Nghề Vương Phi

Chương 46: Ác ma sống lại (3)

Lam Tranh nhìn một bàn đầy món điểm tâm nguội, ném đũa lên bàn nói: “Ta không ăn bánh nhân thịt và bánh hạt thông, ta muốn ăn bánh quả du, bánh bát trân, hoặc bánh tạp quả cũng được.” 


Vì đây là tên riêng của đồ ăn nên mình ko dịch ra, chỉ đăng hình minh họa cho mọi người dễ tưởng tượng thôi nhé. Bánh nhân thịt 
Vũ Lâu bình tĩnh phân phó nha hoàn: “Không nghe thấy Vương gia nói gì sao, mau đi chuẩn bị lại điểm tâm đi.”


Nàng quay sang, ghé sát vào hắn hỏi: “Không phải ngươi vẫn thích ăn đồ ngọt sao, mà, sao tự dưng ngươi có thể gọi rõ tên từng món ăn thế? Ngươi nhớ ra điều gì rồi à?” 


“Ngươi nói linh tinh gì vậy?” Lam Tranh nhếch miệng cười: “Ta nghe không hiểu.” Thôi đi, thôi đi. Nàng còn kỳ vọng cái gì nữa, nếu hắn khôi phục rồi, thì sao vẫn còn cái bộ dạng ngây ngây khùng khùng này.


Tinh thần Vũ Lâu sa sút hẳn. Dùng xong bữa sáng, Lam Tranh lấy cớ đầu óc choáng váng, lại quay về phòng nghỉ ngơi, hơn nữa, còn ra lệnh không ai được lại gần.


Vũ Lâu và Băng Sơ liếc nhau một cái, rồi tản ra, một người đi thư phòng, mài mực vẽ tranh, một người thừa dịp trong phủ đang lộn xộn, lén ra ngoài gặp người khác. Còn Độc Cô Lam Tranh thì đang ngửa mặt nằm trên giường, khép hờ hai mắt, sắp xếp lại trí nhớ trong đầu. Hồi tưởng một lúc lâu, cho tới tận khi có thị nữ đến gọi hắn dùng bữa trưa.


“Không ăn!” “…Vâng.” thị nữ cũng không thấy kỳ quái, các nàng mặc kệ Vương gia thế nào, cũng chỉ là bỏ một bữa cơm mà thôi. Một lúc sau, Vũ Lâu tới gọi hắn: “Vương gia, ngài không đói bụng sao?” 


“Đừng làm phiền ta!” Vũ Lâu nghe xong, thầm chửi mình nhiều chuyện, bụng đói đến dán cả vào lưng mà còn đến quản hắn ăn hay không nữa. Nhưng nói đi nói lại, cũng vẫn lo cho sức khỏe của hắn, phân phó phòng bếp làm cháo tổ yến cho hắn. Vào phòng ngủ, thấy hắn đang tựa vào thành giường, ngẩn người. 


“Ngươi không khỏe sao? Ta đã bảo người làm cháo tổ yến, dù không đói cũng nên ăn một chút đi.” 
“Khỏe hơn nhiều rồi, đầu không đau nữa.” Hắn cười híp mắt, lắc đầu.
“Lam Tranh?” Tần Vũ Lâu nhíu mày: “Nhìn ngươi cười thật là lạ…” “Ngươi mới lạ ấy!” 


Hắn đi đến bên bàn, ngồi xuống: “Ngươi đút cho ta, ta sẽ ăn.” Chiêu này cũ rồi, nàng nhẹ nhàng thổi nguội thìa cháo rồi đưa tới miệng hắn: “Mời Vương gia dùng.” Vũ Lâu thấy hắn ăn cả cháo nóng mình đưa lên, trong lòng lại thấy lo lắng, thực sự chỉ cần hắn bình an vô sự là tốt rồi, từ nay về sau sẽ không bức bách hắn nữa, cứ thế này mà sống đi. Hắn hôn mê suốt một ngày làm nàng rất hối hận. Lam Tranh nuốt được một miếng, quay đầu: “Bỏ đi, khó ăn muốn chết.” 


Nàng muốn rút lại suy nghĩ vừa rồi. Một chút cũng không thấy hối hận gì hết: “Vậy để thϊế͙p͙ đem xuống.” Không ăn được thì đừng ăn, cho ngươi chết đói đi. Nói xong, liền cầm bát đi ra ngoài. Lam Tranh thấy đồ ăn bị mang đi, tức muốn dậm chân. Cũng may, không lâu sau Vũ Lâu lại đi đến, trong tay vẫn cầm một bát cháo, nàng ngồi xuống cạnh hắn: “Thϊế͙p͙ biết ngài thích ăn ngọt, nên có bỏ thêm đường vào cháo, ngài nếm thử đi, xem có hợp khẩu vị không.”


Vũ Lâu cầm khăn lau khóe miệng cho hắn, mỉm cười dịu dàng. Ánh nắng ban trưa chiếu lên người, khiến nàng như rực sáng, nàng vốn có dung mạo đoan trang mỹ lệ, giờ lại nổi bật trong ánh nắng, khiến người ta nhìn mà  như thấy tiên nữ giáng trần. Hắn trố mắt, chằm chằm nhìn nàng, sau đó cúi đầu, khóe miệng kín đáo lộ ra một nụ cười giảo hoạt. 


“Ta không muốn ăn cháo.” Hắn nói. “Vậy ngài muốn ăn gì, thϊế͙p͙ sẽ bảo phòng bếp làm.” Hắn híp đôi mắt phượng, tà mị nói: “Ngươi.”