Mọi người đều không dám lên tiếng, Tần Vũ Lâu nhìn qua kính thấy bọn thị nữ đang nhìn mình, rơi lệ nói: “Các ngươi lui xuống hết đi.” Lưu Hi biết Vương gia lúc này đang vô cùng tức giận muốn làm ầm ĩ, vội đuổi những người khác, rồi cũng đóng cửa đi ra, để lại Vương gia cùng Vương phi tự mình giải quyết.
Không được khóc, không thể khóc.
Tần Vũ Lâu lau lau nước mắt, quay người lại cười nói: “Nếu Vương gia muốn xem hoa tai của ta, để ta tháo cho người xem.” Cố chịu đau, tháo hoa tai đưa đến trước mặt hắn.
Độc Cô Lam Tranh hất tay: “Lề mề lề mề, không muốn coi nữa.” Hoa tai liền bị hất đi không còn thấy đâu nữa.
Nàng biết người trước mắt này căn bản sẽ không thể thông cảm cho nàng, tức giận trong nháy mắt dâng trào, ý thức mơ hồ, đưa tay lên muốn tát hắn một cái, nhưng Lam Tranh trừng ánh mắt vô tội nhìn nàng: “Ngươi muốn làm gì?”
Nàng lập tức kiềm chế, cùng hắn so đo gì chứ, hắn là tên ngốc tử chuyện gì cũng không hiểu mà. Ai ngờ lúc này tinh thần Lam Tranh lại cực kỳ tỉnh táo, cầm chén trà dội lên đầu Vũ Lâu, nàng lấy tay áo lau mặt nói: “Vương gia… ngài đừng khinh người quá đáng.”
“Ta bắt nạt ngươi đó, thì sao nào?”
“…Ta đã không thể làm gì, chẳng lẽ còn không biết trốn đi sao.” Vũ Lâu phẩy tay áo bỏ đi, đi được hai bước lại quay người lại, dùng oán khí thổi tắt hết nến trong phòng.
Cả phòng tối đen.
“Ngươi đốt nến lên!” Lam Tranh ngồi trong bóng tối kêu la.
Vũ Lâu mặc kệ hắn, đẩy cửa ra ngoài.
Ban đêm Vương phủ thật im ắng, ở cửa chỉ có hai thủ vệ hộ viện, thấy Vũ Lâu từ trong phòng đi ra vội hỏi: “Vương phi có gì cần sai bảo?”
“Không có gì, ta ra ngoài hít thở chút thôi.”
Một người nói: “Vương phi, lỗ tai ngày… chảy máu rồi, có cần gọi y quan không?”
Vũ Lâu đang định trả lời không cần, thì nghe thấy tiếng khóc của Lam Tranh ở trong phòng: “Ngươi quay lại đi… đừng để ta ở đây một mình… hu hu hu…”
“Vương gia không sao chứ ạ?”
“Không cần để ý đến hắn!” Vũ Lâu hừ giọng. Cho ngươi khóc chết đi, xứng đáng!
“Vương gia… người sợ bóng tối. Để một lát nữa mà phát bệnh là rắc rối to ạ.”
“Bệnh gì?”
“Cái này…” Thị vệ muốn nói lại thôi.
Tiếng khóc trong phòng càng lúc càng lớn, trong lòng Vũ Lâu cũng bắt đầu thấy áy này, lập tức trở về phòng tìm Lam Tranh. Nương theo ánh trăng mới nhìn thấy hắn đang ngồi co ro bên chân bàn, lau nước mắt, thấy Vũ Lâu bước vào vội bổ nhào vào lòng nàng, khóc tấm tức: “Ta sợ… Ngươi đừng bỏ ta lại một mình… hu hu hu…”
Vũ Lâu lấy khăn tay lau nước mắt cho hắn dỗ dành: “Ta đã quay về đây còn gì, đều là tại ta, được rồi được rồi, Lam Tranh ngoan, đừng khóc nữa.”
“Các ngươi… các ngươi đều bắt nạt ta…” Hắn từ khóc thút thít thành khóc ròng nói: “Ta biết mình dốt nát… không ai ưa ta…”
Vũ Lâu lại bắt đầu hối hận vì sự lỗ mãng của mình, đứng lên đốt lại nến, sau đó đỡ Lam Tranh về giường nói: “Ta cam đoan từ nay về sau sẽ không để người khác bắt nạt ngươi. Ai bắt nạt ngươi, ta sẽ bắt nạt lại họ!”
Lam Tranh giương đôi mắt ngập nước nhìn Vũ Lâu: “Thật không?”
“Đương nhiên, ngày mai ta sẽ mắng chết thái phó cho ngươi!”
“Hắn rất lợi hại…”
“Không sao, ta không sợ!” Vũ Lâu tiến lại gần Lam Tranh, trán sát vào nhau, cười nói: “Cho nên, điện hạ của ta đừng khóc nữa.”
Lam Tranh nhìn Vũ Lâu, chỉ cảm thấy rung động trong lòng, thôi không khóc nữa, nhìn chằm chằm nàng rồi lau nước mắt.
Vũ Lâu thấy hắn nín rồi, bèn gọi thị nữ bưng nước vào cho hắn rửa sạch mặt, lại đỡ hắn nằm nghỉ rồi mới gọi y quan vào xử lý vết thương trên lỗ tai cho mình. Cho thị nữ lui hết xuông, Vũ Lâu cũng thở dài một hơi rồi kéo chăn qua định ngủ, lại chợt nhìn thấy hắn đang nhìn mình.
Vũ Lâu bị hắn nhìn chăm chú cũng thấy sờ sợ: “Có chuyện gì sao?”
Bỗng nhiên hắn đưa tay ôm lấy Vũ Lâu, mặt dán vào ngực nàng: “Thế này thật thoải mái.” Vừa rồi khi nàng ôm dỗ hắn khóc cũng tư thế này, cảm giác thật không tệ.
Nàng nắm chặt tay, gân xanh nổi lên.
Cái đồ sắc quỷ‼!