Người thông minh không nói lời thừa, nếu đã ngả bài với nhau thì cũng không cần phải che đậy nữa. Vũ Lâu cười lạnh: “Ngươi nói rất đúng, ta chính là nhằm vào ngươi, không phải ngươi cùng với chú cháu Vương thị vệ âm mưu với nhau, muốn bức ép, đuổi ta ra khỏi Vương phủ hay sao? Ta nói cho ngươi biết, các ngươi còn kém lắm! Mấy ngày vừa rồi ta nhịn các ngươi, không phải vì ta tốt tính, mà vì không có thời gian để xử lý các ngươi! Tối nay, ta đang muốn tính sổ với các ngươi một lúc cho xong chuyện đây. Thẩm Băng Sơ, ba tháng trước ngươi trốn đi cùng với Vương Đàn, ở bên ngoài ăn chơi phóng đãng, giờ còn dám kêu khổ chạy về đối đấu với ta à!”
Thẩm Băng Sơ khóc ròng: “Nô tỳ biết sai rồi, nương nương tha hắn đi, nô tỳ sẽ rời đi ngay!”
“Ngươi còn muốn chạy sao, chỉ sợ Vương gia luyến tiếc ngươi đó.” Vũ Lâu vẫn còn ấm ức chuyện Lam Tranh và Băng Sơ cứ uốn uốn éo éo dính chặt vào nhau, cố ý cao giọng nói: “Vương gia, ngài xem nên làm thế nào bây giờ?”
Lam Tranh nhíu mày: “Băng Sơ không phải người tốt, ta không cần nàng.” Hắn đã tìm được đồ chơi mới, thú vị hơn nhiều, còn Thẩm Băng Sơ, xử lý sao cũng được.
“Vương gia nói thật chứ?” Nàng kỳ quái nhìn thái độ dứt khoát của Lam Tranh, nàng vốn đã chuẩn bị sẵn phương án nếu Lam Tranh không đồng ý, nhưng giờ thì không cần nữa rồi: “Đã vậy, bản phi sẽ theo ý Vương gia mà xử trí thôi.” Nàng hắng giọng một cái: “Người đâu, lôi chú cháu Vương thị và ả tiện nhân này ra ngoài đánh cho ta!”
“Vâng!” Vài thị vệ liền tiến lên túm lấy Vương Toản và Thẩm Băng Sơ lôi ra ngoài cửa. Tiếng khóc la hỗn loạn lập tức truyền đến. Một lát sau, thị vệ vào báo lại, đã đuổi bọn họ ra khỏi phủ. Vũ Lâu thở dài một hơi, cười với Lam Tranh: “Vương gia, đã muộn rồi, chúng ta đi nghỉ thôi.”
Lam Tranh buồn ngủ gật gật đầu: “Ừm, mệt mỏi quá…” Tần Vũ Lâu này ra tay ác liệt như vậy, cũng không phải người hiền lành gì, về sau càng phải cẩn thận hơn, tính toán kỹ càng hơn. Đêm nay, Lam Tranh không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, thành thành thật thật nằm xuống ngủ.
Vũ Lâu đuổi Băng Sơ đi, sự yên bình trong phủ lại được khôi phục. Cuộc sống mới của nàng đã hoàn toàn bắt đầu rồi.
Trời đã vào đông, thời tiết cực kỳ khắc nghiệt. Vì trước đây nàng đuổi Cố tiên sinh đi, làm cho không có ai dám đến Huệ vương phủ dạy học nữa, Độc Cô Lam Tranh liền có những ngày tháng tiêu dao “thất học”. Không có thầy dạy thì không thể học được à? Không, không, nàng đã đọc thuộc lòng hết sách cổ, làm sao có thể ngồi nhìn Vương gia không học không hành như thế được.
“Mãn viên xuân sắc quan bất trụ…. Trụ… Trụ…”(*) Lam Tranh đang đọc thuộc lòng
(*)Mãn viên xuân sắc quan bất trụ: Cảnh xuân khắp vườn cũng không giam nổi…
“Sau đó là gì, nghĩ một chút thì thi nhân nhìn thấy gì, cảm nhận được cái gì…” Vũ Lâu khẽ nhắc bài. Lam Tranh chớp chớp mắt, chợt hiểu ra: “Mãn viên xuân sắc quan bất trụ, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim.” Nàng nắm chặt tay, tức muốn khóc: “Không phải! Là “nhất chi hồng hạnh xuất tường lai!” (**) mới đúng.” Giờ nàng đã hiểu vì sao Cố đế sư cứ quát tháo hắn, thật sự là giận không kìm chế được mà.
(**)Mãn viên xuân sắc quan bất trụ, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai!
Cảnh xuân khắp vườn không giam nổi, một cành hồng hạnh muốn ra tường. (ta tạm dịch)
Nhưng bạn Lam Tranh lại biến thành: Cảnh xuân khắp vườn không che được, một khắc xuân tiêu giá ngàn vàng.
(*)Còn nguyên văn hai câu thơ này trích trong bài Du viên bất trị (Thăm vườn không gặp) của Diệp Thiệu Ông. (special thks to nàng Dahlian đã note hộ tớ
)
Du viên bất trị
Ưng liên kịch xỉ ấn thương đài,
Tiểu khấu sài phi cửu bất khai.
Xuân sắc mãn viên quan bất trú,
Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.
Thăm vườn không gặp
Xót thương rêu mướt dấu giày in,
Gọi cửa hồi lâu vẫn nín thinh.
Xuân sắc khắp vườn khôn cách giữ,
Vượt tường hồng hạnh cố vươn mình.
(Điệp Luyến Hoa dịch)
Một cái vườn đóng kín với một cành hạnh đỏ vươn ra ngoài tường nở hoa, hoa hạnh đã nở ngoài tường chỉ vì sắc xuân trong vườn đầy dẫy không sao giữ lại được. Ý nói người phụ nữ không biết kiềm chế mà đi ngoại tình.
“Vương gia.” Là quản gia mới, do tông nhân phủ phái tới, do hắn đã được nghe về việc Vương phi đối phó với quản gia trước, nên cực kỳ e sợ, rất cung kính với Vũ Lâu: “Tấn vương điện hạ tới ạ.”
Hắn tới làm gì?! Vũ Lâu thầm nghĩ.
Lam Tranh cầm tập thơ ném đi, vui mừng nói: “Cửu ca đến à, mau mời huynh ấy vào!”
Quả nhiên là hắn không nhớ rõ chuyện cây quạt kia, Vũ Lâu nhìn hắn thở dài. Lam Tranh cũng rất cao hứng: “Vũ Lâu, chúng ta đừng đọc sách nữa, đi chơi với Cửu ca đi.”
Nàng tùy tiện ừ hử hai tiếng, lại lo không biết mục đích Tấn vương đến đây là gì.