Trong mắt Lam Tranh, cuộc sống của Ngũ Ca Lương Vương, trừ nữ nhân ra thì là rượu ngon, cuộc sống riêng tư của hắn ta rất thối nát, rối tinh rối mù. Hôm nay, hắn ta mượn cớ sinh nhật tròn một tuổi của con trai trưởng, mở một bữa yến tiệc rất to, mời thân vương, quý tộc đến chúc mừng. Lam Tranh ghét cái không khí ồn ào tạp nham, thành ra lại ngồi cùng phòng với Tấn vương, không khí như đông đặc lại khiến hắn không thoải mái, muốn chấm dứt sớm một chút. Nhưng Vân Triệt đi theo hắn lại cảm thấy rất hứng thú với buổi tiệc này, cứ nhìn quanh suốt.
“Sau lễ cúng tế Hạ chí, ngươi mau đuổi cái tên nhà quê này về Vân Nam đi.”
Vương Lân thở dài một hơi nói: “Tính cách thế tử đơn thuần, có rất nhiều chuyện cũng không phải do hắn cố ý. Hơn nữa, hắn thế này không phải cũng rất tốt hay sao, những công tử lớn như hắn ở kinh thành này, nếu không phải là tâm cơ thâm sâu, lập bang kết phái mưu đồ xấu, thì lại là ngợp trong dục vọng, rượu thịt….”
Vương Lân còn chưa nói xong đã bị Lam Tranh ngắt lời: “Thế thì sao, ý huynh là hắn gần mực mà không đen đấy à? Sao ta thấy, hắn căn bản chỉ là một tên Lưu A Đấu không tim không phổi, mải chơi là vui đến quên cả trời đất thế?”
(*) Lưu A Đấu tên thật là Lưu Thiện – con trai của Lưu Bị. Là một vị vua không có năng lực, dù có Gia Cát Lượng cùng những vị quan tài giỏi trợ giúp, nhưng cũng không thể chấn hưng được Đại Hán, cuối cùng còn chủ động đầu hàng Ngụy Quốc. (nguồn baike.baidu.com)
“……” Vương Lân vội nói: “Ta sẽ làm theo điện hạ phân phó.”
Lúc này Lam Tranh mới hừ một tiếng, bực bội uống rượu. Bỗng một hạ nhân của Lương Vương phủ đi tới, thấp giọng nói bên tai Lương Vương mấy câu. Hắn ta nghe xong, quay sang cười thần bí với Lam Tranh, cười không ngừng khiến lưng Lam Tranh lạnh phát run lên, hơi nhíu mày, thầm nghĩ, Ngũ Ca lại bày trò quỷ gì vậy.
Lương Vương chợt cao giọng nói: “Để các nàng vào đi.”
Hạ nhân nhanh chóng đưa một đội nữ tử mặc y phục rực rỡ đến, mỗi người đều vô cùng xinh đẹp, người tỏa ra ánh hào quang chói lọi, trong đó, đặc biệt lóa mắt là nữ tử dáng vẻ yểu điệu, đứng ở giữa, cúi đầu xuống. Vương Lân đang uống rượu, lạnh nhạt nhìn lướt quá, suýt nữa thì sặc, nhìn chằm chằm vào cô gái kia, một tay khẽ kéo kéo tay áo Lam Tranh. Lam Tranh gạt tay Vương Lân ra, thấp giọng nói: “Ta thấy rồi.” Hắn khó hiểu nhìn về phía Ngũ Ca Lương vương, lại thấy Lương vương làm ra vẻ, việc nhỏ thôi, không cần cảm tạ Ngũ Ca làm gì. Hắn hiểu ngay, Ngũ Ca đã tìm cơ hội cho hắn gặp Vũ Lâu.
Nhưng, vấn đề là, trường hợp này thực sự không thích hợp để gặp nhau.
