Nghề Vương Phi

Chương 154: Quyết định của Hoàng hậu

Hoàng hậu tức giận phát khóc: “Ngươi dám nói với mẫu hậu như vậy, ca ca ngươi vừa mới mất, ngươi đã chọc tức ta rồi.”


Thấy bà khóc, Lam Tranh lại cười ngồi xuống trước mặt bà: “Ta không bỏ được Tần Vũ Lâu, nhưng ta vẫn giữ đạo hiếu với mẫu hậu, ca ca đã mất, thì ta sẽ thay hắn giữ trọn đạo hiếu với mẫu hậu. Nhưng mà, về vấn đề lập phi, nếu như cưới Tạ Ngưng Nhi về, đương nhiên rất tốt, đem lại thế lực cho Tạ gia, nhận được càng nhiều sự hậu thuẫn. Nhưng mẫu hậu à, người không nhớ lúc Tứ ca cưới Thái tử phi hay sao, những người không trúng tuyển, ghen tị với Tạ gia đỏ mắt, ít nhiều cũng kết thù kết oán. Nếu giờ con lại cưới nữ nhân Tạ gia nữa, thì những gia tộc kia chắc chắn sẽ trở thành thù địch của chúng ta. Hơn nữa, thế lực hai nhà Vương Tạ quá lớn, đó cũng không phải chuyện tốt, phụ hoàng càng không thích con hơn. Nếu như con thành Thái tử, sau lưng có hai nhà Vương Tạ duy trì cho, nếu con không thể bảo hộ thế lực đó, có khác nào tự mình diệt vong.”


Hoàng thượng vốn rất thiếu cảm giác an toàn, nhìn thế lực của Thái tử lớn như thế, chắc chắn sẽ sợ hãi Thái tử dấy lên cung biến, lật đổ ngai vị của mình. Nếu cứ bức ông quá, không khéo lại dẫn đến tình trạng cá chết lưới rách.
Hoàng hậu nghĩ nghĩ, lời Lam Tranh nói cũng rất có lý.


Lam Tranh thấy Hoàng hậu trầm mặc lại nói: “Nhưng nếu con không chê người vợ thất thế kia, có khi lại được mang tiếng tốt, được người trong thiên hạ ủng hộ. Hơn nữa, quan trọng nhất là, Vũ Lâu thật sự có tình có nghĩa với con, nàng đã cứu con vài lần, con không thể phụ bạc nàng được.”


Hoàng hậu nói: “Con nói cũng có lý…… Nhưng để ta nghĩ thêm đã…… Chuyện cưới Tạ Ngưng Nhi tạm thời có thể bỏ qua. Con cứ đón Tần Vũ Lâu về trước đi, đừng cho nàng có cơ hội tiếp xúc với Tấn vương nữa.”


“Đó là chuyện tất nhiên.” Lam Tranh đứng dậy: “Việc này không thể chậm trễ được, giờ nhi thần sẽ lên đường ngay.”


“Chờ đã!” Hoàng hậu ngăn hắn lại, nhìn vào mắt hắn: “Đây là cơ hội cuối cùng, nếu lại có chuyện gì phát sinh, cho dù không cưới Tạ Ngưng Nhi, mẫu hậu cũng sẽ bắt con phải tuyển phi tử khác.”
Lam Tranh tràn đầy tự tin: “Mẫu hậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn nữa.”


Hắn hành lễ với Hoàng hậu rồi quay về Sùng Lan cung. Vừa ra đến cửa cung, nụ cười tự tin vừa rồi đã héo rũ, hắn chán nản lê từng bước một.
Rốt cuộc phải làm sao mới có loại băng tơ dệt từ mưa mà Vũ Lâu muốn?!


Tính cách của nàng vô cùng cứng nhắc, nếu tìm không ra vật giống như thế cho nàng, cho dù yêu cầu lần này là nàng mượn cớ để tìm thang bước xuống, thì cũng sẽ tức giận, không dẫm lên bậc thang đó mà chọn cách chia tay với hắn thôi.


Mặt hắn cau có, quay lại Sùng Lan cung. Cung nữ, thái giám nhìn thấy chủ nhân trở về, rất vui vẻ nhìn phía sau hắn, nhưng không thấy bóng dáng Tần Vũ Lâu đâu, lại hơi thất vọng, dù vẫn cười nhưng không còn tươi sáng nữa.


Lam Tranh nhìn ra sự thất vọng của bọn họ, cũng buồn bực nói: “Đừng nhìn, bản Vương cũng muốn nàng trở lại lắm chứ.”
Bỗng nhiên hắn chợt nảy ra một ý hay, khẽ cười: “Nàng cũng sắp trở lại rồi……”


Mọi người thấy Vương gia cười bí hiểm, trong lòng khẽ run lên, rất tò mò không biết Vương gia định làm gì.
“Đi chuẩn bị theo lời bản Vương đi! Chúng ta làm băng tơ!”
******


Buổi tối muộn hôm Lam Tranh rời khỏi y quán, thì Phương Lâm cũng từ phủ Tề Quốc công quay về. Lúc đó, Vũ Lâu đang đứng ở hành lang, sai tiểu nhị quét sạch tuyết trong viện. Hắn lại đi dạo một vòng quanh y quán, thấy mọi việc đều được xử lý gọn gàng ngăn nắp, liền cảm thán: “Xem ra, có cô ở đây, ta có thể nhàn nhã, thả lỏng nhiều rồi.”


