tí nào, vỗ bàn một cái làm đồ rửa bút rung lên, nước mực đen đổ tràn ra hết bàn viết, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mà nuốt luôn cả tờ giấy Vũ Lâu vừa đề thơ. Chờ nàng kịp phản ứng lại thì đã muộn.
Kẻ vừa gây họa thì dùng vẻ mặt đáng thương quay sang cầu cứu Độc Cô Diệp Thành: “Cửu ca… thật xin lỗi, không phải đệ cố ý đâu.”
“Không sao, không sao. Thơ của Huệ vương phi làm, Cửu ca đã ghi nhớ trong đầu rồi, không cần chép lại cũng được.” Độc Cô Diệp Thành nói: “Ta quay về phủ Thái tử đã. Thập đệ, nếu có thời gian thì đi cùng với ta nhé?”
Lam Tranh lắc đầu liên tục: “Đệ không đi, mỗi lần gặp huynh ấy đều răn dạy đệ. Chỉ có Ngũ ca là tốt thôi… Ừm, đệ muốn đi tìm Ngũ ca chơi!”
Vũ Lâu vừa nghe thấy hắn muốn gặp tên Lương Vương hay bày ra mấy ý đồ bậy bạ kia liền kiên quyết ngăn cản: “Không được đi!” Lam Tranh nhướng mày: “Nữ nhân này, dám cản ta à?”
“Ngươi theo tên đó chỉ toàn học mấy lời tầm bậy tậm bạ thôi!” Từ lúc tỉnh lại đến giờ, hắn càng khó nói hơn.
“Ai thèm nói cho ngươi nghe! Đi thôi, Cửu ca, chúng ta xuất phủ, huynh đi phủ Thái tử, đệ đi tìm Ngũ ca. Hừ, để cho nữ nhân này ở lại mà trông nhà trống.”
“Ngươi quay lại cho ta —-” Vũ Lâu túm chặt lấy ống tay áo hắn: “Không được đi.”
Lam Tranh dừng lại: “Ngươi hôn ta một cái, ta không đi nữa.”
Mặt Vũ Lâu lạnh đi: “Ngài vẫn là nên đi đi thôi, cứ đi thong thả, thϊế͙p͙ không tiễn.” Nói xong liền quay người lại bàn viết, định thu dọn chỗ sách vở bị nhiễm bẩn kia.
Nhưng nàng còn chưa đi được mấy bước, tay đã bị người đằng sau giữ chặt, không kịp đề phòng đã bị kéo giật lại, một tiếng nói khe khẽ truyền vào tai: “Vậy ta sẽ nhượng bộ một chút, ta hôn ngươi cũng được.” Não nàng còn chưa kịp phản ứng lại những lời này, đã bị hắn kéo vào trong ngực. Đôi môi vừa chạm, đầu lưỡi của hắn đã vội vã tiến vào trong cái miệng nhỏ xinh đang hơi mở ra của nàng, dây dưa không dứt. Hắn đưa tay giữ chặt lấy gáy nàng, kéo nàng vào sát mình hơn. Lực sát thương của nụ hôn này thật là trí mạng, sự đụng chạm cơ thể này khiến Tần Vũ Lâu thấy như có lửa nóng đốt toàn thân, đến khi đẩy được hắn ra, thì cả mặt đã đỏ bừng.
Lam Tranh cười hì hì nói: “Được, ta không đến chỗ Ngũ ca nữa.”
Vũ Lâu quẹt miệng, nhìn Độc Cô Diệp Thành đang khẽ nhếch môi, ngạc nhiên nhìn hai người, lại quay sang vẻ mặt vô tội của Lam Tranh, tức đến không nói được câu nào, đẩy hắn ra bỏ đi. Lam Tranh quay sang nói với Cửu ca: “Huynh nhìn nàng kìa, nhìn nàng kìa, dám đẩy đệ nữa chứ —” nói xong cũng đuổi theo: “Tần Vũ Lâu, không được chạy!”
Ánh mắt Độc Cô Diệp Thành âm u, lạnh lẽo chăm chú nhìn theo bóng Lam Tranh một lúc, rồi phẩy tay áo rời đi.