Con cháu các nhà có quyền thế ở kinh thành đều biết, hắn đã từng bị chính Vương phi bị phế của mình từ chối, vứt bỏ. Tuy rằng thời gian đó, người đời vẫn tưởng rằng hắn còn ngu dại, nhưng có một sự thật không thể thay đổi, đó là hắn thật sự đã mất hết thể diện.
Hơn nữa, quan hệ hiện giờ của hắn và Vũ Lâu đã hỏng be hỏng bét tới không thể nát hơn được nữa rồi, nàng lại còn động tâm với Vân Triệt, nếu ngay ở đây, dưới sự chứng kiến của mọi người, nàng lại quay sang ôm ấp Vân Triệt, thì ngày mai Huệ vương hắn sẽ chết chìm trong tiếng cười nhạo của người ta mất.
Quả nhiên, Vũ Lâu vừa bước vào, mọi người nhận ra nàng từng là Huệ vương phi, nên tiếng thì thầm to nhỏ lập tức nổi lên khắp nơi, tứ phía đều bàn tán về thân phận của nàng. Lam Tranh bất an nhìn Vũ Lâu, còn Vũ Lâu thì hơi cúi đầu, không chớp mắt, coi như không nhìn thấy hắn.
“Vũ Lâu tỷ tỷ!” Vân Triệt nhận ra Vũ Lâu, quay sang chào nàng.
Vũ Lâu ngẩng lên nhìn hắn, cũng hạ thấp người thi lễ với Vân Triệt.
Lam Tranh nhìn thấy vậy, chán nản đến thất thần, thầm nghĩ, thì ra hắn thật sự không bằng Vân Triệt, người chỉ có duyên gặp mặt với nàng có một lần.
Tiếng gọi này của Hàn vương thế tử khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc. Sao Huệ vương phi lại biết cả thế tử nữa?
Vân Triệt không có cảm giác gì đối với oán khí trên người Lam Tranh, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tấn vương ngồi đối diện dọa đến nhảy dựng, quay sang nói thầm với Vũ Dương hầu: “Sao Cửu ca lại trừng trừng nhìn ta thế kia?”
Vương Lân giả vờ không nghe thấy, trong lòng lại lo lắng, xong rồi, xong rồi, thiên hạ đại loạn cũng không náo nhiệt đến thế này.
Không khí âm u lạnh lẽo của hai vị Vương gia khiến mọi người cảm thấy như rơi xuống hầm băng, tất cả đều yên lặng, cúi đầu, ai uống rượu thì uống rượu, ai dùng bữa thì dùng bữa. Mà Lương vương thì cứ hồn nhiên như không phát hiện ra không khí có vấn đề, cười ha hả, phất tay: “Đi hầu các vị đại nhân uống rượu đi.”
Điều Lam Tranh sợ nhất rốt cuộc cũng đến. Hắn cúi đầu không muốn nhìn thấy những cô gái y phục rực rỡ kia đi đến từng bàn ngồi xuống, về phần Vũ Lâu đi đâu, hắn thực sự không dám nhìn.
“Điện hạ.” Một giọng nói ngọt ngào bỗng vang lên trên đỉnh đầu hắn: “Để thϊế͙p͙ hầu ngài uống rượu cho vui vẻ, được không?”
Lam Tranh ngẩng đầu nhìn nàng, vì giật mình mà khẽ nhếch miệng, một lúc sau mới kịp phản ứng, mỉm cười cầm lấy cổ tay ngọc của Vũ Lâu, kéo thẳng vào lòng.
Vũ Lâu hờn dỗi: “Điện hạ, chậm một chút.”
Dáng vẻ mềm mại quyến rũ này của nàng khiến Lam Tranh cực kỳ vui sướng, hắn ôm lấy nàng, khẽ hôn nhẹ lên mặt nàng một cái. Vũ Lâu cười khanh khách hai tiếng, rót rượu cho hắn. Lam Tranh nghĩ chắc sự uy hϊế͙p͙ lần trước của hắn đã có tác dụng, nàng sợ bị chuyển ra quân doanh nên mới vâng lời hắn. Nhưng dù nàng xuất phát từ mục đích gì, chỉ cần nàng cúi đầu chịu thua là được rồi.