Vũ Lâu được hắn khích lệ, hé miệng cười: “Đây coi như học phí ta trả để học y thuật của ngươi đi.” Nàng quay về phòng cùng Phương Lâm, rót trà cho hắn. Phương Lâm vội ngăn nàng lại: “Cô đừng có bày đặt, vài hôm nữa Huệ vương đón cô về làm Vương phi, ta không chịu được sự trêu chọc của hắn đâu.”


“Hắn tới rồi.” Vũ Lâu rót trà ra, cầm chén trên tay cho ấm: “Mới rời đi thôi.”
“Sao cô không quay về với hắn?”
Vũ Lâu nhìn chén trà bốc hơi nghi ngút: “Hắn đã đối xử với ta như vậy, vì sao ta phải theo hắn về…… Không thể tha thứ cho hắn được!”


“Theo tính cách của cô, thì cư xử thế cũng là bình thường.” Phương Lâm không thấy có gì kỳ quái: “Tính cô ấy mà, người ta mà lỡ chọc vào cô, thì dù có quỳ xuống trước mặt cũng chưa chắc đã được tha thứ.”


“Ta không được rộng lượng như biển khơi, chỉ hẹp hòi như cống ngầm thôi, được chưa.” Vũ Lâu nhìn chén trà, xuyên qua nước trà dường như lại nhìn thấy cảnh Lam Tranh đóng dấu ấn kia cho nàng: “Khốn kiếp, dám đối xử với ta như vậy, còn mong ta quay về chỉ bằng vài câu ngon ngọt đó hay sao, hừ.”


Phương Lâm đã đoán trước, dù lần này Vũ Lâu không đi cùng Huệ vương, thì cũng chẳng bao lâu, Huệ vương sẽ lại đuổi tới cửa, bám dính không chịu buông để đem nàng đi thôi. Nghĩ đến chuyện mình vừa về y quán đã gặp cảnh hộ vệ Vương phủ vây xung quanh, hắn vô cùng đau đầu: “Hai người cứ giận giận dỗi dỗi, chỉ làm người khác thêm phiền thôi……”


Vũ Lâu cười khanh khách: “Thật có lỗi quá.”


“Ôi…….” Phương Lâm nói: “Dường như Tấn vương vẫn chưa từ bỏ ý định với cô, đúng là một bước đi sai lầm, chẳng hiểu lúc trước cha cô nghĩ thế nào, con gái mình lẽ ra là phi tử của một Vương gia, tự dưng lại quay sang gả cho tên Vương gia khác, ta mà là Tấn vương ta cũng không nuốt nổi chuyện này. Thế nào cũng phải đoạt cô về bằng được.”


Vũ Lâu nhấp một ngụm trà nóng: “Ta không định bước vào cánh cửa Hoàng thất nữa. Ta sẽ không ở cùng với bọn họ. Ta bắt Lam Tranh đi tìm băng tơ, ta nói, nếu hắn tìm được ta sẽ quay về cùng hắn.”
“Băng tơ?”
“Băng tơ dệt mưa mà thành.”


“Trong truyền thuyết sao?” Phương Lâm bực mình: “Vật đó vốn không tồn tại, làm sao tìm cho cô được.”


“Cho nên là…… Ha Ha.” Vũ Lâu cười: “Khi ta bị hắn đóng cho dấu ấn đó, ta đã quyết định, sẽ không mặc cho hắn sắp xếp nữa. Bảo đến thì đến, bảo đi thì đi, không phải tính cách của ta.”


Phương Lâm nhớ tới tình cảnh khi Huệ vương biết được Vũ Lâu sẽ không thể có thai nữa, hắn cứ lặp đi lặp lại, lẩm bẩm câu nói: “đều là lỗi của ta, ta đã hại Vũ Lâu rồi……”


Sau đó hắn nói nhất định phải đón nàng về. Xem ra, Huệ vương thật lòng muốn đón nàng về, không cần quan tâm nàng có thể có con nữa hay không.
Nếu nàng có thể quay về với hắn, chưa chắc đã là chuyện xấu.
“Đôi khi, lựa chọn tha thứ cũng là chuyện tốt.”


Vũ Lâu đặt mạnh chén trà lên bàn: “Có thù tất báo! Ta đã chịu đựng hắn đủ rồi!”


Phương Lâm thở dài: “Vậy thì báo đi, chuyện của hai người, nếu không phải không còn cách nào khác, ta cũng không muốn xen vào.” Hắn không muốn lại nghe Vũ Lâu nói về chuyện tình cảm rắc rối của nàng với Huệ vương nữa, chống bàn đứng dậy đi ra ngoài.


Vũ Lâu ngồi một mình bên bàn, nhìn hơi nóng tỏa ra từ chén trà, mà trong lòng rối loạn.


Tuyết rơi vài ngày, nhiệt độ càng giảm xuống, nếu muốn ra ngoài nhất định phải mặc thật ấm, nếu không, chỉ cần một chút da thịt lộ ra ngoài, đã lạnh đến thấu xương rồi. Buổi trưa ngày thứ ba sau khi Phương Lâm quay về y quán, Vũ Lâu nghe ngoài cửa ồn ào tiếng người, tiểu nhị trong điếm hưng phấn chạy vào báo: “Tần cô nương, Huệ vương điện hạ đến.”