Mọi người vừa ra khỏi nhà giam, Vũ Lâu càng đi nhanh hơn, Lam Tranh bám theo.
“Vũ Lâu……”
“Đừng nói chuyện với ta!”
“Vũ Lâu……”
“Ngươi không có tai à!”
“Có mà!”
“Có tai, mà ngươi còn không nghe thấy ta nói gì hay sao?”
“Nàng nói gì?”
“Ta nói ngươi đừng có nói chuyện với ta nữa! Ngươi đi đường Dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta!” (‘Đường anh anh đi, đường tôi tôi đi’ í)
“Ừm.” Giây lát sau hắn lại gọi nàng: “Vũ Lâu……”
Tần Vũ Lâu nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?”
Lam Tranh vội bắt lấy cơ hội khó có được này, thể hiện tâm ý của mình: “Ta không có ý gì cả, chỉ muốn nói với nàng mấy câu thôi.”
“Ta không muốn nghe.”
“Nghe một chút đi, nghe một chút đi mà.” Lam Tranh kéo tay áo nàng lắc lư: “Ta biết sai rồi, nàng tha thứ cho ta đi, được không?”
Vũ Lâu cười nhạo: “Ta giống người thích tự rước lấy nhục lắm hay sao, bị người ta đóng cho một vết sẹo, chỉ bằng một câu biết sai rồi, ta lại mụ mị đi mà quay lại điểm khởi đầu, rồi chờ bị làm tổn thương lần nữa hay sao?”
“Không có lần sau nữa.” Lam Tranh nói chắc chắn: “Ta thề.”
Vũ Lâu cười lạnh: “Nói thẳng ra, dù ngươi có nói gì, ta cũng sẽ không tin ngươi nữa. Dù ngươi có định bày vẻ mặt nào ra, thì cũng thu lại hết đi. Không có tác dụng với ta đâu.” Dứt lời, nàng liền phất tay áo bỏ đi.
Lam Tranh đuổi theo: “Ở đây cách y quán rất xa, để ta đưa nàng về.”
Nhắc tới y quán, Vũ Lâu lại càng tức giận: “Ta hỏi ngươi, ngày đó ngươi có ý gì? Vì sao phải tách Phương Lâm và ta ra, giữ hắn ở lại phủ Tề quốc công?! Ngươi còn nói không phải ngươi hãm hại ta phải vào tù hay sao! Rõ ràng là ngươi cố tình giữ Phương lâm lại, để ngươi có cơ hội mà hại ta!”
Lam Tranh trầm