“Vũ Lâu tỷ tỷ, lần trước đã hẹn mà lại không đến gặp tỷ, thật sự xin lỗi……” Vân Triệt đột nhiên tiến lại gần quấy rối.
Vũ Lâu mỉm cười: “Ta chỉ là một nữ tử ti tiện, làm sao dám yêu cầu nhiều như thế với ngài, thế tử khách khí như vậy, là muốn lấy mạng nô tỳ hay sao.”
Lúc này, có một cô gái từ giáo phường tới, đi đến bên cạnh Vân Triệt, dựa vào hắn muốn tiếp rượu, Vân Triệt lắc đầu, cộc cằn nói: “Ta không uống rượu, cay lắm.” Nàng kia kéo tay hắn, cười: “Để thϊế͙p͙ chỉ cho ngài.” Thấy Vân Triệt bị kéo đi, Lam Tranh càng thêm vui vẻ, ngón tay khẽ vuốt ve dọc theo đường cong trên khuôn mặt thanh tú của Vũ Lâu, ghé sát vào tai nàng nói: “Nàng đã quyết định rất thông minh.”
Vũ Lâu xấu hổ nghiêng mặt tránh, Lam Tranh dùng chóp mũi cọ vào mặt nàng: “Nếu lúc nào nàng cũng nghe lời như hôm nay thì đã không phải chịu khổ nhiều như vậy rồi.”
“Nếu tình cảm tốt như vậy, sao Huệ vương không cầu xin Hoàng thượng đặc xá cho Tần thị đi?”
Một người lạnh nhạt nói.
Chỉ là một nhân vật nhỏ mà dám nói thẳng như thế, chắc chắn là bị ai đó sai khiến. Mà người nào đó lại tựa vào bàn, tay cầm ly rượu hơi lắc nhẹ, ra vẻ như không liên quan gì đến mình. Lam Tranh đang định trả lời, người kia lại cười ha hả: “Có phải điện hạ vẫn hận Tần thị làm mất thể diện của ngài không, nói gì thì nói, băng lụa đúng là rất khó tìm!”
Vương Lân vỗ bàn đứng lên, nói với người kia: “Ngươi dám mạo phạm thân vương, chán sống rồi sao?”
Đang lúc giương cung bạt kiếm thì một tiếng khóc òa vang lên, Vương Lân nhìn sang, thì ra người khóc lại chính là Tần Vũ Lâu.
Tần Vũ Lâu buông bình rượu xuống, kéo tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Vì ta, mà Huệ vương điện hạ phải chịu sự chê cười của mọi người như vậy…… Ta đúng là đáng chết vạn lần, bị phạt vào giáo phường tư cũng không đủ để bù đắp tội nghiệt của ta mà…… Vì ta muốn che giấu chuyện làm giả ngày sinh, nên mới cố ý chọc giận Huệ vương……” Nói xong, nàng liền quỳ trước mặt Lam Tranh, khóc ròng nói: “Từ lúc được gả cho Huệ vương, thϊế͙p͙ đã sợ bị vạch trần chuyện làm giả ngày sinh. Đến lúc thϊế͙p͙ phạm sai lầm bị đuổi ra khỏi cung, thϊế͙p͙ vô cùng sợ hãi, chỉ thầm nghĩ mau mau mà trốn đi, nên khi ngài tới gặp thϊế͙p͙, thϊế͙p͙ mới vì sự bức bách của phụ thân mà không cách nào khác phải nói ra những lời cay nghiệt kia. Thật ra, trong tim thϊế͙p͙ luôn nhớ thương điện hạ, cho dù kiếp này, thϊế͙p͙ có làm nô tỳ cũng không đáp trả được ân tình mà Vương gia dành cho thϊế͙p͙……”